Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngũ thiếu, xem, bạn gái nhỏ của anh đến kìa."

Đường Trạch cắn đầu mẩu thuốc lá, lười biếng nhếch mắt, thấy một cô gái nhỏ đi vào quán bar, cô nàng mắc áo phông màu trắng cùng váy dài màu lam, buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái xinh xinh ở trước trán , trên mũi còn có một cái kính màu đen, trên lưng thì đeo một chiếc túi sách nhỏ, trông thành thật lại thanh thuần đáng yêu, nhất là đôi chân trắng nõn vừa dài lại thẳng như đang sáng lên vậy.

---------Hoàn toàn không phải là loại hình mà Đường gia Ngũ thiếu thích, Ngũ thiếu thích cái loại mà vừa nóng bỏng, phô trương lại vừa gợi cảm kiều diễm cơ.

Mà dù vậy thì đây vẫn là bạn gái nhỏ cải thìa của Đường Ngũ thiếu.

Tên bạn hoàn khố* nhích nhích bả vai lại gần hắn: "Ngũ thiếu còn không đi mau, cẩn thận sách ngốc nhỏ nhà anh bị lừa đi nha, quán bar nhiều tên xấu xa lắm đó."

*hoàn khố: ăn chơi trác táng

"Cái gì mà quán bar nhiều người xấu? Nói cứ như Ngũ thiếu đây cũng xấu vậy đó."

Đường Trạch cười mắng: "Cút."

Hắn lấy điện thoại ra nhắn tin: "Tôi ở bên trái sàn nhảy, đi thẳng, quẹo phải, lại đi, đến."

Ném điện thoại, cải thìa đã đứng trước mặt hắn.

Cô ngại ngùng cười, rồi lại ngại ngùng vẫy vẫy tay nhỏ với đám bạn hoàn khố của anh: "Xin chào." Sau đó tự giác ngồi xuống bên cạnh Đường Trạch.

Rõ ràng là quán bar đang tràn ngập mùi rượu cùng nước hoa, ngồi gần cô nàng lại cảm thấy một hương vị ngọt ngào, đầu vừa chuyển, cằm chống lên đầu vai cô nàng: "Dễ ngửi, dùng gì vậy?"

 Diệp Trăn hơi hơi nghiêng đầu liền thấy một chàng trai mặt mũi tuấn mỹ, mắt sắc màu đen cùng với cặp lông mi cong vút đang mỉm cười nhìn nàng: "...Đại bảo bối?"

Đường Trạch đột nhiên cười: "Thật đúng là một đại bảo bối mà!"

Nghiêng đầu hôn lên mặt cô nàng một cái, cơ hồ liếc mắt một cái là ai cũng thấy được, cô nàng kinh ngạc ngây người, gò má, lỗ tai, ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên.

"Nha nha nha, Ngũ thiếu, chú ý một chút!"

"Tốt xấu gì cũng phải có chút cảm thông cho lũ cẩu độc thân bọn em, muốn hôn thì vào toilet mà hôn ha!"

"Đúng vậy, sách ngốc nhỏ người ta còn chưa trưởng thành đâu nha!"

Diệp Trăn năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp 11, Đường Trạch tuy rằng học cùng lớp với Diệp Trăn nhưng vì lúc trước tạm nghỉ học một năm nên lớn hơn Diệp Trăn một tuổi, đã đủ mười tám tuổi, ngay cả bằng lái xe cũng có, chuyện hắn thường xuyên làm chính là mang Diệp Trăn đi hóng gió, hắn còn thích đua xe, chính là cái loại tốc độ xe có thể dọa khóc người khác đó.

Cô nhiều lần mềm chân khi bước xuống xe, sau đó bị hắn mắng vô dụng.

Cô nhịn không được liền phản bác: "Mình dám lên xe của cậu, hữu dụng!"

Chàng trai cao lớn cười khẽ, sau đó liền cười to không kiềm chế được: "Cô bé ngốc, em thật sự dám lên xe của tôi?"

Hắn nói có ý sâu xa.

Diệp Trăn: "..."

"Hử, sợ?"

Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn: "... Không có..."

"Sách, nhỏ, ngốc."

"..."

Kỳ thực đua xe với Đường Trạch chơi rất vui, lại kích thích, cô có nghe đám bạn của Đường Trạch có nói sau khi anh cầm bằng lái liền mua một chiếc xe thể thao, có thời gian thì nhất định sẽ đi đua xe, cũng bởi vì bị lật xe nên mới tạm nghỉ học, sau khi nghỉ ngơi ở bệnh viện một năm mới chuyển biến tốt, bình thường lái xe thì vẫn được nhưng muốn tham gia mấy vụ chuyên nghiệp thì không được.

Vì việc này mà Đường Trạch sa sút tinh thần một đoạn thời gian, sau đó vẫn bị mẫu hậu trong nhà áp giải về trường học.

Lúc đó Diệp Trăn cũng lên lớp 11, thành tích của cô rất nổi trội, xuất sắc, từ khi nhập học đến bây giờ đều đứng thứ nhất, hơn người đứng thứ hai tận hai mươi điểm nên vẫn chưa bao giờ bị vượt qua.

Bởi vì cô có thành tích tốt nên thời điểm Đường Trạch nhập học được 'bàn giao đặc biệt' liền được chủ nghiệm lớp xếp ngồi cùng bàn, sau đó lại không cẩn thận trở thành người yêu.

Mới đầu Diệp Trăn cũng rất sợ hắn, hắn nhởn nhơ quen rồi, bá đạo không kiềm chế được, thỉnh thoảng còn đùa cợt rất lưu manh, cả trường ai cũng sợ hắn, mà cũng không có ai dám quản hắn. từ sau khi hắn trở về, , mấy tên bá vương trong trường đều bị hắn giẫm dưới chân, tức giận bực bội cũng không dám ho he một tiếng nào.

Diệp Trăn sợ hắn là đương nhiên, nhưng mà cô rất ngốc, lại là học sinh nghèo khó được trường học giúp đỡ tài năng mới có thể đi học nên cô đặc biệt thành thật chấp hành lời nói của chủ nhiệm lớp mà giúp hắn học tập, giật lại vở bài tập, mỗi ngày thời điểm hắn ngủ trên lớp, cô không dám gọi hắn dậy liền trộm gõ gõ bàn, gõ đến lúc hắn tức giận đến nỗi muốn đánh người, mặc dù Diệp Trăn đã thăm dò được hắn sẽ không đánh con gái nhưng mỗi lần vẫn ôm trái tim sợ hãi đang đập bình bịch của mình, mỗi lần đến lúc này, cái tay đang giương cao Đường-bá đạo- Ngũ thiếu liền khựng lại rồi nhẹ nhàng buông xuống, nói: "Con mọt sách, em còn rất biết giả vờ!"

Sau này khi Diệp Trăn ở cùng với Đường Trạch, hắn vẫn không thích học tập, bài tập chưa làm đều vứt hết cho cô làm, cô liền nói: "Học tập phải tự mình học thì mới có thu hoạch, bài tập cũng phải tự mình làm."

Cô ỷ vào việc hắn không dám đánh cô , Đường Trạch liền cười xấu xa: "Không làm giúp tôi, tôi liền hôn em."

Vẫn là làm đi...

Đường Trạch không thích học tập, cũng không cần thiết phải nỗ lực học tập, trong nhà đã an bài hết thảy cho hắn, không liên quan tới đua xe, tương lai là cái gì hắn đều thờ ơ mặc kệ.

Ở quán bar ngồi đến chín giờ, Đường Trạch lái xe đưa cô nàng về nhà, còn chưa tới cửa tiểu khu liền dừng, không cho phép yêu sớm, đương nhiên còn phải lén lút.

Diệp Trăn nói: "Ngày mai là thứ hai, không được phép đến trễ."

Đường Trạch không để ý: "À..."

"Bài tập đã làm chưa?"

"Chưa."

"Trước tiên nói trước nha, tôi sẽ không giúp cậu làm bài tập..."

"Muốn hôn sao?"

Diệp Trăn mặt đỏ dừng lên, dù sao viết hay không viết hắn cũng đều hôn, "Thầy giáo nói, không được làm giúp cậu."

Đường Trạch chửi thầm một tiếng.

Diệp Trăn nhìn gương mặt tuấn dật của cậu chàng, hắn còn chưa nảy nở, giữa cặp mày còn mang theo chút nóng tính trẻ con, cả người lộ ra vẻ phóng túng và bài xích vói thế giới từ tận xương. 

"Nhìn cái gì?"

"Không có gì..." Diệp Trăn vội vàng mở cửa xe, "Tôi trước về nhà đây, ngày mai gặp."

Đường Trạch nhìn  bóng lưng mảnh khảnh của cô nàng đang chui ra, đột nhiên nói: "Đợi chút."

Cô ngồi lại, quay đầu: "Còn có chuyện gì gì không?"

Chàng trai cao ngất đột nhiên áp sát tới, Diệp Trăn dán cả người lên ghế ngồi, hắn duỗi cánh tay dài ra đóng cửa xe lại, "Hôn một cái?"

Diệp Trăn dán cả người lên ghế ngồi, hai tay đặt trước ngực không tính rộng lớn mà lại rất nóng bỏng của hắn, "Đường Trạch, tôi phải về nhà..."

Hắn hừ một tiếng, môi vẫn áp sát tới lại hôn vào mu bàn tay của cô nàng, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, "Không cho hôn?"

Diệp Trăn kiên định nói: "Cậu phải làm hết bài tập."

Đường Trạch: "A..."

Ánh mắt hắn do dự dao động ở cái miệng nhỏ của cô rồi ngồi lạ chỗ, "Chờ đó."

Diệp Trăn xuống xe, nhìn Đường Trạch lái xe đi xa xa.

Hắn không thành thật đi về nhà mà trở lại quán bar, đám bạn ăn chơi trác tán kia của hắn vẫn còn đang náo loạn. Nhìn thấy hắn tới, tất cả đều không có ý tốt mà nói: "Ngũ thiếu, nói thật đi, có bạn gái là con mọt sách có phải thú vị hơn người khác không vậy? Nàng ngốc như vậy hôn có hương vị thế nào?"

"Cút!" Đường Trạch đạp một cước qua, "Bạn gái của lão tử đến phiên mày nói ra nói vào sao?"

Người nọ cả kinh, có chút ngoài ý muốn và ngượng ngùng, "Này, một trăm ngày đánh cuộc cũng nhanh đến thôi? Ngũ thiếu, không phải là anh muốn lấy giả làm thật đi?"

"Cái gì là làm thật? Liền tính đến ngày đánh cuộc thì con mọt sách đó cũng là bạn gái hiện tại của ông, vũ nhục cô ấy cũng là vũ nhục lão tử, đừng có nói lung tung ở ngoài cho lão tử!"

"Nga, tốt, tốt, đều nghe ngũ thiếu ngài định đoạt."

Đường Trạch kêu một ly bia đá liền ngửa đầu lên uống, từ nhỏ hắn cùng lão gia tử lớn lên, tửu lượng đã sớm luyện ra, uống bia giống như uống nước lã vậy.

Con mọt sách không cho hôn, hắn cũng rất phiền lòng, bài tập hắn thật sự là không muốn làm.

Hơn nữa con mọt sách tuy rằng hơi ngốc nhưng mà hôn cũng rất có hương vị, ngọt ngào, mềm mại, lại còn có vị sữa.

Còn cái đánh cuộc này, không phải là còn có cả tháng để chơi sao?

Hơn nữa hiện tại chơi trò này hắn cũng rất vui vẻ, nếu có thể tiếp tục vui vẻ như vậy, hắn cũng không để ý mà chơi nhiều thêm một chút.

Ngày tiếp theo thời điểm Đường Trạch đến lớp so với Diệp Trăn đều sớm hơn, hắn trực tiếp kéo vài học sinh ngoan đến sau phòng học, từ trên cao nhìn xuống hỏi thẳng: "Biết bài tập cuối tuần không?"

Nhóm học sinh ngoan gật đầu.

"Làm hết chưa?"

"Rồi..."

Đường Trạch: "Tốt lắm, đem bài tập giao ra đây."

"..."

Quay đầu liền đưa bài tập cho nhóm giáo bá chép, "Trước giờ tự học phải đưa cho anh mày, bằng không lão tử đập chết."

Nhóm giáo bá đồng thời gật đầu: "Vâng, vâng, vâng, Ngũ thiếu yên tâm."

Cho nên Diệp Trăn liền thu được một phần bài tập hoàn chỉnh, đáng tiếc là chữ viết không đồng nhất, liếc mắt một cái là có thể nhận ra không phải là Đường Trạch viết, Đường Trạch nói: "Tôi giám sát người khác viết, không có công lao cũng có khổ lao."

Diệp Trăn: "Ồ, cậu vất vả rồi."

Cô liếc hắn một cái, không nói gì nữa, thu bài tập giao cho giáo viên. Đường Trạch vuốt cằm suy tư, đây là có ý gì a?

Hắn viết cho nàng một mẩu giấy nhỏ, "Tức giận?"

Diệp Trăn: "Không có."

Cả buổi sáng cô đều nghiêm cẩn học bài, đọc sách, làm bài thi, Đường Trạch cũng không để ý nhiều, rảnh rỗi liền chạy đến sân thể dục chơi bóng, chọc cho bao nhiên nữ sinh kích động mắt đỏ bừng mà hét lên.

Diệp Trăn đứng cạnh cửa sổ mà nhìn nhìn, Đường Trạch gia thế tốt lại đẹp mắt, trừ bỏ thành tích bình thường, những thứ khác cũng khiến cho hắn mang đầy quang hoàn trên người, cũng khiến cho hắn được mọi người chú ý.

Nhưng mà khiến cho nguyên chủ nhớ mãi không quên lạ không phải là những thứ này mà là vì hơn một năm trước, thời điểm nguyên chủ bị bắt nạn trong ngõ nhỏ, Đường Trạch đã cứu nàng, tuy rằng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến nguyên chủ xem hắn là anh hùng, sau này gặp lại ở lớp 11, trở thành bạn cùng bàn của hắn, thời điểm hắn đưa ra yêu cầu muốn kết giao, cô vừa kích động vừa cao hứng, cũng không để ý chuyện trường học cấm yêu sớm, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Nhưng cô nàng lại không biết, vụ đánh cuộc này là bởi vì thành tích học tập từ nhỏ của nguyên chủ rất xuất sắc và nổi trội, đứng thứ nhất, là lớp trưởng, cũng là hội trưởng hội học sinh, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp, số lượng nam sinh theo đuổi cô, viết thư tình cho cô cũng không ít, nhưng trước giờ cô đều không liếc mắt một cái, cự tuyệt mà không hề do dự.

Rất quá phận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro