Chương 1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế nhân thường cho rằng, đế vương bạo quân san bằng Tu Chân Giới Mặc Nhiên, trên thế gian này đã không còn điều gì có thể khiến hắn sợ hãi.

Toàn thế gian cho rằng, Đạp Tiên Quân xưng bá thiên hạ, giết hết dị nghị, không ai địch nổi, chấp niệm duy nhất của hắn chính là cứu trở về Sư Muội mà mình yêu nhất.

--- nếu giờ phút này hắn không linh lực bạo tẩu, nổi trận lôi đình ném vỡ đồ đạc tại Vu Sơn điện.

Cung nhân đều run như cầy sấy, hèn mọn mà quỳ rạp trên mặt đất. Ai cũng nói Đạp Tiên Quân tàn nhẫn, nhưng hầu hạ tại Vu Sơn điện tám năm, chưa ai trong số họ gặp qua bộ dạng hắn cuồng bạo như thế. Một tiếng thét bạo nộ vang lên, mạch đao quét ngang qua, linh lực làm người ta sợ hãi văng đi khắp mọi nơi, Vu Sơn điện tường ngói vỡ vụn, rào rạt rơi xuống, chấn động mạnh đến mức toàn bộ nhóm nô bộc quỳ ngoài điện đều lồng ngực đau nhức, miệng đầy máu tươi.

Trong điện, Đạp Tiên Quân cắm mạch đao xuống đất, lúc này mới ổn định thân hình đang lảo đảo. Cổ tịch xung quanh cơ hồ tan nát, rải rác đầy đất. Mặc Nhiên hoa bào hỗn độn, mũ miện cửu châu nghiêng lệch rơi rụng. Hắn nâng lên đôi mắt bò đầy tơ máu, cơ hồ rít lên từng tiếng qua kẽ răng:
"Sở Vãn Ninh -------!!!"

Thế nhân không hề biết, đế quân của bọn họ có chấp niệm, cũng biết sợ hãi.

--1—

Kỳ thật có nhiều thời điểm, Đạp Tiên Quân sẽ cảm thấy vô cùng hoang mang trước hành vi của chính mình. Mà trung tâm của những lần hoang mang ấy là người hắn thống hận cả đời, là ân sư thụ nghiệp, nam sủng cấm luyến, Sở phi thần bí của hắn, Sở Vãn Ninh.

Đạp Tiên Quân vẫn luôn cho rằng hắn hiểu rất rõ Sở Vãn Ninh, ví như suy nghĩ dối trá thế nhân ở đầu mình ở cuối, ví như từ đầu tới cuối không thèm để ai vào mắt, tự cho bản thân là thanh cao, khuất phục dưới thân hắn oán hận. Đạp Tiên Quân thích khống chế hết thảy của Sở Vãn Ninh. Hắn muốn nam nhân này phải bị hắn đạp vỡ tôn nghiêm, phải hoàn toàn thuộc về Đạp Tiên Quân hắn.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, hắn phát hiện ra, Sở Vãn Ninh cười. Y lưng dựa vào Hồng Liên Thủy Tạ ngắm cảnh trong đình, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cặp mắt phượng trước nay đều lạnh lùng sát phạt giờ phút này lại nhuộm đầy ôn nhu, ngơ ngác mà nhìn hồ sen đỏ rực rỡ tới xuất thần, hoàn toàn không để ý tới Đạp Tiên Quân đang đến gần. Dáng vẻ mơ hồ không phòng bị đó của Sở Vãn Ninh vô cùng ít thấy, vì thế Đạp Tiên Quân đứng như trời trồng nhìn y.

Thẳng đến khi Sở Vãn Ninh cười, môi mỏng gợi lên độ cung nhè nhẹ, khóe mắt đuôi mày đều hơi cong.

Trông rất đẹp mắt. Khuôn mặt lạnh băng, môi mỏng bạc tình kia, thời điểm cười rộ lên, lại đẹp đến như vậy.

Đạp Tiên Quân nhịn không được mà tới gần nam tử bạch y tay áo rộng xuất trần kia. Nam tử rốt cuộc cũng phát hiện ra hắn, cặp mắt phượng kia trong nháy mắt liền tan hết ôn nhu, ngược lại là tràn ngập bi thương. Đạp Tiên Quân hơi trố mắt, phảng phất như khuôn mặt tươi cười vừa rồi hắn thấy chỉ là ảo giác.

Đây là đang nghĩ tới ai? Nghĩ tới chuyện vui gì?

Đạp Tiên Quân khó chịu mà bóp cằm Sở Vãn Ninh: "Làm cái gì mà vừa thấy bổn tọa liền bày ra bộ dáng khổ tâm như vậy?"

Theo như tình huống thường ngày của bọn họ, lúc này, Sở Vãn Ninh sẽ hất tay Đạp Tiên Quân ra, trở về biểu tình lạnh băng đạm mạc. Nhưng không nghĩ tới người nọ hôm nay lại muốn nấu cháo cho hắn. Đạp Tiên Quân híp mắt, hắn vô cùng để ý Sở Vãn Ninh mấy ngày gần đây có nhiều điểm kì lạ. Tính cả vừa rồi, đã là lần thứ ba vị sư tôn tai mắt thông minh kia của hắn bị người tới gần mà không phát hiện. Y đến tột cùng là đang nghĩ về ai, lại chăm chú đến thế?

Trong lòng có chút nóng nảy, ngón tay nắm chặt đến khớp xương rung động, nhưng nhìn đôi mắt phượng thanh triệt kia của y, hắn lại không muốn ép hỏi hay xử phạt. Giờ phút này hắn chỉ muốn cùng người nọ bình tĩnh cùng đối ẩm một bầu rượu ngon.

Lê Hoa Bạch đã ủ nóng được dâng lên. Sở Vãn Ninh hôm nay quả thực nghe lời, vậy mà thực sự chiều ý Đạp Tiên Quân, gảy đàn trợ hứng cho hắn nghe. Mặc Nhiên không phải chưa từng thấy qua mỹ nhân đánh đàn bao giờ. Hắn là đế quân toàn Tu Chân Giới, đã gặp qua không biết bao nhiêu ca cơ cầm sư đẹp nhất thế gian. Nhưng bất luận nam nữ thế nào, không ai trong số họ giống Sở Vãn Ninh, bạch y như tuyết, mắt phượng thanh lãnh, đoan chính nho nhã, không thể xâm phạm.

Tiên nhân đánh đàn, đẹp tới không gì sánh được.

Rượu mạnh chảy khắp người, thiêu Đạp Tiên Quân đến độ miệng đắng lưỡi khô, thiêu đến dục hỏa ngập trời.

Vì thế hắn đem con chim thần bị bẻ gãy cánh kia khóa vào trong lòng ngực mình, muốn vấy bẩn y, muốn chiếm nụ cười tươi chợt lóe lên rồi biến mất kia làm của riêng mình, muốn chiếm trọn bộ dạng đánh đàn thanh lãnh kia cho riêng mình.

Cũng vào ngày đó, Sở Vãn Ninh lần đầu tiên trong lúc giao hoan duỗi tay lặng lẽ ôm chặt lấy Mặc Nhiên. Mặc Nhiên ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy nơi đầu quả tim chợt đau đớn khó hiểu. Hắn cũng không lại hung ác xâm phạm người dưới thân, chỉ là ôm người nọ đang chôn mặt bên cổ hắn vào trong lồng ngực.

Sau này, Đạp Tiên Quân vẫn thường xuyên nhớ tới cái ôm phi thường miễn cưỡng kia. Hắn nghĩ, nếu Sở Vãn Ninh lần nào mây mưa cũng dính lên người mà ôm hắn, thật không biết sẽ là tư vị gì. Chỉ tiếc sau đó hắn dùng hết mọi thủ đoạn, làm Sở Vãn Ninh tới bắn, nhưng y trước sau không còn ôm hắn nữa.

Cho nên Đạp Tiên Quân bắt đầu nghi hoặc, ngày đó Sở Vãn Ninh đến tột cùng vì sao mà cười, vì sao mà bi thương, lại vì sao mà đột nhiên xuất thần.

Không lý giải được mớ rắc rối này, càng khiến cho hắn trở nên cuồng bạo dễ giận.

Mà càng làm cho hắn tức giận hơn là mỗi một lần hắn rời khỏi tông môn, Sở Vãn Ninh lại bệnh nặng một lần. Lần đầu tiên đành rằng còn do Tống Thu Đồng gây chuyện, nhưng lần này y lại bệnh đến mức không thể hiểu được. Lý do linh hạch đã mất lại thể nhược kia của bọn dược tông lâu lâu Mặc Nhiên lại phải nghe một lần. Bọn họ thấy hắn mặt mày tối tăm, biết rằng phong ba sắp đến liền tự giác quỳ rạp xuống đất.

Đạp Tiên Quân tức giận mà không ngừng đi qua đi lại trong phòng, thẳng tới khi dược tông dâng thuốc tới cửa. Mặc Nhiên tự mình bón từng ngụm thuốc vào miệng Sở Vãn Ninh, nhìn người trong lòng ngực sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, Mặc Nhiên nghĩ thầm, người này thân mình kém như vậy, sau này vẫn là không nên lăn lộn y quá mức, vạn nhất thật sự không cẩn thận giết chết....

Giết chết....

Đêm đó Đạp Tiên Quân ngủ lại Hồng Liên Thủy Tạ, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp gắt gao bọc người đang hôn mê trong lòng ngực, chóp mũi gác lên đỉnh đầu y, ngửi mùi hương cỏ cây thanh nhã mơ hồ kia.

Đạp Tiên Quân tự hỏi, giết chết rồi, trên đời này bổn tọa làm gì còn lại thứ gì?

Đáy lòng có một âm thanh, leng keng hữu lực mà báo cho hắn: Sở Vãn Ninh thể nhược, phải cẩn thận.

Sư Muội hai chữ này, kỳ thật có vài thời điểm Đạp Tiên Quân sẽ hoàn toàn quên sạch, mang theo chấp niệm cùng thâm thù lôi theo xuống mộ. Cho nên những lúc không bị hận ý làm mê muội đầu óc, hắn sẽ cầm lòng không đậu mà mỗi ngày đều tới thăm Sở Vãn Ninh – người bởi vì bị bệnh mà có vẻ tương đối nghe lời. Đạp Tiên Quân không tin tưởng nổi đám cung nhân vụng về, vậy nên mỗi bát thuốc đều do hắn tự tay dỗ Sở Vãn Ninh uống hết.

Canh giữ bên người Sở Vãn Ninh, nhìn thân mình y ngày lại ngày qua chuyển biến tốt đẹp hơn, Mặc Nhiên sẽ cảm thấy, kỳ thật cuộc sống này cũng không khổ sở đến như vậy.

Nhưng có điều, quên đi cũng chỉ là tạm thời. Luôn có một thanh âm chôn sâu dưới đáy lòng đang không ngừng đem cừu hận lôi kéo ra ngoài ánh mặt trời, luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn nên hận, hận hết thương sinh, hận hết trần thế. Hắn nên yêu, yêu cố nhân ghi tạc đáy lòng, nên vì y chẳng sợ hiến tế người khắp thiên hạ cũng không từ.

Vậy nên khi hắn nghe được tin báo cổ tịch về đệ nhất cấm thuật đã tìm ra, đáylòng liền bị âm thanh mê hoặc kia phủ lên lý trí. Trong phút chốc hắn liền quên mất, hắn lôi kéo Sở Vãn Ninh, nắm tay dẫn y đi là muốn cùng y tản bộ đến Vu Sơn điện. Hắn sai người chuẩn bị thịt cua nấu viên cùng bánh hoa quế là để tặng cho người này bệnh nặng mới khỏi, còn sai người ủ nóng Lê Hoa bạch, định bụng nếu Sở Vãn Ninh chịu nghe lời, vậy cũng có thể cho y uống một ít. Nếu Sở Vãn Ninh ngoan ngoãn, chờ y hoàn toàn khỏe lên rồi, mỗi ngày cũng có thể bồi y uống thêm chút rượu cũng được.

Chỉ tiếc, rượu thơm món ngon lại nguội lạnh không người đoái hoài, không màng đến bạch y nhân ngơ ngẩn trên đường mòn nam phong, dõi theo nam tử ánh mắt si cuồng rời đi.

Mỗi khi bị thanh âm mê hoặc kia ăn mòn tư tưởng, Đạp Tiên Quân sẽ nhớ lại, người hắn hận nhất là Sở Vãn Ninh, là y hại chết Sư Muội mình yêu nhất. Khi ấy, hận ý sẽ không kiêng nể gì càn quét qua đầu hắn, khiến hắn lại gây sự phát tiết trên người Sở Vãn Ninh, lấy thân thể người kia lay động linh hồn tràn ngập hận ý trong lòng.

Cho tới tận khi, Sở Vãn Ninh hỏi hắn: "Nếu ta chết rồi, tâm ngươi có thể bình ổn, không còn oán hận không?"

Chết?

Đạp Tiên Quân ngẩn người, trên thế gian này, hắn còn dư lại cái gì đâu? Mặc Nhiên buột miệng thốt ra: "Muốn chết? Bổn tọa sẽ cho ngươi được tiện nghi như vậy? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, có thể khiến bổn tọa để ý đến sống chết của ngươi??"

Nghe vậy, Sở Vãn Ninh không nói gì, chỉ là an tĩnh nhắm mắt.

Mặc Nhiên không biết vì sao trái tim lại bỗng nhiên bí ẩn đau đớn. Hắn nâng tay lên, đột nhiên vô cùng muốn kéo nam nhân đơn bạc này vào trong lòng ngực ôm thật chặt. Đây là ngọn lửa cuối cùng còn sưởi ấm hắn trên thế gian mà. Sao hắn có thể thực sự không để bụng? Nhưng hận ý mê hoặc từ tận đáy lòng kia một lần nữa chiếm cứ tiềm thức của hắn, xé rách ý thức của hắn, nhất quyết phải nhấn chìm hắn trong hận thù, ép hắn phải đặt Sư Muội ở đầu quả tim, xóa đi sắc thái nguyên bản vốn có.

Hai loại cảm xúc đồng thời rách toạc tuyệt đối không phải cảm giác dễ chịu gì, Đạp Tiên Quân có chút si ngốc mà lẩm bẩm: "Người bổn tọa để ý chỉ có Sư Muội, đời này yêu nhất chính là Sư Muội. Sư Muội là do ngươi hại chết, bổn tọa hận ngươi.... Hận ngươi..."

Hắn tựa như trốn chạy mà đi gặp Hoàng Hậu. Đạp Tiên Quân có ý muốn dùng ca yến ầm ĩ bao trùm mê hoặc chua ngoa luẩn quẩn hành hạ trong đầu hắn. Hắn táo bạo, hắn khổ hận, cơ hồ bị chấp niệm điên cuồng kia bức ép tới không thở nổi.

Có lẽ là yến hội ca múa thực sự có thể át xuống hận ý kia, trong đầu hắn thanh minh đôi chút. Nhưng khi không trong trí óc lại hiện lên hình ảnh Sở Vãn Ninh bị ném ở Hồng Liên Thủy Tạ. Nam nhân kia không ở trước mắt, Đạp Tiên Quân lại bắt đầu cảm thấy bực bội. Trước mắt là vũ cơ dáng người mềm mại nhất, trong lòng ngực là nữ nhân đẹp nhất, nhưng hắn lại nhớ tới một màn Sở Vãn Ninh an tĩnh khép mắt lại vừa rồi, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.

Đạp Tiên Quân không kiễn nhẫn mà hất ra Tống Thu Đồng còn đang nũng nịu trong lòng ngực, sai cung nhân xung quanh tới Hồng Liên Thủy Tạ gọi Sở Vãn Ninh tới, còn sai người chuẩn bị liên hoa tô, Lê hoa bạch. Sai cung nhân đem ghế ngồi của Sở Vãn Ninh dựa lại gần đây một chút, thêm một chút nữa, thẳng đến khi chỗ ngồi của y đặt gần sát bảo tọa của hắn, hắn dù bận bịu vẫn có thể liếc mắt là thấy y, lúc này trong lòng Mặc Nhiên mới cảm thấy bình tĩnh đôi phần.

Nhưng cung nhân hồi báo lại, Sở Vãn Ninh không có ở Hồng Liên Thủy Tạ, bọn họ cũng đã đến Tàng Thư Các xem thử, vẫn không tìm được người. Sở Vãn Ninh tuy rằng tính tình kém, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ trốn khỏi hắn. Đạp Tiên Quân bỗng nhiên thấy hứng thú, buông xuống mỹ nhân hương phấn, tự mình tới Hồng Liên Thủy Tạ tìm người.

Kỳ thật, không phải hắn thực sự không để bụng. Hắn chỉ còn lại mỗi người đáng hận, tính khí thất thường này, sao có thể thật sự không để bụng chứ?

Mặc Nhiên nghĩ, tìm được người rồi, sẽ đem Lê hoa bạch cùng liên hoa tô đều đem tới Hồng Liên Thủy Tạ, dỗ y ăn chút gì đó vậy.

Nhưng Đạp Tiên Quân lục tung toàn bộ Tử Sinh Đỉnh, cũng không tìm được thân ảnh bạch y nhân.

Đôi mắt đen lại lần nữa thâm trầm, thanh âm mê hoặc trong lòng lại lần nữa quanh quẩn. Hắn nhớ lại khoảng thời gian này Sở Vãn Ninh luôn ngồi ngây ngốc một mình. Hắn nhớ tới tươi cười chợt lóe qua kia của Sở Vãn Ninh.

Y đi đâu rồi? Y đang làm gì? Y đang.... ở bên ai?

Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh. Đạp Tiên Quân cả người cuồng bạo, hận ý cháy bỏng trong lòng thiêu hắn đến hai mắt đỏ đậm.

Sở Vãn Ninh đến tột cùng sẽ vì ai mà lộ ra tươi cười như vậy?

Đau đớn bí ẩn lại lần nữa đánh úp hắn, hận ý triền miên trong đầu lại càng thêm đau, thanh âm mê hoặc kia chớp thời cơ vang vọng. Lòng bàn tay Đạp Tiên Quân bất tri bất giác ngưng tụ ra hai quân cờ Trân Lung. Hắn nhìn những vũ cơ yêu kiều suy nhược dưới điện, thét: "Giết! Giết đến khi Sở Tông sư lòng mang thiên hạ xuất hiện mới thôi!!"

Đạp Tiên Quân biết rõ Sở Vãn Ninh linh hạch rách nát, y không có khả năng ra khỏi Tử Sinh Đỉnh, nhưng hắn vẫn không tìm được y. Mất đi khống chế tuyệt đối với Sở Vãn Ninh, điều này càng làm Đạp Tiên Quân phát cuồng. Tống Thu Đồng cả người phát run mà quỳ gối bên chân hắn, phía sau là nhóm vũ cơ gào khóc thảm thiết xin tha.

Đợi tới khi Sở Vãn Ninh xuất hiện, trong điện đã thây chất thành đống. Vết máu theo nền gạch đen soi bóng giày tuyết trắng của Sở Vãn Ninh, uốn lượn bò tới. Sở Vãn Ninh rũ mắt, trong cặp mắt phượng kia bi thống không thôi. Đạp Tiên Quân lại nhớ tới, ngày ấy Sở Vãn Ninh mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, đuôi mày hơi cong, là nhu tình ấm áp hắn chưa bao giờ gặp qua suốt từng ấy năm. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên liền bạo khởi, thẳng tay ném hai quân cờ hướng vào mặt y.

Nhưng vô luận Đạp Tiên Quân ép hỏi thế nào, Sở Vãn Ninh đều sẽ trả lời: chỉ là tùy tiện đi dạo một chút. Đạp Tiên Quân hiểu rất rõ ràng, nếu chỉ tùy tiện đi dạo một chút, hắn tuyệt sẽ không chật vật tới mức không tìm nổi người. Sở Vãn Ninh vậy mà lừa hắn!

Nhưng Sở Vãn Ninh lại nói: ""Sẽ không tự ý rời đi như vậy nữa."

Một khắc kia, đôi mắt phượng trống rỗng, nhiễm đầy bụi trần. Mặc Nhiên bỗng nhiên trầm mặc, đau đớn bí ẩn trong lòng nháy mắt bao trùm lên trên hận ý, khủng hoảng không tên chiếm cứ suy nghĩ của hắn. Nhưng Mặc Nhiên lại không biết xử lý loại cảm xúc xa lạ này thế nào, chỉ có thể dùng miệng lưỡi cố chấp như thường ngày uy hiếp Sở Vãn Ninh, nói nếu còn lần sau để hắn không tìm được y, sẽ qua một chén trà giết một người, giết đến khi nào y xuất hiện mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro