Chap 59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với gương mặt lạnh tanh,hắn gạt bỏ sự khó chịu trong lòng mình ra, nhìn người trước mặt :

_ Sao anh lại đến nhà tôi?

Không thèm để tâm câu hỏi ấy, người con trai đó đưa tay ra, thoắt cái đã kéo nó sà vào lòng mình, vòng tay ngang eo nó, lạnh nhạt nói với chất giọng bỡn cợt :

_ Vợ em….tuyệt lắm!

Đưa tay cố gỡ vòng tay rắn chắc đang vòng ngang eo mình nhưng không được. Cùng lúc đó, nó lại trở về với vòng tay của hắn trong nháy mắt. Thật chóng mặt! ^^

Người con trai ấy khẽ cười, ngồi xuống sofa, đưa tay quẹt ngang đôi môi còn vương chút ngọt ngào khi nãy :

_ Từ Thụy Điển về đây mệt thật. Anh không muốn ở khách sạn nên anh đã đến đây. Cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, Vin? – Đôi mắt tinh anh chạm ngay cặp mắt khó hiểu của nó, nở một nụ cười hòa giải, người con trai ấy nháy mắt – Anh quên giới thiệu. Anh là nguyễn vĩnh kỳ tên thân mật zun, anh song sinh củavin.

_ Hả? Anh em song sinh?

Nghệch mặt ra như một con ngố, nó cố tiếp thu cái điều vừa nghe thấy. Hắn có anh trai? Nó chưa từng nghe thấy. Giờ mới để ý, hai người có điểm khác nhau, zun có đeo khuyên tai.nó sẽ nhận dạng bằng cách nhìn vào đôi khuyên tai ấy.

Đứng phía sau hắn, nó lăm le nhìn tên đáng ghét đã dám cưỡng bức…à không, cưỡng hôn mình đến hai lần. Đúng là anh em nhà họ nguyễn gia điều thuộc dạng biến thái cấp cao.

_ Em lên phòng đi vợ. Chút anh sẽ giải thích mọi chuyện.

Ngoan ngoãn nghe lời hắn, nó toan đi lên lầu, trước khi bước lên bật thang, đi ngang qua zun, nó lườm hắn ta rồi nói :

_ Biến thái.

Câu nói ấy làm ai kia nhếch môi, một nụ cười nhẹ.

Đợi khi nghe tiếng đóng cửa,hắn bước lại sofa, ngồi xuống, cậu nhìn người đối diện như thấu hiểu mọi điều. Zun về đây, điều đó đồng nghĩa với việc trò chơi đã được bắt đầu. Tuy trò chơi của tên này không mang nhiều tính chất nguy hiểm như cái mà cậu đã “thêm mắm dặm muối” cho mấy người kia sợ nhưng bây giờ, cậu cảm thấy nó thật sự nguy hiểm khi mà tên anh trai có cùng một nét đẹp với mình dám cả gan động đến cô gái ở cạnh mình bao lâu nay.

Cái này có phải ghen không nhỉ?

_ Anh về đây làm gì?

_ Nhớ em thì về.

_ Anh không lo cho công ty bên đó sao mà rảnh quá định về đây chiếm vợ người khác à? – hắn châm biếm.

_ Không – Thảnh thơi.

Cuộc đấu “mắt” không mệt mỏi diễn ra, hai ánh mắt ấy mà là hai cây đao thì có lẽ đã xảy ra án mạng lớn rồi.

_ Về đi!

Hắn không dư thời gian để đôi co với anh mình, hắn nhanh đuổi người ta một cách rất có duyên.

_ Hơ hơ, anh sẽ định cư ở đây. Chắc em cũng biết về trò chơi của anh nhỉ?

_ Muốn làm gì thì tùy. Tôi không rảnh đôi co với anh. Mà nhà tôi hết phòng rồi. Anh ngủ ở đây đi.

_ Vậy anh ngủ với zoi nhé?

Ung dung bước lên lầu, máu lưu thông trong người hắn đang nóng bừng bừng như muốn chui ra ngoài. Hắn cố đè nén cơn giận nóng bừng ấy mà đáp :

_ Cạnh phòng tôi còn phòng trống.

-----------------------------------------

Tại một nơi trên thế giới, không khí lạnh lẽo và u ám đến rợn người. Một người ngồi khuất sau ánh sáng mờ ảo của trăng trời, gương mặt hằng nhiều vết nhăn chứng minh tuổi tác của mình. Đôi môi mấp máy hình thành một câu nói :

_ Vin, zun, trong hai người các con, ai sẽ làm ta hài lòng đây?

Chiếc phi tiêu trong tay ông phóng thẳng vào gương mặt của người trong bức ảnh treo cách đó không xa. Khá hài lòng với tài ném phi tiêu của mình, ông cười lớn :

_ Ha ha ha, Hiệu trưởng Lâm? Chắc ông rất oán tôi nhỉ? Để rồi xem…ông sẽ bảo vệ “chìa khóa vàng” như thế nào.

Vì sau đêm tối, mặt trời lại sáng, chúng ta hãy luôn mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi trong những lúc đau khổ. Không bao giờ là quá muộn để học được cách bước đi trên nỗi đau!

_ Áaaaa, tức quá điiiiiiiiiii………

Chui lên phòng và ngậm nhắm cái bức xúc của mình trong lòng, nó cuối cùng cũng phải cất tiếng hét toáng lên cho hả dạ. Đôi môi ngọc ngà của nó đã bị tên biến thái dưới nhà làm ô uế mất rồi. Nụ hôn của nó đã ra đi theo dòng thời gian ngắn.

Nhưng dù sao thì cũng đỡ tức khi nghĩ đến nụ hôn đầu tiên là thuộc về hắn chứ không phải zun. Nhớ lại câu nói bâng quơ của tên dưới nhà mà nó hả hê cười :

_ Hi hi, anh lầm to rồi zun ạ! Nụ hôn đầu của tôi đã thuộc về vin rồi. Tôi sẽ không để anh động chạm vào người tôi lần nào nữa đâu. Ha ha ha

Cạch!

_ Được hắn hôn em vui lắm sao?

Bước vào phòng dưới sự ngạc nhiên của nó, hắn chậm rãi nói. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, hắn nhìn nó một cách ….đáng sợ. Ánh nhìn của hắn dừng lại ở đôi môi nhỏ chúm chím kia. Chỉ nghĩ tới cái cảnh tượng khi nãy thôi, hắn đã muốn đấm cho tên anh trai mình một phát rồi.

_ Tại sao em lại dễ giải vậy hả?

Dễ giải? Chẳng phải vì nó tưởng là hắn nên mới dễ giải sao chứ? Vì tưởng người đó là hắn nên….Mà bây giờ hắn dám vào phòng nó rồi nói dễ giải sao? Qúa đáng.

_ Ai nói em dễ giải chứ? Tại em tưởng người đó là….

Vội bụm miệng để không nói ra những chữ tiếp theo, nó không muốn hắn biết mình được đề cao đến vậy.

Như nhìn thấu được tâm can của cô vợ nhỏ, hắn ma mãnh cười, ánh mắt chứa đầy chữ “gian” :

_ Vậy …em sẽ dễ giải, nếu người đó là anh? Tức là …..anh muốn làm gì em cũng được?

Cùng với lời nói đương nhiên là hành động rồi.

Hắn chầm chậm tiến đến sát gương mặt đang ửng đỏ kia.

Từng chút một.

Sẽ có một nụ hôn chăng? Hay là chuyện gì khác? (Cấm suy nghĩ lung tung ^^)

_ Anh…. – hắn đưa mặt mình kề sát mặt nó làm tim nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Kiểu này chắc nhiệt độ cơ thể ngày càng cao thôi.

_ A ha ha, phòng em đẹp quá nhỉ?

Một giọng nói lãng xẹt cắt ngang bầu không khí lãng mạng. Zun(kó zuyên gớm) há miệng cười rồi xông thẳng vào phòng một cách rất có duyên. Không đợi hắn công kích trước, zun tiến đến chiếc giường của nó, săm soi hồi lâu rồi làm vẻ mặt chắc nịch :

_ Anh quyết định rồi. Dù sao thì ngủ một mình cũng chán lắm. Anh sẽ dọn qua đây ngủ với em. Chịu không, zoi!

_ Không. – nó lườm người trước mặt.

Thật là chịu hết nổi với cái tình hình này. Hắn ngao ngán lắc đầu rồi thở dài. Có lẽ sau này, cậu phải cẩn thận đề phòng tên anh trai này mới được.

Bị cái giọng nói vô duyên cắt ngang khung cảnh lãng mạn, hắn giận dữ nhìn cái người tự cao tự đại kia như muốn nhào tới xé xác hắn ra làm mồi cho cá ăn chơi. Nhưng nghĩ lại, trời cũng đã khuya, chắc cá cũng đã ngủ hết nên đành thôi. Hắn tiến tới túm lấy cổ áo anh mình, giọng ra lệnh :

_ Phòng của anh bên này.

Đóng cửa phòng nó lại để đảm bảo an toàn cho vợ mình, hắn thuận tay đẩy zun vào căn phòng cạnh bên một cách không nể nang rồi bước về phòng mình.

Dạo bước trong căn phòng mới, zun nở một nụ cười ma mãnh rồi ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái. Để hai tay lên đầu, đôi môi ấy khẽ nhếch lên :

_ Yêu rồi sao? Em đúng là đã khác trước nhiều quá đấy, vin.

Chợt, một tia sáng lóe lên trên đôi mắt sâu hoắt kia. Lấy điện thoại ra và chú tâm làm một việc gì đó. Thông báo sự có mặt của mình đối với tổ chức bên này chăng!

Zun quăng luôn chiếc điện thoại lên giường, đôi mắt nhìn vào không trung một lúc khá lâu, đến khi đôi mắt không còn nhướn lên nỗi nữa thì khóe miệng khẽ mấp mấy đủ để mình cậu nghe thấy :

_ Start.

-------------------------------------

Không khí ồn ào và náo nhiệt của lớp học làm cho người ta hăng say hẳn lên, tuy ồn nhưng vui.

Thật là một ngày đẹp trời.

_ Hai người có biết vin có anh trai không?

Nó chau mày nhìn sang hai tên bạn cùng bàn và bắt đầu “tám” về anh trai của hắn.

Việc hắn có anh song sinh ai mà không biết nếu đã là người của tổ chức. Một chuyện khá là tầm thường đối với cả hai nhưng lại khá là quan trọng đối với nó vì cô nàng vừa mới biết chuyện này.

Cả ba người nói về hắn và zun một cách vui vẻ, cách mà họ nói về hai người kia hoàn toàn là nói tật xấu chứ không tốt đẹp gì. Bởi thế, có hai người đang ngồi hắc xì mệt nhọc không hiểu lí do vì sao.

Cho tới khi ra chơi, cuộc trò chuyện mới chấm dứt vì nó bận chạy theo tronie để “tám” tiếp.

Đương nhiên,tronie không hề biết đến chuyện này vì cậu không hề dính dáng gì đến tổ chức ấy cả. Cậu trố mắt ngạc nhiên :

_ Anh em song sinh sao? – Rồi chợt nghiêm giọng, xoa càm – Vậy….chắc tính cách cũng na ná nhau nhỉ?

Nhận được cái gật đầu thay cho câu trả lời của nó, tronie bỗng trở nên lo lắng, và cậu đưa ra một kết luận :

_ Bé zoi nè, em nên dọn khỏi căn nhà đó đi.

_ Tại sao? – Ngẩn tò te.

_ Theo như những gì anh đã chứng kiến thì…có khả năng, anh em nhà này biến thái. Anh sợ họ sẽ xâm phạm em.

Vẻ mặt tronie lúc này trông thật nham nhỡ.

_ Hah, chả sao, anh nghĩ em là ai chứ? Trần khởi my này mà dễ dàng cho người ta xâm phạm à! – nó vỗ ngực ra oai làm tronie không kìm lòng nổi mà bật cười.

_ Vậy….em còn giữ được nụ hôn đầu chứ?

Bất động sau khi nghe tronie hỏi thế, điều đó làm tronie nhận ra được câu trả lời từ nó.

_ Không rồi.

Cái tên tiểu tử đó…Mình thân với bé zoi đến vậy mà còn chưa dám…Hắn lại nở lòng nào làm thế. Được. Để ta báo thù bằng cách khác vậy. Ngươi đã thưởng thức tài năng nấu nướng của bé zoi rồi chứ gì. Lúc đó chỉ là một ngóc ngách nhỏ của căn nhà lớn thôi. Bây giờ sẽ là ….nguyên căn nhà.

Nghĩ rồi tự tưởng tượng ra thảm cảnh “đáng yêu” mà tronie đã từng nhìn thấy khi nó dọn dẹp nhà cũ. Thật ….rùng rợn.

Kế hoạch thứ 2 : TÀN PHÁ CẢ CĂN NHÀ. Trọng tâm : Phòng của chủ nhà.

Miệng nở một nụ cười mãn nguyện, tronie khẽ khàng mách trò :

_ Bé zoi, em còn nhớ anh hứa giúp em chinh phục tên đó chứ?

*gật gật*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro