Chap 7: Mây đen bao trùm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơn giận trong lòng còn chưa nguôi thì Tố Nguyệt đã gặp phải chuyện khó xử khác. Chẳng biết chàng thanh niên kia là ai, thân phận như thế nào mà có thể khiến nàng ngẩn ngơ tâm hồn. Chưa kịp định thần thì Tố Nguyệt đã nghe tiếng gọi vọng từ xa, giọng dường như thảng thốt. Nàng vội vàng rời bước trở về, trong lòng dường như cảm thấy bất an. Chàng thanh niên thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo. Từ khi nhìn thấy Tố Nguyệt thì lòng chàng đã có một cảm giác kì lạ. Người thiếu nữ kia dường như rất thú vị.

_ Tiểu thư, Kim gia xảy ra chuyện rồi. Nữ hầu vội vàng nói

_ Chuyện gì? Sao nhìn ngươi hốt hoảng thế này? Tố Nguyệt nắm chặt bờ vai người thị nữ mà hỏi

_ Quân binh tấn công Kim gia, phu nhân và gia nhân đang chiến đấu ở gia trang.

_ Mẫu thân ta. Tố Nguyệt nghe hung tin liền hét lên tháng thốt, toan định chạy về cứu an thì bị một lực kéo lại

_ Xem tình hình thì nàng về đó cũng chỉ nạp mạng thôi. Bình tĩnh mà nghĩ cách chu toàn. Chàng thanh niên khi nãy khuyên nhủ

_ Bỏ ra, ngươi lấy tư cách gì cản ta chứ. Tố Nguyệt thẳng tay đánh trả chàng thanh niên.

Nàng vội vã cất bước quay trở về gia trang, nơi mẫu thân và tỷ tỷ nàng đang chiến đấu với muôn ngàn binh sĩ. Cuộc chiến này chắc chắn là do nàng tạo ra, do nàng đã chọc tức tên hôn quân kia mà gia trang phải chịu tai ương. Nàng chẳng thể nào đứng nhìn người khác hy sinh vì mình, nên dù thế nào nàng cũng phải quay trở về.

_ Cô mau dẫn đường, ta sẽ đến giúp một tay. Chàng thanh niên quay lại nói với người thị nữ

Cả hai vội vã theo sau Tố Nguyệt thẳng hướng Kim gia trang mà tiến. Khói lửa mịt mù, binh đao phủ kín cả một vùng yên tĩnh, máu loang khắp nơi nơi. Nhánh cây, ngọn cỏ bị vùi dập trong binh đao, từng người lần lượt khụy ngã trước đoàn quân bạo tàn. Tố Nguyệt vội vàng tuốt gươm ra, nàng xoay người đỡ lấy nhát kiếm đang toan đoạt mạng nữ hầu. Cảnh hỗn loạn khiến nàng lo lắng, chẳng biết mẫu thân và tỷ tỷ nàng có được an toàn chăng?

Hoàng đế Minh Nguyệt quốc vốn mang tiếng bạo chúa nhưng không thể phủ nhận rằng binh sĩ của hắn thiện chiến vô cùng. Thị nữ Kim gia vốn là những sát thủ nổi danh nhưng trước số lượng binh sĩ tinh nhuệ này thì cũng đành chịu vong mạng trước đường gươm lưỡi giáo. Tố Nguyệt chiến đấu nãy giờ sức cũng suy kiệt, dù đường gươm vẫn còn tinh anh nhưng nếu cứ kéo dài e rằng mạng nàng cũng như sợi chỉ treo chuông. Trong phút bất cẩn, nàng bị trúng 1 gươm vào tay, thân liễu yếu quỵ ngã giữa bụi mờ chinh chiến. Cánh tay gươm vung thẳng tới toan đoạt mạng nàng, cùng lúc đó nhũ mẫu chẳng biết từ đâu lao tới, dùng thân gia che chở cho nàng. Máu nhuộm cả xiêm y, Tố Nguyệt đỡ lấy nhũ mẫu mà ánh mắt bàng hoàng không kể xiết. Chàng thanh niên Tố Nguyệt gặp ban nãy cũng vội vàng dùng kiếm chống đỡ cho nàng và nhũ mẫu.

_ Tiểu thư, người mau rời khỏi. Phu nhân và đại tiểu thư đã an toàn. Nơi này để chúng nô tì lo liệu. Hơi cùng lực kiệt, nhũ mẫu chỉ có thể thiều thào vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng

_ Nhũ nương. Tiếng hét nghe ai oán trong dạ, giọt nước mắt ướt đẫm đôi bờ mi.

Nhẹ nhàng đặt nhũ mẫu xuống bãi cỏ xanh, Tố Nguyệt nhặt lấy thanh gươm báo của mình, ánh mắt đầy nét phẫn nộ. Nàng dùng hết sức lực bản thân, dồn cả những căm phẫn vào đôi tay mà chém tới tấp vào đám binh sĩ khát máu kia. Như một con thú điên, Tố Nguyệt mất hẳn tâm tính. Mất cả kiểm soát bản thân. Bạch y trên người nàng nhuộm đỏ màu máu tươi, máu của nhũ mẫu, máu của chính nàng và máu của những binh sĩ kia.

Thị nữ nhìn thấy nét phẫn nộ trên gương mặt tiểu thư của họ, tận mắt chứng kiến sự hy sinh của nhũ mẫu, thấu rõ sự bạo tàn của quân vương... chẳng ai hẹn ai đều đồng loạt xông lên như vũ bão, giúp Tố Nguyệt báo gia thù. Binh sĩ đang trong thế chủ động bỗng chốc trở nên hoảng loạn, có lẽ đây là trận chiến đáng sợ nhất trong đời của họ. Chỉ trong khoảnh khắc, từ một đoàn quân thiện chiến, kỉ luật nghiêm minh lại trở thành một đám bát nháo. Hoảng loạn khiến chúng chẳng thể nào chiến đấu tinh anh như trước, kẻ chạy trốn, kẻ nạp mình dưới đường gươm thù hận.

Mặt trời đã xế bóng, máu loang khắp cả một vùng biên giới yên bình, xác người nằm ngổn ngang. Tố Nguyệt cùng vài người thị nữ còn xót lại nhanh chóng khâm liệm cho những thị nữ đã hy sinh anh dũng. Ôm lấy xác nhũ mẫu đã lạnh cóng, nước mắt nàng giàn giụa trên bờ mi. Giờ này Tố Nguyệt chỉ có thể tự trách bản thân nàng mà thôi, vì sự lỗ mảng của nàng mà Kim gia lâm nạn. Người chết, kẻ bị thương, kẻ li táng. Như Nguyệt và mẫu thân nàng thì sống chết chưa rõ.

_ Tiểu thư, xin người nén đau lòng.

_ Thanh Thanh. Kim gia còn được bao nhiêu người?

_ Thưa tiểu thư, chỉ còn 3 người. Thanh Thanh thoáng nét buồn trả lời Tố Nguyệt

_ Là do ta, cac người vong mạng chỉ vì ta nông nổi. Tố Nguyệt hét lên đau lòng rồi lịm ngất đi

_ Tiểu thư...

_ Cô ấy vì kiệt sức và kích động nên mới ngất đi. Ta e binh lính sẽ không tha cho các nàng, nếu không chê thì đến chỗ ta tá túc đỡ. Chàng thiếu niên cất lời

_ Đa tạ công tử. Xin người cho biết quý danh. Thanh Thanh cúi đầu bái tạ

_ Ta tên Chu Ngọc Huy.

Vừa nói xong chàng nhấc bổng lấy Tố Nguyệt rồi thẳng hướng tư gia mà tiến bước. Thanh Thanh cùng 2 thị nữ khác cũng thu dọn cung kiếm rồi nối gót theo sau. Tuy thọ ơn Ngọc Huy nhưng Thanh Thanh không ngừng đề cao cảnh giác, bởi Thanh Thanh cũng chỉ vừa quen biết chàng, chẳng rõ thân thế, gia cảnh như thế nào; người tốt xấu ra sao. Nhất là trong hoàn cảnh này, không thể nào đảm bảo chàng sẽ không phản bội lại tiểu thư của họ. Nếu cần thiết, Thanh Thanh sẵn sàng hy sinh tính mạng mình để giết chết Ngọc Huy, bảo vệ Tố Nguyệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro