🍃TỒN TẠI CỦA VẮNG MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ba chị em nhà nọ đang sống một Cuộc đời bình dị trong ngôi làng Kamakura bên bờ biển hẻo lánh. Chợt một ngày, hội nhận được tin báo tử của người cha đã bỏ nhà ra đi từ 15 năm trước.

Rữa tang lễ của cha ba chị em gượng gạo ngồi đối diện với người em cùng cha khác mẹ - Suzu. Suzu Là kết quả của cuộc tình vụng trộm vía chứ họ và một người đàn bà khác. Quá là một tình huống khó xử.

Tuy nhiên, khi nhìn đứa em và giận hơn nhiều so với lứa tuổi của mình, chợt ba chị em nhận ra một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng ngực. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Ba chị em quyết định dang tay đón nhận đứa em về với gia đình mình.

"Suzu, Em có muốn sống cùng bọn chị không?"

Lấy bối cảnh là ngôi làng bên bờ biển đầy vỏ ốc, bộ phim điện ảnh Nhật ký ngôi làng bên bờ biển tái hiện lại hành trình thấu hiểu và kiếm tìm hạnh phúc của bốn chị em.

Trong phim thường xuyên sức hiện cảnh bốn chị em cùng ngồi ăn cơm. Mỗi cảnh phim đều có lý do riêng của mình. Đĩa cá rán, bát cà-ri hải sản, tất cả đều là những món ăn đạm bạc mà thân thương những món ăn lưu giữ biết bao nhiêu kỷ niệm mà bốn chị em đã từng sẻ chia cùng người cha quá cố của mình. Đó là những món ăn của tâm hồn, những hương vị lưu đầy nỗi nhớ.

Khi tuổi ngày càng nhiều lên, có những món ăn mà tôi thực sự thêm được nếm lại. Tôi nhớ tô mì há cảo đầy tú hụ vừa thổi vừa ăn ở góc cổng trường đại học. Tôi nhớ cả tô mì giá đỗ bà nấu cho, vừa ăn vừa nghe bài dỗ dành "phải ăn hết bát này mới cao lớn được".

Ngắm lại mới thấy, dường như những món ăn tôi nhung nhớ điều gắn với những kỷ niệm đặc biệt là một người cụ thể hay một bầu không khí cụ thể.

Nếu thưởng thức một món ăn mà khiến bao nhiêu ký ước của về, thì thực ra không phải mình nhớ món ăn đó, mà đang nhớ người đã cùng ngồi ăn với mình và bầu không khí là cùng người ấy sẻ chia bên mâm đồ ăn nóng hổi.

Hương vị xưa cũ đã gọi về biết bao nhiêu kỷ niệm nhớ thương.

Trong phim ba chị em à không bốn chị em cùng ngồi đối diện nhau trước mong cơm vừa ăn vừa hồi tưởng lại những hương vị và ký ước đã trải qua cùng bố.

Những kéo cái đã khiến chị em họ gắn bó với nhau chặt chẽ hơn. Cuộc sống thường ngày dù có nhiều cái vã bất đồng, nhưng thứ tình thân mơ hồ mà mạnh mẹ đã trở thành lý do kéo họ đến gần bên nhau.

Ngay cả trong thực tế tôi đã nhiều lần cảm nhận được sự tồn tại của những điều vắng mặt có thể làm lay động trái tim con người như thế nào. Gần đây ngồi uống rượu với một cậu bạn mất cha cho một vụ tai nạn giao thông vài năm trước cậu đã kể cho tôi nghe một câu chuyện cũng có liên quan đến đồ ăn.

"Lo hậu sự cho bố xong xuôi, vài ngày sau, cả nhà mình cùng ra ngoài ăn tối. Nhà hàng ấy bày ra đồ ăn phụ là một đĩa cá cơm rang. Vừa nhìn thấy đĩa đồ ăn đó cả nhà không ai bảo ai cùng nhau ứa nước mắt".

"Thế à... nhưng sao lại thế?"

"Bố mình khi sinh thời thích ăn cá cơm lắm."

"À..."

"Cứ hôm nào có cá cơm rang là bố mình lại ăn loáng một cái hết sạch bát cơm đầy. Nhìn thấy đĩa cá những ký ước ấy là hiển hiện trong đầu như thể bố vẫn đang ngồi ngay trước mặt chỉ cần vương tay ra là chạm được vào ông..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro