Chương 9 Chiếc Mercedes hai bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 Chiếc Mercedes hai bánh

Mẹ tôi, một giáo viên mẫu giáo, đang chuẩn bị cho buổi dự giờ ngày mai, khi thấy tôi về đến nhà, bà thậm chí không ngẩng đầu lên: “Đi lấy cho mẹ cốc nước.”

Tôi: "Được."

Tôi nằm trên giường, trong lòng thực sự có chút khó chịu. Vừa rồi đồng ý với anh thì không tốt hơn sao, quỷ mới biết khi nào anh ấy bốc đồng thốt lên câu đó lần nữa, không thích thì không thích, có bao nhiêu người ở bên nhau vì thật sự thích nhau đâu? Cũng vì cô đơn nên cần người ở bên rồi thành thói quen có người đó bên cạnh thôi.

Có lẽ anh ấy cũng sẽ không thể rời xa tôi nếu tôi làm anh ấy quen với điều đó.

Bố gõ cửa bước vào, mang cho tôi một đĩa dưa hấu, tôi hỏi: “Bố có thích mẹ không?”

Mẹ tôi hét lên trong phòng khách, "Mẹ đang nghe đấy!"

Tất nhiên, bố tôi nói, không thích sao bố có thể kết hôn với mẹ rồi chung sống mấy chục năm cơ chứ.

“Ừ, vẫn phải thích mới được.” Tôi ôm búp bê khủng long mập ú vào lòng.

“Đúng, nhất định phải có cảm giác tim con rung động.” Ba tôi nhấn mạnh.

Chà, tôi thật sự có tình cảm với anh ấy, nhưng có vẻ tình cảm của anh ấy không dành cho tôi.

Tôi đang nằm trên giường xem tập phim hoạt hình mới mà tôi đang theo dõi, điện thoại nằm bên cạnh tôi rung lên rồi đổ chuông, ai gọi cho tôi vào lúc này nhỉ, Tưởng Minh Vũ không phải đang đi làm sao?

Tôi cầm nó lên, thực sự là Tưởng Minh Vũ gọi tôi!

"Alo? Tưởng Minh Vũ, anh nghỉ làm sao? Hôm nay sao về sớm vậy?"

“Tôi tôi đang ở sân ga trung tâm thành phố.” Anh dừng một chút, “Lý Tương, cậu đang ở đâu?”

Cái gì? Anh ấy tới đây sao?

"Mẹ! Con ra ga đón bạn trai tương lai của con!"

"Bố! Cho con mượn xe!"

Tôi chạy xe máy điện của bố để đón người yêu, phải nói là cảm giác rất tuyệt.

Tưởng Minh Vũ đứng cạnh lối ra, dáng anh cao gầy nổi bật giữa đám đông.

Tôi vui vẻ chào vẫy tay với anh: "Tưởng Minh Vũ! Em ở đây!"

——

Hôm nay Tưởng Minh Vũ đã gọi video cho Lý Tương, nghe được cái người ăn mặc luộm thuộm kia muốn dắt chó đi dạo chung với Lý Tương, một cảm xúc bức bối không rõ từ đâu xông lên, làm anh muốn nói chuyện với cậu, chuyện của hai người.

Nhưng khi cậu hỏi, anh im lặng.

Tiếp theo thì sao? Nếu Lý Tương đồng ý, anh có thật sự muốn hẹn hò với cậu không? Nếu Lý Tương không đồng ý, thế trước nay là gì,

Kết quả Lý Tương thật sự hỏi anh có thích câu không, câu hỏi bâng quơ như lời trêu đùa.

Tưởng Minh Vũ nghĩ, làm sao vậy? Cậu ấy không phải thích mình sao?

Đồng nghiệp Vương Ba đi tới, hỏi có thể đổi ca trực với anh không, Tưởng Minh Vũ đồng ý, sắc trời còn sớm, anh đột nhiên rất nhớ Lý Tương, nhưng Lý Tương vừa mới làm khó chịu anh, anh không muốn chủ động liên lạc trước.

Nhưng chẳng biết sao bản thân anh lại vòng vòng, vòng một lát lại đến sân ga, anh nghĩ nếu không mang thẻ căn cước theo thì thôi, kết quả cho tay vào túi áo lại chạm phải thẻ căn cước.

Tưởng Minh Vũ nắm chặt tay, anh muốn cầm nó đi mua vé đến nơi có thể gặp Lý Tương.

Nhà ga trong thành phố nhỏ rất đơn giản, Tưởng Minh Vũ bước ra khỏi cổng ga tàu, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, Lý Tương có muốn gặp anh không?

Ngoài ra còn một câu hỏi nữa: "Lý Tương có thật sự thích mình không?"

Anh gọi điện thoại cho Lý Tương, Lý Tương bên kia nhận được điện thoại rất kinh ngạc, bảo anh chờ một lát, sẽ lập tức đến đón anh.

"Tưởng Minh Vũ! Tôi ở đây!"

Nghe được âm thanh của Lý Tương, trái tim Tưởng Minh Vũ treo cao nãy giờ cuối cùng cũng hạ xuống.

"Xin lỗi! Em chưa thi bằng lái, chỉ có thể mời anh ngồi chiếc Mercedes hai bánh này trước.”

Không biết là do chiếc Mercedes hai bánh này đi chậm, hay là bản thân Lý Tương lái chậm, nhưng khi có ông lão thứ hai chống gậy đi vượt qua mặt họ, Tưởng Minh Vũ rốt cuộc mỉm cười.

Đêm ở thành phố nhỏ hiển nhiên tĩnh lặng hơn nhiều, bầu trời đêm cũng thật sự là cảnh đêm hay gặp trên tivi, hai bên là cây xanh cao lớn, xen lẫn vài đoá hoa đỏ sẫm. Tưởng Minh Vũ ngồi phía sau, vừa lúc có thể lướt qua vai Lý Tương nhìn thấy phía trước, cảnh vật được đèn đường chiếu sáng, điều này làm tâm hồn anh cảm thấy thoải mái khó tả.

“Anh biết chọn thời điểm ghê á, tối nay nhà em có hầm sườn, sườn của ba em làm thật sự rất ngon, anh nhất định thích!" Giọng của của Lý Tương truyền đến rất rõ ràng, không giống lần trước khi đi mô tô, tiếng được tiếng không chẳng trao đổi được gì.

Kỳ lạ chính là, Lý Tương không hề tò mò tại sao anh đến, như thể đó là điều hiển nhiên, giống như bọn họ đã sớm hẹn gặp lại vào một đêm nào đó, và nó là đêm nay.

Nếu nhà ga cách nhà Lý Tương xa hơn một chút thì tốt rồi, Tưởng Minh Vũ nghĩ.

Trong thang máy, Tưởng Minh Vũ cảm thấy lo lắng, anh không biết phải gặp mặt bố mẹ của Lý Tương thế nào, anh không biết phải giải thích thế nào về việc mình đột ngột đến thăm nhà, Lý Tương lại trông rất vui vẻ, vừa hát vừa xoay vòng chìa khóa.

Cửa mở, là mẹ của Lý Tương mở cửa, bố Lý Tương đứng ở phía sau.

“Nào, con dâu!” Bố của Lý Tương rất nhiệt tình.

“Vào đi, con rể!” Mẹ Lý Tương cũng rất nhiệt tình.

Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Lý Tương:......

Tưởng Minh Vũ: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy