Chap 35+36+37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không quan tâm lắm đến việc cắm trại ấy, nó tiếp tục gục đầu xuống bàn. Nó mong đến giờ ra về biết nhườn nào

Cả lớp học lại im re khi nghe tiếng của bà la sát, khẽ cười trước "khả năng lãnh đạo" của mình, bà la sát lãi đẩy gọng kính lên.

1s

2s

3s

_ Cắm trại, cắm trại, chắc là có nhiều anh đẹp trai lắm nhỉ?

_ Hô hô, nhân dịp này mình phải tìm bạn gái mới được!

_ Vui quá, có cả ken và ren đi nữa!

_ Hi hi...

^^@#!@#!~##>>>

_ RẦM! TẤT CẢ IM LẶNG. ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CÁI CHỢ TRỜI.

Đợi đến khi cả lớp im hẳn và không còn bất cứ một tiếng động nào gây ồn ào, bà la sát hắng giọng rồi nói :
_ Buổi cắm trại được tổ chức là vì yêu cầu của một người trong lớp ta, bạn nina. Vì hôm đó là sinh nhật bạn ấy, cũng là vì bạn ấy muốn lớp chúng ta thắt chặt tình cảm hơn!

_ Vậy là chỉ có lớp mình thôi hả cô! – Một bạn nam lên tiếng.

_ Không! Toàn trường, nhưng lớp mình là chủ yếu. Trường cũng sẽ tổ chức nhiều hoạt động cho các em tham gia! Còn bây giờ thì lo học đi.

Bước ra khỏi lớp, bà la sát nhoẻn miệng cười chào thầy Toán rồi rảo "guốc" đi. Tiết Toán là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, cũng nhờ thầy Toán "nhân từ", thầy vào lớp và thông báo một câu rất ư là đáng yêu:

_ Tiết này các em được nghỉ, các em có thể về. Vì thầy bận đi họp!

Học sinh rần rần rộ rộ lên vì vui sướng, xách cặp và chạy vọt ra cửa trong tiếng nói cười rộn rã. Cuối cùng cũng được về, nó chán nản vác ba lô lên thì nhận được câu nói của ken :

_ Tụi mình đi công viên không?

----------------------------------------

Hôm nay không phải ngày nghỉ, vậy mà công viên Vanilla ice cream vẫn đông nghẹt người (mặc dù chưa đến giờ cao điểm), nhìn thấy mấy trò chơi (đã chơi rồi) mà nó mê tít. Nó chạy tung tăng hết chỗ này đến chỗ khác, chơi hết khu này đến khu khác, nụ cười nở suốt trên môi.

_ Phù, mệt quá, ngồi ở đây nghỉ chút đi! – ken uể oải ngã người xuống cái băng đá trước mặt than vãn.

_ Hi hi, vui quá!! – nó chạy lại ngồi xuống cạnh ren rồi hí hừng.

Cả ba cùng ngồi trên chiếc ghế đá, môi ai cũng nở một nụ cười. Từng đợt gió nhè nhẹ lướt qua. Mát rượi. Một lúc lâu sau, nó quay sang nhìn hai cậu bạn rồi nói :

_ Ứơc gì thời gian dừng lại ở đây nhỉ?

_ Ngốc, đâu cần phải ước. Sau này vẫn có thể tới đây mà. – ken đưa tay cốc nhẹ vào đầu nó rồi cười.

_ Hôm nay đúng là vui thật! – ren (sau một hồi nghỉ ngơi) cuối cùng cũng lên tiếng "góp vui"

_ Hi hi, ba đứa mình sẽ mãi là bạn thân, bạn thân thân thân nhất luôn. Chịu hông? – Đứng lên vươn vai, nó – với nụ cười trên môi – nói lớn.

Gió lùa qua tóc nó, bay phấp phới, gương mặt tựa như thiên thần, nụ cười của nó làm cho Triết Minh và Bách Nhật cũng vui lây, cả hai cùng gật đầu rồi đứng lên.

Công viên Vanilla ice cream là nơi minh chứng cho một tình bạn đẹp. Vòng xoay trên không trung tựa như chạm đến trời – một trò chơi "lãng mạng" ở đây (đu quay đứng). Người vào công viên chơi mỗi lúc một đông hơn, bầu trời cũng đã khoác lên mình một lớp áo mới toanh.

Rời khỏi công viên để về nhà, tạm biệt hai tên bạn "đáng ghét", nó  tung tăng về nhà.

--------------------------------------

_ Làm việc thôi! – Từ trên lầu, hắn  ung dung bước xuống trong bộ đồ đơn giản mà làm toát lên vẻ đẹp "rạng ngời" của cậu.

Hôm nay, hắn đã cố ý đi sớm và cũng đã cố ý về sớm để tránh chạm mặt với nó, người trong tổ chức gọi điện báo cho cậu biết về tên đang có âm mưu chiếm đoạt tổ chức và cướp đi cổ phần của các cổ đông, nhân lúc không có nó  ở nhà, hắn đã kêu người trong tổ chức áp giải tên kia đến để khỏi mắc công phải chạy đến tổ chức.

_ Thưa chủ tịch, qua camera, tôi đã nhìn thấy hắn.

Xô mạnh tên trước mặt xuống đất, một người giận dữ lên tiếng.

_ Đúng chứ? – Ngồi chễm chệ trên chiếc sofa, hắn khẽ nhếch môi lạnh nhạt.

_ Hừ, muốn giết thì cứ giết, không cần hỏi nhiều.

Bốp!

_ Không được vô lễ. – Ông Kan đá mạnh vào người đó rồi gắt.

Cạch!

_ Chị Mai ơiiiiiiii, em về....

Bước vào nhà với gương mặt hớn hở, nó vui vẻ cất giọng líu lo, nhưng nó khựng lại bởi khung cảnh trước mặt, một tốp người mặc đồ đen, hắn thì vẫn bình thản ngồi trên ghế, một người bị thương đang nằm dài dưới đất. Đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn gắn rồi nhìn sang tốp người hung hăng, nó cảm thấy hơi sợ.

Nhìn thấy được cánh tay trái của một tên cận vệ trong tổ chức đang từ từ rút cây súng trong túi ra, hắn  nhanh chóng đứng lên rồi thản nhiên :

_ Dừng lại đi. Còn em, mau lên phòng đi, chút anh sẽ nói chuyện với em.

Thấy nó cứ đứng ngớ người ra, hắn liền hối thúc :

_ CÒN KHÔNG MAU ĐI.

Giật mình trước câu nói của hắn , nó lập tức bước lên lầu, không hiểu sao tim nó đập liên hồi, sâu thẳm trong tâm trí nó, nó đinh ninh rằng : Chắc chắn mấy người mặc đồ đen là người xấu. Lúc này đây, nó cảm thấy ghét hắn vô cùng, tại sao cậu lại đi giao du với người xấu chứ.

Đợi đến khi nó đóng cửa phòng lại, hắn khẽ thở phào, hành động nhỏ nhặt ấy, hắn không để bất kỳ một ai trong tổ chức nhìn thấy. Hắn lạnh lùng quay người lại rồi nói :

_ Chúng ta tiếp tục thôi!

_ Nhưng thưa chủ tịch, con nhóc đó...

_ Mấy người không cần lo đâu. Trở lại vấn đề chính đi. Hãy giải quyết theo cách của tổ chức.

<Đoàng>

Tiếng súng như muốn xé toạt không khí ra dù đã được cài giảm thanh. Ông Kan nhếch môi cười với tên vừa bắn phát súng ấy rồi quay sang bọn cận vệ :

_ Dọn dẹp đi.

Như mọi lần, hiện trường nhanh chóng được lau dọn một cách thuần thục. Ngôi nhà lại trở về như cũ, "sạch bong sáng bóng"

Cuối người chào hắn, tốp người đó lần lượt ra về. Trong nhà, hắn mệt mỏi dựa lưng vào sofa, cậu lại thở dài :

_ Chết thật! Nếu mình không nhìn thấy cánh tay của hắn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng tại sao hôm nay nhỏ ta về sớm vậy? Chẳng lẽ mình canh giờ sai à! Trễ thêm một giây nữa là có chuyện lớn rồi. Đúng là ngốc nghếch mà.

Ngồi trên phòng, nó không ngừng suy nghĩ về tốp người khi nãy, nó cứ đứng lên rồi đi lòng vòng rồi lại ngồi xuống (^^ rảnh thật) đến mấy trăm lần. Đến một lúc sau, nó đánh liều đi xuống dưới nhà.

Nhìn thấy hắn ngồi trên ghế với vẻ mệt mỏi,nó quay người lại toan bước trở lên..

_ Lại đây!

Giọng hắn như ra lệnh mà đích thực là đang ra lệnh. Qua màn hình tivi, hắn đã nhìn thấy nó bước xuống. Mãi không thấy nó động đậy hay trả lời, hắn bực bội gắt :

_ Anh nói em đó vợ, lại đây mau!

Ngẩng người, nó khẽ nhíu mày : Trời! Sao biết mình xuống hay vậy! Có con mắt sau lưng à!

_ Ngốc, hình ảnh của em dã phản chiếu lại qua cái tivi trước mặt anh đây nè!

Bước lại chỗ hắn, nó khẽ ngồi xuống rồi vô tư nói :

_ Kêu tôi lại có chuyện gì không?

_ Gì? Chính em là người xuống tìm anh trước mà! – Cố nhịn cười để phát âm thật chuẩn,hắn nhìn nó chăm chăm.

_ Hả? Chính anh kêu tôi lại mà! – Ngẫm nghĩ một hồi, nó gãi gãi đầu rồi tiếp – À, tôi xuống để...để đi uống nước và hỏi anh mấy chuyện. Cái tốp người khi nãy là bạn anh hả?

_ Ừm – hắn không muốn nó biết nhiều về cái tổ chức đáng sợ ấy nên cậu trả lời thật nhanh gọn.

_ Anh....giao du với xã hội đen hả?

_ Không! Đừng nói về chuyện này nữa. Hôm nay sao em về sớm vậy! –hắn vội lái sang vấn đề khác, vì hắn sợ nó hỏi vòng vo đến chuyện tổ chức.

Biết là hắn không muốn nói về chuyện khi nãy nữa, nó hơi buồn vì cậu luôn giấu nó mọi chuyện, nó chỉ muốn biết rõ hơn về hắn thôi. Nhoẻn miệng cười, nó tinh nghịch nói :

_ Thầy cho nghỉ tiết cuối. Tôi, ken  và ren đã đến công viên chơi. Vui lắm.

Lại là ken, hắn khó chịu nhìn nó  :

_ Vui lắm sao? Vậy là hai người chính thức quen nhau rồi hả!

_ Không! Bọn tôi chỉ là bạn thân. Ren nói người tôi thích không phải bọn họ.

Khi nghe nó nói thế, hắn cảm thấy vui vui trong lòng, hắn không thể kìm chế cảm xúc nữa rồi.

_ Vậy em thích ai?

Hắn cố tình "xoáy sâu" vào vấn đề, câu hỏi ấy làm mặt nó ửng đỏ, nó không dám nhìn mắt mặt hắn  nữa. Cuối mặt xuống, nó lúng túng như gà mắc tóc :

_ À, ...tôi...tôi..Tôi không thích ai hết.

_ Thật sao? – hắn nhếch môi cười.

Khẽ gật đầu, nó cảm nhận được nhịp đập của con tim mình, cứ đập liên hồi. Mọi chuyện về hắn, nó  chỉ biết được ....mà nói thẳng ra là hoàn toàn không biết gì hết. Nó chỉ rõ một điều duy nhất : hắn là hôn phu do ba hứa hôn.

Cảm thấy hơi buồn vì điều đó, nó "quyết định" sẽ "tìm hiểu" hắn  thật "cặn kẽ".

_ Nè, anh bao nhiêu tuổi vậy?

Cuối cùng nó cũng đã hỏi tuổi của mình. Hắn cười thầm trong bụng : Em ngốc thật! Ở chung mấy tuần nay mà không biết anh bao nhiêu tuổi. Được rồi. Đùa với em tí đã ^^!

_ Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi mà dám kêu anh bằng anh "ngọt xớt" vậy vợ!

~~~ ...

Lặng người nhìn hắn, nó thật sự đang rất muốn rất rất muốn ...."xé xác" tên này ra. Đồ cà chớn!

_ Tôi nghĩ anh lớn hơn tôi nên kêu bằng anh thôi. Đó là phép lịch sự tối thiểu mà. Anh không biết sao. (Được! Để xem "núi nào cao hơn", đồ đáng ghét)

Hắn nhủ thầm : Em giỏi lắm. Đưa mắt nhìn nó, hắn bĩu môi :

_ Oh, em biết nói xưng hô như vậy là "phép lịch sự tối thiểu" vậy sao em lại áp dụng "phép lịch sự tối thiểu" ấy không đúng nhỉ? Đã gọi bằng anh thì phải xưng em chứ sao lại xưng tôi!

Tên chết bầm! Muốn bắt bẻ ta à. Đâu có dễ thế!
Nó nở một nụ cười nửa miệng, ngông nghênh nói :

_ E hèm! Tôi và anh đâu có thân thiết gì? Nên gọi anh xưng tôi là hợp lí hơn, hiểu chưa (đồ biến thái)!

Thế nào thì thế, nhưng em vẫn thua anh thôi vợ à!
Với vẻ mặt kiêu ngạo, hắn đinh ninh "sự thật" một lần nữa :

_ Em quên rồi à! Anh với em không phải thân thiết mà là QUÁ THÂN THIẾT, em là vợ anh mà.

_ ...

(Tỉ số hiện giờ là 1:0, vin nhà ta chiến thắng.)
"Quê mặt", nó chỉ biết "chửi" hắn  trong tâm trí chứ còn cách nào khác. Tỏ thái độ "không phục", nó tiếp tục "nghênh chiến"

_ Sao cũng được! Nhưng anh bao nhiêu tuổi!

_ Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi? – hắn ngạo ngễ nói.

_ Ưhm...19 tuổi!

_ Không phải!

_ 20.

_ Không phải!

_ 25.

_ Không phải!

_ Vậy ....bằng tuổi tôi hả?

_ Không phải!

_ 22

_ Không phải!

...

Bức xúc. Bức xúc ~~~~
Hít thở thật điều đặn để "lửa giận" hạ xuống mức 0 độ.nó cố nặn ra một nụ cười tươi như bông :

_ Vậy rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi vậy NGUYỄN VĂN KHÁNH!

_ 17

_ Hả? Bao nhiêu! – nó tròn mắt.

_ 17

_ Hả?

_ 17. Em mà "hả" thêm một lần nào nữa là anh "không khách sáo" đâu.

_ Hở?

_ Em...

_ Hi hi, tôi đùa thôi, tôi đâu có bị điếc chứ. Anh 17 tuổi thật sao?

_ Thật!

Sâu thẳm trong đầu nó, hệ thống não bộ đang được khởi động, một loạt các "hệ phương trình" được hình thành :nguyễn văn khánh --> 17 tuổi --> biết lái xe hơi --> Quen biết nhiều người --> Làm ở công ty --> Chồng mình --> Lớn hơn mình chỉ 1 tuổi vậy mà từ đó tới giờ mình phải kêu hắn bằng anh??? --> Vô lí!

_ Nè, tên kia, anh chỉ hơn tôi có 1 tuồi mà tôi phải kêu anh bằng anh sao?

Đang tức tối mà nhận thêm một cái gật đầu của hắn nữa, lửa giận trong người nó lại sôi lên.

_ Sau này kêu bằng bạn đi. Không anh em gì hết!

Muốn té ghế khi nghe xong câu nói "ngây thơ" của nó, hắn cố "bình tĩnh" hết sức có thể, cậu chau mày :

_ Sao? Em gọi chồng mình bằng bạn? Em ngốc vừa thôi! Lớn hơn thì phải kêu bằng anh. Nghe rõ chưa. Còn nữa, sau này, phải kêu anh và xưng em, không được xưng tôi. Em còn nhớ câu : "Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo" chứ?

Dòng kí ức xa xăm quay lại trong đầu nó, cái lý do mà nó buộc miệng phải hứa "Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo" đang xâm chiếm tâm trí nó. Một lý do hết sức .....vô duyên : Chỉ vì tội mê ngủ mà ai hỏi gì cũng khai sạch sành sanh.

Biết mình đã chiếm trọn phần thắng (một lần nữa), hắn nhếch môi cười :

_ Nhớ đấy. Bắt đầu từ bây giờ cho đến suốt đời (có hơi quá không nhỉ!), em phải gọi anh bằng anh và xưng bằng em. Nghe rõ chưa.

Nhái lại lời hắn trong thâm tâm, nó làm bộ mặt "không phục" :

_ Biết rồi. (Tên đáng ghét, làm như lớn lắm không bằng)

Bầu trời đêm lung linh đầy tinh tú, ngôi nhà lại trở về với "hiện trạng cũ", một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim cả hai. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc.

----------------------------------------

Tiếng lá xào xạc bên khung cửa sổ, ánh nắng ban mai soi rọi cả căn phòng, trên nhành lá, còn vương lại những hạt sương đêm long lanh, chúng tan ra từ từ. Nhẹ nhàng.

Khẽ vươn vai, nó bước xuống giường. Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời. Tung tăng xuống lầu, nó tươi cười chào Mai rồi ngồi xuống bàn, trong đầu nó đang hình thành một kế hoạch "nhỏ".

Nhìn ra khoảnh sân, nó bỗng ngẩn người khi nhìn thấy chiếc BMW thân quen. Nó lầm bầm trong tuyệt vọng :

_ Chết rồi! Mình quên mất. Hắn đi làm bằng xe hơi mà. Làm sao mình có thể theo dõi hắn được....Không lẽ chạy bộ theo à T.T

_ Mới sáng sớm mà em "âm mưu" chuyện gì thế, vợ!

Vợ, vợ cái đầu nhà ngươi.
Tiếng nói lảnh lót như chim hót vang lên từ phía sau làm nó càng thêm bực mình. Quay mặt lại, nó nhận được nụ cười "ma mãnh" của hắn.

_ Hôm nay anh sẽ đưa em đi học.

_ Không cần! – nó đáp gọn.

Không thèm quan tâm đến việc nó "cần hay không cần", hắn với tay lấy cái ba lô bên cạnh nó rồi ra lệnh :

_ Đi.

---------------------------------------------

Với một bộ mặt hết sức là.....khó coinó ậm ự ngồi vào xe. Chiếc xe được khỏi động chỉ trong tích tắc, nhanh chóng chạy ra khỏi khuôn viên căn nhà lớn.

Ngồi trong xe, ở hàng ghế phía sau hắn, nó ra sức "bày đủ trò" : đánh lén, làm mặt hề, chửi rủa thầm.... Mà nào hay mọi hành động của nó đều được hắn "kiểm soát" qua cái kính nhỏ phía trước mặt. Cố gắng lắm hắn mới "giữ được hình tượng lạnh lùng" không phì cười trước mặt nó, hắn hắng giọng :

_ Vợ! Em có thôi đi không! Đừng tưởng anh không biết em đang làm gì. Thử em lên đây ngồi và nhìn vào cái kính này xem.

...

...

Bị bắt quả tang ngay tại chỗ, hết đường chối, nó đành ngồi im (chắc lúc này đã trút xong giận). Nhưng....mấy giây sau đó, "trò cũ" lại tiếp tục....

<Két...>

Chiếc xe tấp vào lề và thắng lại làm nó ngơ ngác. Lúc này, hắn mới quay người lại :

_ Bây giờ em muốn gì? Bộ em ghét anh đến tận xương tủy hay sao mà giở trò hoài vậy!

...

*Lắc đầu*

...

_ Em sao vậy?

...

_ Tôi..

_ Cái gì? – hắn cau có gắt

_ Em muốn biết rõ hơn về anh. Thật sự anh là người như thế nào. Lúc nào cũng giấu mọi chuyện cho riêng mình.

Từng câu nói của nó dường như đang sưởi ấm một trái tim đang lạnh giá từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu hắn nghe nó hỏi thế, có gì đó rất ấm áp đang xâm chiếm trái tim cậu. Nó bắt đầu quan tâm cậu chăng?

Rất vui vì nhận được sự quan tâm của nó, thật sự hắn rất muốn kể, kể cho nó nghe mọi chuyện về hắn. Nhưng hắn lại sợ....hắn sợ, nếu nó biết mọi chuyện về hắn, nó sẽ gặp nguy hiểm. Hắn sợ, nếu nó biết hắn là người đứng đầu trong một tổ chức khát máu, nó sẽ xa lánh hắn, nó sẽ sợ hắn. Hắn không muốn mất nó nên đành phải giấu nhẹm mọi chuyện.

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, hắn nhanh chóng gạt bỏ dòng suy nghĩ ấy, nhếch môi cười :

_ Vợ à, em bắt đầu ....quan tâm anh rồi sao? Hay là....em không cưỡng lại nổi trước "vẻ đẹp trời phú" của anh!

...

...

Đang trong "giai đoạn nghiêm túc", nó cứ nghĩ hắn sẽ siêu lòng trước vẻ mặt "hiền như cục đất" của nó, ai ngờ cậu lại phán một câu không ăn nhập với ai làm nó tức sôi gan. Trừng mắt nhìn hắn, nó nghiến răng từng chữ :

_ Đùa với anh chút thôi, đừng có tự tin quá mức. Đồ biến thái. (Anh không nói thì để thám tử zoi này tự điều tra vậy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro