Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Hàm không biết mình nằm trên mặt đất bao nhiêu lâu. Đến độ má phải lạnh lẽo, mà sườn mặt trái lại nóng bỏng dọa người. Cậu chậm rãi đi vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo.

Tắm xong sẽ tốt hơn.

Nước ấm từ đỉnh đầu đổ xuống tới, Thẩm Hàm máy móc hướng xoa xà bông khắp người. Đột nhiên, hắn trợt tay, xà phòng rớt xuống. Thẩm Hàm khom lưng, ở trên mặt đất sờ soạng lung tung. Hơn nửa ngày, đầu ngón tay mới đụng tới một vật trơn trượt. Hắn bắt lại, rốt cuộc đem nó nhặt lên.

Ngồi dậy. cậu muốn đem xà phòng thả lại hộp. Quay đầu đi, nước theo lỗ tai chảy vào.

Lắc đầu, xung quanh cậu như bị bao phủ bởi tiếng kêu ong ong. Thẩm Hàm cảm thấy tựa hồ thời gian ngừng lại,nước vẫn cứ tới tấp đánh vào người cậu.

Ngồi ở trong ổ chăn, Thẩm Hàm lấy bông tăm vệ sinh lỗ tai. Thẩm Hàm thất thần hướng bên trong cọ.

"A", nhẹ buông tay, bông tăm rớt ở gối đầu bên cạnh. Hắn ăn đau che lỗ tai, quá sâu, không biết đụng phải cái gì? Đau.

Cũng may, đau đớn chỉ giằng co trong chốc lát.

Cậu thả lỏng thân thể, tiến vào trong chăn.

Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Hàm mơ hồ cảm thấy nửa bên phải đầu độ ấm càng ngày càng cao, cậu khó nhịn lăn qua lộn lại, cuối cùng hoàn toàn tỉnh dậy. Rất đau đớn. Đau đớn âm ỉ truyền đến từ sâu trong lỗ tai. Cậu đem má phải áp lên gối, ý đồ dùng trọng lượng của đầu mình đè nén một trận một trận đau đớn.

Chính là không được. Thẩm Hàm cuộn mình cũng vô pháp làm bớt đi đau đớn. Cậu cố hết sức sờ đến trên tủ đầu giường để tìm điện thoại, đem ống nghe đặt ở bên miệng, sau đó đánh vào một dãy số.

Qua thời gian rất dài đối phương mới bắt máy, âm điệu của hắn lộ ra vài phần kinh ngạc cùng khẩn trương.

" Thầy Thẩm sao? Đã trễ thế này còn không có ngủ?"

Thẩm Hàm cơ hồ là dùng hết sức mình hé miệng:

"Dương Nhạc, đau."

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Xông lên lầu, Dương Nhạc dùng chìa khóa dự phòng mở cửa mà dì Vương cho để mở cửa, "Thầy." Hắn hướng phòng ngủ đi đến, mở đèn, thấy Thẩm Hàm nằm trong chăn, nghe thấy thanh âm của hắn, hơi hơi ngẩng đầu.

Trên mặt cậu một mảnh ửng hồng dị thường. Trên trán đầu tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ngưng tụ thành từng sợi.

Dương Nhạc ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, một tay sờ trán Thẩm Hàm. Quả nhiên, năng thành như vậy.

"Không sao đâu, trong nhà có thuốc hạ sốt. Uống xong là tốt rồt." Hắn trấn an vỗ vỗ Thẩm Hàm, "Em lập tức đi lấy."

Thẩm Hàm lắc đầu, bám vào hắn, "Lỗ tai, lỗ tai đau."

"Bên kia?" Dương Nhạc trong lòng căng thẳng. Thẩm Hàm quay đầu, "Bên phải."

Dương Nhạc nhìn bên ngoài không có dấu vết bọ thương, thử thăm dò duỗi tay sờ. Hắn mới từ bên ngoài vào, trên tay độ ấm còn chưa có khôi phục; lúc chạm vào, Thẩm Hàm liền co người lại.

"Như vậy đã đau sao?"

Thẩm Hàm gật gật đầu, dựa vào trên người hắn.

Phải nhanh đi bệnh viện. có khả năng khi tới lại không kịp. Dương Nhạc ôm chặt cậu. Thẩm hàm đã mất đi đôi mắt, nếu là lỗ tai lại có vấn đề gì......

Sẽ không. Có em ở đây.

Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xấu.

"Thầy , chúng ta đi bệnh viện." Hắn tận lực làm ngữ khí không hoảng hốt, thuận tay giúp Thẩm Hàm đem áo quần lấy lại đây, "Thay quần áo trước đi."

Bởi vì sợ cậu đông lạnh, Dương Nhạc đem quần áo lần lượt đưa tới trong chăn; mới vừa vói vào, lại phát hiện bên trong chăn đơn đều bị mồ hôi làm ướt. Hắn chạy nhanh đi ra ngoài kiếm khăn, giúp Thẩm Hàm lau thân thể.

Ra cửa trước, Dương Nhạc đeo khan quàng cổ của mình cho Thẩm hàm, đem hơn phân nửa khuôn che lại, lại cẩn thận mang bao tay cho cậu. Cuối cùng, còn đem mũ dì treo ở phía sau cửa đội trên đầu. Thẳng đến Thẩm hàm cả người đều được bọc trong quần áo, mới mở cửa, nửa đỡ nửa ôm cậu xuống lầu.

Còn hảo bệnh viện và nhà chỉ cách hai con phố, lúc này xe taxi đều kêu không đến. Dương Nhạc cho Thẩm Hàm ngồi trên khung xe đạp ở phía trước hắn. Bởi vì lo lắng gió thổi đến cậu, cho nên trên đường đều khống chế tốc độ. Hắn hai cánh tay chống ở tay lái trên tay, vừa vặn đem Thẩm hàm vòng ở trong ngực. Thẩm Hàm che lỗ tai, đem đầu để ở phía dưới cằm hắn.

Dương Nhạc biết cậu khó chịu, trong lòng chỉ ngóng trông có thể nhanh đến bệnh viện.

Vào phòng cấp cứu, Thẩm Hàm đã thần trí không rõ. Dương Nhạc ôm hắn, giúp hắn cởi áo khoác, khăn quàng cổ vì nơi này có mở điều hòa. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, buông dụng cụ xuống: "Viêm tai giữa cấp tính. Người có hơi phát sốt, uống chút thuốc thì tốt rồi." Bác sĩ đưa cho Dương Nhạc đơn thuốc, "Hôm nay tiêm hai lần, một mũi giảm nhiệt, một mũi hạ sốt. Mau đi mua thuốc, cậu lấy lại đây tôi lại chỉ cho cậu làm như thế nào." Dương Nhạc nói cảm ơn với bác sĩ, đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy Thẩm Hàm ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.

"Không cần chích."

Dương Nhạc đem cậu ôm vào trong ngực, "Không có việc gì,xem lỗ tai thì tốt rồi." Hắn cho Thẩm Hàm ôm áo khoác, chính mình cầm tiền đi ra ngoài.

Bác sĩ làm khám đã có tuổi, sự tình cũng thấy được nhiều; thấy bọn họ như vậy cũng không gì, chôn đầu xem báo chí. Một lát sau, Dương Nhạc cầm thuốc chích, dược phẩm trở về. Bác sĩ nói cho hắn: Khi nào ăn, một ngày bao nhiêu lần, mỗi lần bao nhiêu miếng. Nói xong, quay đầu lại nói với Thẩm Hàm: "Lại đây chích đi."

Thẩm Hàm chần chờ một chút, không muốn đi qua.

"Thật ngịa quá, đôi mắt cậu ấy không tốt." Dương Nhạc vừa nói vừa đi qua đỡ Thẩm Hàm ngồi vào ghế cao dung để chích.

Bác sĩ nhìn Thẩm Hàm vài giây, thở dài. Lớn lên thật tốt nha người trẻ tuổi, đáng tiếc.

Thẩm Hàm cởi bỏ dây lưng, kéo quần bên phải xuống. Dương Nhạc quay đầu đi, mặt chậm rãi hồng lên. Cầm thú, ngươi loại này thời điểm còn đang suy nghĩ cái gì. Hắn ở trong lòng oán hận mắng chính mình một câu.

Bình thuốc chích "Phanh" một tiếng bị văng ra, Thẩm hàm mẫn cảm hướng bên kia xoay người. Dương Nhạc cầm tay cậu: "Chưa được, chờ một chút."

Chờ miếng băng gạc có cồn được xoa lên da, Dương Nhạc nhận thấy được Thẩm Hàm căng cứng thân thể.

"Thả lỏng, nếu không sẽ càng đau." Bác sĩ giơ kim nói, tiếp theo, nhân cơ hội cậu thả lỏng thân thể mà tiêm. Thẩm Hàm thân mình rõ rang hơi lay động, cậu cắn môi, nắm chặt tay Dương Nhạc.

Kim tiêm vừa mới rút ra, bác sĩ đã lấy ra một ống tiêm khác: " Xong cái này thì tốt rồi." Hắn dùng miên thiêm xoa xoa, lại tiêm vào.

"Hảo." Bác sĩ lại lần nữa rút ra kim tiêm. Thẩm Hàm miễn cưỡng giơ tay tự xử lý, nói với ưDơng Nhạc: "Chúng ta đi ra ngoài đi."

"Không ngồi một chút sao?" Dương Nhạc nhìn bộ dạng mệt mỏi của cậu. "Ra ngoài trước đi." Thẩm hàm lắc đầu, kiên trì.

Dương Nhạc ôm cậu xuống ghế, giúp cậu mặc áo khoác, một mặt cùng bác sĩ nói lời cảm tạ cáo từ. Thẩm Hàm hiển nhiên còn có điểm đau, cà thọt bước về phía trước. Đi một đoạn ngắn, Dương Nhạc ngồi xuống ghế plastic trên hành lang, kéo luôn Thẩm Hàm lên chân mình.

"Còn đau không?" Hắn nhẹ giọng hỏi Thẩm Hàm.

"Đương nhiên. Cậu còn cho người ta tiêm tôi hai lần." Thẩm Hàm khôi phục một ít, tính trẻ con nhíu mày oán giận.

Dương Nhạc cười rộ lên, biết hắn trong lòng nhất định hận chết chính mình và bác sĩ. Bất quá cũng không có gì không tốt, hắn lấy ra khăn giấy xoa trên trán của Thẩm Hàm. Nghe cậu miệng lưỡi như vậy,tinh thần thoạt nhìn tốt lên không ít.

Thẩm Hàm đến bây giờ mới hoàn toàn thả lỏng lại, lẳng lặng ngồi. Lại một lát sau, cậu ngẩng đầu: "Chúng ta về nhà đi. Thầy cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Trở về có hơi khó khan, tai Thẩm Hàm không còn đau lắm, người lại bị lăn lộn hơn pnửa đêm, thật sự là có phần mệt mỏi. Đầu gục ở trước ngực Dương Nhạc, gục gặc như gà mộ thóc, tùy thời đều khả năng ngủ. Dương Nhạc sợ cậu trượt xuống, một tay giữ xe, tay phải ôm eo cậu. Trong miệng còn không ngừng nói với cậu, nghe cậu không hé răng liền lớn tiếng đánh thức cậu. Thẳng đến cuối cùng về nhà, hắn cho cậu uống thuốc rồi mới cho cậu lên giường đi ngủ.

Thẩm Hàm tức giận mà đem chính mình chôn trong chăn. Đầu cậu nặng nề quay mòng, nhưng buồn ngủ đã bị người trước mặt lải nhải cho tiêu tán hết. Dương Nhạc kỳ quái sờ sờ cái trán cậu, "Không nóng mà? Như thế nào còn không ngủ?" Thẩm Hàm chuyển tới bên kia: "Do em luôn nháo nha."

Dương Nhạc bật cười, nhìn người đang tức giận không thèm để ý đến hắn.

"Thầy ngủ đi, em ở bên ngoài. Không thoải mái thì gọi em." Vỗ vỗ cậu, Dương Nhạc tắt đèn, đi ra ngoài.

Vã mồ hôi, chương này vừa dài vừa khó ạ.

J)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro