Chap 57+58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không còn sự lựa chọn nó phóng ra đường, đứng nhìn chiếc xe đang từ từ chạy đến với một tốc độ như báo. Mắt mở to hết cỡ để trông chờ vào tiếng thắng xe chói tai.

_ Ể, người đó sao quen quá vậy?

Kun chau mày nhìn “vật thể lạ” trước mặt rồi đưa tay khều hắn đang chú tâm lái xe hết tốc độ. Cũng nhờ vậy mà hắn mới phanh gấp.

< két…t….t.>

_ Phù!

Đưa tay gạt phăng giọt mồ hôi trên trán, nó khẽ thở phào nhẹ nhõm vì chiếc xe đã phanh lại kịp thời. Không cho người trong xe có cơ hội bước ra, nó lập tức chạy lại chiếc xe ấy :

_ Giúp tôi ….. Hả? Vin? Kun?

Bất ngờ khi nhìn thấy người trong xe là hai người cực kỳ thân quen. Cả người ngồi trong xe cũng thế.

Đợi đến khi nó đã yên vị trong cái ghế phía sau, hắn mới nhếch môi nói với người ngồi bên cạnh :

_ Tài thật! Đúng là con zoi thông minh.

Khẽ cười vì câu nói nhỏ của hắn, kun gửi một tin nhắn cho người trong tổ chức, trong tin nhắn là địa điểm của kin. Việc còn lại, sẽ có người lo liệu.

Chiếc xe lại lăn bánh trên con đường vắng và bắt đầu chạy ra xa lộ, hòa vào dòng xe tấp nập.

Đến lúc này, nó mới tò mò nhìn kun phòng vệ :

_ Nè, kun, sao cậu lại có mặt ở đây vậy? Không phải đang ở lớp sao?

_ Kêu bằng anh đi – kun tinh nghịch trêu – Anh lớn tuổi hơn em đấy!

Không hiểu nổi thái độ của cậu bạn cùng lớp, nó hết nhìn hắn rồi lại nhìn sang kun, ngẩn tò te.

_ Cậu nói gì vậy? Bị nhiễm bệnh khùng của tên kia à?

_ Nói ai thế vợ? – Mất bình tĩnh trước sư ngây thơ của cô vợ nhỏ, hắn buộc phải lên tiếng giải thích – kun lớn tuổi hơn em thật đấy.

Sau một hồi phân tích kĩ lưỡng, nó nhìn chằm chằm kun từ trên xuống dưới rồi “à” lên một tiếng :

_ Thì ra là ở lại một năm sao!

Ở…ở lại lớp?

Kun trừng mắt nhìn sự ngây thơ vô số tội của nó mà muốn nổ đom đóm mắt.

_ Ngốc. Một người tài sắc vẹn toàn như anh mà có chuyện ở lại lớp ư? Thật ra, anh đã “trẻ hóa” mình lại để được học cùng lớp với em, tiện cho việc bảo vệ “thê tử” của tên bạn chí cốt.

_ Trẻ hóa? Là sao? – Đến giờ vẫn chưa hiểu cơ đấy.

_ kun đã làm hồ sơ “lậu” để qua mắt Hiệu trưởng. Hiểu chưa!

Hắn ngao ngán lí giải thật kĩ càng cho cô vợ nhỏ hiểu tường tận sự việc.

Khổ thật! Cuối cùng chị ấy cũng đã tiếp thu được sự thật!

----------------------------------------

Cộp cộp cộp

Tiếng bước giày lạnh tanh phả vào không trung, căn phòng màu đỏ đầy huyền năng. Tấm rèm bay phấp phới trong gió hệt như đang muốn vùng khỏi cái giá trên bậu cửa sổ để được hòa mình cùng làn gió kia.

Chiếc khuyên tai màu bạc được nắng chiếu vào lấp lánh, làm sáng bừng gương mặt của người ngồi đó.

Cạch!

Nghe tiếng mở cửa, vẫn gương mặt đang hướng ra ngoài, cất giọng hờ hững :

_ Lần sau vào nhớ gõ cửa!

_ Vâng, tôi sẽ nhớ. Thưa giám đốc, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cậu có thể bay bất cứ lúc nào.

Người đàn ông trung niên khúm núm cuối đầu đầy kính cẩn, sợ sệt rồi quay bước trở ra.

Cười nhạt một cái, người con trai đang ngồi trên chiếc ghế xoay bổng đứng lên, đưa tay lấy cái áo khoác trên bàn, chỉnh chu lại trang phục rồi khoan khoái duỗi thẳng chân, bước ra ngoài giọng với theo người trung niên khi nãy :

_ Tôi sẽ đi, ngay bây giờ!
_ Chào cậu chủ, chào mừng cậu trở về Việt Nam!

Sân bay tấp nập người, ấy vậy mà một dáng người anh tuấn bước xuống lại im ắng đến lạ. Hai hàng vệ sĩ kính cẩn đứng vây hai bên đầy uy nghiêm chào đón người mới bước xuống máy bay. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chàng trai ấy, ngưỡng mộ, sợ hãi, kính trọng …điều có.

Người quản gia niềm nở cuối chào rồi ôn tồn bảo :

_ Bọn tôi đã chọn khách sạn ở gần …

_ Tại sao tôi phải ở khách sạn trong khi tôi có thể ở cùng đứa em trai yêu quí?

Bật ra một câu hỏi nhạt làm người quản gia im bặt, không dám hé môi thêm nữa lời vì sát khí quá dày đặt đang bao quanh mình. Ông lại cười hiền hòa :

_ Vâng, thưa cậu chủ. Vậy để tôi nói với thiếu….

_ Không cần. Tôi muốn nó bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Cũng khá lâu rồi nhỉ?

_ Vâng!

Bước vào xe dưới cái nhìn kính nể của mọi người, chàng trai ấy nhếch môi, hình thành một nụ cười nữa miệng đầy bí ẩn.

-------------------------------------------

Một ngày học nhàm chán.

Nó chán nản vác ba lô về nhà trong tiết trời se lạnh khi gần đến mùa yêu thương. Nó đang háo hức lắm. Ngày đó, nó sẽ dành một bất ngờ nho nhỏ dành cho hắn. Nói lời yêu thương chăng?

Mỉm cười. Nó khoan khoái tiến về phía trước với một niềm vui mới. Ngày hôm nay không có gì thay đổi. Vẫn thế, hai tên bạn cùng bàn vẫn cự nhau âm ĩ rồi giảng hòa, đã vậy, còn báo hại nó bị thầy gọi trả bài, kết quả là không thuộc bài, chẳng những bị 0 điểm mà còn bị chép phạt. Đúng là hại bạn!

Giờ ra chơi, tronie có đến tìm nó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, không có gì thay đổi, không có gì ngăn cách. Cả hai vẫn cứ đùa giỡn cùng nhau như lúc nhỏ, những tiếng cười phá tan bầu không khí im lặng.

Ngôi nhà lớn dần hiện ra rõ hơn.

Đẩy cửa bước vào nhà, nó lại hồn nhiên, nhảy chân sáo vào. Thật ngạc nhiên khi hôm nay hắn về nhà sớm đến vậy. Chẳng những thế, có cái gì đó lạ lắm!

Nhìn thấy nó, hắn khẽ nhếch môi, thái độ kỳ quặc ấy làm nó ngỡ ngàng. Giương mắt nhìn hắn chằm chằm, nó lo lắng hỏi khẽ :

_ Anh bị sao vậy? Sao hôm nay về nhà sớm thế.

_ Thú vị thật – Đôi mắt pha chút tinh ranh.

Ngẩng người trước thái độ kỳ lạ của hắn, nó lẳng lặng quay người bỏ đi. Nhưng một lực mạnh đến không ngờ đã kéo tay nó lại làm nó ngã xuống sofa.

_ Nè, anh….anh….bị..gì….vậy..??

_ Rất thú vị.

Hắn chóng hai tay sát mặt nó, cuối người xuống thấp hơn, một tình cảnh rất là romantic. Tim nó đập rộn ràng, mặt đỏ ửng lên, nó lí nhí :

_ Anh….anh…mà…làm..

_ Chắc nó không làm thế này với em đâu nhỉ?

Kèm theo ví dụ cho câu nói, một cánh môi mềm hạ cánh trên đôi môi mỏng của nó. Thật nhanh.
Nó không tin vào điều vừa rồi chút nào. Đưa tay sờ vào môi mình, nó khẽ nói :

_ Anh…anh…

_ Nữa không?

Nhìn vẻ mặt trêu đùa của hắn mà nó tức trào máu. Không ngờ cậu dám đem nó ra để đùa một quá đáng như vậy. Thật không thể nhịn nổi nữa.

_ Đồ điên. Hôm nay anh bị biến thái à. Anh mà…ưm…ưm..

Lần này, đôi môi mềm không phải là chạm nhẹ, không phải là cái chạm môi phớt lờ nhanh như khi nãy. Mà là một cái hôn.

Cố vùng tay khỏi người của hắn nhưng không thể. Sức của cậu rất mạnh. Chỉ còn cách dùng chân. Tuy là chiêu này có nguy hiểm nhưng chắc không ảnh hưởng lớn đến đời sau.

Thiên Di khẽ chau mày, co chân lên chuẩn bị làm một chuyện tày trời…

One…

Two…

Three…

Go….

Bộp!

Rời môi mình khỏi đôi môi bé nhỏ kia, hắn khẽ nhếch mép :

_ Hư quá!

Hắn dùng chân mình để kìm chân nó lại khi nó vừa nhúc nhích. Kế hoạch thất bại thảm hại. Đến lúc này, để bảo vệ mình, nó mới nhăn nhó gắt :

_ Thả ra…

Cạch!

Cánh cửa mở ra trong nháy mắt, người vừa bước vào là……vin(là zun a sinh đôi kủa hắn về nước). Hắn trừng mắt nhìn thảm cảnh trước mặt. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại.

Nó hết nhìn Vin này lại nhìn vin kia mà không biết cái quái gì đang diễn ra. Đang đóng phim sao?(vì nó hok pt hắn kó a sog sinh)

Tiến đến trước ghế sofe, hắn đưa tay kéo nó đứng lên rồi thản nhiên nói :

_ Đủ rồi!

Rồi quay sang nó :

_ Ngốc. Nãy giờ hắn có làm gì….

_ Hôn! Hai lần. – Trả lời một cách dửng dưng, người trên ghế sofe đứng lên, đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn hắn như khiêu chiến.

Hôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro