Chap 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lừ mắt, hắn thản nhiên nhún vai :
- Vậy tối nay tăng ca. Ắt xì...
- Okay, okay. Tôi đổi, tôi đổi.
Đang định đi ra ngoài để nhườn lại bầu không khí trong lành cho hắn thì kun sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Khựng lại một vài giây, kun chớp chớp mắt ngây thơ, khẽ giọng :
- À, zoi nè, tôi... Phải làm sao thì mới đổi hương thơm được chứ? Chẳng lẽ dùng loại nước hoa khác xịt lên người cho thành hỗn hợp hương? Cậu không thấy sẽ rất kì quặc à? Mọi người chắc sẽ nhìn tôi…
- Hoặc về nhà tắm rồi thay toàn bộ quần áo, hoặc dời bàn việc của cậu ra ban công ngồi vĩnh viễn. Cậu chọn đi.
Im lặng.
Kun hận là mình không thể lập tức bay đến trước mặt tên khó ưa trước mặt, xé xác hắn ra trăm nghìn mảnh nhỏ cho hả giận. Ngay cả thương lượng cũng chẳng để cho cậu nói hết câu của mình, cứ thích chặn họng người ta là sao chứ?
Hừ!
Nếu cậu mà là chủ tịch Demon thì đã đuổi việc tên ngang ngược này từ rất lâu rồi. Người gì mà quá đáng.
------------------------------------------
Ra chơi.
Đặt bút chì xuống bàn,mun đưa mát liếc nhìn cô gái nhỏ. Chợt, khoé môi bỗng chốc nhếch lên, cô thì thầm vào tai nó, cười nham nhỡ :
- Nè, hôm nay zoi có đi "hâm nóng" tình yêu với anh Vin không?
- Không.
Vì đang bực người kia nên nó không ngại ngần gì mà lạnh lùng bật ra câu từ chối. Ghen mà, thích thì đi chơi một mình cho đã đi!
- Ơ, Valentine mà anh vin không rảnh luôn hả? Mình có nghe kun nói hôm nay anh ấy được nghỉ mà, không lẽ chồng zoi vẫn ở lại tổ chức làm việc?
Ừ thì zoi biết hôm nay là ngày gì, Valentine - lễ tình nhân chứ gì! Nhưng, tại người đó đã ghẹo điên nó nên nó quyết làm tới cùng luôn. Hôm nay, nó sẽ nhận hết quà mà các bạn nam trong lớp, trong trường tặng cho nó.
Để rồi xem.
Ai đó ơi, cứ ghen thoả thích nhá!
- Ừ, nay là Valentine. Mun với anh kun đi chơi vui nghen.
- Ủa...
- Hey, quà của hai nàng này.
Mun chưa nói hết câu thì một giọng nói trầm trầm quen thuộc đã vang bên tai. Đồng thời, hai hộp socola bé xinh cũng nằm gọn trên mặt bàn gỗ nâu.
Chào theo kiểu quân đội, shi nháy mắt tinh nghịch. Gieo tia nhìn ấm áp lên người hai cô gái cùng lớp, cậu ma mãnh cười :
- Phong trào của lớp mình đó mà, he he. Riêng zoi, tí nữa sẽ có luôn một đóa hoa hồng. Còn mun, đợi người yêu tặng đi nhé!
Bức xúc, mun chau mày liếc xéo shi :
- Ơ, kì vậy? Zoi cũng có chồng rồi mà? Không công bằng.
Trước thái độ vờ giận dõi của mun, shi cười hì hì rồi lập tức nghiêm giọng :
- Thế giờ nhận socola hay không đây? Hay tôi cho người khác nhá?
Quắc mắt lườm shi, mun bức bối bật hộp socola ra. Cho từng thỏi socola ngon lành vào miệng trước mặt shi, cô cười lém lỉnh :
- Của chùa, công nhận ngon ghê!
Nhìn màn đấu khẩu của hai người bạn thân, nó không khỏi bật cười. Thiệt tình, hai người cứ như trẻ con ý, giống y như tên chồng kelvin đáng ghét của nó vậy.
Nghĩ đến là phát bực.

Mà không biết có nhớ hôm nay là ngày gì không nữa? Hay là lại cắm đầu vào công việc và ở lại tổ chức luôn đây? Có khi nào chiều không đến đón nó không nhỉ?
- Lỡ anh ấy không đến đón vì nghĩ mình còn giận thì sao trời? Lẽ nào đi bộ về nhà?
Không nghĩ thì thôi, chứ đã nghĩ thì nó nghĩ đi rất sâu xa. Trong lòng rõ ràng còn rất giận người ta, nhưng mà con tim lại mong muốn người ta đến đón mình.
Đúng là ngược đời.
-------------------------------------
Tổng cộng 10 hộp socola loại nhỏ, 5 đóa hoa hồng cỡ vừa. Trong đó có một đóa hoa nhận từ anh bạn khóa trên với lý do cám ơn hôm nọ cô đã nghĩ giúp anh cách cưa đổ một cô nàng trong lớp mình.
Đó, nó nói chuyện với người ta là vì có lý do chính đáng chứ bộ. Nó có bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi ngoại tình trong khi đã có một người chồng trên cả tuyệt vời như thế đâu chứ!
Nhìn đóng quà tặng trên tay mình, nó tự hài lòng rồi lon ton bước đi. Đôi mắt lanh lẹ đảo quanh khoảng sân ngập tiếng cười một vòng như để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng mãi chẳng thấy.
Lẽ nào hắn không đến đón nó thật ư? Không phải chỉ vì cô đã nói chuyện với anh bạn khóa trên một lần đó chứ? Sao lại có người hẹp hồi thế nhỉ?
- zoi, đợi với.
Từ xa, shi chạy lại chỗ Thiên Di, trên môi là nụ cười rạng rỡ. Điều hòa lại nhịp thở, cậu cười dịu dàng rồi chìa đóa hoa trong tay ra trước mặt zoi con rồi nói :
- Qùa của zoi.
- Ưm, cám ơn…
- zoi không nhận đâu.
Giọng điệu đó, còn ai lạ vào đây chứ!
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua nhành cây lớn, tạo ra chuỗi âm xào xạc vui tai. Trước khi lướt đi, gió để lại trên cây một luồng khí u ám, vây bủa quanh khung cảnh thơ mộng trong sân trường.
Cho một tay vào túi quần, hắn ung dung sải đều chân đến trước “đôi tình nhân trẻ”, lườm lườm shi :
- Đừng dụ dỗ vợ tôi.
Dường như có mùi vị thuốc súng ở đây, không được ổn cho lắm à nha!
Hương vị ghen, vẫn còn thì phải?
Cười hiền, shi quay sang hắn, ngây thơ hỏi lại :
- Tặng hoa cũng được gọi là dụ dỗ? - Lại nhìn sang nó, shi vô tư chỉ vào đóng quà tặng trên tay cô gái nhỏ, vội nói - Vậy anh xem, có bao nhiêu chàng trai đã dụ dỗ được vợ anh?

Chẳng đáp lời shi, hắn dang tay ra, kéo nó vào lòng mình rồi nghiêm giọng hỏi :
- Trong đóng này, còn thứ nào là của shi?
- À…
- Cái này, đúng không?
Không đợi nó trả lời trả vốn, hắn đã đưa mắt quan sát những thứ cô vợ bé nhỏ ôm trong lòng rồi lạnh lùng chọn lấy một hộp socola có gắn chiếc nơ đỏ đỏ xinh xinh, tự đưa ra câu trả lời cho mình.
Hộp socola hắn chọn, đích thị là của shi.
- Mang về ăn đi. Hãy ước cho năm sau thôi F.A, nhé!
@@
Liếc sang shi, nó cười nhăn nhở với hàm ý xin lỗi. Chưa kịp để nó nói thêm lời nào với shi thì hắn đã thẳng thừng kéo nó đi trước cái nhìn gần như rực lửa của anh chàng lớp trưởng.
Kelvin chết dẫm!
Nếu trời mà để cho cậu gặp được nó trước tiên thì cậu đã lên mặt dạy cho tên ngang ngược kel kia một bài học rồi.
Cậu mà cô đơn á?
Rõ điên.
Chỉ là cậu không chịu quen với những cô nàng vây quanh mình thôi, tưởng có vợ là ngon chắc.
Tại sao zoi không chịu di lị đi nhỉ?
Thầm nghĩ,shi cười ma mị nhìn theo dáng hắn. Một lúc sau, cậu bắt tay thành hình cái loa, hét lớn hết công suất để cho người kia có thể nghe rõ từng chữ mình thốt ra :
- Khi nào chán chồng hãy nói nhé, shi sẽ thay zoi viết đơn thôi chồng. Ngay lập tức.
Đương nhiên, cái nhìn ghê rợn của hắn đã sớm lia thẳng tới chỗ shi đang đứng.
Để lại một mình shi cười đầy ẩn ý, hắn nhanh chóng kéo vợ bé nhỏ rời khu vực "nguy hiểm". Ra đến xe, nó mới vùng tay khỏi bàn tay lực lưỡng kia. Hằng hộc nhìn sang hắn, nó chau mày :
- Anh quá đáng vừa thôi...
- Em đừng tự tiện nhận quà lung tung nữa vợ, nguy hiểm lắm.
- Nhưng...
- Chuyện shi, anh xin lỗi. Ai bảo cậu ta có gương mặt đáng ghét làm gì. Hừm, em phải mau mau học cho nhanh để thoát khỏi trường này, tránh luôn việc gặp mặt tên đó thì càng tốt.
- Anh...
- Hắn ta đáng ghét.

Quay sang cô vợ nhỏ, hắn ngang ngược gắt lên, trong đáy mắt kia hằn rõ sự giận dữ không biết bắt nguồn từ đâu. Thở dài, nó cố nặn ra một nụ cười thật tươi, lay nhẹ cánh tay hắn, thì thầm :
- Được rồi mà, chồng yêu. Anh đừng thế, em nhận quà của các bạn chỉ với ý nghĩa bạn bè thôi. Còn anh chàng học khóa trên là vì muốn làm quen bạn lớp em nên mới tiếp cận em trước, hoàn toàn không như anh nghĩ đâu.shi cũng đâu đáng ghét như anh nói, cậu ấy chỉ quan tâm em như một cô em gái thôi. Vả lại, em đã là vợ anh rồi thì còn chạy đâu được nữa, không phải sao?
Tất nhiên, chiêu nhõng nhẽo của nó đã vô cùng thành công.
Tối Valentine, bầu không khí lãng mạn bao trùm lấy hai người. Mọi thứ thật tuyệt vời cho đến khi có sự xuất hiện của shi. Ai lại ngờ shi thích trêu tức hắn đến độ một đêm ngọt ngào của người ta cũng lẻo đẽo theo sau ghẹo chọc, khiến ai đó đôi lần tức điên nằng nặc đòi về nhà. Nhưng cũng may, nhờ có nó lanh trí can ngăn nên mọi chuyện khá êm đềm.
Valentine, yêu lại càng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro