🍃CHUYẾN LỮ HÀNH KHÔNG ĐÍCH ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu em khóa dưới của tôi vừa cãi nhau một trận nảy lửa rồi chia tay với cô bạn gái đã bên nhau hơn bảy năm trời. Lấy cớ tìm cách quên đi cô ấy, cậu hẹn mấy người bạn thân ra uống rượu cùng mình. Thật ra là cậu ta bắt tôi phải mời rượu cậu. Khi đã ngà ngà say, cậu bắt đầu nói chuyện cô bạn gái cũ ra nói. Quả thật, vẫn luôn là nguồn gốc của mọi vấn đề.

Cậu chàng vốn chẳng bao giờ ưa thích văn chương hay phim ảnh cuối cùng lại bật ra những lời như thế này.

"Anh ạ, bọn em như những người lữ khách cứ mãi miết đi mà không có đích đến, không có đích đến..."

Cậu ta đã nói như vậy. Rằng anh người dù rất yêu nhau, nhưng cứ lang thang hoài trên những con đường vô định, lúc cuộc chẳng biết từ lúc nào họ đã lạc vào mê cung, quên mất đường về.

Thế rồi, "không sao đâu, rồi sẽ quen ngay ấy mà...", Cậu buông ra những lời không thật lòng sao đó nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng ngơ ngẩn.

Thái độ của cậu cho tôi biết, thực ra cậu đã muốn nói rằng 'nghe xong chuyện của em rồi giờ thì an ủi động viên em vài câu đi. Có như thế thì may ra em còn chịu đựng được.'

Nhưng tôi lại chẳng nói được câu nào. Tôi không muốn nói ra mấy câu an ủi gượng gạo thông thường như kiểu "Rồi Một thời gian nữa cậu sẽ quên thôi" hay "Thời Gian sẽ chữa trị mọi vết thương".

Tôi chỉ đọc cho cậu nghe một đoạn văn ngắn trong tác phẩm 'Bài thơ của cây' của nhà thơ Ryu Shi Hwa. Mà không, Nói cho chính xác là sau khi nghe cậu thở than, những ký ức, những suy nghĩ từ xa xưa bóng kéo về trong trí óc khiến tôi lắm bẩm một mình, chẳng quan tâm gọi có nghe được hay không.

"Muốn viết được thơ về cây, đầu tiên phải nhắm mắt lại tưởng tượng mình là một cái cây. Kiếp trước của mình chính là một cái cây..."

Sau khi đẩy cậu em say khướt lên taxi, tôi lên chuyến xe bus đêm trở về nhà. Hàng ghế bên cạnh là một đôi tình nhân say đắm nhìn nhau không rời. Thoáng liếc nhìn họ, tôi chợt nghĩ về sự khởi đầu và chấm dứt của tình yêu.

Một khi đã bị tình yêu dẫn dắt, chúng ta sẽ giống như người lữ khách lạt trên hoang mạc chợt nhìn thấy bóng dừa mát lành, Sẽ không ngần ngại mà tiến đến gần. Ta sẽ vội vàng lao đến bên tán cây ấy, như cái cách ta vội vàng muốn hiểu hết về người kia. Thế nhưng phải đến khi chuyến lữ hành đơn độc của riêng hai người đi đến hồi kết, ta mới nhận ra một sự thật.

Rằng những bước chân đó không hề hướng đến người kia, mà đang hướng về chính mình.

Phải chăng, đây cũng chính là vị đắng của tình yêu. Mọi chuyện bắt đầu vì ta muốn hiểu rõ hơn về đối phương, nhưng rốt cuộc, kết quả nhận lại là những hiểu biết sâu hơn về chính bản thân mình. Biết đầu vốn dĩ đó chính là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro