Chap 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại :
Tiếng xào xạc khi mỗi chiếc lá xanh tươi va chạm vào nhau do gió thúc đẩy đánh tan dòng suy nghĩ của kun ngay lập tức.
Một lúc lâu, bờ môi kia mới khẽ động đậy khi vừa nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang từ từ tiến đến phía mình :
- Cậu phải đi bây giờ sao?
Nét mặt bình thản xen chút buồn thầm kín bỗng nhiên rực sáng dưới tia sáng ấm từ ông Mặt trời trên cao. Sải nhẹ đôi chân trên bờ cỏ xanh mượt, hắn khẽ đẩy mắt về phía kun rồi hếch môi, tạo nụ cười có như không khi nghe được câu hỏi thoáng qua của cậu bạn thân.
- Ừ!
- Sao nhanh vậy?
Ngớ người, kun nghi ngờ hỏi lại với nét mặt hung tợn. Tính đùa nhau chăng!kun tốn công, tốn sức để truy tìm tung tích và địa điểm nơi ở củahắn. Hơn nữa, cậu còn phải tốn tiền vé máy bay để bay chuyến sớm nhất sang đây nữa là.
Vậy mà bây giờ, một câu nói của hắn thôi cũng đã khiến kun rụng rời tay chân trong thoáng chốc.
- Vì shi đã đề nghị!
Thản nhiên đáp lời kun, hắn còn chẳng buồn ngó xem tâm trạng kun thế nào. Vậy nên, chủ tịch nguyễn không hề biết được kun đang dần nổi giận.
Đưa đôi mắt phừng phừng lửa giận nhìn sang bờ vai của con người đáng ghét, kun nghiến răng ken két, hệt như muốn ngăn cho lửa giận đừng tràn ra ngoài và bùng nổ dữ dội.
- Tên ngốc này, tại sao cậu lại phải ngoan ngoãn nghe lời thằng nhóc đó chứ?
Đáp lại thái độ hung hãn của kun vẫn là giọng điệu điềm nhiên đến bất ngờ của hắn. Đơn giản bởi hắn vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy gương mặt ai kia vì cậu đang bận ngắm trời, ngắm mây.
- Tôi đã hứa rồi nên phải giữ lời!
- Cậu… thiệt là…
Giờ đây, mức độ sôi máu trong người kun đã và đang được dâng lên. Cao ngất ngưỡng!
- Đừng lo, kun à. Tôi vẫn ổn mà!
- Ổn? Ổn cái đầu nhà cậu!
- …
Đột nhiên, như dự đoán được sắc mặt của kun khi thốt lên những lời lẽ ban nãy, hắn chậm rãi quay người lại đối diện kun và… ngạc nhiên khi tia nhìn lạnh thoáng chạm ngay tròng mắt rực lửa.
- Cậu đừng quên là vẫn nợ bọn tôi một món nợ. Tôi còn chưa trừng phạt cậu về chuyện quá đáng vừa qua nữa đấy!
Gì thế này?

Khi không kun lại nổi giận đùng đùng thế kia?
Nghĩ lại, hắn cũng thấy mình thật quá đáng. Nhưng lúc này không phải lúc để hắn nhận tội với mọi người.
Không được! Hắn phải mau chóng rời khỏi nơi đây và trốn luôn “sự truy lùng” của Lâm thiên an mới được!
Nhưng, trễ mất rồi!
Ngay khi hắn vừa định xoay người bước đi thì chất giọng hù dọa man rợn của kun đã vang lên cùng lúc với tiếng lạo xạo của lá cây. Nghe càng thêm rợn người hơn nữa!
- Cậu! Theo tôi về Việt Nam! Ngay và luôn!
Xoảng!
Tiếng thủy tinh va vào nền gạch trơn bóng vang lên, vọng đến tận hành lang vắng người. Tiếng vọng vang mãi một lúc sau thì mới mất hút.
Từng mảnh vỡ nhỏ li tí, lấp lánh phản chiếu màu nắng dìu dịu.
Nước vương vãi khắp phòng.
Như hóa thành tượng đá ngàn năm trong một giây ngắn ngủi khi đôi mắt bần thần của mình thoáng nhìn thấy bóng dáng một ai đó, zen lặng người. Giống như bị tử thần rút hồn khỏi xác, chàng bác sĩ trẻ không hề chớp mắt mà tập trung nhìn trân trân vào con người đang có mặt trong phòng làm việc của mình vừa vài giây.
Giây phút cậu thẫn thờ buông thõng tách nước ấm vừa rót từ phòng nghỉ về phòng làm việc, thời gian như ngừng trôi.
Bàn tay kia vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, không hề lay động hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy sẽ nhúc nhích.
Nhận thấy sự ngạc nhiên quá lớn của zen, kun đang đứng đó vội bước đến cạnh anh chàng bác sĩ trẻ, nói với giọng trầm trầm :
- zen!
- …
Bị giọng nói của kun “kéo về” với thực tạizen chớp nhẹ mi mắt vài cái rồi tròn mắt, quay sang nhìn kun như không tin. Đưa tay dụi nhẹ mắt mình, zen tiếp tục tròn mắt nhìn sang người phía trước, lâu thật lâu.
Sở dĩ  có những biểu hiện ấy là vì dạo này cậu luôn ở trong tình trạng căng thẳng khi ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, hiệu suất công việc ngày một tăng. Điều đó khiến thời gian của zen như bị rút cạn kiệt, và cậu như dần quên đi mọi chuyện liên quan đến hắn vậy.
Nhưng hôm nay, khi vừa trải qua chuỗi ngày lê thê của những đêm làm việc và những ca mổ không báo trước thì zen mới có được vài giây phút thư giản. Trước khi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình thì zen dường như quên đi việc hắn đã chết. Cửa phòng vừa hé mở, đột nhiên lại trông thấy nét mặt quen thuộc đến thế, tất cả như khơi lại trong zen một mảng chuyện đau thương mà cậu không hề muốn tin là sự thật và cũng chẳng hề muốn nhớ đến chút nào.
Cười nhẹ, hắn thản nhiên nhún vai rồi tiến tới trước vài bước chân. Khi đã đứng trước tia nhìn ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của anh chàng bác sĩ zen thì hắn mới chậm rãi cất chất giọng trầm lạnh quen thuộc của mình lên, phá tan cái yên tĩnh khó chịu trong giang phòng đầy mùi thuốc sát trùng nơi bệnh viện :
- zen, thành thật xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra khi trước!
Đột nhiên, tinh thần như thoát khỏi bóng tối mê mị vừa rồi.zen lẳng lặng trở về ghế ngồi, thả nhẹ mình xuống đó rồi cười nhẹ khi hiểu ra trò mưu mẹo của kun. Một lúc sau, cậu ôn tồn cất giọng :
- kun, có cần thiết phải nhờ zun làm trò này không? Chuyện qua rồi cứ để qua đi, không nhất thiết lập lại đâu.
- Không…
- kun.
Chặn ngang lời kun, hắn nháy mắt ra hiệu cho cậu bạn im lặng. Nhận được dấu hiệu từ chủ tịch nguyễn, kun khẽ lườm nhẹ rồi gật đầu đồng ý cùng nụ cười gượng trên khóe môi. Thật ra, những gì kun đang nghĩ trong đầu là thế này : Hừ, đã làm chuyện có lỗi còn nháy mắt với tôi? Đợi sau khi làm rõ mọi chuyện thì cậu chết chắc với bọn tôi đấy, vin à!
Ngồi xuống ghế, hắn ung dung quan sát nét mặt zen một lúc rồi đột nhiên mỉm cười. Điều đó cho thấy hắn vẫn chưa cảnh giác được “âm mưu” trả thù của kun dành cho mình, vì hắn vẫn còn tâm trạng để mà trêu ghẹo người khác cơ mà.
Ho nhẹ, hắn điềm nhiên cất giọng. Mắt vẫn không ngừng dõi theo mọi nhất cử nhất động của anh chàng bác sĩ tài giỏi.
- zen, chuyện của Vin làm cậu rất buồn, đúng không?

Nhíu mày, zen dừng ngay việc đang làm lại. Trong đầu zen hiện giờ là một ngàn lẻ một vạn lời nhận xét về nguyễn Vĩnh Kỳ(zen tưởg vin làk zun). Đơn giản bởi zen vẫn đinh ninh rằng người trước mặt là zun. Và trò khỉ giữa kun cùng zun đã bị cậu nhìn thấu.
Đẩy mắt về phía con người vừa thốt ra những câu nói vô duyên kia, zen lãnh đạm nói :
- Thế còn anh, anh không hề buồn sao, zun?
- Oh, vậy ra vin cũng khá quan trọng đối với mọi người nhỉ?
Bỏ qua câu nói của zen, hắn tiếp tục chiêu trò của mình mà không hề để ý thấy rằng có một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn cậu chầm chầm từ ngay khi lời nói của cậu được tuôn ra khi nãy.
Vâng! Là Lâm thiên An!
Ở một góc phòng, kun hầm hầm nhìn hắn như muốn nuốt tươi cậu ngay lập tức. Thật chẳng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu mà lại đi nói những lời lẽ như thế để nâng cấp tội lỗi của mình lên vài bậc nữa. Hay… vì vắng xa mọi người lâu quá nên đâm ra… điên?
Nghĩ thầm, kun tự gật gù rồi tự kết luận và đưa ra kết quả cuối cùng cho lối suy ngẫm bấy giờ của mình. Nếu thật sự có chuyện như thế thì cậu sẽ sớm “tống cổ” tên thối tha nguyễn văn khánh này vào… nhà xác mất!
Hơi bực bội vì lời nói mang tính khiêu chiến của zun, zen hơi nhíu mày khó chịu. Dẹp đóng hồ sơ bệnh án sang một bên của chiếc bàn ngập hồ sơ, zen đặt nhẹ hai tay lên mặt kính trong suốt, nhẹ nhàng cất giọng. Nhưng ẩn chứa trong câu nói tưởng như nhẹ tựa sóng biển lúc hoàng hôn ấy lại là một viên đạn vô hình trượt ngang sườn dốc trí tuệ.
- Với trách nhiệm là một bác sĩ của bệnh viện này, tôi đề nghị anh nên mau chóng làm hồ sơ nhập viện. Vào khoa… thần kinh, ngay bây giờ!
Cũng may là đang tựa lưng vào thành tường trắng nên kun mới không té nhào ra phía sau một cách bất ngờ. Hả hê với lời nói khích tướng của anh chàng điển trai zen, kun cười ngặt ngẽo một cách lén lúc. Thật không ngờ, tài “ăn nói” của bác sĩ zen ngày càng chuẩn và phóng ra nhiều lưỡi dao bén đến bất ngờ. Xem ra, những người “ở chung” với cánh tay đắc lực và cái đầu trọng tâm của Demon dần dần đã được “huấn luyện” một cách “nghiêm khắc” về biệt tài ăn nói. Với cái đà này, chắc chắn tương lai zen sẽ học được nhiều, nhiều và nhiều thứ “hay ho” hơn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro