Chap 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ Yêu Gió . . .
- Vì nó giống ngày Cậu mới bước đến '' Nhẹ nhàg và dễ chịu ''. .
.
- Tớ Yêu Nắng . . .
- Vì nó mang hơi ấm của vòng tay Cậu '' Ấm áp và bình yên ''. . .
.
- Và Tớ Yêu Cậu . . .
- Vì Cậu đã đến và mang cả thế giới của Tớ cất vào tim ..

Tia nắng nhỏ len lỏi vào tấm rèm cửa đang phấp phới trong gió trời, làm sáng rực một góc phòng.

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi làm cho người ta khó có thể ngủ nướng thêm được nữa. Nhưng đối với nó, nó sẵn sàng hy sinh cái đồng hồ yêu dấu bất kỳ lúc nào. Thế là zoi con đưa tay (lẫn chân) quờ quạng tìm khắp nơi trong tình trạng nhắm nghiền mắt để nhâm nhi giấc ngủ.

Sau khi đã xác định được đối tượng làm ồn, nàng ta đưa tay quơ mạnh làm cái đồng hồ “mất thăng bằng” và ngã xuống nền đất lạnh ngắt để tiếp tục ngủ vì hôm nay là chủ nhật.

Kỳ thi trôi qua đã cướp đi sức lực lẫn tinh thần học tập của nó khi nó nghĩ đến ĐIỂM SỐ. Thật não nề biết bao!

Kỳ lạ thay, sao cái đồng hồ đã rớt xuống đất mà không phát ra một âm thanh nào! Chẳng những thế, cái đồng hồ lại còn đang reo inh ỏi. Chẳng lẽ nó đã định hướng sai?

Một lần nữa, công cuộc tìm kiếm chiếc đồng hồ ồn ào được phát động. Tay của cô nàng cứ quơ lung tung trong khoảng không vô định để tìm ra “vật thể” gây ồn.

Nhúc nhích người để với tay xa hơn tìm kiếm nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Mãi không tìm được thứ cần tìm đã làm nó thêm bực mình nhưng vẫn chẳng thèm hí mắt ra nhìn quanh. Có ai đó đang nhìn dáng vẻ “ngủ nướng” của nó.

Cho đến khi tay nó đã chạm đến một cái gì đó mà nó cũng không biết đó là cái thứ gì. Chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cái thứ đó…

Ấm…??

Tối qua mình có đóng cửa phòng mà. Nhưng …ban ngày cũng có ….ma sao…

Khi từ “ma” vừa hiện diện trong suy nghĩ của mình, nó lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, kéo mền trùm kín người …

_ Á…á.aaaaaaaaaaaaa, maaaaaaaaaaaaa…..

_ Mới sáng sớm mà giọng em tốt phết nhỉ!

Cái thanh âm quen thuộc vang lên trong gian phòng nhỏ, đặt cái đồng hồ trở về với nơi quy định, đồng hồ mừng rỡ khi được cứu mạng trong tích tắc.

Người đó khẽ ngồi xuống, đưa tay kéo cái mền đang được trùm kín lên ai kia ra rồi nói :

_ Làm gì có ma nào ở đây hả?

Đưa mắt nhìn người trước mặt để khẳng định là không có một con ma nào cả, nó buông cái mền ra, nghiêng tới nghiêng lui nhìn người trước mặt, một lúc sau, nó khẽ hỏi :

_ Anh là …. Vin hay zun thế?

_ …

Ngay cả anh và tên đó em cũng không phân biệt nữa à, đồ ngốc. Chẳng phải hôm bữa em phân biệt rõ lắm hay sao...

Thoáng nghĩ thế, người trước mặt nhếch môi cười, đưa tay sờ vào mái tóc đen của zoi con.

_ Em nghĩ anh là ai?

_ Không biết. – nó thật thà đến tội.

_ Vậy …cứ từ từ đoán đi.

Chau mày nhìn người con trai trước mặt, nó không tài nào nhìn ra nữa, lúc đầu, còn đôi khuyên tai thì dễ phân biệt rồi, nhưng hôm ở trường tên kia lại không đeo khuyên… giờ làm sao mà biết ai là ai cơ chứ!

Mà khoan đã…

Nó nhìn quanh căn phòng …. Đây là phòng nó mà. Sao.. sao..

_ Nè, sao anh lại vào đây hả? Đây là phòng em mà. Đi ra, đi ra mau lên.

Nó vội leo xuống giường, dùng “vũ lực” để lôi thân hình cao hơn nó ra khỏi “địa bàn” của nó. Nhưng với “tấm thân” bé nhỏ của zoi con thì làm sao có thể “nhấc” nổi cái thân hình hoặc làm rung chuyển cái thân hình ấy cho được.

Khóe môi nở một nụ cười ma mãnh, người con trai ấy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đưa tay xoa đầu nó rồi nói với chất giọng như băng :

_ Mau thay đồ đi. Anh sẽ dẫn em đi chơi. Nhanh rồi xuống dưới nhà nhé!

Cánh cửa phòng được khép lại cùng câu nói ấy,nó ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh. Rốt cuộc nó vẫn chưa xác định được người con này là Vin hay zun nữa!

_ Vin. Chắc chắn là Vin. Hay …lại là tên zun khó ưa nhỉ?

---------------------------------------

Bên dưới nhà, trên chiếc ghế sofe thường ngày, hắn ngồi đó với ánh nhìn xa xăm, cạnh hắn là kun.

Nhìn cái dáng cao ngạo của bạn mình đã dần biến mất trong thời gian gần đâykun nhìn thấy được nỗi buồn trong mắt hắn, trong tình cảnh này, có lẽ người chịu nhiều tổn thương nhất là chính hắn chứ không phải nó.

Làm thế nào cậu có thể ra tay cướp đi sinh mạng của người con gái mà cậu trót yêu.

_ Cậu muốn làm vậy thật sao, vin?

_ Còn cách nào khác ngoài cách đó? – hắn đáp lời kun bằng một câu hỏi khác.

_ Nhưng…

_ Cậu ở nhà dọn dẹp nhà giúp tôi nhé, sẵn tiện canh chừng ông anh kia luôn, hắn ta còn ngủ ở trễn đấy. – Chặn ngang câu nói của kun bằng một giọng nói pha chút đùa giỡn, hắn khẽ đứng lên. – Tôi phải trân trọng ngày hôm nay thôi.

_ Cái thằng này…

_ kun?

Tiếng của nó làm kun giật mình, ngưng lại hành động đang định làm quay sang nhìn nó, chớp chớp mắt :

_ Phải gọi anh kun mới đúng.

_ Sao cũng được, nhưng sao anh lại ở đây?

Chạy xuống chỗ kun đang đứng, nó không đợi cậu trả lời câu hỏi của nó mà hỏi tiếp bằng chất giọng nhỏ hơn :

_ Anh biết người đó là Vin hay zun không?

_ Anh… - Đáng ra kun đang định “thành thật” nhưng khi nhận được ánh nhìn “hâm dọa” từ bên kia cậu liền thay đổi ý định – Biết. Là zun đấy. Chồng em còn ngủ cơ mà. Yên tâm đi hẹn hò đi. Anh không nói cho Vin biết đâu.Hi hi …

_zun? – Chau mày nhìn người kia rồi chuyển sang thái độ căm ghét, nó toan đi trở lên lầu với câu nói – Đi một mình đi, không đi đâu.

Nhưng chưa kịp bước thêm một bước nào nữa thì tay của nó đã bị ai kia nắm lấy và kéo đi một mạch ra xe trước vẻ mặt hớn hở của kun khi đã đánh lừa thành công sóc con.

Bị zun (thật ra là Vin ^^) lôi ra xe một cách vô duyên làm nó nổi cáu, giật tay mình ra khỏi cánh tay rắn chắc kia mãi mà không được, nó bèn hét ầm lên :

_ Bỏ ra coiiiiiiiiiiii. Anh mà không buông ra, tôi .. tôi… tôi… đánh anh đấy!

Đôi môi đỏ hình thành một nụ cười thoáng qua khi nghe nó “hâm dọa” hết sức đáng yêu, làm sao mà nó có thể đánh hắn được chứ!

Thấy zun tiến gần đến chiếc BMW bóng loáng của hắn, nó liền ngăn chặn :

_ Nè, đó là xe của vin đấy. Ai cho anh dám tùy tiện đụng vào hả?

Ngồi vào xe, zun nhếch môi, cậu đang cố tình trêu ghẹo nó đây mà.

_ Thế em là gì của vin mà không cho phép anh động vào xe nó?

_ Tôi ….tôi là vợ anh ấy.

Thật vui khi nghe chính miệng nó thừa nhận là vợ mình, hắn khẽ cười mặc dù hắn rất muốn ôm chầm lấy nó nhưng hắn đang trong vai của zun và đang “thử thách” nó nên không thể hành động “lỗ mãng” được.

Kiềm chế thôi.

Cạch … cạch…

Định dùng tay mở cửa xe ra và chuồn nhưng nó đã chậm một bước, cánh cửa đã được khóa tự động nhờ người ngồi bên cạnh mình.

Không thèm cài dây an toàn, nó châm chọc nhìn zun :

_ Tôi sẽ nói với Vin cho mà xem.

_ Thật sao? – zun khởi động xe và phóng đi kèm theo một câu – Nhưng bằng cách nào? Điện thoại em đang trong tay anh! Và em đang đi với anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro