Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ W.A.T.T.P.A.D CỦA CHỦ NHÀ

Tất nhiên Chương Hoa không cam lòng yếu thế, vùng vẫy từ dưới đất bò dậy đuổi theo ngay.

Sau khi hắn biến trở về hồ ly, thân thủ vốn phải nhanh nhẹn hơn trước mới phải, nhưng bởi vì nước tiên Định Thân nên tứ chi vô lực, ngay cả đi bộ cũng nghiêng ngả, mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng nhảy qua bức tường kia. Kết quả lúc rơi xuống đứng không vững, lại ngã lăn xuống biến đám lông tuyết trắng kia dính bùn toàn bộ, bộ dạng vô cùng chật vật.

Chương Hoa đau đến nhe răng trợn mắt, thấy Tố Tu mặt đối mặt với Long Định Châu, hình như đang nói chuyện.

Long Định Châu bật khóc, nức nở từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ (*), hắn trông thấy thật đáng thương.

(*) Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa (tham khảo ở .)wordpress.com/%E2%80%A2cum-tu-bon-chu%E2%80%A2/)

Từ đầu đến cuối gương mặt của Tố Tu vẫn lãnh đạm, cũng không nhìn nàng chỉ nhẹ giọng nói: "Tam công chúa, mời trở về đi."

"Tố Tu đại ca..."

"Đi thong thả, không tiễn."

Tuy Long Định Châu đầy dịu dàng nhưng đối mặt với bộ dáng băng lãnh vô tình này của Tố Tu, làm sao có thể kiên trì được? Lập tức cắn răng, xoay người lao ra khỏi cửa.

Lúc này, đúng lúc Chương Hoa đang nằm úp sấp ở ngoài cửa, vì vậy lại chạm mặt với nàng.

Sau khi hai người trừng nhau, Long Định Châu lại giơ chân lên đá bay Chương Hoa ra ngoài.

Chương Hoa bây giờ ngay cả kêu thảm thiết cũng không có, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng đụng đầu vào chân bàn đá, ngã choáng đầu hoa mắt, mắt nổ đom đóm.

Hắn mở miệng to thở hổn hển. Một lúc lâu sức lực mới từ từ quay về, mới vừa tính đứng dậy tiếp tục chiến đấu, tầm mắt thoáng một cái liền thấy một đôi giày đen xuất hiện trước mắt.

Tố Tu?

Hắn ngẩn người ngẩng đầu, quả nhiên thấy bộ quần áo trắng như tuyết, cùng với khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ.

"Ô ô..." Chương Hoa há miệng nhưng không cách nào nói được, chỉ đành phải nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, chớp mắt.

Tố Tu cau mày, y nhìn chằm chằm một lúc lâu mới cúi người xuống, đưa tay kéo lỗ tai lông xù của hắn, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói: "Kỳ lạ, con hồ ly này từ đâu chạy đến?"

Là ta! Là ta!

Chương Hoa nhăn mũi, há mồm cắn lên mu bàn tay của Tố Tu nhưng khi răng tiếp xúc với da thịt lạnh băng trắng mịn kia, hai tròng mắt đảo một cái, rất không có tiền đồ liếm tay y.

Bình thường Tố Tu ghét nhất là bị người khác đụng chạm, lúc này chẳng những không tránh đi, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt lông trên lưng Chương Hoa, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng kỳ lạ. Ngay sau đó, y duỗi hai tay ôm hắn vào trong ngực sau đó xoay người đi vào nhà.

Ơ?

Chương Hoa mở to hai mắt, lại choáng đầu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ... Tố Tu thích hình dáng hiện tại này của ta?

Hắn nghiêng đầu, nhân cơ hội cọ cọ mấy cái trong ngực Tố Tu, đang nghiêm túc suy tính nếu sau này lấy hình dạng hồ ly xuất hiện có khả thi không, lại chợt nghe Tố Tu thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Quả nhiên là linh hồ ngàn năm, vừa hay có thể dùng luyện đan."

Cái gì?!

Chương Hoa cả kinh, chuyện này không phải chuyện đùa. Hắn vội giật giật tay chân, cố gắng vùng vẫy, nhưng hắn một mặt không nỡ cắn Tố Tu bị thương, một mặt khác vì khí lực không đủ nên căn bản không thể thoát. Cũng không bao lâu đã bị bắt vào phòng luyện đan.

Hơn nữa Tố Tu không nhổ lông hắn, cũng không giữ lại máu hắn, trực tiếp ném vào trong Đồng Lô, đóng nắp, nổi lửa!

Thì ra... Tố Tu bình thường đều luyện đan như vậy? Thực sự quá tàn nhẫn!

Chương Hoa bị dọa sợ la lên, vừa nhảy vừa đập, liều mạng dùng đầu đâm vào lò, nhưng nhảy hồi lâu cũng không thấy đỡ hơn. Lửa bên dưới càng đốt càng mạnh, đang lúc hắn cho là mình sắp bỏ mạng ở đây, đột nhiên cảm thấy ngực cuồng loạn, toàn bộ cơ thể kéo căng ra, "Phanh" một tiếng đụng ngã lăn Đông Lô, trong nháy mắt khôi phục hình người.

.... Sợ chết khiếp.

Chương Hoa đè ngực, vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy Tố Tu đứng trước mặt mình — mặc dù trên mặt không có biểu tình, nhưng mắt lại khó nén vẻ kinh ngạc.

"Ha, ha ha." Chương Hoa sờ sờ lỗ mũi, cười khan mấy tiếng, "Xin lỗi, đụng ngã lò luyện đan của ngươi rồi."

"Thì ra là ngươi." Tố Tu cắn răng nghiến lợi trừng hắn, ngay sau đó quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói, "Ngươi trần truồng đứng ở đây làm gì? Còn không mau mặc quần áo vào?"

"À, phải phải." Lúc này Chương Hoa mới tỉnh lại, vội vàng búng ngón tay thi triển tiên thuật. Ai ngờ thử nửa ngày cũng không có gì thay đổi, chỉ đành phải đảo mắt đáng thương gọi tên Tố Tu.

Tố Tu giận muốn chết, lại không thể mặc kệ hắn, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng lấy một bộ quần áo của mình cho hắn thay.

Nếu Chương Hoa đã mặc đồ của Tố Tu đương nhiên không có cách nào tô son điểm phấn, chỉ tùy tùy tiện tiện vấn đỡ một búi tóc, lau đi lau lại khuôn mặt.

Tố Tu từ xa trông thấy, không nhịn được thốt lên một câu: "Bộ dáng hiện tại này của ngươi . . ."

"Hả? Cái gì?"

"Không, không có gì." Y vốn muốn nói Chương Hoa lúc chưa trang điểm thuận mắt hơn, nhưng vừa chỉ nghĩ người nào đó sau khi nghe sẽ quá tự đắc, vì vậy tạm thời đổi lại.

Chương Hoa cũng không hỏi tới, chỉ một lòng cảm giác bộ dáng hiện tại của mình không tiện gặp người, vì vậy không đợi Tố Tu đuổi hắn đi đã ngoan ngoãn chắp tay cáo từ.

Hắn vừa đi, vừa ở trong lòng mắng Long Định Châu. Hạ quyết tâm muốn tìm nàng báo thù. Nào biết vừa mới ra khỏi cổng lớn đã thấy Long Định Châu đang ngồi chồm hổm ở trong góc lau nước mắt.

"Tam công chúa." Chương Hoa cười ha ha mấy tiếng, cười trên nỗi đau của người khác đi lên phía trước, "Chúng ta lại gặp mặt."

"..." Long Định Châu quay đầu, không để ý đến hắn.

Chương Hoa đi theo tiếp cận, tiếp tục trêu nói: "Công Chúa Điện Hạ sao lại khóc thương tâm như vậy? Chẳng lẽ lại bị Tử Dương Chân Nhân cự tuyệt?"

Nếu là thời điểm bình thường, Long Định Châu chắn chắn sẽ đối chọi gay gắt với hắn, nhưng hôm nay chỉ rơi nước mắt, nói giọng khàn khàn: "Ngươi thích cười thì cười đi, dù sao sau này ta cũng không cãi nhau với ngươi nữa!"

"Gì?"

"Đại ca ta mất tích nhiều năm. Không lâu nữa, nhị ca ta thừa kế ngôi vị Long Vương. Xưa nay ta với nhị ca không hợp nhau, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn sẽ buộc ta lập gia đình. Hôm nay ta tới gặp Tố Tu đại ca, vốn là muốn thử một lần cuối cùng, nhưng kết quả vẫn là..."

"Cho nên? Tam công chúa bởi vì nguyên nhân này tính từ bỏ Tử Dương Chân Nhân sao?" Chương Hoa chỉ nâng khóe miệng, nụ cười có mấy phần giễu cợt, "Thì ra, cái Tam công chúa gọi là thích, cũng chỉ như vậy mà thôi."

"Ai, ai nói!" Long Định Châu nóng nảy, đỏ mắt la ầm lên, "Ta thích Tố Tu đại ca lâu như vậy, từ chối hôn sự vì huynh ấy, buông bỏ thân phận vì huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn không chịu nhìn ta! Bỏ ra nhiều như vậy, quay đầu lại vẫn là công dã tràng, loại tâm tình này... ngươi làm sao có thể hiểu được?"

"Sao ngươi biết ta không hiểu? Hừ, bị y đá, bị y đánh, bị y phớt lờ, bị y đuổi ra khỏi nhà hết lần này đến lần khác, tất cả điều này tất nhiên rất đau. Thậm chí đã vô số lần ta muốn từ bỏ nhưng..." Chương Hoa rủ mắt, đầu tiên là thở dài một hơi, rồi ngay sau đó mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng như nước: "So với việc thích Tố Tu, nhưng thứ đau khổ này thì tính là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro