Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tiết cuối cùng trong ngày học mệt mỏi. Tôi vươn vai thẳng lưng, vặn vẹo cơ thể nhức mỏi. Thật sự là làm học sinh ngoan cũng không hề dễ một chút nào.

Tôi đứng dậy, xách cặp rời ghế. Tín làm tôi suýt ngã chỏng vó do cú huýt vai của nó va vào người tôi một cách "nhẹ nhàng", nó còn lườm tôi như muốn xé nát tôi thành từng mảnh.

Tôi nghĩ nghĩ, thôi kệ nó đi. Bài kiểm tra của nó chắc cũng được 4,75 điểm, không đến nổi mất cái hiệu học sinh khá đâu.

Tín nhìn thấy tôi cười, nó càng tức hơn, giận đến đỉnh đầu xì khói:

- Mày... đồ thù dai, thằng hẹp hòi, tao ứ chơi với mày nữa.

Tín nhất quyết quay đầu đi thẳng, dáng như cây bạch tùng trước bão táp, oai phong lẫm liệt làm sao, cũng tội nghiệp làm sao.

Bỗng, có tiếng ai đó gọi tên tôi, nghe rất đỗi quen thuộc:

- Vinh!

Tôi quay đầu nhìn Oanh đứng trước cửa lớp vẫy tay gọi. Do giờ ra về, nên đông người qua lại hành lang, cũng nhiều đứa bước ra khỏi lớp, nhưng Oanh lại nổi bật nhất. Tất nhiên không phải vì nhỏ xinh hay nhỏ đẹp, thử tưởng tượng xem, khi bạn thấy một cô gái như cây kẹo mút đa sắc màu, nhìn vào là thấy mắt muốn đui luôn.

Mái tóc nâu vàng óng ánh dưới bụi nắng, đôi mắt to tròn kèm theo lớp mi dày cong đẹp đẽ vậy mà bị lu mờ dưới gọng kính nobita ngố tàu màu đỏ chói. Dưới bộ đồng phục quen thuộc của trường, nhỏ khoác lên người chiếc áo gió màu hồng, hai tay áo màu trắng bên ngực áo trái còn có ký hiệu chữ N ngoằn nghoèo trừu tượng. Đôi chân ngắn tjon thả bao bọc bởi đôi vớ dài qua gối màu trắng chủ đạo xen lẫn sọc hồng xanh, đôi giày thể thao có cổ đủ màu trộn lẫn.

Tôi cam đoan, khi đi đâu với Oanh, tôi không sợ bị lạc mất nhỏ. Vì cái nhận thức thời trang của nhỏ thật sự quá đặc biệt, quá thu hút ánh mắt mọi người.

Trước kia tôi còn nhớ, chính mình đã từng nhận là không quen biết "kẹo mút đa sắc màu" kia.

- Bà không thể thay đổi chính mình sao? - Tôi cầu khẩn nhìn con bạn thân từ tấm bé, muốn khóc cũng không được.

- Tại sao? - Oanh ngu ngơ không hiểu. - Thay đổi cái gì? Nếu lại là sở thích của trẫm thì thôi đi. Ý trẫm đã quyết.

Tôi bất lực đập trán.

Bác gái, con thật có lỗi với bác!

- Về thôi. - Tôi hết cách.

- Không về lẽ ở đây? - Oanh trừng mắt.

- Bà không thể ăn nói hiền dịu hơn sao? Dù gì tui cũng là "bạn trai" của bà mà. - Tôi nặng nề khuyên một câu, chỉ cầu chút sự dịu dàng của con gái thức tỉnh bên trong Oanh.

- Nếu ông biết mình là bạn trai của tui, thì nên cưng chiều tui, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đi. Kẻo lại mất người bạn gái tuyệt vời này đấy!

- Đàn gảy tai trâu.

- Nói gì đó?!

- Nói gì cơ?!

- ...

- Oái oái, đừng đánh, đừng đánh! Ba lô bà đính đinh nhọn đấy, đừng đánh!

Tôi thảm thiết kêu cứu, khuyên can nhưng không ai xen vào ngăn cản cảnh bạo lực này, còn đứng đó xem kịch vui, kẻ đi ngang thì cười trộm. Ba lô của nhỏ có đính chút đinh nhọn cứ thế mà tiến tới đập tôi trận tơi bời đến đau điếng.

Bộ trên đời này không còn Lục Vân Tiên sao gặp chuyện bất bình liền tay cứu giúp sao?!

Hiện tại tôi đang ở nhà "bạn gái" và được bác gái đón tiếp rất nồng nhiệt. Chưa kể đến tối nay còn được ăn món ngon nữa, nói chứ bác gái làm bếp là number one mà.

- Ông làm gì mà nhìn cái mặt phát ngốc thế? - Oanh ngồi cạnh tôi, ôm gối dựa sofa lầm bầm làu, tay thì cứ bấm lia lịa cái remote.

Tôi lườm nhỏ, nở nụ cười xấu xa, sau đó quay phắt đầu về hướng bếp:

- Bác gái, hôm nay cháu kiểm tra tốt lắm ạ, bác thưởng cho cháu cái gì đây?!

Bác gái rất nhanh đi ra, tốc độ nhanh hơn cả gió chạy ra sảnh, mặt mày phiếm hồng, cười toét cả mang tai, nói với tôi một cách ngọt ngào:

- Con rể ngoan, lát nữa mẹ làm cho con món mực xào mà con thích. Còn nữa, đừng gọi bác gái, người một nhà cả!

Tôi cũng cười tít mắt:

- Vâng, mẹ vợ!

Sau đó xoay qua Oanh đang cúi mình định bỏ trốn. Bác... À không, mẹ vợ lập tức đưa móng vuốt hướng về con gái ngoan, nắm lấy lưng áo sau ót, tuy miệng mỉm cười nhưng tôi biết ở trong không cười. Giọng của mẹ vợ cũng rất ngọt ngào, ngọt đến ớn lạnh...

- Con gái ngoan, dạo này mẹ quên mất con nhỉ? Con đừng buồn nha!

Oanh lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, không, con không buồn. Mẹ quên con càng tốt, đỡ tăng thêm nếp nhăn cho não làm chi mẹ ơi!

- Con nói vậy sao được? Lát nữa con cho mẹ xem mấy bài kiểm tra, con rể học giỏi đến vậy mẹ mong con... đừng-làm-mẹ-thất-vọng nha con!

Nói xong, mẹ vợ đon đả đi vào bếp làm món mực xào cho tôi, để lại Oanh sợ đến trắng mặt. Khoảng chừng mười giây sau, Oanh cầm lấy cái gối đánh thùm thụp lên người tôi.

- Á á á, thằng chết tiệt, ông là đồ khốn!

Giọng nói rất nhỏ, trong bếp không thể nào nghe thấy được nhưng tôi lại có thể nghe thấy trong ngôn từ còn kéo thêm cả thanh âm nghiến răng nghiến lợi của nhỏ.

Tôi cứ cười toét miệng trước nổi đau của nhỏ.

Hiện tại thì sau khi cơm nước no nê, tôi vẫn phải ở lại giúp Oanh học bài. Vì nhìn vào thành tích của nhỏ mà tôi muốn tự tử quách cho xong chứ đừng nói đến mẹ vợ giận tím mặt.

Kèm Oanh học tập thì không có gì khó, chỉ khó ở chỗ nhỏ có chịu phối hợp không thôi.

Tôi và nó ngồi đối diện, trừng trừng nhìn nhau không chớp. Nếu tiếp tục như vậy chắc tôi sẽ tăng độ cận luôn mất.

Tôi phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong phòng, cầm lên cây bút bi làm động tác xoay điệu nghệ theo thói quen. Tôi nói:

- Trên trường có rất nhiều lời đồn đãi của bà với Huân đấy.

Oanh như thở hắt ra một hơi, sau lại cau mày:

- Tui với anh ta chẳng có gì như lời đồn cả. Nếu bảo tui bám theo anh ta thì nên nói là ngược lại thì đúng hơn. Anh ta bám theo tui mới đúng!

Tôi kinh dị nhìn nhỏ:

- Thật sự?

- Thái độ chế tiệt đó là sao hả?!

- Tiếp tục, tiếp tục!

Oanh thu lại nắm đấm, ngồi bệt lại trên sàn, tay lại hơu hơu trên giường tìm cái gối ôm vào lòng. Uể oải tường trình lại sự việc thật giả của tin đồn.

Ra là Oanh tình cờ quen biết được Huân trong buổi sáng sớm, khi đó nhỏ phải trực nhật nên đến sớm hơn thường ngày, và Oanh gặp Huân thêm một đám bạn của anh ta ở phía sau trường gần kho dụng cụ.

Trọng yếu là, bọn chúng đang hút thuốc lá.

Oanh định vờ là không thấy gì và quay đi thì không ngờ bọn chúng lại tưởng nhầm nhỏ đi mách giám thị nên không cho nhỏ đi. Oanh giải thích khô cả miệng, tốn cả tấn nước bọt nhưng bọn chúng lại xem là gió thoảng qua tai.

Và bọn chúng bị đập.

(Kết quả này tôi không bất ngờ gì, theo tính tình của nhỏ thì bọn chúng không có kết quả gì tốt. Tôi đoán chính xác thật!)

Oanh từng là cựu võ sinh của lò luyện võ thuật Vovinam thêm cái sức lực như trâu bò của nhỏ nữa. Bọn chúng chưa đến bệnh viện được là may mắn lắm rồi.

Mà sau đó, Huân lại vô tình bám theo Oanh và bảo có hứng thú với nhỏ.

Tôi sặc, trợn trắng mắt nhìn Oanh chăm chú. Sau đó lăn ra cười bò.

- Chết đi! - Oanh quăng gối vào tôi gầm dữ tợn.

- Tui nghĩ, ha ha, thằng đó có vấn đề về, ha ha, về mắt rồi! - Tôi chụp cái gối lại, đấm tay thùm thụp lên nó mà cười lấy để.

Oanh giận đỏ mặt. Nhảy phốc lên người tôi mà dày xéo, hết nắm tóc giựt giựt thì quay ra véo lại cấu song sau đó tôi tàn tạ hơn bao giờ hết!

Lòng tôi lại chợt thấy khó chịu.

Chỉ có một chút, một chút thôi!

Tôi không ngờ Oanh sẽ được chú ý đến. Oanh là mẫu người mà đa số tụi con trai không thèm ngó, vì bởi cách ăn mặc và tính tình thất thường cho nên bạn bè cũng rất ít.

Giờ Oanh lại có người chú ý, lại là Huân, hotboy của khối mười hai. Tuy đó không phải trai cong nhưng lỡ như vì Oanh mà anh ta "cong" luôn thì sao?

Tôi rùng mình.

Tội lỗi, tội lỗi!

Tôi nằm trên sàn, gối ôm vào ngực, nhìn trần nhà nói:

- Vậy bà định làm sao? Quen thằng đó và đá tui à?!

Oanh bụp tôi một phát đau điếng. Chanh chua nói:

- Điên khùng, không ai là bạn trai hoàn hảo như ông đâu.

- Xem như bà có mắt nhìn.

- Dẹp đi cái thằng tự kỷ này.

Tôi bật cười lớn.

Ừm, không ai hoàn hảo như tôi sao? Oanh nói không sai chút nào. Điều này khiến tôi bớt lo hơn. Ơ khoan, tôi lo cái gì nhỉ? Đúng vậy, chẳng có gì phải lo cả.

- Oanh, mai đi chơi không?

Tôi hỏi Oanh một cách rất thản nhiên như hỏi hôm nay có bị mẹ vợ có cho bà ăn "bánh tét" không.

- Đi đâu? - Oanh dựa người vào thành giường, ngáp ngắn ngáp dài. - Sao tự nhiên rủ đi chơi vậy? Hiếm à nha!

- Xem như đi hẹn hò, quen nhau mà không hẹn hò mẹ vợ không nghi ngờ mới là lạ.

- Xùy! Mẹ vợ cơ đấy. - Oanh châm chọc. - Biết rồi, nhưng xe ông sửa chưa? Tui không muốn đi xe căng hải đâu nha.

- Sửa rồi. - Tôi bật cười. - Đúng là đồ lười!

- Đười ươi nó còn lười, nói gì tới tui.

- Bà so sánh mình với đười ươi đó hả? Đừng sỉ nhục nó vậy chứ!

Tôi lại bị Oanh tẩn cho một trận.

Về nhà.

Căn nhà nhỏ vẫn trống toát, có một mình tôi như thể hiện ngôi nhà vẫn còn sức sống dù rất nhạt. Nhiều người cũng thắc mắc lắm tại sao tôi chỉ sống một mình mà không có người nhà.

Tôi sống vậy từ hai năm trước rồi. Ba mẹ tôi ly hôn mỗi người mỗi ngả nhưng tôi lại không muốn sống cùng với ai. Cũng may... là họ chẳng ép tôi.

Cứ như rằng tôi không có trọng lượng nào vậy.

Anh hai tôi chăm nom tôi, mua căn nhà này đứng tên anh rồi giao cho tôi. Anh bên Úc công tác, có những dịp lễ hay những ngày bất chợt nào đó anh mới về.

Nên tôi chỉ có một mình.

Không phải trong hai năm qua cô đơn, mà từ trước đã là cô độc.

Cuộc sống của tôi, tưởng chừng nhạt nhẽo như vậy, như sữa không có đường.

Oanh, một cô bạn kỳ lạ lại xâm nhập vào sự nhạt nhẽo trong đời tôi một cách bất ngờ...

Cây "kẹo mút đa sắc màu" ngọt lịm như đường mật, đôi lúc lại the the như bạc hà. Cứ tự nhiên đá cánh cửa đã nhốt chính tôi vào lồng giam, mạnh bạo lôi tôi ra khỏi nơi đáng ghét đó.

Và cười với tôi...

Oanh chanh chua, đanh đá và rất hung dữ, khi ấy tôi lầm lì bao nhiêu thì Oanh càng chằn bấy nhiêu, cô nàng luôn làm mọi chuyện long trời lở đất cũng chỉ để thu hút sự chú ý của tôi, thỏa mãn cho thói hư vinh khi làm chị đại của nhỏ.

Mẹ tôi và ba mẹ Oanh là bạn thân từ hồi cấp ba nên từ khi lên bảy là tôi đã gặp được Oanh. Do mẹ tôi và ba không thể chăm nom tôi cũng không thể tin tưởng người lạ mà mướn người giúp việc về.

Tôi gặp bác gái, bác trai và Oanh đang ngông nghênh chạy trốn cái chổi lông gà của mẹ nhỏ, điệu bộ bất cần và cái dáng khóc ré giả tạo vang lên khanh khách khi tôi vừa bước vào cửa.

Ấn tượng lần đầu gặp Oanh có thể nói là thảm hại!

Tôi khi ấy trầm lặng và không thân thiện gì. Ngược lại với Oanh, cô bé ngỗ ngáo tinh nghịch tự xưng là chị đại của mấy đứa lóc chóc quanh khu.

Tôi cứng đầu không chịu chơi cùng Oanh thì nhỏ càng cứng đầu hơn khi quyết tôi phải nghe lời nhỏ.

Cứ như vậy tới năm lớp chín tôi rời khỏi nhà Oanh và chuyển tới nhà đối diện.

Không xa lại gần nhưng vẫn còn đâu đó một khoảng cách vô hình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro