CHƯƠNG 7: Trước Kết Cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi diệt đi Emiya, Shin thầm đếm, hiện tại chỉ còn lại có 5 vị Anh Linh: Iskandar, Gilgamesh, Tamamo no Mae, Sasaki Kojirou cùng Heracles. Trong đó Gilgamesh cùng Heracles là khó chơi nhất, còn lại đều không thể nào từ tay Charlemagne sống quá một đòn.

Nhưng mà so sánh với bốn người còn lại, Gilgamesh làm Shin cảm thấy khó chịu nhất. Đặc biệt là giọng điệu thượng vị giả cùng vẻ kiêu ngạo đến tận trời kia. Cho nên cậu ta quyết định, đêm nay, Gilgamesh sẽ phải bị tiêu diệt.

Nhưng mà hiện tại, Shin cần nói với Sakura vài điều. Đêm trước, khi lấy ra tiểu Chén Thánh, Shin đã cảm giác được một hơi thở tà ác từ trong đó. Vốn đã nhìn qua thế giới này luân hồi vô số lần, Shin không chút nào thấy lạ, đó là Thế gian này tất cả ác ý tập hợp.

Nguyên bản Chén Thánh vốn là một vật thể hiện của Đại Chén Thánh trên thế giới này. Mà công dụng của nó chỉ có một, đó là thực hiện nguyện vọng của người có được nó. Nhưng bởi vì ảnh hưởng của Angra Mainyu, tiểu Chén Thánh đã bị Thế gian này ác ý xâm lấn và chiếm hữu. Đây là nguyên bản tình huống của thế giới này cần thiết diễn ra.

Nhưng hiện tại, từ trong tiểu Chén Thánh, Shin cảm nhận được một hơi thở cổ xưa. Tuy rằng không cổ xưa bằng bản thân anh, nhưng lại đủ cổ đại đến mức gần chạm Hỗn Độn thứ hai. Đây không phải là tin tốt, vì trong hơi thở này, còn mang theo cả ác ý cùng sát khí nồng nặc đủ làm Shin phải che mũi lại.

Tuy nhiên, tin tốt là hơi thở này đang phai nhạt dần, tức là kẻ đã để lại nó hiện tại không còn trong thế giới này nữa. Nhưng điều này cũng mang ý nghĩa, tìm đến hắn sẽ khó hơn nhiều. Mà mục tiêu của Shin không phải là từ từ tìm kiếm hay sao, nghĩ đến đây, một cảm xúc ấm nóng chạy khắp toàn thân anh.

Lặng lẽ nhìn qua Charlemagne một chút, Shin nói ra: "Charlemagne, ta nghĩ ngươi có nhiều thứ muốn hỏi. Ta cho phép, hãy đặt câu hỏi, ta sẽ trả lời cho ngươi biết. Tuy nhiên, hãy đúng mực."

Charlemagne hơi ngạc nhiên nhìn Shin, sau đó trầm tư một hồi, mới nói ra: "Được rồi, vậy thì Master, ngài thực sự là người nào? Vì sao đêm qua ngài lại có thể tạo ra một kết giới thần kỳ như vậy? Vì sao trên người ngài, ta lại cảm giác đuợc một hơi thở thật là cổ xưa?"

Shin nhàn nhạt nhìn Charlemagne, hỏi: "Chỉ chừng đó thôi sao? Ngươi có thể hỏi ta nhiều hơn cơ mà."

Charlemagne lắc đầu, nói: "Chỉ cần bao nhiêu đó là đã đủ rồi. Ta chỉ hiếu kỳ bao nhiêu đó thôi, Master. Tò mò quá sẽ không có kết cục tốt, ta hiểu được."

Shin nghe được câu trả lời của Charlemagne, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đột ngột lên giọng: "Servant Charlemagne, ai cho ngươi cảm giác chừng đó là không nhiều? Thứ gì khiến ngươi cảm giác rằng ta sẽ trả lời tất cả?"

Nghe được Shin đang lên giọng, Charlemagne lo lắng cúi đầu xuống. Đang lo lắng thì nghe được Shin nhàn nhạt trả lời: "Ta là Thần, thật sự Thần. Cũng là vô tận Nhị thứ nguyên thế giới sáng tạo cùng hủy diệt Thần. Ta được sinh ra từ trước Hỗn Độn thứ nhất. Hiện tại đã là Hỗn Độn 99, ta có thể không cổ xưa hay sao"

Charlemagne nghe được lời của Shin, cậu ta cũng bất ngờ và tò mò. Bất ngờ vì Shin lại là một vị Thần tồn tại trước cả Hỗn Độn. Mặc dù không biết Hỗn Độn là gì, nhưng Charlemagne cảm giác hẳn là rất lâu.

Tò mò vì Charlemagne vốn không biết Hỗn Độn và Nhị thứ nguyên là gì. Nhưng anh không kịp hỏi thì đã nghe Shin nói: "Charlemagne, hôm nay cùng ta dẫn Sakura đi chơi một bữa cho thật sảng khoái. 5 vị Anh Linh, đêm nay trừ Gilgamesh, Tamamo no Mae cùng Heracles, ngươi sẽ phải 1 vs 2 với Sasaki Kojirou cùng Iskandar. Ta muốn sau đêm nay, Chén Thánh Chiến tranh thứ tư sẽ phải kết thúc. Ngươi có tự tin làm được sao?"

Charlemagne nghe vậy, chợt đứng thẳng tắp, tay phải đặt lên ngực, trịnh trọng nhìn Shin, gật đầu nói: "Vâng Master, ta Charlemagne sẽ mang lại cho người chiến thắng!"

Shin gật đầu, nói: "Tốt lắm. Vậy thì ta mong đợi tin tốt của ngươi. Nhưng mà hiện tại còn không phải lúc đâu. Ban đêm mới là thời gian Chiến tranh. Bây giờ thì cùng ta và Sakura đi chơi thật vui một bữa."

Sau đó khoảng một giờ, Sakura thức dậy, nguyên khí tràn đầy, hoạt bát nhanh nhẹn. Nghe được đi chơi một bữa, cô bé vui vẻ đến nỗi chạy quanh nhà, cực kỳ linh động đi chuẩn bị đồ đạt và hối thúc hai người lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro