Tiểu hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Hưởng là một con hồ ly sống trên núi, tính ra cũng chỉ là ấu hồ, nhưng cũng đã sống rất lâu rồi. Hồ ly tu tiên tới tuổi có thể tự độc lập đều tự rời khỏi phụ mẫu sống một mình, tìm một ngọn núi nhiều linh khí tu hành nơi thâm sơn cùng cốc. Minh Hưởng cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng tới nơi này, các động vật trên núi đều không quan tâm đến tiểu hồ ly, cũng chẳng có mấy hảo cảm với nó... Chúng sẽ không quấy rầy Minh Hưởng tu hành, nhưng cũng không chủ động nói chuyện với nó. Cả ngày lủi thủi một thân một mình, Minh Hưởng cảm thấy buồn chán vô cùng.

Dưới chân núi có một ngôi nhà hoang. Minh Hưởng thỉnh thoảng sẽ đến đó, ngồi trên bàn đá ngoài tiểu viện tắm trăng vẻ mặt ưu phiền như đang có tâm sự. Một hôm xuống núi như thường lệ, Minh Hưởng phát hiện tiểu viện hoang vắng bỗng xuất hiện một người xa lạ.

Chàng thư sinh kia chuẩn bị thi khoa cử năm sau, liền quyết định tá túc ở căn tiểu viện an tĩnh này để chuyên tâm đèn sách. Dù nơi này không phải của nó nhưng nhìn thư sinh đang dọn dẹp cỏ mọc đầy trong sân, tiểu hồ ly bỗng có cảm giác như bị người ngoài xâm chiếm lãnh địa. Mấy ngày sau đó, Minh Hưởng đều lặng lẽ xuống chân núi, ẩn thân trong rừng cây lén nhìn trộm hắn.

Thư sinh kia mới vài ngày đã quét dọn sạch sân vườn, lại còn lấy nước giếng ở sân sau ra tẩy sạch bàn đá ghế đá trong sân, mời thợ đến sửa nóc nhà. Thấy thư sinh như vậy, Minh Hưởng liền hiểu hắn không phải tới sống tạm đôi ngày mà là muốn cắm rễ luôn ở đây.

Đọc sách chỗ nào không đọc, muốn yên tĩnh thì đến ngoại thành, không thì mấy thôn xóm dưới chân núi ấy, như thế nào mà lại chọn trúng địa bàn của ta. Minh Hưởng oán hận không ngừng. Nó vốn định làm chút việc kì quái hù dọa đuổi người nọ đi. Nhưng thấy hắn gà gáy đã dậy vẩy nước quét nhà quét bụi, mỗi ngày đều chuyên tâm học bài, mấy trò mèo của nó vốn không hề có tác dụng rồi.

Chạng vạng, đứng trong rừng cây xào xạc tiếng gió, thấy tiểu viện xa xa bốc lên khói bếp lượn lờ, một cảm giác mới mẻ lạ lùng bỗng dâng lên trong lòng Minh Hưởng.

.


Ham tiền thuê nhà rẻ, Đế Nỗ chọn một căn nhà nhỏ ngay dưới chân núi. Tuy ở đây hơi xa thị trấn một chút, bất tiện khi đi lại nhưng phong cảnh cũng không tệ, không gian rất yên tĩnh. Dàn xếp xong xuôi, Đế Nỗ phát hiện ra dường như có thứ gì đó cứ một mực đứng trong lùm cây nhìn về phía căn nhà, hậm hực không muốn đi. Bản thân hắn cũng không biết đó là cái gì nhưng cũng chẳng lấy làm kinh sợ, ngược lại còn có cảm giác thú vị.

Chạng vạng vài ngày sau, Đế Nỗ đang ngồi trong viện vừa đọc sách vừa ngắm chiều tà lắng nghe âm thanh của núi rừng, thật là có vài phần ý thơ. Đột nhiên hắn thấy một cái đầu ló ra chỗ cửa bên sân, rồi lại rụt về.

Đế Nỗ liếc mắt trông thấy nhưng lại vờ như không biết, ung dung tiếp tục đọc sách. Quả nhiên một lát sau, cái đầu lại ló ra, lúc này Đế Nỗ mới thấy rõ hai chiếc tai nhỏ trên đầu nó thì ra là một tiểu hồ ly. Hắn cười cười trong lòng, quyết định làm lơ. Đế Nỗ cũng chú ý tới tiểu hồ ly thường lui tới nơi này. Hắn không biết nó muốn gì ở đây, cũng không rõ tại sao nó lại ngày ngày lảng vảng dưới chân núi.

Lại một hôm khác, khi đang chuẩn bị làm cơm Đế Nỗ phát hiện ra nước còn không nhiều, bèn ra giếng sau vườn gánh một thùng nước. Vừa đến sân trước đã phát hiện ra tiểu hồ ly đang ngó nghiên ở cửa viện. Ánh mắt vừa chạm nhau, nó hình như bị sợ, vút một tiếng lủi đi không thấy đâu nữa. Ra là một tiểu hồ ly hay xấu hổ. Đế Nỗ cười nghĩ, vị hàng xóm này thật thú vị.

Lát sau tiểu hồ ly lại xuất hiện bên cửa, Đế Nỗ tay cầm gáo nghiêng đầu hỏi, "Ngươi muốn uống nước sao?"

Tiểu hồ ly cũng nghiêng đầu nhìn Đế Nỗ, hai cái tai động đậy ra chiều thích thú lắm rồi lại xoay người chạy mất. Đây là, không thích nói chuyện sao? Đế Nỗ nghĩ một chút vẫn không hiểu được, đành gánh nước rời đi.

Minh Hưởng quan sát Đế Nỗ rất lâu. Cuối cùng rút ra kết luận, cái người đã chiếm mất tiểu viện của nó có vẻ cũng không tệ lắm. Hắn làm việc rất đúng giờ, chăm chỉ đọc sách, lúc nhàn rỗi sẽ đi tản bộ xung quanh. Thỉnh thoảng có tiều phu đi ngang mượn chỗ nghỉ chân hoặc người đến hái thuốc vào uống một chén, hắn vui vẻ bắt chuyện với người ta. Mùng một và ngày rằm hàng tháng sẽ đều đặn đi chợ gần mua thức ăn đồ dùng. Tuy một thân một mình nhưng sống rất ung dung tự tại. Hắn hình như không buồn chán chút nào. Minh Hưởng thấy vậy liền có chút ước ao.

Một lần đi tản bộ, Đế Nỗ thấy vài cọng hoa dại nở rất đẹp bèn nảy ra ý trồng cây trong tiểu viện. Lúc đang ở trong sân trồng hoa, hắn lại thấy tiểu hồ ly lấp ló ngoài viện. Đế Nỗ cố tình tỏ vẻ không để ý vẫn chăm chú trồng hoa. Đợi đến khi tiểu hồ ly không còn đề phòng, hắn mới thong thả phủi đất trên tay đứng lên vỗ vỗ vạt áo, sau đó quay đầu lại cười hỏi, "Ngươi lại đến chơi đấy à?"

Minh Hưởng đang đứng núp sau cửa viện bị hắn hỏi như vậy, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, quẫn bách chẳng biết làm sao.

"Ngươi sống ở gần đây sao?" Đế Nỗ lại hỏi.

Còn dám hỏi nữa? Ta chính là sống ở đây này, bây giờ bị ngươi chiếm mất rồi đấy. Minh Hưởng oán hận nghĩ, sau đó liền quay người đi mất.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của tiểu hồ ly, Đế Nỗ bật cười nghĩ nó sẽ còn trở lại thôi.

Quả nhiên, buổi tối mấy ngày sau, Đế Nỗ gặp lại tiểu hồ ly.Nhưng lúc này không còn là hình dáng hồ ly, mà là một thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm. Hắn có thể nhận ra đó là tiểu hồ ly, bởi vì giữa mái tóc đen của thiếu niên còn có hai cái tai nhọn nhọn, phía sau là một cái đuôi to lông bồng bềnh.
Thấy bộ dạng ngẩn người chống cằm dựa vào bàn đá nhìn trời của tiểu hồ ly, Đế Nỗ cũng phần nào đoán ra hẳn là trước đây nó coi nơi này là địa bàn thường xuyên tới lui, giờ có người chuyển tới sống thì không cam lòng bị cướp chỗ nên mới quanh quẩn ở đây.

Đế Nỗ ngồi trong thư phòng, qua cánh cửa sổ nửa khép nửa mở hỏi vọng ra, "Có muốn uống chén trà không?"

Tiểu hồ ly đang ngồi chống cằm đờ ra bị hỏi tới thì giật mình, khuỷu tay trượt một cái rớt khỏi bàn, mặt suýt nữa đập xuống đất. Đế Nỗ nhìn thấy mà cười thầm trong lòng. Hồ ly vốn là giống loài yêu nghiệt khôn khéo, sao lại có một đứa nhỏ e lệ nhát gan như vậy.
Đế Nỗ bưng khay trà ra. Minh Hưởng nhìn hắn đến gần muốn chạy lại không cất bước nổi.

Đế Nỗ chậm rãi ngồi xuống đối diện nó, "Ngươi là hồ ly tu hành đúng không?"

Minh Hưởng không hé răng, chỉ gật đầu, cả tai và đuôi lắc qua lắc lại tò mò nhìn cuốn sách trên tay Đế Nỗ

"Người tên là gì?"

"A... ta...Minh Hưởng."

"Ta là Đế Nỗ."

"Ngươi thường đến đây quanh quẩn không chịu đi, có phải nhà này là nơi ở trước đây của ngươi không?" 

Minh Hưởng gục đầu xuống, chọt chọt chiếc bàn đá ra chiều ấm ức nhưng vẫn đáp, "Không phải, ta chỉ thỉnh thoảng đến ngồi một chút."

"Xin lỗi đã chiếm mất chỗ của ngươi, một thời gian nữa ta sẽ đi. Ta không định ở đây lâu, chỗ này sẽ trả lại cho ngươi mà."

"Cái gì?" Minh Hưởng bất ngờ ngẩng đầu nhìn Đế Nỗ.

"Sao thế? Người không vui à?" Đế Nỗ cười hỏi không rõ tại sao tiểu hồ ly lại kinh ngạc như thế.

Minh Hưởng lại cúi đầu trầm mặc. Mặc dù từ đầu nó không mấy hài lòng với cái tên chiếm mất địa bàn của mình nhưng trải qua một thời gian quan sát, nó bỗng phát hiện nó không còn ghét Đế Nỗ nữa rồi. Hiện giờ biết hắn sẽ đi, Minh Hưởng lại có cảm giác mất mát.

Đế Nỗ đi rồi nó lại trở về cuộc sống đơn độc trước đây. Tuy rằng bọn họ không hề tiếp xúc nhưng biết nơi đó có người lúc nào cũng có thể thấy hắn, trong cuộc sống buồn tẻ của Minh Hưởng xuất hiện thêm một thân ảnh. Nó bỗng có cảm giác chờ mong như thể có nhà để về vậy. Nếu như ngay cả điều này cũng biến mất...

.

Minh Hưởng lần thứ hai bị dụ hiện thân là vì bữa cơm của Đế Nỗ. Không thể cưỡng lại mùi gà hầm tỏa ra từ căn bếp, tiểu hồ ly đứng cạnh cửa viện cắn móng tay thò đầu ra nhìn, Đế Nỗ cười thầm, quả nhiên lại xuất hiện rồi.

"Muốn ăn không?"

Minh Hưởng cau mày cắn môi, đột nhiên xoay người chạy mất.
Không muốn sao? Giận rồi? Đế Nỗ kinh ngạc tưởng mình nói gì không đúng âm thầm hối hận.

Lát sau, tiểu hồ ly trở lại thở hồng hộc chạy vào sân. Đế Nỗ thấy nó vì chạy quá nhanh mà y phục xộc xệch sắp vấp ngã bèn vội vàng nói, "Cẩn thận bậc thềm."

Đặt đồ lên bàn đá, Minh Hưởng ngẩng mặt lên ánh mắt đen láy nhìn Đế Nỗ thở gấp nói, "Cái này..."

Là nấm. Làm sao? Định dùng nấm đổi gà ư? Đế Nỗ cười nhận lấy.

Đôi mắt Minh Hưởng sáng lên.

"Cảm ơn ngươi. Còn chuyện gì nữa không?" 

Hả? Minh Hưởng ngơ ngác chớp chớp mắt, tai trên đầu rũ xuống không biết nói làm sao,"Cái kia, cái kia, ngươi..."

"Không còn chuyện gì khác thì ngươi cũng nên về sớm đi. Trời sắp tối rồi."

Minh Hưởng càng bất ngờ. Tại sao cái tên này nhận nấm rồi còn không chịu, còn không chịu...

Nhìn bộ dạng vừa giận vừa ảo não của Minh Hưởng Đế Nỗ bật cười ha hả. Cười xong hắn vẫn còn đùa thêm, "Làm sao thế? Còn có việc gì sao?"

"Ngươi... Ngươi..." Minh Hưởng càng ngày càng sốt ruột không biết nên nói gì cho phải, lắp bắp nửa ngày vẫn không thành lời.

"Muốn ăn gà không?"

Tiểu hồ ly vội vàng gật đầu lia lịa.

"Vậy phải có đồ trao đổi mới được nha."

"Ta... ta... Cái đó..." Minh Hưởng nhìn cây nấm trên bàn một chút, rồi lại nhìn Đế Nỗ. Hắn không phải nhận nấm rồi sao, sao còn nói vậy nữa? Hắn rốt cuộc có ý gì?

"Hay là người cho ta sờ thử một chút đi." Đế Nỗ xoa cằm nhìn tiểu hồ ly 

Gì? Minh Hưởng ngẩn người, "Cái gì cơ?"

"Ngươi để ta sờ tai, ta cho ngươi một cánh gà. Ngươi để ta vuốt đuôi, ta cho ngươi một cái đùi gà."

"Hả... tại sao phải làm như vậy?"

Nhìn biểu tình ngây thơ của Minh Hưởng, Đế Nỗ cố nín cười, ung dung ngồi xuống, nghiêm trang gật đầu, "Ngươi có đồng ý không?"

Ánh mắt Minh Hưởng hết nhìn qua cây nấm trên bàn lại nhìn tới nồi gà hầm, sau đó cam chịu hóa thành một con tiểu hồ ly, nhảy lên đùi Đế Nỗ, "Vậy... ngươi... người sờ đi..."

Nhìn bộ dáng hùng hồn hi sinh của nó, Đế Nỗ cười thầm không ngừng. Hắn không thể trêu Minh Hưởng tiếp được, còn chọc nữa chỉ sợ tiểu hồ ly này khóc thật. Khi mới gặp hắn cảm thấy nó rất đáng yêu. Đến khi nhìn thấy dạng người của nó, đôi tai giữa mái tóc đen tuyền, cái đuôi sau trường bào, những thứ đó khiến Đế Nỗ chợt thấy thích thú. 

Đế Nỗ đưa tay sờ sờ tai tiểu hồ ly, rồi lại cầm lấy đuôi nó vuốt ve. Trong cổ họng Minh Hưởng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ, xem chừng rất hài lòng với kiểu động chạm này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mark