Chap 6: Tao ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người ngựa đã khuất xa sau rặng cây già, Tố Nguyệt nhanh chóng đỡ người con gái bị thương đưa về nhà. Quần áo rách bươm, máu nhuộm đỏ xiêm y vì những lằn roi bạo ngược. Nhìn nét mặt tiều tụy, xanh xao của nàng mà Tố Nguyệt lòng bùng lửa căm phẫn. Vốn chẳng màn chuyện thế sự nhưng trước sự bạo tàn của quốc vương Minh Nguyệt quốc; Tố Nguyệt chẳng thể nào làm ngơ được. Nhờ nhũ mẫu chăm sóc người con gái mà nàng vừa cứu về, Tố Nguyệt thẩn thờ bước ra ngoài. Nét đăm chiêu thật khác xa với bản tính vô ưu, vô lo thường ngày của Tố Nguyệt.

_ Nhị tiểu thư, phu nhân cho gọi. Thị nữ cúi đầu chào Tố Nguyệt

Nàng khẽ gật đầu rồi vội vàng tiến về phía thư phòng của mẫu thân nàng. Người thị nữ há hốc mồm ngạc nhiên bởi trước đây nếu muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời đến thư phòng trừ phi là dụng võ công để áp chế. Vậy mà nay chỉ cần 1 lời truyền gọi, Tố Nguyệt đã ngoan ngoãn tuân theo. Sự thay đổi này không chỉ khiến người khác ngạc nhiên mà còn gây đến một cảm giác bất an, chẳng lành.

_ Thưa mẫu thân. Tố Nguyệt cúi đầu vấn an

_ Ta nghe con đưa một nữ nhân bị thương về. Kể rõ gia cảnh nàng ấy cho ta tường. Kim phu nhân phong thái ung dung, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Tố Nguyệt mà hỏi

_ Thưa, nàng ta là nô lệ suýt vong mạng trong tay tên hôn quân Chiêu Anh. Con tiện tay giúp nàng rồi đưa về gia trang trị thương.

"Chát" cái tát giáng trời trút xuống gương mặt khả ái của Tố Nguyệt khiến nàng chao đảo rồi ngã khụy xuống đất lạnh. Làn da trắng đỏ ủng lên những ngón tay thuôn dài. Thoáng nhìn nét phẫn nộ trên gương mặt Kim phu nhân, dường như lòng bà không ưng việc mà Tố Nguyệt đã làm. Kim gia trước giờ mang tiếng nhân nghĩa, thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ khiến người người nể phục. Tố Nguyệt hôm nay cũng là nối tiếp nhân nghĩa bao đời, chẳng hiểu sau nàng lại phải chịu sự trừng phạt như thế này. Rõ ràng trong chuyện này còn có ẩn tình sâu xa mà nàng chưa được tường tri.

_ Mẫu thân...

_ Câm ngay cho ta. Thường ngày chẳng giáo huấn ngươi đàng hoàng để hôm nay ngươi gây họa lớn thế này.

_ Mẫu thân, con tự nghĩ con chưa hề gây họa. Kim gia ta trước giờ thấy chuyện bất bình ra tay. Chẳng lẽ người bảo con đứng nhìn nàng ta vong mạng? Tố Nguyệt tay ôm má, giọng hùng hồn trả lời

_ Ngươi...

_ Hơn nữa, tên hôn chúa đó đáng bị trừng phạt. Nữ nhi thẹn mình là hạng quần thoa, nếu không con quyết theo cờ khởi nghĩa chống bạo chúa. Tố Nguyệt tiếp lời, nét mặt nghiêm nghị của một vì nữ anh hào

_ Về phòng tịnh tâm cho ta. Không có lệnh ta không được phép ra ngoài.

Giằng cơn tức giận trong lòng, Kim phu nhân lắng giọng ra lệnh. Tố Nguyệt vội lạy chào rồi nhanh chóng trở ra nhưng nàng không trở về phòng mà nhắm hướng rừng sâu cất bước. Kim Hồ Điệp khụy người xuống ghế, ánh mắt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Với thân phận một bầy tôi, hành động hôm nay của bà đáng mang tội chém đầu. Nhưng với thân phận dưỡng mẫu, hành động đó cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của Tố Nguyệt và Như Nguyệt mà thôi. 17 năm trốn tránh sự đuổi giết của triều đình Minh Nguyệt, bà còn chẳng hiểu rõ hiểm nguy hay sao? Bà không trách Tố Nguyệt vì suy cho cùng hành động của nàng cũng là vì nhân nghĩa. Hơn nữa nàng vẫn còn con nít, chưa hiểu được sự đời hiểm ác ra sao nên chẳng biết nghĩ suy trước khi hành động. Giờ thì mọi việc cũng lỡ làng, trách mắng cũng vô ích thay vì vậy bà nên nghĩ ra kế sách vẹn toàn là hơn.

Lại nói về Tố Nguyệt, sau khi rời khỏi gia trang nàng chạy một mạch vào rừng, đến ngay con suối mát cạnh những khóm hoa thủy trúc xinh đẹp. Hất tung làn nước mát vào mặt, cái lạnh buốt xua tan đi vết thương đang đau nhói. Nàng muốn khóc, òa khóc đi cho những uất nghẹn trong lòng nhưng chẳng cách nào khóc được. Nói đúng hơn là từ lúc sinh ra đến tận giờ Tố Nguyệt chưa hề rơi lệ. Nàng sống hồn nhiên giữa tình yêu thương của bao người, nét trong sáng nơi tâm hồn chưa một lần hoen ố. Dù tính tình nghịch phá nhưng nàng cũng chỉ nhận sự quở trách, cùng lắm là phạt nàng đóng cửa tịnh tâm. Chưa bao giờ Tố Nguyệt bị mẫu thân nàng đánh, càng chưa bao giờ nàng bị phạt vô lí đến vậy. Nỗi uất nghẹn cứ thế mà dâng trào đến khó chịu, nàng nhặt một hòn đá bên cạnh tiện tay ném thẳng xuống suối.

_ Ta thiết nghĩ hòn đá chẳng có tội gì mà nàng lại trút giận lên nó.

Từ phía sau vang lên giọng nói một thiếu niên khiến Tố Nguyệt giật mình. Nàng quay lại và chợt lặng yên trong giây lát, ánh mắt tựa muốn ngàn vì sao nhìn thẳng người thiêu niên kia. Gương mặt mang nét phương phi bất phàm, ánh mắt cương nghị và phong thái ung dung toát ra từ chàng thiếu niên khiến Tố Nguyệt cứ mãi nhìn như kẻ mất hồn.

_ Tiểu thư, lần đầu gặp gỡ nàng nhìn ta như thế e rằng hơi khiếm nhã. Chàng thiếu niên hắng giọng nhắc nhở.

Tố Nguyệt như người sực tỉnh giữa cơn mê, đôi gò má ửng hồng, nét mặt thoáng vẻ ngại ngùng của con gái tuổi xuân thì. Trông nàng lúc này khác hẳn với nhị tiểu thư Kim gia tinh nghịch, khí phách thường ngày. Biết đâu nhân duyên tiền định khiến xuôi họ gặp nhau hay vì một lí do nào khác.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro