Chương 2: Lệnh Hồ Bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Uyển An Khang năm mười ba, An Khang đế băng hà.

Hoằng Nguyên đế mười tuổi lên ngôi, Bạc thân vương hai mươi sáu tuổi phụng mệnh nhiếp chính.

Thiên Tấn hoàng đế nhận được tin tức, mừng rỡ. Suốt đêm cùng các thần tử thương nghị, hai ngày sau, đột nhiên phái một trăm ngàn đại quân tới biên giới hai nước, hướng tới Ngô sơn, muốn thừa dịp lúc Nam Uyển triều chính hỗn loạn, nhất cử đoạt lấy Ngô sơn.

Theo mật thư, miền núi Ngô sơn ẩn chứa phong phú tài phú chủ yếu là vì mỏ tài nguyên, vì núi Ngô sơn nằm giữa biên giới hai nước, không thuộc về nước nào, trong mười mấy năm qua, hai nước một mực vì muốn chiếm Ngô sơn mà ma sát không ngừng.

Nhiếp chính vương Lệnh Hồ Bạc nhận được tin tức, khẩn cấp điều binh khiển tướng, từ phụ cận biên giới nhanh chóng điều cửu vạn tinh binh tới Ngô sơn.

Chiến hỏa kéo dài hơn một tháng, lão tướng quân gặp phải phục kích trọng thương không dậy nổi, một chút tổn thất hơn mười vạn tinh binh.

Lệnh Hồ Bạc ra roi thúc ngựa tới Ngô sơn, đặc biệt đề bạc Liễu Thanh Phi Liễu Đại tướng quân thay lão tướng quân tiên phong đánh giặc. Chúng tướng trong lòng cực lực phản đối.

Lệnh Hồ Bạc ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mắt hẹp dài lạnh lẽo quét nhìn võ tướng bên trong trướng, nhàn nhạt nói: "Liễu Đô úy kiêu dũng thiện chiến, có đảm lược có mưu lược, trong quân đội quá rõ ràng, hôm nay đại địch trước mặt, các vị không đồng lòng ngăn địch, ngược lại bên trong tranh không ngừng, là có ý gì? !"

Chúng tướng không dám nói lời nào.

Lệnh Hồ Bạc con ngươi sắc bén ở mỗi vị võ tướng trên mặt quét qua, các võ tướng cảm thấy da đầu chợt căng, lặp tức cúi đầu.

"Bổn vương dùng người, bất luận lý lịch, người có khả năng lên, Liễu đại tướng quân là Bổn vương tự mình đề bạc, hết thảy hậu quả do Bổn vương phụ trách. Nhưng nếu ở trên chiến trường, nếu có người lạnh nhạt không nghe lệnh, lập tức chém không tha, tạo thành hậu quả nghiêm trọng,tru di cửu tộc!"

Bên trong trướng chúng tướng nhất thời trố mắt nhìn nhau.

Lại nghe Lệnh Hồ Bạc uyển chuyển nói: "Cứ như vậy đi, nếu trong quân có người mượn lý do này giá họa hãm hại lẫn nhau, cùng này tội!"

Bên trong trướng hết sức an tĩnh, hồi lâu, chúng thần kịp phản ứng, quỳ một chân: "Tuân lệnh Nhiếp chính vương! Ra mắt Liễu đại tướng quân!"

Liễu Thanh Phi sau khi bái lạy nhận ấn Đại tướng quân , điều chỉnh chiến thuật, rốt cuộc hai tháng sau, dẫn tám mươi vạn tinh binh đem Thiên Tấn một trăm vạn đại quân ép trở về, hai quân ở Ngô sơn hình thành thế giằng co.

Lệnh Hồ Bạc hồi kinh, lại phát hiện Thái hậu Nam Thục Lan quả nhiên giống như An Khang đế quá cố lo lắng, dã tâm ngày càng bành trướng.

Trải qua một đêm suy tính, ngày kế, hắn quả quyết quyết định:

Hoằng Nguyên đế gần mười tuổi lên ngôi, đương kim tứ phương từ xưa đến nay, chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, mà trong cung đều là tần phi chưa được hoàng đế sủng hạnh qua, dễ dàng khiến cho ấu đế dính vào son phấn, thiếu đi dương cương quả cảm của nam nhân, lâu hơn, có thể đắm chìm nữ sắc.

Vì bảo đảm Hoằng Nguyên đế sẽ trở thành một minh quân, hắn quyết định xuất phát ngay hôm đó, tiến cung dạy dỗ Hoằng Nguyên đế.

Nghĩ rằng hắn cũng là một người đàn ông độc thân chưa lập gia đình, tiếp xúc với đông đảo phi tần của tiên đế, rất không ổn, cũng bất lợi cho sự phát triển của Hoằng Nguyên đế, hắn quyết định đem đông đảo phi tần của tiên đế phân tán ra ngoài hoàng cung.

Đồng thời ban bố lệnh mới trong cung:

Người chưa từng được tiên đế sủng hạnh, có thể tự nguyện ra khỏi cung lập gia đình, hoàng gia tùy tình hình sẽ đưa đồ cưới. Người không muốn về nhà lập gia đình, có thể dời vào chùa của hoàng gia, tu tâm tịnh dưỡng.

Người được tiên đế cưng chiều, bất luận người nào, cũng có thể tự nguyện ra cung lập gia đình, người không muốn lập gia đình, dời vào chùa hoàng gia, cũng giống vậy do triều đình cấp dưỡng.

Phi tần nào có con có thể chờ mang con ra hoàng cung xây phủ, có thể mang theo cung nữ thái giám thân cận cùng nhập phủ.

Trong cung, nữ quan cùng cung nữ có người mình thích đều có thể ra cung lập gia đình.

Bởi vì các cô gái ở trong cung đều xuất phát từ văn võ bá quan trong tộc, cho nên, tuy luật lệ này từ khi khai thiên lập địa đến nay chưa từng thấy qua, vẫn lấy được trăm quan ủng hộ, rối rít đem người nhà trong cung về nhà xuất giá.

Vì vậy, phi tần của tiên đế toàn bộ đều ra khỏi cung, nữ quan cùng cung nữ cũng giảm bớt hơn nửa.

Đến nổi Thái hậu Nam Thục Lan, Lệnh Hồ Bạc nói lên, vừa là thúc tẩu trốn tránh khiêm nhường, hai là chặt đứt sự lệ thuộc của ấu đế, cố đem nàng đưa vào đất phong của bào huynh, ăn mặc dùng đồ ở trong cung, do triều đình cấp dưỡng. Niệm tình Hoằng Nguyên đế vẫn còn nhỏ, còn cần tình thương của mẹ, Thái hậu có thể cách hai tháng trở về cung ở mười ngày, vừa giải trừ nỗi nhớ nhung của con trai , cũng làm sâu sắc thêm tình mẫu tử.

Trong triều không ít thần tử được lợi ích từ lệnh này, hơn nữa Nhiếp chính vương đem Thái hậu hết thảy an bài hợp tình hợp lý lại có tình có nghĩa, chúng thần cũng không nói ra lý do phản đối.

Thái hậu trong lòng tất nhiên không muốn, cùng caca Nam Hạo Chí ở trong triều liên lạc không ít triều thần, nhưng những triều thần này từ lệnh cho nữ tử rời cung được nhiều lợi ích, cho nên, đối với chuyện này, nhà nào có giao hảo với Nam gia cũng lựa chọn yên lặng.

Phản kháng mấy tháng không có kết quả, Thái hậu chỉ đành phải dời ra hoàng cung, vào ở đất phong của bào huynh.

Chỉ bất quá sau đó hai năm, Lệnh Hồ Bạc ở chỗ nào, sát thủ đều liên tục xuất hiện.

Đại tướng quân Liễu Thanh Phi hết lòng tiến cử nghĩa muội bảo vệ an nguy của Nhiếp chính vương.

Lệnh Hồ Bạc đôi mắt hẹp dài quét qua hắn một cái, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn, "Nữ tử?"

Liễu Thanh Phi gật đầu.

Lệnh Hồ Bạc nhàn nhạt nói: "Trong giang hồ, nữ tử có võ công chiếm phần đông, nhưng người có năng lực cao thì rất ít, nhưng dù sao cũng là nữ tử, khó chịu nổi trách nhiệm nặng nề."

Liễu Thanh Phi yên lặng chốc lát, chắp tay nói: "Nhiếp chính vương, nàng là đồ đệ Huyền Cơ lão nhân đắc ý nhất, võ công siêu quần, ngược lại không có gì hiếm lạ, trọng yếu nhất chính là thiên về bày trận pháp."

Lệnh Hồ Bạc mắt phượng nâng lên, "Đồ đệ Huyền Cơ lão nhân, giỏi trận pháp? Cái này thì ngược lại hiếm thấy."

Liễu Thanh Phi do dự một chút, tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Nhiếp chính vương, thần. . . Thần. . ."

"Liễu đại tướng quân có lời cứ nói."

"Nhiếp chính vương, thần. . . Từng cùng nghĩa muội ở bên cạnh hơn mười năm, biết được nàng còn có kỹ thuật gia truyền đệ nhất, chính là tìm quặng. . ."

Lệnh Hồ Bạc bỗng đứng lên, "Ngươi nói nàng biết tìm quặng? !"

Liễu Thanh Phi vội vàng quỳ một chân trên đất, nói: "Nhiếp chính vương thứ tội, thần biết rõ Nhiếp chính vương luôn luôn tìm kiếm một người tài ba như vậy, lại giấu giếm không báo, sự thật là, vị nghĩa muội của thần này lúc trước gả cho người ta làm thê, có rất nhiều bất tiện, hơn nữa nghĩa muội bởi vì gia cảnh có biến cố, vô cùng không muốn nhắc tới kỹ thuật này."

Lệnh Hồ Bạc chậm rãi ngồi xuống, liếc hắn: "Lúc trước gả cho người làm thê. . . Nay đâu ?"

Liễu Thanh Phi hơi dừng lại một chút, nói: "Một năm trước, nàng đã cùng phu quân hòa ly, trở lại Nhạc Sơn."

Lệnh Hồ Bạc mắt phượng phút chốc trợn to, kinh ngạc: "Ngươi nói là nữ tử đã hòa ly với Bạch đô úy Bạch Dật Dương?"

Liễu Thanh Phi quỳ chắp tay: "Nhiếp chính vương anh minh, nghĩa muội Hà Thanh Quân của thần chính là cùng Bạch đô úy hòa ly."

Lệnh Hồ thật mỏng môi khẽ nhếch, mắt phượng sắc bén nhìn chăm chú vào Liễu Thanh Phi, hồi lâu, nói: "Liễu đại tướng quân, ngươi đột nhiên tiến cử nàng, không phải xuất phát từ lòng trung thành, vì bổn vương phân ưu đúng chứ ?"

Liễu Thanh Phi len lén lau mồ hôi, lập tức cúi đầu, "Nhiếp chính vương nhìn rõ huyền cơ, thần không dám giấu giếm, sau khi thần biết nghĩa muội rời kinh, một mực âm thầm hỏi dò tin tức của nàng, phát hiện nàng sau khi trở về Nhạc Sơn, bị món nợ quấn thân. . . Thần muốn giúp nàng một cái."

Lệnh Hồ Bạc ngạc nhiên nói: "Huyền cơ ông lão không phải rất nổi danh sao? Đệ tử của hắn tại sao lại bị nợ quấn thân?"

Liễu Thanh Phi đáp: "Nghe nói món nợ đều là do Huyền Cơ lão nhân thiếu. . ."

". . . Cô gái này ngược lại có hiếu tâm đáng khen." Lệnh Hồ Bạc từ án thượng cầm lên một quyển tấu chương,mở ra, "Ngày mai, ngươi liền đi Nhạc Sơn một chuyến."

" Dạ."

Editor: Tịch Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#king