Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ tự học buổi tối, ra một thân mồ hôi, chạy vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh, Đường Trạch đem một đầu đen bóng ẩm ướt cà lơ phất phơ tiến vào lớp.

Mắt hắn nhìn cô nàng đang vùi đầu làm bài tập, chân thì câu lấy một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, hắn ỷ vào dáng người to lớn của mình rồi cố ý dựa về phía cô nàng khiến cô dán cả người lên tường, cô nhíu mày nhìn hắn, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Con mọt sách, lại làm đề sao?"

Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Sắp thi tháng đâu."

Đường Trạch nhìn sườn mặt trắng nõn mềm mại của cô, mắt kính che khuất đôi mắt tròn xoe đen tuyền, lông mi vừa cong vừa dài, tuy có hơi ngốc một chút nhưng tốt xấu gì vẫn là cái tiểu mỹ nữ.

Hắn cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: "Vậy phải cố lên nhe."

"Ừm!" Cô nhìn hắn, "Vậy cậu ra ngoài trước đi, đừng cản trở mình làm bài tập."

Đường Trạch: "..."

Nhìn nhìn, hắn đã chiếm cả nửa cái bàn học của cô.

Đường-đi chỗ nào cũng được người tung hứng-Ngũ thiếu lần đầu tiên bị ghét bỏ.

Hắn hừ một tiếng, dịch dịch người.

Còn tưởng rằng sách ngốc nhỏ lại muốn thuyết giáo với hắn, bảo hắn học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước đâu.

Kết quả lại ghét bỏ hắn.

Hắn nhìn sách ngốc nhỏ nghiêm cẩn học tập ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, hắn vụng trộm chơi trò chơi ở dưới bàn, cho đến khi sắp tan học mới giật mình phản ứng lại, hôm nay Diệp Trăn cư nhiên ngoan ngoãn không nói hắn cái gì, trước giờ lúc này cô nàng khẳng định đã nhìn hắn với ánh mắt không đồng ý, nói hắn không nên lãng phí thời gian như vậy, hắn đương nhiên không nghe, chịu không nổi liền lượn ra sau bàn muốn chuồn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ nghiêm túc, cười cô nàng: "Con mọt sách!" Sau đó để lại cho cô một bóng lưng, nhìn bộ dáng tức giận của cô cũng rất vui.

Nhưng mà hôm nay Diệp Trăn không để ý hắn, chắc là lo lắng thi tháng thật rồi.

Hắn viết cho cô tờ giấy nhỏ: "Sau khi tan học gặp nhau ở sân thể dục."

Tờ giấy nhỏ được đẩy đến trước mặt cô, cô liếc mắt nhìn cậu trai lớn bên cạnh, hắn nhìn cô rồi nhíu mày cười xấu xa, một bộ lưu manh chờ bộ dáng đỏ mặt của nàng.

Diệp Trăn có chút đỏ mặt, sau đó nói: "Không đi."

Đường Trạch huýt sáo, nắm tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Diệp Trăn ôm sách giáo khoa Tiếng Anh muốn về ký túc xá, ai ngờ vừa đứng lên cô lại bị chàng trai bên cạnh giữ chặt tay kéo trở lại, rút vài lần đều không được cô liền thẹn thùng liếc các bạn còn lại trong lớp, nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy?"

Bàn tay giấu dưới bàn gắt gao nắm chặt tay cô nàng, càng lúc càng chặt.

"Cô bé ngốc, tối hôm qua em đáp ứng tôi cái gì?"

"Cậu tìm người làm bài tập hộ, không tính."

"Em cũng đâu có nói không thể tìm người làm bài tập hộ, dù sao tôi cũng đã nộp bài tập rồi, giáo viên cũng đâu có nói gì."

Lông mày cô nàng cau lại , nghiêm túc nói: "Mặc kệ, dù sao cũng không tính."

Đường Trạch: "Sao lại không tính? Chẳng lẽ em còn hơn cả giáo viên sao?"

Diệp Trăn liếc mắt một cái: "Cậu nói, giáo viên hơn hay là bạn gái lớn hơn!"

Đường Trạch bật cười, lòng bàn tay ngứa ngứa, lòng nhịn xuống mới không xoa xoa cái đầu nhỏ của con mọt sách: "Con mọt sách lớn nhất."

Diệp Trăn thản nhiên nói: "Vậy buông tay ra."

Học sinh trong phòng đã rời đi gần hết, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cố bạn học ngó qua nhìn bọn họ, nghĩ tên bá vương này khẳng định lại muốn khi dễ học sinh tốt, buổi sáng còn bắt bọn họ làm bài tập đâu! Bị Đường Trạch lạnh lẽo liếc một cái liền sợ hãi, ai mà không biết tiểu tổ tông này lục thân đều không nhận* , mấy tên hoàn khố hay chơi với hắn liền đuổi hết người ở phòng học đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

*Lục thân không nhận: kiểu máu lạnh ai cũng không tha kể cả người thân

Đường Trạch liền thuận theo buông lỏng tay, đứng dậy nhường Diệp Trăn đi trước rồi đi sau lưng cô nàng. Đột nhiên nghe lời, Diệp Trăn còn kỳ quái quay đầu nhìn hắn mấy lần.

Chàng trai liền cười cười, ra đến cửa, tắt đèn liền lộ ra nanh vuốt, đột nhiên cúi đầu hôn cô gái một cái, mềm mềm ngọt ngọt, như kẹo bông gòn hồi nhỏ ăn.

Diệp Trăn lấy lại tinh thần thì hắn đã nhảy ra xa, cười to lại thiếu đánh: "Đại bảo bối thật ngọt."

Diệp Trăn: "...!"

Đường Trạch: "Con mọt sách, em mua kẹo ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua một lọ."

Diệp Trăn: "...À, quầy bán đồ ăn vặt."

Nhóm hoàn khố ngoài hành lang liền ào ào hưởng ứng: "Đại bảo bối thật sự ngọt như vậy?"

"Ngũ thiếu, anh một đại nam nhân lại dùng cái gì mà đại bảo bối?"

"Đại bảo bối thì sao? Mày khinh thường đại bảo bối hay là khinh thường nam nhân?"

"Cút!" Đường Trạch uy hiếp: "Bọn mày ai dám gọi đại bảo bối tao liền thu thập tên đó!"

"Được rồi, được rồi, liền để cho anh cùng sách ngốc nhà anh dùng."

Diệp Trăn: "..."

Thật bá đạo.

Trở lại ký túc xá, ba nữ sinh cùng phòng đứng xung quanh bàn nhỏ lẩm bẩm nói gì đó, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn liếc Diệp Trăn một cái, ánh mắt rất kỳ quái.

Diệp Trăn nghi hoặc nói: "Có chuyện gì sao?"

Tâm tư của ký chủ đều đặt trên học tập, sau này ở bên Đường Trạch liền phân ra chút tâm tư để trên người hắn, đối với bạn học xung quanh chú ý không nhiều nên quan hệ bạn bè cũng không tốt lắm. Tính cách của cô quá mức yên tĩnh, bình thường mấy cô bạn cùng phòng liên hợp lại cô lập cô, cô không phản ứng gì, không cảm thấy có việc gì, cũng không thèm để ý.

Bây giờ Diệp Trăn đến đây, tất nhiên có thể nhìn thấy địch ý của bọn họ đối với cô.

Huống chi trong số đó còn có một người thầm mến Đường Trạch.

Lý Đào.

Lý Đào gia thế không tồi, là một phú nhị đại, còn có chút quan hệ thân thích với hiệu trưởng nhưng so với Đường Trạch còn kém xa, Diệp Trăn so với cô nàng cũng kém xa.

Ba nữ sinh nhìn nhau vài cái, một người đứng lên, trong tay cầm một tờ giấy bị vuốt đến nhăn nhúm: "Cô cùng Đường Trạch có quan hệ gì?"

Diệp Trăn thấy trên tờ giấy hàng chữ rồng bay phượng múa được ai đó viết ngoáy liền biết là Đường Trạch viết, chữ cũng giống người hắn, vừa khéo là tờ giấy hắn ném cho cô trong tiết tự học buổi tối, nói: "Liên quan đến cậu sao?"

Thật ra cả trường học, người biết cô cùng Đường Trạch bên nhau cũng chỉ có nhóm ăn chơi trác táng bên người hắn, một phần là do đánh cuộc, một phần là do Diệp Trăn không hi vọng bị phát hiện.

Sau này khi nguyên chủ cùng Đường Trạch chia tay, cả trường đều biết, còn bị kêu lên phòng giáo vụ vài lần.

Bạn cùng phòng cũng cười nhạo, khi dễ ký chủ không ít, nói cô muốn trèo cành cao, nói cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn trộm đổ nước lên giường của cô, xé sách của cô, lúc cô tắm thì tắt nước nóng, trời rất lạnh, hôm sau ký chủ không dậy nổi liền trực tiếp vào viện.

Vì Đường Trạch lên tiếng nên mới làm sau lưng, sau này Đường Trạch chuẩn bị xuất ngoại, không đến trường nữa, tình huống liền tồi tệ hơn. Ký chủ đem sự tình nói cho giáo viên, thầy cô cũng nói vài lần nhưng ngược lại càng ngày càng bị khi dễ nhiều hơn. Cô không quên được Đường Trạch nhưng lại không muốn tìm kiếm che trở từ Đường Trạch.

Cho nên ở ngày Đường Trạch xuất ngoại, cô trượt chân rơi xuống nước, chết đuối, trường học sợ sự tình nháo lớn liền âm thầm đè xuống.

Trượt chân?

Nguyện vọng của ký chủ: Khiến cho người hại nàng trượt chân phải trả giá đắt.

Lý Đào: " Hai người dám yêu sớm, tôi phải nói cho giáo viên! Không cẩn thận cô liền bị đuổi học!"

Diệp Trăn: "Tốt, làm lớn chuyện, tất cả mọi người đều biết tôi là bạn gái của Đường Trạch, chúng tôi liền không cần phải lén lút."

"Cô không sợ không được đến trường nữa sao?"

"Sợ cái gì? Đường Trạch chắc chắn sẽ bảo vệ tôi."

Lý Đào giận đến nghẹn lời, quát lớn: "Mày không biết xấu hổ, đồ con gái hư hỏng, chỉ biết câu dẫn người khác!"

Diệp Trăn nói: "Thật ra cô vẫn còn cơ hội mà, tuy hiện tại tôi cùng Đường Trạch ở bên nhau nhưng không có nghĩa là sau này vẫn ở bên nhau. Cô liền chờ một chút, chờ chúng tôi chia tay cô lại theo đuổi hắn? Bằng không cô liền thành tiểu tam, nói ra khó nghe bao nhiêu nha."

Ném xuống một câu, Diệp Trăn liền vào phòng tắm rửa mặt, lúc tắm rửa quả nhiên bị cắt nước nóng, cô cười một tiếng rồi tắm luôn nước lạnh, hôm sau đến phòng học hắt hơi mấy cái.

Đường Trạch nhíu mày: "Con mọt sách, sao em lại bị cảm? Có phải tối qua thức đêm đọc sách không?"

Diệp Trăn mỉm cười không để ý nói: "Đừng lo lắng, mình đã uống thuốc rồi."

"Ai lo lắng cho em! Lần sau không cho phép thức đêm đọc sách!"

"Không có nha, tối qua lúc tắm rửa không có nước ấm."

Đường Trạch từ nhỏ đã thấy quen chuyện ngươi lừa ta gạt, hắn sinh ra trong gia đình kiểu này nên chưa bao giờ đem sự tình nghĩ đơn giản.

Hắn nhìn con mọt sách chóp mũi đỏ bừng đang ngồi cười ngốc ngốc. Bị người ta khi dễ còn không biết!

Hắn liền lập tức cho người tìm hiểu bạn cùng phòng của Diệp Trăn là ai, thời điểm ăn cơm trưa cố ý chặn đường bọn họ lại, giống như ác bá chặn đường: "Bọn mày đứa nào không có mắt khi dễ con mọt sách?"

"Không có, không có! Chúng tớ không có khi dễ Diệp Trăn!"

"Chó má!" Đường Trạch cười lạnh: "Tối qua ai trong các người đóng máy nóng lạnh? Nói!"

Hai nữ sinh không nhịn được nhìn về phía Lý Đào, Lý Đào vội vàng xua tay: "Tớ không có! Tớ cùng Diệp Trăn không thù không oán sao lại đóng nước nóng của cô ấy?"

Đường Trạch sao có thể tin cô ta, hắn hừ lạnh nói: "Mặc kệ bọn mày có tâm tư quỷ quái gì đều thu hồi hết cho tao!"

Hắn không cần chứng cứ, cũng chẳng cần lý do: "Con mọt sách có tao bảo hộ, nghe rõ chưa?"

Lý Đào phẫn hận trong lòng, cắn răng nói: "Nghe rõ rồi."

Thời điểm Đường Trạch đến căn tin, nhóm bạn đã sớm lấy đồ ăn, giành vị trí cho hắn. Con mọt sách ghé vào bàn chọc chọc cơm: "Khó chịu, không muốn ăn..."

Vốn miễn cưỡng cũng tính là một tiểu mỹ nhân, bây giờ bệnh, thật sự là... Không khen đẹp nổi.

Nhóm hoàn khố khuyên nhủ: "Tùy tiện ăn hai miếng thôi, bằng không lát nữa Ngũ thiếu về lại nói chúng tôi không chăm sóc cậu tốt liền tức giận đâu."

Đường Trạch đi qua ngồi xuống: "Mau ăn, bằng không ca* tức giận thật đó."

*ca: anh trai

Diệp Trăn miễn cưỡng ăn hai miếng liền ném đũa chạy vào toilet ói ra.

Cô ôm bụng, lúc đi ra mắt vẫn còn đỏ, nhìn thấy Đường Trạch, sau lưng còn có một tên hoàn khố đang ôm cặp lồng cơm, cô lại buồn nôn: "Cậu thật phiền phức, mình đã nói không muốn ăn mà."

Tên hoàn khố tâm can đều run rẩy, nhịn không được nhìn nhìn Đường Trạch. Chưa có ai dám nói như vậy với Đường Ngũ thiếu đâu! Tự mình đến đưa cơm người ta không cảm ơn mà còn tức giận, thật là không biết tốt xấu!

Quả nhiên mí mắt Đường Trạch nhảy nhảy lên, nghĩ muốn phủi tay mặc kệ lại thấy bộ dáng khổ đau của con mọt sách liền nhận nhịn xuống. Quên đi, hắn đàn ông con trai không chấp nhặt với cô gái nhỏ!

"Được được được, không ăn thì không ăn."

Tên hoàn khố: "..."

Chờ về đến phòng học, con mọt sách còn nói: "Bụng khó chịu, muốn uống nước ấm."

Đường Ngũ thiếu: "...Còn không mau đi lấy nước ấm!"

Tên hoàn khố: "À..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro