Yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vegas-

Cuộc sống trước kia của tôi là một màu đen tuyền, không lấy một chút ánh sáng.

Cho đến khi tôi bắt gặp được ánh nhìn của người ấy

Ánh mắt ngông cuồng nhưng lại ở trên một tên vệ sĩ.

Ánh mắt chứa đựng tia ấm áp như ánh ban mai, sưởi ấm trái tim từ lâu đã trở nên khô cằn của tôi.

Chẳng biết từ khi nào, tôi lại khao khát ánh mắt đó đến vậy. Chỉ muốn giữ nó cho riêng mình.

Nếu là trước đây, mục đích sống duy nhất của tôi là làm hài lòng ba. Nghe lời ông ta vô điều kiện, mặc cho bản thân bị đối xử như một công cụ, để bị chà đạp, mắng chửi. Thế nhưng tôi vẫn cố chấp tin tưởng thứ gọi là tình thân ấy một cách mù quáng.

Cho đến khi tôi gặp em, tôi mới hiểu đâu là yêu thực sự.

Tôi chẳng thể xác định được thứ tình cảm đặc biệt này xuất hiện từ khi nào. Có lẽ là từ những câu hỏi vụng về của em. Cách em hốt hoảng khi tôi gặp chuyện. Rồi đôi lúc em lại bất giác biết được những sở thích, thói quen của tôi một cách kì lạ. Tất cả những điều trên đã khiến tôi phải lòng em.

Tình yêu này lạ lùng như cách em bước chân vào cuộc sống của tôi vậy

Và điều mà tôi càng không thể tin là người ấy đang nằm gọn trong vòng tay mình.

Tôi nhìn em, nhìn thật lâu để mãi khắc ghi khuôn mặt ấy. Khuôn mặt mà mỗi khi tôi nhìn vào thì đều bất giác mỉm cười.

Bản thân đã từng nghĩ mình sẽ chẳng thích nổi người có tính cách mạnh mẽ đến vậy. Một người mà tôi cảm tưởng như nếu không có tôi, cuộc sống của họ sẽ không có gì thay đổi.

Phải, em ấy khác hẳn với những người tôi từng gặp trước đây. Em độc lập trong mọi chuyện, giống như một chú hổ, mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Vậy mà chú hổ nhỏ kia giờ đang nằm gọn trong vòng tay tôi, đôi lúc còn ngọ nguậy, chẳng khác gì một con mèo ngốc cả.

"Dậy đi, ngủ đủ rồi đấy." Tôi gõ nhẹ vào phần trán của người đang rúc chặt vào lồng ngực mình.

"Ưm, còn muốn ngủ." Người phía dưới vẫn cố chấp nhắm nghiền mắt, bỏ mặc lời nói của tôi.

"Em là lợn à? Ai đời lại ngủ đến 11 giờ trưa không hả?" Tôi kéo mạnh chăn đang đắp trên người Pete, để lộ ra bờ lưng trần trắng nõn.

"Anh gọi ai là lợn đấy? Có mà anh ý, đồ con trâu. Anh làm tôi đến rạng sáng mới chịu tha. Giờ còn bắt tôi dậy sớm, ai mà chịu được." Pete ra sức giành giật lấy một góc của chiếc chăn rồi quay lưng lại với tôi.

"Thôi nào Pete." Tôi lay lay nhẹ phần vai của em.

"Dậy đi rồi anh đưa em đi ăn."

"Tưởng anh bảo tôi là lợn. Còn lấy đồ ăn ra để dụ dỗ tôi. Tôi không dễ dãi thế đâu'" Pete vẫn ôm khư khư lấy chăn mà chẳng hề nhúc nhích.

"Được, em không ăn thì thôi."

Tôi đứng dậy, đi về phía phòng tắm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Hôm nay nên ăn gì nhỉ? Cà ri gà hay là thịt lợn sốt chua ngọt đây?"

"Này, anh định trêu ngươi tôi à?"

Tôi quay lưng lại chiếc giường ngủ. Pete từ bao giờ đã chuyển từ tư thế nằm sang ngồi dựa lưng vào phần thành giường.

"Cho em 3 giây, ăn hay không ăn."

"1...2."

"Ăn! Vừa lòng anh chưa?" Đôi lông mày của Pete nhăn nhúm lại, hai tay thì khoanh tròn ở trước ngực. Em khi tức giận thực sự rất đáng yêu.

"Em tỉnh rồi thì tắm trước đi."

"Người đau quá, không đứng dậy được. Anh bế em đi." Nói rồi Pete dang tay về phía tôi.

Cơ thể tôi đơ ra mất vài giây. Em ấy đang làm nũng với tôi sao?

"Vegas, đứng đờ ra làm gì đấy." Giọng nói của Pete kéo tôi về thực tại.

Tôi tiến gần lại giường ngủ rồi ngồi ở phía đầu giường.

"Bế em cũng được thôi. Nhưng mà có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Pete nhìn tôi đầy thắc mắc.

"Anh tắm chung với em." Tôi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đang tựa lưng vào thành giường.

Sắc mặt của Pete đột nhiên thay đổi, trông vô cùng bất mãn với yêu cầu trên.

"Dẹp đi, em tự đi!" Pete di chuyển một cách khó đến mép giường ngủ. Em ấy đặt hai chân xuống nền đất rồi từ từ đứng lên.

Bỗng cơ thể Pete trở nên mất thăng bằng. Tôi vội đỡ lấy em trước khi cả người Pete đổ nhào về phía trước.

"Sao em cứng đầu thế? Không phải để anh bế là xong chuyện rồi à." Tôi ôm trọn em trong vòng tay. Trông Pete giờ đây vô cùng đau đớn do trận mây mưa ngày hôm qua, làm tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Anh có chịu bế đâu?" Người trong lòng giờ đã nâng cao tông giọng.

"Anh bảo tắm chung thôi, sao em phải từ chối."

"Anh tưởng em biết ý đồ của anh à?" Pete ngước lên nhìn tôi. Mắt của cả hai giờ đây đã chạm nhau. Ánh mắt này chứa đựng sự ngọt ngào, khiến tôi dần đắm chìm vào sâu trong đôi mắt em.

"Thả em xuống đi. Không thấy nặng à?" Người bên trên kia hơi cựa quậy làm toàn thân vì vậy mà di chuyển theo.

"Nặng, nhưng mà cố thì vẫn được." Trêu chọc Pete dường như đã trở thành một thói quen tiêu khiển của tôi rồi.

"Anh muốn bị ăn đấm à?" Pete giờ đang giơ nắm đấm củ mình song song với mặt tôi. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, em ấy sẽ không nỡ làm tôi bị thương.

"Ngoan nào, để anh tắm cho em. Yên tâm anh không làm gì đâu." Tôi nhìn em rồi nở một nụ cười trân thành nhất có thể.

"Anh không cười trông còn đáng tin hơn đấy. Được rồi coi như em tạm tin anh."

Pete ngoan ngoãn vòng tay qua cổ tôi. Hai chúng tôi cứ thế bước vào phòng tắm cùng nhau. 

Thực chất thì cả hai hiện tại đều không mặc gì cả, chỉ  cuốn một chiếc khăn tắm quanh phần eo mà thôi. Vậy nên công cuộc cởi bỏ vô cùng nhanh chóng.

Tôi dìu em vào bồn nước đã được tôi xả đầy từ trước đó. Bên trên còn được trải thêm một vài cánh hoa hồng.

Tôi không dám nhận bản thân là một người lãng mạn, tôi đơn giản là muốn đem lại thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

"Sao, nước có ấm không?" Vừa nói tôi vừa nhẹ nhàng lau người cho em.

Da thịt của Pete mềm mại vô cùng, làm trái tim tôi không khỏi xao xuyến. Tôi đã phải tự mình gạt bỏ những suy nghĩ đen tối ấy mỗi khi nhìn em bởi tôi không muốn Pete phải chịu thêm đau đớn nào khác.

"Vegas, anh ôm em được không?" Pete xoay người rồi ngả lưng vào lồng ngực tôi.

"Em không cần phải hỏi đâu. Vì nếu là em, thì làm gì cũng được." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em, người tôi yêu.

"Em hỏi anh một cậu nhé."

"Ừ hỏi đi."

"Anh có tin vào những giấc mơ không?"

"Tin." Tôi đã từng rất ghét những giấc mơ vì từ sau khi mẹ mất, bản thân thường xuyên đối diện với những ác mộng kinh hoàng khiến tôi mất ngủ hàng tháng trời.

Duy chỉ có đúng một lần, tôi thấy mẹ xuất hiện trong giấc mơ thuở nhỏ, đó cũng là giấc mơ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.

Mẹ nói: "Cuộc sống này tuy có vô vàn những khó khăn, nhưng rồi bản thân con sẽ nhận lại được thành quả xứng đáng mà thôi."

Thành quả xứng đáng ở đây, có lẽ là em.

"Nếu em nói em mơ thấy chúng ta của tương lai...anh có tin không?" Pete khựng lại trước khi hoàn thành câu hỏi của mình.

"Anh tin."

"Vậy là được rồi."

"Mà ngồi trong bồn nước nóng em lại thấy buồn ngủ." Pete thả lỏng cơ thể rồi từ từ nhắm mắt lại.

"Ngủ 15 phút thôi đấy nhé, ngâm nước nhiều là bị cảm lạnh đấy."

"Em biết rồi! Anh nói nhiều quá!"

Hết Chap 31
-------------------------

Comeback sau tỉ năm :))) Nhớ mọi người lắm 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro