Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Trăn sinh bệnh, lên lớp đều phờ phạc ỉu xìu, khó có khi không thẳng lưng ngồi nghe giảng mà càm đặt trên mu bàn tay, ghé vào bàn làm đề thi.

Thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, lau lau chóp mũi đỏ bừng.

Đường Trạch nhìn không được: "Con mọt sách, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, anh xin nghỉ cho em."

Diệp Trăn nói: "Cảm mạo nhỏ liền xin nghỉ cái gì? Mình không yếu ớt như vậy. Hơn nữa mình không thể thiếu tiết, thiếu liền phải tìm thời gian bổ sung, sắp thi tháng rồi phải ôn tập, thời gian không đủ dùng."

Chuyện này đối với Diệp Trăn mà nói quả thật chỉ là cảm mạo nhỏ, ký chủ lần trước còn bị nóng đến viêm phổi, thiếu chút thì mạng cũng mất.

Cô không để trong lòng khiến cho Đường Trạch tức đến nghiến răng, càng thêm chán ghét Lý Đào.

Lý Đào vốn dĩ thích Đường Trạch, tuy rằng bị uy hiếp vẫn không nhịn được muốn lén nhìn hắn mặc dù đó là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với cô. Bình thường cô chỉ có thể mượn việc thu bài tập Tiếng Anh cùng hắn nói một câu, bất quá Đường Trạch cơ hồ không để ý đến cô.

Cho nên ngẫu nhiên lúc Lý Đào nhìn lén Đường Trạch vài lần lại thấy ánh mắt hung ác của đối phương nhịn không được lạnh cả sống lưng, trong lòng càng hận Diệp Trăn hơn.

"Hết nước rồi."; Diệp Trăn đem cốc không để trước mặt Đường Trạch, đẩy đẩy hắn vài cái, chàng trai đang vội chơi game ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu tiếp tục chơi: "Cái gì?"

Diệp Trăn ho khan vài tiếng, thanh âm đều khàn khàn: "Hết nước ấm rồi, cổ họng không thoải mái."

Đường Trạch mi tâm nhảy dựng, thất thần vài giây, nhân vật trong trò chơi bị một tên khác đang mai phục bên người đâm mấy nhát.

Diệp Trăn: "...Ngươi đang chơi game sao?"

Đường Trạch: "..."

Hoàn khố ngồi sau kêu oa oa: "Ngũ thiếu Ngũ thiếu, anh đứng ngốc ở đấy làm gì vậy, a a a chết rồi!"

Diệp Trăn nhìn giao diện đen trắng, nghi hoặc nói: "Nhanh như vậy đã chết nha..." Lại cười cười, "Vừa vặn, làm phiền cậu đi lấy nước ấm giúp mình nha, cảm ơn."

Khóe miệng Đường Trạch co rút vài cái.

Diệp Trăn nhìn sắc mặt hắn: "...Để mình tự đi vậy..."

Cô cầm cốc đứng lên lại bị Đường Trạch đoạt lại, hung dữ nói: "Con gái chính là phiền phức!"

Hắn không nói hai lời ném cốc cho tên hoàn khố đang chơi game ngồi sau: "Đi lấy nước ấm!"

Đối phương đang chơi đến kích động, lấy cái gì nước sôi!

Đường Trạch đoạt lấy di động rồi chơi giúp hắn: "Muốn chết? Còn không mau đi!"

Tên hoàn khố: "...À :)" Hắn từ lúc nào lăn lộn đến mức thành tên lấy nước đâu.

Thấy một màn như vậy Lý Đào kém chút hộc máu, tức giận mà không dám nói gì.

Cô ta lại do dự, cuối cùng có đem việc của Diệp Trăn cùng Đường Trạch nói với chủ nhiệm lớp hay không?

Diệp Trăn cảm mạo vài ngày không tốt lên, cái mũi bị lau muốn hỏng, buổi sáng đến phòng học, tên hoàn khố đã chuẩn bị nước ấm tốt cho cô ở trên bàn, cô cười híp mắt nói cảm ơn, còn tăng hắt một cái kẹo que.

Đường Trạch híp mắt gõ gõ mặt bàn: "Em không cảm ơn tôi mà cảm ơn hắn cái gì?"

Diệp Trăn nghi hoặc nói: "Hắn lấy nước ấm cho mình mà, mình đương nhiên phải cảm ơn hắn nha."

"..." Đường Trạch một hơi không biết nói gì, nghẹn muốn chết.

Ten hoàn khố chạy nhanh đem kẹo que dâng lên: "Anh là đại ca, anh ăn đi."

Diệp Trăn nói: "Cậu đừng đưa..."

Đường Trạch: "Cút, cho mày thì mày ăn đi!"

Không phải là một cái kẹo que thôi sao? Nghĩ hắn muốn?

Sau đó vài lần, Diệp Trăn lại đưa kẹo cho tên hoàn khố kia. Lúc đầu là vị dâu tây, sau đó là việt quất, dứa, vải. Diệp Trăn nói cô thích nhất vị dứa, ăn ngon. Nhưng tiền học bổng của trường phát lại trừ đi tiền ký túc xá, tiền cơm cũng không còn bao nhiêu, bình thường cũng không dùng tiền làm gì, lần trước lần trước rời nhà cũng chỉ cầm đi hơn mười khối, cũng chỉ có thể mua chút kẹo que.

Đường Trạch: "..."

Lúc tự học buổi tối, hắn đặc biệt giữ chặt Diệp Trăn nói: "Cách Hướng Sơn xa một chút, đến cùng ai mới là bạn trai của em?"

Diệp Trăn mặt không hiểu nhìn hắn, cười nói: "Hướng Sơn đồng học giúp mình lấy nước ấm vài ngày, mình đương nhiên muốn cảm ơn hắn, mấy thứ quý giá mình lại không mua nổi nha... Cậu ghen sao?"

Ghen? Đường Ngũ hắn sẽ ghen? Buồn cười!

Một cái con mọt sách còn dám làm hắn ghen?

Hắn giữ cằm cô gái, "Anh chỉ muốn nếm thử kẹo que vị dứa thôi, xem xem nó có ngon không thôi."

"...Mình còn chưa khỏi bệnh đâu, bị lây đó."

"Hừ, lão tử sắc đảm bảo thiên*!"

*háo sắc đến liều mạng

Môi mỏng liền dán lên.

Chàng trai trẻ tuổi không có kỹ xảo gì nhưng lại nhiệt tình mười phần, hắn hôn cô, trong lòng âm thầm đắc ý, môi của cô gái nhỏ còn ngọt hơn cả kẹp qua đâu!

Thân thể của Đường Trạch rất tốt, cũng không bị lây bệnh mà tinh thần lại càng phấn khởi.

Hôm sau, Hướng Sơn tự giác đi lấy nước ấm cho Diệp Trăn lại bị một ánh mắt đuổi đi, Đường Trạch tự mình cầm cốc đi lấy nước ấm ở văn phòng lão sư, trong lòng hắn càng biệt nữu* tên mặt liền càng hung thần ác sát, người khác nhìn thấy hắn đều nhanh chóng nhường chỗ.

*khó chịu, kỳ cục

Hướng Sơn: "...???" Mặt Trời mọc từ đằng Tây? Tiểu bá vương hôm nay thần kinh không bình thường!

Tiểu bá vương hùng hùng hổ hổ trở về đặt cốc nước trước mặt Diệp Trăn, chờ biểu hiện của cô, Diệp Trăn đang vùi đầu làm đề, bớt chút thời gian nói: "Cảm ơn."

Đường Ngũ thiếu khó có khi hiến ân cần, đối phương lại không để trong mắt!

Chứng kiến toàn bộ quá trình-Hướng Sơn: nghiêm, nghỉ, ngồi ổn, ngủ!

Mắt hắn bị mù, cái gì cũng không biết.

Con người đại khái là là càng bị áp chế lại càng hăng, nói chung là kẻ lấy nước sau này đổi thành Đường Ngũ thiếu, mỗi lần đi lại đều hùng hổ, sau lại nghe Diệp Trăn một câu "Cảm ơn.", tinh thần nháy mắt bị đập bẹp, cắn răng cường điệu nói: "Là anh lấy, tự mình đi lấy."

Diệp Trăn trấn an nói: "Cảm ơn, đợi lát nữa cũng mua kẹo qua cho cậu."

Rồi, tiếp tục làm bài?

....Cái gì chó má mà kẹo với que!

Đến lúc thi tháng, bệnh của cô vẫn chưa khỏi, đại khái do học tập quá mức khẩn trương, cô lại rất nỗ lực nên bị sốt nhẹ.

Đường Trạch mắng nàng: "Xứng đáng!"

Hướng Sơn nói: "Ngũ thiếu anh đừng mắng, bằng không càng khó chịu, lát nữa còn phải thi đâu."

Diệp Trăn nâng hai má bị nóng phát hồng nói: "Đúng vậy, cậu phải cổ vũ tinh thần cho mình!"

Đường Trạch: "...Ha ha."

"Nếu thi không tốt..." Cô lo lắng sốt ruột.

"Được được được, cố lên cố lên! Tinh thần của anh cùng em vượt qua!"

"Ừm! Mình sẽ cố gắng!" Cô nắm tay nói.

...Nhìn có ngốc hay không...Ài...

Đường Trạch cùng phòng thi với Diệp Trăn, Diệp Trăn ngồi đầu tiên, hắn ngồi dưới cuối. Mấy lần thi trước hắn đều viết tên, khoanh bừa sau đó ngủ. Lần này hắn cũng định làm vậy, bất quá hắn luôn nghe thấy Diệp Trăn khụ khụ không ngừng liền khoanh bừa cũng không có tâm tư khoanh. Hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái, cô lung lay thoáng dộng một cái đều sợ giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống.

Một người nhìn chằm chằm thành mấy người nhìn chằm chằm, Diệp Trăn thoạt nhìn càng thêm không tốt, có lúc nàng nằm bò ra bàn một lúc lại ngồi dậy làm bài thi, ngay cả giáo viên giám thị đều nhịn không được hỏi hỏi, cô lắc đầu nói không có gì, lại kiên trì ba ngày đến khi thi xong cô liền trực tiếp xin phép về nhà, còn chưa kịp tạm biệt cùng Đường Trạch, chủ nhiệm lớp liền đưa cô về.

Đường Trạch nhìn ghế ngồi trống rỗng, trong lòng khó khỏi có chút không thích ứng.

Quả nhiên là con mọt sách, một lần thi tháng mà thôi, đến nỗi như vậy sao?

Hướng Sơn: "Ngũ thiếu, đến ăn gà.*"

*hình như là bắn pub đấy

Trò chơi kích thích có thể khiến con người ta quên đi những gì không tốt, không có Diệp Trăn thỉnh thoảng quấy rầy, hắn chơi đến xuôi nước thuận gió, ăn tận mấy con gà!

Thích!

...Nhưng rất nhanh, Đường Trạch phát hiện liền tính chơi trò chơi, hắn vẫn nhịn không được nhìn về vị trí bên cạnh.

Cũng không biết Diệp Trăn có tốt lên chút nào không?

Con mọt sách kia, thật sự là không ngã thì không thỏa hiệp, cũng không sợ bị nóng thành đứa ngốc!

Đường Ngũ thiếu có tiền có thế được lớn lên trong sủng ái không thể hiểu được, học tập quan trọng như vậy sao? So với thân thể của mình còn quan trọng hơn?

Đã bốn ngày Đường Trạch không có tin tức của Diệp Trăn, hắn muốn gọi điện cho nàng nhưng tiếc là nàng không có điện thoại, số máy bàn ở nhà cũng không cho hắn, nói là sợ bị phát hiện, giấu như giấu trộm vậy. Đến thứ hai tuần sau, thời điểm Đường Trạch đi đến trường liền cho rằng có thể thấy con mọt sách, dù sao cô ấy yêu học tập như vậy, chỉ cần tốt lên một chút, cô khẳng định sẽ trở lại!

Đáng tiếng, hắn nghĩ sai.

Diệp Trăn không đến trường, vào lớp cũng không thấy.

Bình thường con mọt sách cũng không có bạn bè gì, ngay cả tìm một người để hỏi chút tình huống cũng không có.

Nghẹn cả nửa ngày, hắn đá đá Hướng Sơn: "Ngươi đi hỏi chủ nhiệm, hỏi xem con mọt sách khi nào về trường."

Hướng Sơn không dám phản bác đành ủy ủy khuất khuất đến hỏi, trở về nói cho Đường Ngũ: "Giáo viên nói con mọt sách còn chưa khỏi bệnh, lại xin nghỉ thêm hai ngày."

"Sao lại chưa khỏi? Khẳng định lại thức đêm đọc sách!" Đường Ngũ thiếu sắc mặt nhăn nhó, "khi nào trở lại, lão tử phải bóp chết cô ấy!"

Hướng Sơn: "...Ha ha." Anh cái tên đi tiếp nước còn muốn bóp chết ai?

Lại có một tên hoàn khố khác nói: "Ngũ thiếu, anh để ý con mọt sách như vậy, chẳng lẽ là động tâm rồi?"

Đường Trạch hừ một tiếng: "Làm sao có thể? Con mọt sách hiện tại là bạn gái tao, lão tử quan tâm cô ấy chút thì làm sao? Chờ sau này không phải đều..." Hắn khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Đường Trạch thật phiền lòng.

Lý Đào cố lấy hết dũng khí, không phải đi tìm chủ nhiệm lớp mà là đi tìm Đường Trạch, cô ta nói với Đường Trạch ngàn vạn lần đừng để bộ mặt ngốc ngốc của Diệp Trăn lừa, cô ta nói Diệp Trăn ở ký túc xá rất lợi hại, còn nói: "Thật sự, Diệp Trăn chính miệng nói rằng hai người không có khả năng luôn bên nhau, sau này khẳng định sẽ chia tay! Cậu xem, cô ta nói ra loại lời này khẳng định không phải thật lòng thích cậu!"

Lý Đào tự nhủ trong lòng: Cô mới thật lòng thích hắn, chỉ cần ở bên nhau chắc chắn sẽ không muốn chia tay.

Đường Trạch sắc mặt liền lạnh xuống.

Lý Đào mừng thầm.

"Cô là kẻ đầu sỏ hại con mọt sách sinh bệnh còn dám tới đây châm ngòi ly gián?"

"Tớ, tớ nói là sự thật mà, bạn cùng phòng của tớ đều có thể làm chứng!"

"Cút!"

"Đường Trạch..."

"Lão tử kêu mày cút!"

...Lý Đào bị dọa sợ xám xịt rời đi.

Đường Trạch sắc mặt càng khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro