Chap 5: Hôn quân vô đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về sau chuyến đi xa, trút bỏ lớp áo thương nhân, Kim Hồ Điệp trở về dáng vẻ uy nghiêm của một phu nhân quyền quý. 17 năm sống ẩn thân nơi hoang sơn hẻo lánh nhưng chưa ngày nào Kim phu nhân quên đi nhiệm vụ của bản thân: Bảo vệ giọt máu hoàng gia. Giả dạng thương buôn, bà thiết lập mạng lưới thông tin rộng khắp cả Thiên Hà lẫn Minh Nguyệt quốc. Nắm bắt được tình hình, hiểu được nỗi lo lắng, cơ cực của con dân trăm họ. Thấy được sự lũng bại của triều đình, sự nhu nhược của nữ vương và cả sự bạo tàn của quân vương khiến lòng bà đau như cắt. Đã từng có lần Thiên Ngọc nữ vương (Con gái nữ vương Thiên Hà quốc trước đây) cho người mời bà trở lại triều đình để góp sức; tuy nhiên vì sự an toàn của nhị vị công chúa, bà đã lựa lời khước từ. Nhưng hy vọng về một ngày mai tươi sáng, một đất nước thế bình, thịnh trị, người dân sống trong cảnh ấm no vẫn luôn được nung nấu trong lòng bà. Và suốt những năm tháng qua, bà không ngừng dõi theo từng bước trưởng thành của nhị vị công chúa để tìm ra người trì tài vẹn toàn đứng lên giải thoát cho muôn dân. Khi mà thời khắc đã gần kề bà hẳn sẽ nói rõ thân phận thực sự của Như Nguyệt và Tố Nguyệt. Nhưng thực sự, giữa hai nàng bà vẫn đắn đo chưa biết chọn ai cho thích đáng, chọn ai cho phù hợp.

Như Nguyệt đại công chúa vô cùng thông minh, học thức uyên bác lại đôn hậu, hiền lành. Chỉ tiếc rằng sức khỏe nàng vốn dĩ không được tốt và tính tình thiện lương chẳng thích binh đao. Nếu chọn nàng kế vị thì muôn dân được ấm no, nhưng với tâm tính hiền lương e rằng nàng sẽ bị sát hại. Trái ngược lại với Như Nguyệt, Tố Nguyệt vốn tính tình thẳng ngay, từ bé đã thích kiếm cung, săn bắt. Tuy tâm tính thiện lương nhưng lại rất dễ bị kích động, là người có tài, có đức nhưng lại thiếu đi cái trí của kẻ dũng. Nàng có thể là một tướng quân giỏi, một kẻ cầm quân xông pha trận mạc nhưng tuyệt đối không phải kẻ chịu bó gối trên ngôi cao với đống tấu chương dày đặc chữ. Hai nàng công chúa, một cương một nhu, một văn một võ, một tài một lực... vốn dĩ là bổ sung cho nhau. Điều khó ở đây chính là một đất nước không thể nào có hai vua cũng như một rừng thì không tồn tại hai cọp. Cho nên vận mệnh của cả Thiên Hà và Minh Nguyệt vẫn còn nằm trong ẩn số chưa có lời giải đáp.

Một mình thẩn thơ dạo bước trong khu rừng vắng, Kim phu nhân vừa về thì cả trang viên bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Ngay cả Tố Nguyệt hằng ngày vốn nghịch phá cũng phải đành một mình đi dạo thế này. Thực ra thì nàng sợ những hình phạt hơn là muốn ngoan ngoãn. Nhớ có lần nàng trêu chọc nhũ mẫu và bị mẫu thân phát hiện, lần đó nàng bị phạt gánh nước cả buổi chiều. Đến tối về người nàng đau buốt, nếu không nhờ tỷ tỷ nàng mang thuốc thì có lẽ những ngày sau đó đã chẳng thể nào chạy nhảy được nữa. Dù biết rằng nàng sai nhưng ai nghĩ được mẫu thân nàng lại có thể phạt một tiểu thư liễu yếu, đào tơ bằng một hình phạt như thế. Cho nên từ đó về sau, hễ Kim phu nhân trở về gia trang là y như rằng nàng lại vào rừng tìm thú vui bên cây cỏ, cảnh vật.

Đang thơ thẩn một mình thì nàng nghe xa xa vang lên tiếng vó ngựa, tiếng quân hò hét xen lẫn tiếng van xin nài nỉ đến xót lòng. Vội vã băng nhanh qua những tán cây rộng lớn, nàng nhìn thấy cảnh một toán quân đang đuổi theo toan bắn một cô gái lem luốc. Nhìn vẻ mặt hung tàn của chúng, kèm theo cách đối xử bất nhân với kẻ yếu khiến nàng chẳng thể nào trơ mắt đứng nhìn. Ngay lúc mũi tên đang lao thẳng về phía cô gái, nàng vội dùng một cành cây nhỏ phi thẳng về phía mũi tên khiến nó ghim thẳng xuống đất.

_ Kẻ nào dám phá vỡ thú vui của bản vương? Tiếng hét vang lên nghe như sấm dội

Người thanh niên thân mặc giáp trụ, tay cung vững chắc trên con bạch mã kia có lẽ là kẻ cầm đầu. Đoán cách ăn mặc vốn dĩ là binh tướng Minh Nguyệt quốc, hơn hẳn địa vị người này cũng chẳng hề tầm thường chút nào. Nhất là đôi mắt toát lên thần thái khiến người người khiếp sợ. Vốn nghe binh lính Minh Nguyệt bạo tàn, vô đạo nhưng chỉ khi chứng kiến tận mắt nàng mới hiểu rõ được thế nào là độc ác.

Nhẹ nhàng thả người xuống trước mặt người thiếu nữ mạng khổ kia, Tố Nguyệt chẳng nao núng nhìn đoàn quân trước mặt. Vóc ngọc, dáng liễu thướt tha ẩn dấu sau bộ võ phục mạnh mẽ. Nét xinh tươi làm say đắm những ai trót ngắm nhìn. Nụ cười nhẹ thoáng nét cao ngạo khác xa những thiếu nữ nơi cung cấm.

_ Là ngươi dám ngăn cản thú vui của ta? Chàng thiếu niên ngạc nhiên nhìn Tố Nguyệt hỏi

_ Thú vui? Nàng ta là người, chẳng phải đồ chơi của ngươi. Giọng hùng hồn, khẳng khái đáp trả

_ Ả ta là nô lệ của ta, ta muốn giết thì giết. Xem ngươi cũng hạng quần thoa, mau biến đi để khỏi thiệt thân.

_ Ta đi cũng được, nhưng nàng ta phải đi cùng với ta. Tố Nguyệt mỉm cười, chỉ tay về phía người con gái đang rủ rượi, quần áo rách bươm kia

_ Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi.

Vừa dứt câu chàng thiếu niên liền đạp lên yên ngựa, kiếm nhắm thẳng về phía Tố Nguyệt. Chẳng nao núng, nàng vội xoay mình tránh đường kiếm kia, đồng thời nhặt vội khúc cây nhỏ làm binh khí. Thực ra thì lúc đi dạo nàng bỏ quên mất kiếm ở nhà nên giờ chỉ còn cách lấy cây làm vũ khí. Tuy gỗ đối với sắt thép là thua thiệt nhưng nếu biết người – khí hợp nhất thì chẳng ngại việc binh đao. Nàng vốn được dạy vạn vật xung quanh thứ gì cũng hữu dụng, tùy vào tình huống mà có thể cứu người hoặc đoạt mạng người. Chàng thiếu niên kia cũng chẳng phải dạng tầm thường, đường kiếm dũng mãnh, hung bạo, thiện chiến hẳn đã được tôi luyện trên chiến trường. Tuy nhiên vì bạo chiến nên sát khí tỏa nhiều, từ sát khí đó có thể dễ dàng nhận thấy đường kiếm của đối phương cũng như cách ra chiêu. Chỉ trong vài phút, Tố Nguyệt đã có thể phán đoán chính xác những chiêu thức mà chàng thanh niên sử dụng. Có thể nói nhìn vào thì trận đấu là ngang nhau, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng thực chất thì phần giỏi hơn vẫn thiên về Tố Nguyệt khi biết hợp nhất với vũ khí trên tay.

_ Xem ngươi cũng là kẻ có tài, mau báo danh tánh cho ta biết. Chàng thanh niên dừng ra chiêu, ánh mắt kiên định nhìn Tố Nguyệt

_ Ngươi quá khen, ta tên Kim Tố Nguyệt.

_ Nữ tử Kim gia. Haha, đúng là tài sắc vẹn toàn. Nếu nàng trở thành hoàng phi của ta thì vinh hoa phú quý nàng sẽ có tất cả. Nàng nghĩ sao?

_ Hoàng phi? Hóa ra mi chính là tên hôn quân vô đạo mà ta vẫn thường nghe dân chúng truyền miệng? Nhếch mép tạo nên nụ cười nửa miệng hoàn hảo, lời nói Tố Nguyệt đầy những hàm ý mỉa mai

_ Nàng... được lắm, ta đã cho nàng cơ hội mà nàng chẳng biết nắm bắt. Vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn. Lui quân. Ánh mắt sắc bén của một vì quân vương chực sâu vào mắt Tố Nguyệt.

Đoàn quân đã rời khỏi trong câu lệnh nghiêm của Chiêu Anh hoàng đế, để lại sau lưng nàng con gái ngang ngược nhưng đầy khẳng khái. Tố Nguyệt đâu biết rằng chỉ vì tính thẳng ngay của nàng mà cả gia tộc sắp phải lâm vào đại họa. Đỡ lấy nữ nhân đang phủ phục giữa rừng, Tố Nguyệt vội vàng đưa nàng ta trở về nhà trị thương.

/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro