Chap 61+62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Bây giờ là chiêu tiếp theo. Em hãy trổ tài nội trợ đi. Dọn dẹp nhà thay cho người giúp việc. Điều quan trọng nhất là, hãy “chăm chút” cho căn phòng của tên đó. À, nếu dư thời gian, em làm luôn phòng của anh tên đó để thể hiện thành ý của mình. Làm cho tốt nhé!

Quay đi sau khi mách chiêu “độc” xong, tronie trở về lớp và ôm bụng cười sặc sụa. Ai bảo cướp người con gái quan trọng nhất của cậu làm gì!

Cuộc trò chuyện của cả hai đã bị hai người khác nghe thấy, họ nhìn nhau rồi cùng nghĩ : Mình cũng góp phần cho vui nhà vui cửa!

Bước ra từ sau bụi hoa nhỏ, ken và ren cười “hiền hòa” nhìn nó rồi ngồi xuống “thú nhận” là mình đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện và muốn chút sức cho công cuộc “tàn phá”…í quên, công cuộc chinh phục ^^

_ Tôi sẽ tặng một con chó ngoan để làm tăng thêm sự bất ngờ cho hắn. Nghe nói, hắn ta…thích thú vật lắm. (Thật ra là ghét)
Ren vừa nói vừa nhớ đến bé út siêu quậy ở nhà, một con chó hư hỏng. Chắc chắn nó sẽ làm cho hắna điên tiết lên. Kha kha kha.

_ Để ngôi nhà thêm mới lạ. Khi dọn dẹp, hãy thay đổi vị trí của các đồ vật nhỏ. Nhất là những thứ trong phòng anh ta. Vậy mới chiếm được tình cảm nhiều. Hiểu không! –ken dò xét từng cử chỉ trên gương mặt nó để chắc rằng nó đã tiếp thu mọi sự dạy bảo từ mình.

Những lời “động viên” ấy khiến nó tràn đầy năng lượng. Nó đứng lên và thể hiện quyết tâm.

_ Hiểu rồi. Cứ tin ở tôi!

----------------------------------------

Sau giờ học, nhận được bé cún từ tay ren, nó vui vẻ chạy về nhà để thi hành nhiệm vụ.

Vừa bước vào nhà, nhìn người trước mặt chăn chú, đôi khuyên tai màu bạc lóe lên để minh chứng “Tên này là zun”. Không mảy may để tâm đến người trước mặt, nó  cho giày lên kệ rồi thả bé cún đáng yêu xuống, mặc cho nó chạy đi đâu thì chạy.

Thấy thái độ của nó đối với mình, zun khẽ chép miệng.

_ Em nhận ra anh là ai sao?

_ Đương nhiên. Nhìn vào đôi khuyên tai của anh là tôi biết ngay. Vin không hề thích đeo cái thứ đó.

Không hề ….nó không hề biết mình vừa tiết lộ “bí mật cách nhận diện” cho zun nghe thấy.

Thì ra là vậy. Được. Ngày mai, đôi khuyên tai này sẽ biến mất. Để xem, em nhận ra tôi bằng cách nào.

_ Em làm gì vậy?

Ngạc nhiên khi nhìn thấy nó đang xắn tay áo lên chuẩn bị vào việc, zun ngẫm nghĩ lúc lâu vẫn không hiểu được lý do nó dọn dẹp nhà. Lấy lòng chăng? Cái bụng của cậu đang rầm rú lên vì đói, sẵn tiện nhờ nó nấu bữa tối vậy (Sai lầm to rồi)

_ Này, em dọn xong thì nấu bữa tối đi nhé! Anh đói.

Tính vui vẻ gật đầu thì “thảm cảnh” hôm đó hiện ra rõ như ban ngày. Khẽ rùng mình khi nhớ tới lời cảnh cáo của hắn,nó ngán ngẩm lắc đầu :

_ Không được đâu. Anh ta cấm em xuống bếp.

_ Sao? – Đưa tay lấy cái remote, zun thản nhiên nói – Anh cho phép. Cứ làm đi.

_ Nhưng…

_ Cứ làm đi.

Ôi! Thảm rồi!! ~~~~

Nó thầm cảm ơn zun vì đã cho nó thêm sức mạnh và cơ hội “sửa chữa lỗi lầm cũ”. Nó sẽ cố gắng làm lại từ đầu!

_ Vậy anh xem phim đi. Em dọn phòng trước cái đã.

Tung tăng chạy lên lầu để dọn dẹp. Mở cửa phòng hắn….à không, không cần mở vì hắn không hề đóng cửa phòng. Nó bước vào phòng, cái mùi bạc hà quen thuộc xông thẳng vào mũi nó.

_ Thơm…Á, bé cún, sao em vào đây?

Bàng hoàng nhìn cảnh trước mặt, nó mếu máo chạy lại ôm con cún kia lại để nó không “tàn phá” thêm cái áo nào của hắn nữa.

Ren chết bầm. Cún ngoan của cậu đây sao?

Thẩy con cún ra phòng một cách tàn nhẫn. Đóng sầm cửa phòng lại, nó nhìn cái cảnh trước mắt, từng cái áo hàng hiệu của hắn đã trở thành đồ gặm nhắm cho con cún kia. Giống như một đóng giẻ rách vậy.

Thu gom cái đóng ấy sang một bên và tính đến chuyện xin lỗi muộn. Nó bắt tay vào việc.

<Xoảng>

_ Oái!

Cái lọ thủy tinh trên bàn rơi tõm xuống đất vì lực tác động quá mạnh từ tay nó. Vỡ tan tành.

Nó quyết định không nấn ná ở nơi này lâu thêm nữa. Có gì thì cứ đổ tội cho…con cún vậy. Chị xin lỗi cưng trước nha cún yêu.

Vì gấp cho việc chuồn khỏi phòng mà nó quên hẳn một chuyện quan trọng : thu dọn chiến trường.

Bước ra khỏi phòng hắn, chợt, nó nham nhỡ cười nhìn con cún đang dưới chân nó. Trong bụng nhủ thầm : nguyễn vĩnh kỳ, cám ơn anh đã cho tôi thêm cơ hội chuộc lỗi với vin, nhưng…anh đừng nghĩ tôi quên việc anh đã cưỡng hôn tôi. Giờ sẽ là lúc trả thù.

Ôm con cún vào lòng,nó nhắm thẳng đến cái phòng cạnh bên. Đẩy cửa bước vào, nhìn quanh căn phòng, đôi mắt tinh ranh dừng lại ở cái tủ quần áo hàng hiệu, buông con cún xuống và nhỏ nhẹ :

_ Đấy. Đồ chơi của cưng kìa.

Mắt bé cún sáng rực lên. Vì được sự giáo huấn của cậu chủ ren  mà con cún đã trở nên nguy hiểm đây mà.

Tiến lại chiếc bàn tròn, nó giả vờ đưa tay ra ……và

<xoảng>

Một cái lọ thủy tinh nữa đã ra đi vĩnh viễn dưới sự “vô tình” của nó

Đợi bé cún nhai xong mớ quần áo hàng hiệu và độc của zun,nó bế “ẻm” lên, khép hờ cánh cửa phòng lại và bước ra một cách quang minh chính đại giống như mình là một người quân tử.

Lại tiếp tục buông bé cún xuống mặc cho đi đâu thì đi.

Nó xuống lầu như chưa hề xảy ra việc gì, tươi cười vào bếp thực hiện lí tưởng cao đẹp.

Tất nhiên, người không biết nấu nướng thì có học cũng phải biết chút đỉnh. Nhưng …. Nó lại khác những người bình thường đó, là một người phi bình thường.

Căn nhà bếp lại trở nên tồi tệ thảm hại dưới bàn tay ngọc ngà của cô công chúa phá hoại này. Cô ấy lại dập lửa bằng nước mà quên rằng đấy là bếp gas. Lần này không phải một mà là ba con dao bị thiệt hại nặng nề. Lại một đóng chén dĩa nữa đến gặp huynh muội nó để than thở.

Đồ ăn không có, chỉ nhìn thấy một “bãi rác” công cộng. Trong tủ lạnh, có bao nhiêu “của cải”, nó đều “lôi” chúng ra hết và … triệt tiêu.

Nghe nhiều thứ âm thanh lạ tai phát ra dưới bếp, zun không buồn nhìn xuống, chỉ cho đến khi khói bóc ra nghi ngút cậu mới hốt hoảng vào xem xét tình hình.

Nhìn cái đóng trước mặt, zun cứ ngỡ mình….vào lộn nhà. Đôi mắt chớp chớp đến đáng thương, mất một lúc khá lâu để cậu định thần lại và lắp bắp :

_ Em….em…cái….cái…

Đến bây giờ, zun mới nhận ra lỗi lầm của mình và hiểu ra lí do vì sao hắn cấm nó xuống bếp. Nhưng đã muộn mất rồi còn đâu!

Cậu đành trổ tài vậy.

Khác với hắn, zun chẳng những biết nấu mà cậu còn nấu rất ngon. Giao việc dọn dẹp phòng khách cho nó, zun nhanh chóng bắt tay vào việc để không bị đói.

Bước lên phòng khách, nó chán nản lau lau chùi chùi …

<Xoảng>

Cái bình hoa trên phòng khách rơi xuống đất, vỡ vụn.

_ Chuyện gì vậy? –zun nghe tiếng động lạ liền nói vọng lên.

_ Không, không có gì đâu!

Chết rồi! Làm sao đây?

Rột rột …

Tiếng gì vậy nhỉ?

Rột rột…

_ Á, bé cún ….

Quay qua quay lại để lắng tai nghe tiếng động lạ, nó bàng hoàng nhận ra mấy đôi giầy trên kệ đang bị “ẻm” gặm nhắm ngon lành, có cả giày của nó nữa.

Mãi rượt đuổi theo con cún quậy phá, nó ngày càng làm cho căn nhà tồi tệ hơn. Khăn giấy rơi tứ tung, đồ đạc thì xiên vẹo, không ngay ngắn, thủy tinh vỡ vẫn chưa thu gom….

_ Lần này mày chết chắc rồi cún ơi. Mày có biết mày đã hại tao thê thảm rồi không? Đứng lại đóooo……

Rầm!

_ Ui cha…

Vì mãi mê rượt đuổi mà nó không để ý đến cái cây đang lăn lốc dưới nhà, vì thế nên….mới có tiếng “Rầm!”. Nhưng cũng bù lại, cún con đang nằm gọn trong tay nó.

_ Mày chết chắc…

Cạch!

Cùng lúc đó, hắn cũng vừa về tới. Nó vội vàng đứng lên và bỏ con cún ra. Đẩy cửa bước vào, hắn – với tâm trạng vui vẻ – nhoẻn miệng cười định trêu nó nhưng ….nụ cười ấy khựng lại khi cậu nhìn thấy bộ dạng không còn tệ hơn của nó  và cái căn nhà yêu quí của mình thì giống như “bãi rác”.

Gương mặt hồng hào theo hiệu ứng trong người chuyển đổi liên tục cho đến khi đạt được màu sẫm tối đáng sợ. Cố giữ bình tĩnh, hắn nhỏ giọng nhìn nó :

_ Do em làm?

*gật gật*

_ Em … đang phá nhà anh sao?

_ Không phải…

Chợt nhớ ra một điều quan trọng, hắn chau mày :

_ Em không vào bếp chứ?

_ Có…nhưng zun đã dọn rồi. – nó lấp liếm nhìn người đối diện.

Chất giày lên kệ, h trừng mắt nhìn mấy đôi giày còn lại của mình, hắn quay quắt sang nó :

_ Cái này …

_ Không phải em làm, mà là nó.

Chỉ ngay xuống dưới chân – nơi con cún đang ngồi ngoan ngoãn – nó thành khẩn nhìn hắn mong được giảm bớt phần nào tội lỗi.

Săm soi con cún hồi lâu, cậu khẽ hỏi nó với một chất giọng không thể nào nhẹ hơn nhưng nó hàm chứa cả một cơn thịnh nộ cấp 10 :

_ Em …muốn ăn thịt cầy không?

Trố mắt. Nó bắt đầu hối lỗi, không thể để con cún này gặp chuyện nguy hiểm được, vì đây là “đồ mượn” nên phải trả lại cho khổ chủ. Nó sợ sệt nhìn hắn van xin :

_ Con cún này không phải của em đâu. Của ren cho mượn…Mai em sẽ trả nó liền. Nha, nha…

Tỏ vẻ không quan tâm, hắn khoanh tay nhìn thảm cảnh trước mặt, cậu bỗng dò xét nó :

_ Không còn chuyện gì tệ hại hơn nữa chứ?

*lắc đầu*

Vì trốn tội mà nó quên mắt một điều : Nó vẫn chưa “thủ tiêu” cái đóng trên lầu.

_ Teng teng, xong rồi, bữa tô…….

Zun im bặt khi nhìn thấy cái phòng khách mới mấy phút trước còn “nguyên vẹn” vậy mà bây giờ lại thành ra thế này…Cuối cùng cậu đã hiểu lí do hắn cấm nó nhiều điều. Vì để bảo vệ cho căn nhà thoát khỏi bàn tay phá hoại của nó đây mà.

_ Cũng may còn có đồ để ăn. – hắn thở phào rồi nhìn sang nó– Còn cái đóng bừa bộn, cứ để nguyên ở đó. Anh sẽ cho người thay toàn bộ. Ăn tối thôi. ( Nếu anh còn phát hiện ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa thì em chết chắc ).

Phù. Sao hôm nay hiền vậy trời!

Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, nó trừng mắt nhìn con cún như muốn nuốt sống nó rồi chạy xuống bếp nhâm nhi bữa tối trong sự hối lỗi. Nó vẫn không hề nhớ ra chuyện trên lầu.

Ăn xong.
Nó tung tăng chạy lên lầu trước và chợt nhớ một chuyện khi phóng ngang qua phòng hắn. Mắt nó bắt đầu rưng rưng “Chết thật rồi!”

_ Sao còn đứng đây?

Cả hắn và zun đều đang tròn mắt nhìn nó đầy nghi ngờ. Gãi gãi đầu, nó gượng cười đáp :

_ À, không..không có gì…Ngủ..ngủ ngon nha! Bye.

Chạy vọt vào phòng, đóng chặt cửa lại,nó vặn luôn ổ khóa cho khỏi ai mở được. Nó cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập vì tội lỗi của nó.

Hắn và zun nhìn nhau rồi nhún vai, phòng ai nấy vào.

1s…

2s…

3s…

4s…

5s…

_ ZOIIII!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro