Chương 3: Chủ nợ đến cửa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Sơn, cây xanh bóng mát, dưới tàng cây thỉnh thoảng hình thành khóm hoa nhỏ, từ xa nhìn thấy từng nhóm hoa xanh xanh đỏ đỏ giống như cảnh sắc ở Giang Nam .

Tiểu cô nương mười sáu tuổi một thân hoàng sam, kéo tay áo, lộ ra cánh tay nhỏ như ngó sen, một đường chạy chậm về phía nội viện, sau đó lại vội vàng xoay người đóng cửa.

Gõ cửa.

"Đại sư tỷ, mở cửa nhanh."

Nữ tử đang cầm sách trận pháp, đứng dậy mở cửa, "Chung lâm, đã xảy ra chuyện gì?"

Chung lâm ngước mắt nhìn Hà Thanh Quân, đôi mi thanh tú đậm nhạt thỏa đáng, mắt hạnh trong suốt, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, môi anh đào mặc dù hơi đầy đặn nhưng luôn mang theo nụ cười, tuy không coi là tuyệt sắc, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú a, lắc đầu không hiểu, vì sao người nọ không quý trọng?

"Chung Lâm, lại phát ngốc cái gì?" Hà thanh quân đem nàng kéo vào trong phòng.

Chung Lâm chợt tỉnh hồn, hốt hoảng nói: "Đại sư tỷ, không xong, lại có người đuổi theo đòi nợ, đang ở tiền viện rêu rao."

Hà Thanh Quân đôi mi thanh tú sít chặt, bỏ lại sách trong tay, kéo nàng đi ra ngoài, "Sư phụ, hắn đang ở đâu ?"

Chung Lâm tiện tay đóng cửa phòng, dậm chân, cả giận nói: "Sư phụ? ! Đừng nhắc tới sư phụ, người thiếu nợ là hắn, nhưng khi người ta tới đòi nợ, hắn né!"

Hà thanh quân khóe miệng giật một cái, "Lại né? Lần này lại chạy tới chỗ nào đi?"

Chung Lâm biểu tình một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Quá mất mặt! Đường đường Huyền Cơ lão nhân, lại trốn vào nhà vệ sinh không ra. . ."

Hà thanh quân cả người cứng đờ, bên miệng, khóe mắt cũng muốn rút mấy cái, trốn vào nhà vệ sinh, trốn vào nhà vệ sinh. . . Sư phụ, ngươi cũng quá có tiền đồ đi!

Hà thanh quân bước chân vội vả, hướng nhà vệ sinh cách tiền viện không xa chạy đi, Chung Lâm theo sát phía sau.

Nàng lau lau mũi, vẻ mặt ghét bỏ kêu lên: "Sư phụ, ngươi ở trong nhà vệ sinh sao?"

Yên tĩnh không tiếng động.

Nàng giọng khẽ biến: "Sư phụ, người không ở trong? Vậy ta tiến vào nga."

"Đừng, đừng, đồ nhi ngoan, sư phụ ở bên trong." Trong nhà vệ sinh truyền ra âm thanh vội vàng của sư phụ.

"Sư phụ, khách của người vẫn còn ở tiền viện, ngươi trốn vào nhà vệ sinh làm gì?" Hà Thanh Quân hổn hển la ầm lên.

"Ách, nga. . . Cái đó. . . Thanh Quân a, sư phụ cũng không dễ dàng a, sư phụ vì tìm sư nương ngươi nên mới thiếu bạc hai người kia. . ."

Hà Thanh Quân che trán, lại nói tới sư nương, sư phụ đây là cố tình gợi lên cảm giác tội lỗi của nàng a , nàng coi như sợ hắn.

"Sư phụ, thiếu nợ thì trả tiền, là lẽ thường tình, ngươi trốn vào nhà vệ sinh có ích gì?"

"Thanh Quân a, bây giờ tình cảnh của Nhạc Sơn ra sao không phải là ngươi không biết, sư phụ đâu còn tiền trả bọn họ a? Ngươi giúp sư phụ đem bọn họ đuổi đi, coi như hồi báo công ơn sinh dưỡng của sư phụ bao năm nay."

Hà Thanh Quân một đầu hắc tuyến, mỗi lần muốn cầu cạnh nàng cũng sẽ nói câu này, xong chuyện thì nói coi như báo đáp công dưỡng dục, nàng từ nhỏ đến lớn đều nghe có vậy, có thể hay không đổi một cái lý do khác a, hai tai của nàng nghe đến nổi đóng kén rồi. . .

"Sư phụ ——" nàng dậm chân, "Sư phụ, ta làm sao có thể đuổi bọn họ đi được, chẳng lẽ để cho ta cùng sư muội bán thân trả tiền lại?"

"Được a được a. . ." Bên trong truyền tới thanh âm hoan hô.

Hà Thanh Quân dưới chân hụt một cái, suýt nữa ngã xuống."Sư phụ —— "

Chung Lâm hai tay chống nạnh, kêu to: "Sư phụ, ngươi không có lương tâm!"

"Hắc hắc, vi sư đương nhiên luyến tiếc nha. . . Hảo đồ nhi, ngoan đồ nhi, mau mau cứu vi sư, tùy tiện tìm cái lý do đem bọn họ đuổi đi, liền nói ta chết rồi. . . Như thế nào đều được. . ."

Sư tỷ muội hai người trố mắt nhìn nhau, chỉ có cách che trán cười khổ.

Hai người một đường đi về phía tiền viện, quả nhiên thấy hai người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi, một vị ngồi ở ghế đá, đập bàn mắng to: "Cái gì Huyền Cơ lão nhân, thiếu nợ không trả! Người đã mấy chục tuổi, ở trên giang hồ danh hiệu vang xa, thậm chí ngay cả một ngàn lượng bạc cũng không lấy ra, lão nhân không biết xấu hổ!"

Một người khác thì vặn  tay đi tới đi lui, nghe người ta tức giận mắng, đột nhiên quay đầu: "Lý Trung Dương, ngươi mới có một ngàn lượng, hắn thiếu lão tử hai ngàn lượng, mười năm, một phân tiền cũng không có, lúc trước lão tử không vội, nhưng hôm nay lão tử cần tiền dùng gấp, con trai ta vẫn còn đang chờ sinh kìa!"

Lý Trung Dương bỗng đứng lên, "Nếu so ai bi thảm hơn sao? Nhớ năm đó, Lý Trung Dương ta cũng là uy chấn một phe, ai ngờ đám phu nhân phá của kia sinh cho lão tử mấy đứa phá gia chi tử, đem gia sản của lão tử thua sạch ngay cả nhà cũng bán, lúc này mới nhớ tới giấy nợ Huyền Cơ lão nhân viết, lòng tràn đầy vui vẻ tới thỉnh cầu bạc, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . ." Vừa nói tới cái này lão nhân gần năm mươi tuổi kia liền ăn vạ, thương tâm khóc to.

Ba ngàn lượng? ! Hà Thanh Quân cùng Chung Lâm nhìn nhau không nói, chỉ thấy trên đầu đối phương có mấy giọt mồ hôi lạnh: Có hay không cần sư phụ? Nếu không đem sư phụ bán trả nợ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#king