Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ W.A.T.T.P.A.D CỦA CHỦ NHÀ

Nghe vậy, hai mắt Long Định Châu mở to nhìn hắn. Sau một lúc lâu, mới kinh ngạc nói: "Ngươi cái tên này... ngu thiệt mà."

"Ha ha" Chương Hoa sờ sờ mũi, cười khổ, "Có lẽ vậy."

Long Định Châu lại nhìn hắn mấy lần, chợt đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, đạp hắn thật mạnh.

"Oái!" Chương Hoa kêu thảm, cuống quít lui về phía sau.

Long Định Châu cười khúc khích, nghiêm mặt nói: "Ngay cả con hồ ly đần nhà người cũng có thể kiên trì, sao ta có thể buông tay dễ dàng vậy được? Đợi đó, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!"

Mặc dù hốc mắt nàng vẫn hồng hồng nhưng gương mặt vô cùng kiên quyết.

Chương Hoa nhìn thấy, đầu tiên hơi sửng sờ ngay sau đó cũng cười rộ lên, hất cằm, ngạo nghể nói: "Tốt, vậy chúng ta cứ tiếp tục so đấu đi."

Dứt lời, hai người trừng nhau một cái, đồng thời cùng hừ nhau.

Long Định Châu quay đầu bước đi, sau khi đi mấy bước, xoay người lại vẫy vẫy nắm đấm, nghiêm túc nói: "Con hồ ly này mặc dù vừa giảo hoạt vừa đáng ghét, ai từng gặp cũng ghét muốn chết, nhưng — bổn công chúa thừa nhận ngươi có tư cách làm tình địch của ta."

"Hả?"

Chương Hoa hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Long Định Châu đã đi xa. Hắn ngồi một chỗ ngẩn một lúc mới nhớ tới một việc, giơ tay gõ lên trán tự lẩm bẩm: "Trời ơi, rõ ràng ta phải tìm nàng trả thù mới đúng, sao lại trò chuyện cả ngày chứ? Đúng là ngu mà!"

Vừa nói vừa nhấc chân đi về phía trước, mới đi được mấy bước, hắn phát hiện pháp lực đã khôi phục không khỏi mừng trong lòng, vội vàng xoay một vòng đổi thành trang phục nữ sau đó lại nhảy vào nhà, tính tiếp tục quấn lấy Tố Tu.

Ai ngờ hắn vừa đáp xuống đất đã thấy Tố Tu đứng thẳng ở cổng, một tay để trên đại môn, hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như đang trầm tư.

"Hử? Tố Tu?" Chương Hoa lập tức tiến tới bên cạnh y, cười híp mắt hỏi, "Sao ngươi lại đứng ở chỗ này?"

"..." Không trả lời.

Chương Hoa nghiêng đầu, sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên: "À, mặc dù ngươi nói lời lạnh lùng cự tuyệt Tam công chúa, nhưng lại lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện cho nên cố ý đến xem tình hình sao?"

"Nói hưu nói vượn." Tố Tu chậm rãi rút tay phải, quay đầu đi chỗ khác không để ý hắn.

"Ha ha, ta biết ngươi không phải người vô tình như vậy." Chương Hoa cười hì hì, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, "Đúng rồi, những lời lúc nãy ta vừa nói, ngươi cũng đã nghe chứ? Sao hả? Có phải rất cảm động hay không? Có vì vậy mà thích ta không?"

Lúc này hắn đã đổi trang phục nữ, nhưng trên mặt không tô son điểm phấn, khóe môi hơi mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình, so với ngày thường khác nhau rất lớn.

Tim Tố Tu đập rộn, mặt mũi cứng đờ, hung dữ trừng mắt nhìn qua, nhấc chân đá. Chương Hoa không có chút phòng bị nào, đương nhiên thuận thế bay ra ngoài, không lệch tý nào mà rơi ngoài cửa.

... Lần này lại là mặt chạm đất đầu tiên.

Hôm đó Chương Hoa bị đá tới đá lui, té tới té lui lăn qua lăn lại nhiều lần, sau khi về nhà toàn thân đau nhức, ước chừng tu dưỡng hai ba ngày mới bớt đau.

Nhưng thân thể hắn vừa tốt, lập tức lại tự mình chuốc khổ, không ngừng cố gắng quấn lấy Tố Tu không buông.

Một ngày này, hắn vẫn như thường ngày phí hết tâm tư để vào nhà Tố Tu, tính gặp khuôn mặt tuấn mỹ ngày đêm mong nhớ kia một lần, kết quả lại vừa đúng lúc bắt gặp Tố Tu đang thu dọn đồ đạc.

"Ơ? Tố Tu, ngươi phải xuất môn?"

"Ừ."

"Đi đâu vậy?"

"Yêu giới."

"Rốt cuộc ngươi cũng quyết định đến yêu giới chơi? Bên đó ta quen thuộc ta dẫn đường!"

"Ai nói ta đi chơi?" Lòng Tố Tu rất không kiên nhẫn trừng hắn một cái, tiện tay bỏ mấy bình thuốc vào trong ngực, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, "Ta đi hái thuốc."

"À, ra là vậy." Chương Hoa nhớ lại ngày đó thiếu chút nữa là bị luyện thành đan dược, bất giác rùng mình, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Quả thật Vô Hạ Sơn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nhưng khắp nới thường có yêu thú lui tới, không cẩn thận sẽ gặp phải hay là ta đi cùng ngươi?"

"Cản trở." Tố Tu không liếc nhìn hắn cái nào, đi thẳng ra cửa.

Chương Hoa vội bước nhanh đuổi theo, trong miệng lầm bầm thầm nói: "Ta biết pháp lực ngươi cao cường, vốn không quan tâm những thứ yêu ma quỷ quái kia, nhưng . . ."

"Tránh ra." Tố Tu nhướng mày, nhấc chân muốn đá.

Nhưng lần này Chương Hoa sớm có chuẩn bị, dứt khoát ngồi xổm người xuống, ôm lấy đùi phải Tố Tu, lớn tiếng la lên: "Nếu ngươi không nói dẫn ta đi, thì ta một mình một người chạy đến đi dạo ở Vô Hạ Sơn, kêu tất cả những sơn tinh yêu thú kia tới khiến ngươi không hái được thuốc gì cả."

"Vô lại." Tố Tu cắn răng, đạp loạn một hồi. Có làm gì Chương Hoa vẫn gắt gao bám vào y không thả, làm sao cũng không vẫy ra được. Mặc dù trong lòng bàn tay đã nổi lên bạch quang, nhưng lại không xuống tay được.

Sau một lúc giằng co, rốt cuộc vẫn là y bại trận trước, khẽ thở dài: "Muốn đi thì đi, đừng trì hoãn thời gian của ta."

Chương Hoa hoan hô, cho đến lúc này mới buông lỏng tay, cười hì hì đứng dậy. Chẳng những mong muốn của hắn được thỏa mãn, mà còn nhân cơ hội ăn đậu hủ, tất nhiên hài lòng, mặt mày hớn hở.

Tố Tu tức vô cùng, trước sau vẫn một vẻ mặt, tự mình đi về phía trước.

Chương Hoa vội vàng đuổi theo.

Cũng không lâu lắm, hai người đã đến Vô Hạ Sơn.

Chỉ thấy chướng khí tràn ngập khắp nơi, hàn ý dày đặc, quả thật trông như nguy hiểm ở khắp nơi. Nhưng Tố Tu cùng Chương Hoa cũng không thèm để ý tý nào, một người vô cùng chuyên tâm hái thuốc, người còn lại thì luôn mỉm cười ở bên cạnh, hào hứng tăng cao.

Lúc đi được nửa đường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai, ngay sau đó một vật thể màu đen đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cây bay thẳng tới chỗ họ.

Tố Tu sớm đoán được chuyện này cho nên xoay cổ tay, không chút hoang mang phóng lửa tiên ra.

Chương Hoa lại khẩn trương, luống cuống chân tay biến ra đoản kiếm tính xông lên giúp đỡ. Trong chớp mắt, lại đổi ý, rút binh khí trong tay lại, trực tiếp tiến lên mấy bước, không chút do dự chắn trước người Tố Tu.

Một trận gió lạnh đập vào mặt.

Nháy mắt tiếp theo, Chương Hoa cảm giác bả vai của mình như bị thứ gì cắn một cái, đau đớn kịch liệt, cả người mềm nhũn té xuống.

Tố Tu vội vàng ôm lấy thắt lưng y, mặt mũi cứng ngắc, đáy mắt kinh ngạc. Một lát sau, trong con ngươi xưa nay luôn lãnh mạc vô tình kia nhiễm một tầng tức giận, hung dữ mắng: "Ngu ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro