Chap31+32+33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lục lại ký ức khi gặp hắn

_ Này, cô làm gì thế hả ?
_ Tôi ...tôi ....
_ Có tin là tôi báo cảnh sát không ?
_ Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu. Anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng báo cảnh sát. Chỉ là gãy mất cái kín chiếu hậu thôi mà, có gì to tát lắm đâu. Tôi xin lỗi mà ...
_ Cô nói sao ? Kín chiếu hậu xe tôi bị làm sao ?
_ Anh không biết gì ư ? Vậy nãy giờ ...
_ Nãy giờ thế nào ?
_ A, hi hi, xin lỗi tôi nhầm người. Không có chuyện gì đâu. Tạm biệt.
_ Cô đứng lại đó cho tôi . – Như thế này mà không có gì ư ?
_ Anh muốn sao ?
_ Tôi mới là người cần hỏi cô câu đó đấy. Cô muốn sao ?
_ Tùy anh !
_ Chào vợ thân yêu !
_ Tiểu mymy...
_ Sao ...anh ...Anh ......sao....
_ Nếu không muốn mọi người trong lớp biết chuyện. Em nên ngoan ngoãn đi, vợ à !
_ Anh họ sao ?
_ Không phải anh họ chứ là gì ? Anh tìm tôi là để đòi tiền cái kín xe chứ gì !
_ Em sẽ đền à ?
_ Tôi ....tôi ...
_ Nè, cái anh kia , anh .....anh ...làm ....gì..... vậy ...hả ?
_ Anh ...anh.....định.....giở....trò ...biến...thái ...à..
_ Anh không phải tên "cái anh kia" , anh là nguyễn văn khánh và là chồng chưa cưới của em . Việc vợ chồng làm với nhau được coi là biến thái à ?
_ Hả ? Chồng gì chứ ? Anh điên à !
_ Vợ mà dám nói chồng mình thế hả ? Em hư quá đó .
_ Đau . Anh điê....anh quá đáng vừa thôi. Tôi là vợ anh khi nào chứ , chỉ vì cái kín chiếu hậu thôi mà bắt tôi trở thành vợ để đền cho anh à ?
_ Hôm nay anh phải phạt em mới được. Chuyện hứa hôn của người lớn , cha em đã hứa hôn với ông của anh . Hiểu chưa , đồ ngốc !
_ Sao cơ ? Nhưng mà ....tôi không lấy người biến thái ...Á , đau mà ..
_ Nè ...nè ....anh .....làm....gì....thế....hả....?
_ Anh dạy em cách làm vợ .
_ Anh ...anh mà làm bậy ...là tôi...tôi la lên bây giờ ..
_ Chúng ta đã là vợ chồng , em la lên thì đã sao ? Vả lại, đây là "lãnh địa" của chồng em, ai mà dám vào để cứu em. Ngoan ngoãn chút đi.
_ Anh .....anh ....anh......
_ Nếu không muốn bị phạt ...Em phải làm một việc .
_ Tại em chứ không phải tại anh nhé vợ .
_ Anh ....anh ...đồ biến thái ... Á, đau , đau ..
_ Nếu không muốn anh phạt em, hãy gọi anh là chồng yêu đi . Anh sẽ tha cho em .
_ Không bao giờ .
_ Vậy thì ...anh ....tiếp tục việc khi nãy à !
_ Anh làm thật đấy ...
_ CHỒNG YÊU !
_ Tạm tha cho em vậy .
_ Vợ à , dậy đi .
_ Ưhm, mẹ ...mẹ nói gì kỳ vậy ..., mẹ ..bị nhiễm cái tật khùng khùng của cái tên cà chớn đáng ghét, biến thái mà con mới gặp hả ...
_ Còn gì nữa không ?
_ Còn mẹ ơi, ....cái ..tên đó ..tự dưng nhận là chồng ...của con ..., hắn ...đáng ghét lắm ..tự nhiên nạt con , mẹ không biết đâu ..., con lên phòng ngồi chửi hắn quá trời luôn ...Còn mấy cái tên trong trường con nữa ....bọn họ cũng đáng ghét lắm mẹ ....Ai cũng đáng ghét hết ....con ghét tất cả bọn họ ...., mấy người đó là đồ biến thái, đồ dê xồm, đồ hung dữ, đồ đầu heo, óc heo, cả người toàn là mùi heo ....
_ Dậy, dậy mau lên . Dậy đi .
_ A , gì thế hả . Người ta đang ngủ mà . Vô duyên quá .

_ Được. Anh sẽ "xử" em . Cách này không được thì dùng cách khác .
_ Vợ yêu của chồng , em còn không chịu dậy à !
_ Dậy đi vợ à . Nếu không .....anh không "khách sáo" đâu à !
_ Á Á Á Á .....TÊN BIẾN THÁI..I...I.I.I.I.I.I...
_ Làm cái gì thế hả nhỏ kia ? Có biết là đau lắm không .
_ Anh còn nói ... chính tôi mới là người hỏi đấy . Anh làm gì mà vào phòng tôi rồi còn "lợi dụng" ..
_ Còn nói ngang . Tại ai lo ngủ để người ta vào kêu trên 10 lần mà không chịu mở mắt ? ..
_ Anh đã có "bằng chứng" để "tố cáo" em ra tòa vì tội "nhạo báng" người khác.
_ Sao .... Anh nói sao cơ ? Cái gì mà bằng chứng, tố cáo, ra tòa, nhạo báng ?? Anh lảm nhãm cái quái gì thế.
_ Ngồi xuống bàn đi !
_ Tôi về đây !
_ Đứng lại đó ! Về đâu mà về hả ?
_ Ơ ? Đầu óc anh có vấn đề à ? Về nhà tôi chứ đâu .
_ Bắt đầu từ bây giờ . Đây , là nhà em . Anh đã đem đồ của em về rồi kia kìa .
_ Gì cơ ? Sao anh biết nhà tôi mà đến ? Anh điên à ?
_ Hai người bắt cô chủ lại cho tôi .
_ Á , làm gì vậy . Bỏ tôi ra coi ...
_ IM LẶNG CHÚT ĐI . EM ỒN ÀO QUÁ ĐÓ .
_ Hơ ....hắc xì ....
_ Em sao thế vợ ?
_ Không .....có ....hắc xì ...
_ Sao trán em nóng vậy ? Ở trường xảy ra chuyện gì sao ?
_ Không có ...
_ Đưa cô chủ lên phòng nghĩ ngơi đi .
_ Anh đứng đây làm gì ?
_ Bớt sốt rồi . Mà em định đi đâu vậy ?
_ Đi chơi
_ Gì ? Đi đâu ?
_ Đi chơi , ở trong phòng chán lắm . Lúc tôi còn ở nhà mình , ngày nào tôi cũng ra ngoài sân ngồi chơi . Mát lắm .
_ Tối rồi ra ngoài đó cho muỗi chít à ? Vào phòng ngủ đi .
_ Tôi ngủ từ chiều tới giờ rồi . Tôi muốn xuống dưới nhà xem tivi
_ Không được . Ngủ đi !
_ Nè , tên vô duyên . Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi mà ....Á , làm gì vậy , thả tôi xuống , đồ biến thái ....
_ Ngủ mau . Em còn làm ồn thì đừng trách anh "độc ác".
_ Hừ , đồ đáng ghét , đồ con heo , đồ vô duyên chúa , đồ dê xòm , biến thái , biến chứng . Có ngon đi vào đây . Tưởng tôi không dám làm gì anh à . ĐỒ CON HEO .
_ Nói lại lần nữa xem .
_ Em mà còn làm ồn thêm giây phút nào nữa thì anh không tha đâu . NGỦ ĐI.
_ Xin lỗi , xin lỗi , tôi định ném vào cái cửa , ai ngờ anh quay lại ....
_ Em ...
_ Dám ném gối vào gương mặt điển trai được bao cô gái "thèm thuồn" của anh . Em "tiêu" rồi vợ à !
_ Anh .....anh ....điên ....à ....?
_ Còn dám nói anh điên ?
_ Anh mà dám "làm gì" tôi là tôi la lên đó . Tôi sẽ kêu cảnh sát bắt anh .
_ Em ngốc vừa thôi . Em nghĩ cảnh sát sẽ tới đây vì lý do "chồng làm gì vợ mình" à ? Còn nữa , em đang ở trong "lãnh địa" của anh . Không ai dám cứu em đâu .
_ Hi hi , tôi nói đùa cho vui ý mà . Tối rồi , anh về phòng ngủ sớm đi há.
_ Hi hi , anh không quen ngủ sớm .
_ Hỳ , anh phải ngủ mai mới đi làm được chứ ? ( Cái tên này , cà chớn quá )
_ Hi , anh không thích ngủ đêm .
_ ( Ta điên lên rồi đó ) . Không ngủ không được đâu .

_ Anh thuộc dạng "làm đêm , ngủ ngày" .
_ Vậy thì anh về phòng đi , tôi muốn ngủ . Mai tôi phải đi học nữa .( Ta nhịn hết nổi rồi đó )
_ Không thích . Anh muốn ngủ chung với em hà. Anh sợ .....ma lắm .
_ Tên khùng kia , rảnh quá thì ra đường chơi với ma đi , có biết khuya lắm rồi không . Không muốn ngủ thì đi đâu đi đi , để cho người khác ngủ . Tôi còn phải dạy sớm để mai đi học nữa , không ai rảnh mà thức đâu . Anh có điên thì chui về phòng mà nói chuyện một mình đi . Bực bội quá .
_ Đó là sự trừng phạt cho kẻ không nghe lời .
_ Nụ hôn đầu của mình .....Á ...á.....á...TÊN TRỜI ĐÁNH .......
...
...
Hiện tại

Nó khẽ cười, nó không ngờ từ lúc gặp hắn đến giờ lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Từ vụ kín chiếu hậu đến nụ hôn đầu của nó, tất cả như một thước phim ngắn đang được tua lại trong đầu nó. Thời gian trôi qua nhanh thật.

Buông tay ra khỏi mắt nó khi nhìn thấy nụ cười đang hiện diện trên môi nó, rrn bắt đầu hỏi :

_ Cô nhìn thấy ai?

_ Là kelvin đúng không? – Không đợi nó trả lời, ken buộc miệng nói ra.

Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, nó đưa mắt nhìn cả hai thì nhận được ánh nhìn tinh nghịch của ken:

_ Vậy là rõ rồi! Người cô thích chính là vin!

_ Sao? – nó trố mắt.

_ Là thật đó. _ren đứng lên rồi đưa ra kết luận.

Đứng lên và ngồi vào ghế, nó vẫn còn trơ mặt ra, nó không nghĩ là mình thích hắn như ren và ken  nói, nhưng...sao khi nghĩ đến những chuyện có liên quan đến hắn nó lại cười?

Học sinh vào lớp mỗi lúc một nhiều, "khuất mắt" ấy vẫn còn vương trong lòng nó, nó đã quên câu trả lời dành cho ken. Nhưng ắt hẳn,ken đã biết rõ câu trả lời của nó. Và đương nhiên, cậu sẽ đau.

--------------------------------------

Ngồi trên ghế, hắn chán nản lật đi lật lại sấp hồ sơ trên tay, "chìa khóa vàng" rốt cuộc đang ở đâu cơ chứ? Ngay cả trường Quang Tuyến cũng không phải.

Dựa lưng vào ghế, thật ra, sáng hôm nay, cậu cố ý đi thật sớm để không phải nhìn thấy mặt nó, cậu đang cố ý tránh mặt nó.

Cạch!!

_ Thưa chủ tịch! Tôi vừa nhận được tin này.

Ông Kan bước vào và đưa cho hắn  một sấp giấy kèm theo một tấm hình nhỏ. Hơi ngạc nhiên, hắn  lạnh lùng nói :

_ Ở đâu ông có tin này?

Hé lộ nụ cười gian xảo, ông Kan quay bước trở ra và buông ra một câu :

_ Là do ông của cậu gửi cho tôi!!

Cánh cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng, hắn cầm sấp giấy mà ông Kan đưa cho, điều thu hút cậu là người trong tấm hình nhỏ trên mép giấy. Rất quen, nhưng cậu không thể nào nhớ ra.

Vội lật tờ giấy ra xem, cậu thảng thốt khi nhìn thấy dòng chữ : Người này là chủ tịch đời trước của tổ chức – Lâm Kỳ. Hiện là Hiệu trưởng của trường Quang Tuyến, con của ông ta chính là người con cần tìm – "chìa khóa vàng"

Buông tờ giấy xuống, hắn  khẽ nhíu mày :

_ Đây là hình hồi trẻ của Hiệu trưởng sao? Nhưng...ông ta nói là không hề biết đến tổ chức mà? Không chỉ thế, ông ta còn là chủ tịch đời trước. – Ngẫm nghĩ một lúc, hắn  khẽ gật gù – À, ra là thế, vì "chìa khóa vàng" chính là con của ông ta nên ông ta nói dối mình cũng phải. Dù sao thì...mọi việc cũng sắp kết thúc rồi!

Nhanh chóng đi ra khỏi phòng và điểm đến của hắn  tất nhiên là trường Quang Tuyến.

--------------------------------------

Giờ ra chơi :

Nó lon ton chạy lên phòng Hiệu trưởng, đang định đưa tay gõ cửa thì nó nghe một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng ấy, một mẩu chuyện khó hiểu :

_ Hiệu trưởng, à không, phải gọi ngài là ngài Lâm Kỳ mới đúng!

Ngạc nhiên xen lẫn lo sợ khi nghe  hắn nói thế, Hiệu trưởng Lâm nhìn hắn dò xét :

_ Cậu nói gì tôi không hiểu?

_ Tôi biết hết rồi, ngài đích thị là Lâm Kỳ – chủ tịch đời trước của tổ chức chúng tôi, ắt hẳn tay ngài cũng đã vấy đầy máu nhỉ? Tôi đến đây chỉ để hỏi ngài một vấn đề : Con của ngài – "chìa khóa vàng" hiện đang ở đâu?

Cách làm việc nhanh gọn lẹ này chỉ có ở hắn, hắn không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Đan xen hai tay vào nhau, cả người Hiệu trưởng Lâm run lên từng hồi, ông đang cố tự trấn an mình, bằng mọi cách, ông phải bảo vệ sinh mạng bé nhỏ của con mình.

_ Thú thật, ta và con ta đã thất lạc nhau lâu rồi. Ta không biết hai mẹ con bà ấy đang ở đâu cả. Cậu tin hay không thì tùy.

_Hửm! Ông không nói cũng chẳng sao, ông biết công suất làm việc của tổ chức rồi mà, không lâu nữa đâu, tôi sẽ tìm ra "chìa khóa vàng".

_ Đừng cố tìm ra "chìa khóa vàng" nữa, nếu không, sau này cậu sẽ hối hận.

_ Tôi sẽ không bao giờ hối hận về điều mình làm. – hắn nói chắc nịch vì cậu thừa biết : Xưa nay, không điều gì làm hắn hối hận cả.

_ Tin tôi đi chàng trai trẻ, hãy dừng cuộc chơi ngu ngốc này lại trước khi qía muộn.

Cạch!

Bỏ lại nụ cười nửa miệng, hắn  tiến thẳng ra cửa, cánh cửa mở ra một cách bất ngờ khiến nó không trốn kịp. Nó đứng bất động như tượng. Không thèm nhìn nó lấy một cái, hắn bước thật nhanh ra xe.

Một cảm giác hụt hẩng xâm chiếm cả người nó, mắt nó không ngừng dõi theo cái vóc dáng cao ráo, anh tuấn ấy đến khi cái dáng ấy khuất sau cánh cổng trường.

Buồn bã bước về lớp, cái mẩu chuyện mờ ám ấy đang quẩn quanh trong đầu nó, mọi chuyện về hắn, nó không hề biết dù chỉ một chút ít. Dạo gần đây, thấy ken  và ren có vẻ thân thiết với hắn lắm, nó quyết định sẽ hỏi hai người đó về những gì nghe được ở phòng Hiệu trưởng.

Vào lớp, chạy xuống chỗ mình và ngồi xuống, nó đưa tay khều cả hai tên bên cạnh rồi nói :

_ Tôi có chuyện muốn hỏi, hai người phải nói thật nha, không được nói xạo.

_ Chuyện gì? – ken nhíu mày.

_ "Chìa khóa vàng" là cái gì vậy? Tổ chức gì mà có liên quan đến máu.

Bất ngờ trước câu hỏi của nó, cả hai lặng người nhìn nhau, không hiểu sao nó lại biết về "chìa khóa vàng". Nhưng trong đầu cả hai cùng nghĩ về một chuyện : Không được để nó biết đến cái tổ chức khát máu đó.

_ Cô nói gì tôi không hiểu? – ren  vò đầu rồi nói.

_ Khi nãy, tôi lên phòng Hiệu trưởng, tình cờ nghe được vin  và Hiệu trưởng nói chuyện với nhau, họ nói về vấn đề gì đó tôi cũng không rõ, chỉ nghe loáng thoáng vin nói Hiệu trưởng chính là Lâm Kỳ, người chủ trước đời trước của tổ chức, tay vấy đầy máu gì đó. "Chìa khóa vàng" là con của Hiệu trưởng, anh ấy sẽ nhanh chóng tìm ra nó.

_ SAO, ĐÃ CÓ TUNG TÍCH CỦA "CHÌA KHÓA VÀNG" RỒI HẢ?

Cả hai đồng thanh thốt lên rồi chợt nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc, ken nhanh trí nói thêm :

_ À, thật ra "chìa khóa vàng" là một con mèo, đúng rồi, một con mèo, không có chuyện gỉ đâu, cô đừng quan tâm.

_ Hả? – nó mắt chữ A mồm chữ O nhìn ken chăm chăm.- Con mèo ư?

_ Đúng, là một con mèo nhỏ, họ đang nói về một bộ phim truyền hình ấy mà, cô nhiều chuyện quá đi – ren cốc vào đầu nó một cái rồi tỏ vẻ ta đây....nói thẳng ra là "dạy đời" ấy. (^^)

Ôm đầu mình, nó liếc ren  một cái, bề ngoài nó tỏ vẻ tin lời ken  và ren , nhưng trong lòng lại thầm nghĩ : Nếu là đang nói về phim, sao nghe giọng hắn không giống đùa tí nào. Thật ra là mọi người đang giấu mình chuyện gì vậy chứ?

Mấy tuần nay, toàn những chuyện rắc rối đến với nó, hết bị thương đến cãi nhau, đầu nó ong ong lên. Gục xuống bàn, nó dần nhắm mắt lại...

Rầm!!

_ Các em yên lặng!!!!

Ôi trời ạ!
Ngẩng đầu dậy vì cái âm thanh điếc tai, nó nhận ra ngay người đã làm cho lớp học phăng phắc – bà la sát – chỉ có duy nhất "cô gái" này mới trị được cái lớp "ngoan hiền" nhất trường thôi.

Đẩy gọng kính lên, với vẻ mặt hình sự, bà la sát dòm quanh lớp một lượt rồi nói:

_ Hai ngày nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức cắm trại, các em sẽ được vui chơi thỏa thích, địa điểm thì.....tới lúc đó các em sẽ được biết.

_ Oa....thích quá!

_ Hi hi, được cắm trại ngoài trời!!!

_ Hôm đó mình sẽ mặc thật đẹp!

...

%#%##^@#!!@

RẦM!

_ Trật tự!
P/s theo iu kầu kua p #ngoc_mai_nguyen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro