Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Trạch tính tình không tốt, là một tiểu bá vương, từ trước đến nay hắn chưa từng chịu bất cứ ủy khuất nào, cũng bất cứ ai dám bày sắc mặt cho hắn xem.

Lời Lý Đào nói đã kích thích đến lòng tự trọng của Đường Trạch, đây là việc xưa nay chưa từng có!

Bất quá hắn cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể chỉ nghe lời nói phiến diện của Lý Đào rồi đi hoài nghi con mọt sách? Huống chi Lý Đào còn từng khi dễ con mọt sách, con mọt sách ngốc như vậy, còn thích hắn như vậy, làm sao có thể nói ra những lời xấu xa như thế? Không có khả năng!

Hướng Sơn cũng nói: "Nhiều người theo đuổi con mọt sách như vậy, Ngũ ca chỉ nói một câu liền thành công đuổi người đến tay, con mọt sách chắc chắn rất thích Ngũ ca!"

Đương nhiên là vậy.

Chút điểm tự tin ấy Đường Trạch vẫn phải có.

Bởi vì trong lòng có chuyện này liền nhớ nhớ, chỉ kém không đếm đầu ngón tay tính tính mấy giờ nữa thì Diệp Trăn về trường. Con mọt sách này, cư nhiên không gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào!

Gà thì không muốn ăn, quán bar cũng không muốn đi, lớp học đương nhiên cũng muốn cúp.

Cho đến khi Diệp Trăn về lại trường, sắc mặt Đường Trạch vẫn thối thối. Bất quá Đường Trạch mặt thối cũng thối đến bá đạo, Diệp Trăn cũng đã quen, cô cười tủm tỉm chào hắn: "Đường Trạch, buổi sáng tốt lành."

Thanh âm của cô gái sau khi khỏi bệnh vẫn khàn khàn, xẹt qua màng tai, tê tê dại dại.

...Tốt cái gì mà tốt.

Hướng Sơn cảm thấy nếu sách ngốc này lại về muộn thêm mấy ngày thì Đường Ngũ thiếu răng cũng đều bị cắn nát!

Đường Trạch đặc biệt dè dặt kiêu ngạo gật đầu: "Ừ, hết bệnh rồi?"

Diệp Trăn nói: "Khỏi rồi, chỉ là cảm mạo nhỏ, bất quá đã không có việc gì. Cám ơn cậu, đừng lo lắng."

"Tốt lắm." Thuận tiện để hắn khởi binh vấn tội.

Diệp Trăn tìm bạn ngồi trước mượn bút ký, muốn bổ sung hết kiến thức mà hai ngày này thiếu hụt, còn có thành tích thi tháng khi nào công bố nha? Cô nàng rất lo lắng, thời điểm thi thì tỉnh tỉnh mê mê, thành tích chắc chắn không tốt như mong muốn.

Đường Trạch thấy Diệp Trăn vừa đến trường cư nhiên không biểu lộ với hắn cái gì mà lại đi chép bút ký?

Hắn hừ một tiếng, đụng đụng cánh tay cô gái: "Con mọt sách, em có biết hôm trước phát sinh chuyện gì không?"

Diệp Trăn thuận miệng trả lời: "Chuyện gì?"

Đường Trạch: "Lý Đào tới tìm anh, nói một ít lời kỳ quái."

"À." Diệp Trăn không quá để ý, tay cầm bút mắt cũng không nhìn hắn một cái.

Đường Trạch thấy vậy nghĩ thầm quả nhiên Lý Đào đi nói xấu cô ấy. "Em về sau cách Lý Đào xa một chút, cô ta không phải người tốt, lần trước hại em sinh bệnh, lần này cư nhiên dám châm ngòi ly gián. Cô ta dám nói em nói rằng chúng ta không có khả năng bên nhau mãi, không bao lâu nữa sẽ chia tay. Thật quá đáng, anh biết em mới không nghĩ như vậy!"

Hắn còn quay đầu nhìn nhìn Hướng Sơn, đã nói Đường Ngũ thiếu hắn mị lực phi phàm, đang ở bên hắn sao có thể nghĩ đến việc chia tay đâu? Không có khả năng!

Hướng Sơn: Anh là đại ca, anh lợi hại.

Diệp Trăn dừng bút, nhìn về phía Đường Trạch, giọng nói có chút nghi hoặc: "Lý Đào đâu có nói bừa đâu, mình quả thật từng nói như vậy với cô ấy. Mình biết cô ấy giống mình đều có chút thích cậu nên mới đặc biệt đề nghị cô ấy theo đuổi cậu sau khi chúng mình chia tay mà, bằng không bị nói là tiểu tam cũng không xuôi tai, cậu thấy có đúng không?"

Đường Trạch: "...???"

Hướng Sơn: "...!!!"

Đường Trạch ngoáy tai một cái: "Con mọt sách, em nói cái gì, anh không nghe rõ?"

Diệp Trăn nghiêm túc nói: "Mình nói Lý Đào không nói bừa, chúng ta không thể bên nhau mãi mãi, tương lai chắc hẳn sẽ chia tay thôi."

Đường Ngũ thiếu nổi giận.

Hướng Sơn chắp tay bội phục trong lòng: Con mọt sách, ý tưởng nguy hiểm này của cậu cũng thật mới lạ.

Diệp Trăn bổ sung: "Mình hiện tại có chút thích cậu nên mới ở bên cậu, chờ đến khi không thích đương nhiên sẽ chia tay. Yêu đương không phải đều như vậy sao?"

Đôi mắt nữ sinh trong veo lại toát lên vẻ nghiêm túc, giống như đang nói một chân lý nào đó.

Đường Trạch: "...Đương nhiên không phải! Sao em lại có loại suy nghĩ này?"

Nhất định là bệnh đến choáng váng rồi, con mọt sách của hắn không có khả năng cặn bã như vậy!

Diệp Trăn nghi hoặc liếc hắn một cái: "Chờ đến lúc cậu không thích mình nữa chẳng lẽ còn không muốn chia tay với mình sao?"

Vô nghĩa! Bây giờ hắn cũng đâu có thích cô, không phải vẫn ở bên cô sao! "Đương nhiên sẽ không, làm người thì phải biết chung thủy, không cho phép em có suy nghĩ như vậy. Nếu đã ở bên anh thì không được phép nghĩ đến việc chia tay, đương nhiên cũng không được phép không thích anh!"

Diệp Trăn nhìn hắn, bỗng cười cười: "Được rồi được rồi, bây giờ mình vẫn có chút thích cậu, sẽ không nghĩ đến việc chia tay."

"Về sau cũng không được phép!"

"Được được, mình muốn chép bút ký, cậu đi chơi đi đừng quấy rầy mình."

Thái độ rất có lệ, giống như đang dỗ một đứa nhỏ.

Đường Ngũ thiếu: "..."

Mẹ nó! Khẳng định là có người đem con mọt sách của hắn dạy hư! Cô ấy ngốc như vậy, chỉ biết học tập, hắn còn là mối tình đầu của cô đâu, rốt cuộc là nghe từ đâu cái lý luận rách nát này?!

Đường Trạch rất tức giận, thời điểm nghỉ trưa kéo mấy tên hoàn khố đi WC hút thuốc, hút xong vẫn tức giận như cũ, tâm tình không tốt, đám hoàn khố hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi thăm mấy câu đều bị ánh mắt của Đường Ngũ thiếu đuổi đi, Hướng Sơn cũng muốn chạy lại bị Đường Ngũ thiếu gọi trở lại.

Hướng Sơn kêu khổ trong lòng, tên tiếp nước này cuối cùng vẫn nhớ tới hắn: "Ngũ thiếu, em thật sự chưa nghe được cái gì mà, mà em có nghe được cũng đảm bảo sẽ không nói ra ngoài."

Hắn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào Đường Ngũ thiếu tùy thời đều có khả năng bị con mọt sách đội nón xanh!"

Đường Trạch đạp hắn một cái, "Mày đi tra cho tao rốt cuộc là ai rảnh rỗi ở trước mặt con mọt sách nói này làm nọ để con mọt sách của tao có ý nghĩ nguy hiểm như vậy! Thật đáng giận!"

Hướng Sơn: "...Được, em đi tra ngay!"

Thì ra là chuyện này, còn tốt còn tốt.

Đường Trạch mang theo một thân toàn mùi thuốc lá về phòng học khiến Diệp Trăn ho khan liên tục, đôi mắt cũng hồng hồng, không kiên nhẫn nói: "Thật thối nha, cậu cách xa mình một chút đi."

Đường Ngũ thiếu: "...Em nói...anh thối?"

Không biết nam nhân có mùi khói trên người rất có mị lực sao? Chính là cái loại người ta ngửi một chút cũng say!

Diệp Trăn gật gật đầu, lại bắt đầu ho khan liên tục, thoạt nhìn rất thống khổ, đáng thương, ánh mắt cô nhìn hắn càng thêm ghét bỏ.

...Được rồi, một đại nam nhân như hắn vẫn là nhường nhỏ sách ngốc sinh bệnh này một chút, huống chi sách ngốc này còn là bạn gái của hắn đâu.

Hắn chỉ có thể đứng dậy đến cạnh cửa sổ để mặc gió thổi, thổi hết một thân mùi thối.

Xong mặt trước lại quay lại cho gió thổi cả sau lưng.

Hướng Sơn: ...

Thổi hơn mười phút, Hướng Sơn thấy Đường Ngũ thiếu cao lớn tuấn mỹ nâng tay trái rồi đến tay phải lên ngửi ngửi, xác định không thối nữa mới ngồi về chỗ, nhưng mà nhờ cái mũi nhanh nhạy, cô gái vẫn nhượng bộ lui binh đối với hắn.

Sau đó chính mắt chứng kiến Đường Ngũ thiếu một mặt rối rắm nắm tóc, đối với con mọt sách không có biện pháp nào.

Xong rồi.

Đường Ngũ thiếu có còn nhớ việc đánh cuộc hay không nha?

"Vô nghĩa, đương nhiên vẫn nhớ! Lão tử muốn khiến cho con mọt sách yêu tao đến không kiềm chế được sau đó mới chia tay!... Từ từ, mày cách xa tao một chút, cả người toàn mùi thối, mày muốn hại tao à?"

"...À." :)

Đến buổi chiều, thành tích thi tháng cuối cùng cũng được dán lên, tất cả mọi người như ong vỡ tổ đến chỗ bảng thông báo. Diệp Trăn vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhờ Đường Trạch đi xem thành tích giúp cô.

Đường Trạch hỏi cô vì sao, Diệp Trăn nói: "Mình không dám, mình sợ không thi tốt..."

Đường Trạch thầm mắng một tiếng, đứng dậy đi xem thành tích, nhóm hoàn khố đã giúp hắn mở đường, cả đường không có ngăn trở đến bảng thông báo.

Hướng Sơn nói: "Con mọt sách vẫn thi không tồi, vẫn đứng đầu khối đâu."

Bất quá lúc này có người cùng cô xếp thứ nhất.

Thành tích của Diệp Trăn so với lúc trước thấp hơn hai mươi mấy điểm, bằng điểm với người đứng thứ hai.

Đường Trạch gật gật đầu, cảm thấy thành tích này vẫn còn tốt, hắn có thể trở về báo cáo kết quả.

Nào biết Diệp Trăn vừa nghe tổng điểm, miệng bẹp một cái, mắt cũng đỏ lên, Đường Trạch nóng nảy: "Em khóc cái gì!" Lúc nói sau này sẽ chia tay, sau này muốn thích người khác với hắn cũng đâu có khóc, bây giờ thành tích tụt xuống hai mươi điểm liền khóc, quả nhiên là thành tích quan trọng hơn hắn! Tức giận!

Thành tích này đối với người khác cũng là một thành tích rất tốt rồi, đặt lên người Diệp Trăn thì giống như trời sập vậy!

"Em vẫn đứng đầu mà, người khác muốn thi cũng không thi được, hơn nữa đây chỉ là một lần thi tháng mà thôi, em khóc cái gì?" Đường Trạch nói, "Không cho phép khóc!"

Diệp Trăn hít hít mũi, nước mắt nghẹn lại, quay đầu liền ghé lên bàn khổ sở một hồi.

Đường Trạch há miệng trợn mắt, Hướng Sơn cũng há hốc mồm.

Quả nhiên là con mọt sách, thành tích như này còn không vừa lòng? Hắn mà được như vậy, muốn ngôi sao người nhà còn không hái xuống cho hắn sao!

Chuyện Diệp Trăn đứng đầu khối bởi vì thành tích thi không tốt thiếu chút nữa liền khóc được truyền khắp khối, đến giáo viên cũng biết, còn đặc biệt nói trước mặt các học sinh. Trong nháy mắt, các bạn học đang hâm mộ ào ào bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Đây là ý gì? Còn muốn cho mấy kẻ đứng thứ hai thứ ba khối như bọn họ sống hay không đây?

Giáo viên còn nói: "Người ta thi ba ngày thì ba ngày đều phát sốt, vừa thi xong đã bi đưa đi bệnh viện, cho nên mới không thi tốt, các em còn không biết xấu hổ thỏa mãn với thành tích hiện tại sao? Còn không mau nỗ lực!

Ngượng ngùng ngượng ngùng, sắp sống không nổi nữa rồi.

Diệp Trăn còn đặc biệt được gọi lên văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt nói chuyện cùng cô một chút, bảo cô đừng tự tạo áp lực cho mình, Diệp Trăn đã nghĩ thông suốt: "Em biết, em cam đoan lần sau sẽ không bị bệnh khi thi nữa, cũng sẽ càng cố gắng học tập."

Chủ nhiệm lớp rất hài lòng, Diệp Trăn tuy không thi tốt lần này nhưng mà mất điểm ở bài lịch sử, toán lý hoá vẫn là điểm tuyệt đối. Sắp tới thành phố có tổ chức một cuộc thi, hắn đã báo danh cho Diệp Trăn, Diệp Trăn thường xuyên tham gia các cuộc thi, không chỉ vì danh dự mà còn đặc biệt là vì tiền thưởng.

Đường Trạch đứng đợi ở cửa văn phòng thấy Diệp Trăn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra từ văn phòng liền tức không chịu được!

Hắn ở bên nàng nhỏ nhẹ khuyên lâu như vậy còn không bằng mấy câu mà chủ nhiệm lớp tùy tiện nói đâu!

Nghiến răng.

Hắn cuối cùng cũng nhìn ra, ở trong mắt Diệp Trăn, học tập chiếm vị trí thứ nhất, chủ nhiệm lớp thứ hai, còn hắn cũng chỉ xếp thứ ba.

Hojc tập thứ nhất cũng chưa tính, chủ nhiệm lớp thì tính cái gì đâu!

Hướng Sơn thấy mặt Đường Trạch càng lúc càng đen, nhịn không được hỏi hắn: "Ngũ thiếu, cái kinh hỉ cuối tuần kia còn chuẩn bị hay không?"

Đương nhiên muốn chuẩn bị, hắn còn muốn tranh đấu với "Học tập" và "Chủ nhiệm lớp" đâu!

Đường Trạch vì muốn Diệp Trăn thoát khỏi bóng ma thi không tốt mà đặc biệt cho người đi bao cả quán bar, bố trí một chút, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ làm cho cô cười đến không khép miệng được, bất quá Diệp Trăn lại nhiệt tình yêu thương học tập, do thi kém nên cô dành càng nhiều thời gian để học tập, không muốn ra ngoài, vẫn là Đường Trạch năn nỉ ỉ ôi hồi lâu Diệp Trăn mới đáp ứng.

Một hồi lâu Đường Trạch mới phản ứng lại, Đường Ngũ hắn sao lại lăn lộn đến mức cầu người ta đi hẹn hò rồi?

...Thôi được rồi, tâm tình con mọt sách đang không tốt, một đại nam nhân như hắn nhường cô một chút chắc cũng không sao đâu?

Chờ đến ngày đó, quả nhiên Diệp Trăn kinh hỉ, một nam sinh có tiền có thế muốn người ta vui vẻ thật sự quá dễ dàng, mưa cánh hoa gì đó, rồi ánh đèn ngũ sắc, và cả pháo hoa xinh đẹp, một cái rồi một cái đều có thể khiến cho một nữ sinh chưa trải đời mê say.

Đường Trạch nhìn cô gái đang ngửa đầu ngước nhìn pháo hoa: "Thích không?"

Cô gật gật đầu: "Rất thích."

Nam sinh tuấn mỹ đắc ý dào dạt, hơi khom người giơ bàn tay lên: "Tiểu thư mỹ lệ, em có thể nhảy với anh một bài không?"

Đám hoàn khố xung quanh bắt đầu ồn ào, hét lớn, Diệp Trăn để tay lên tay của nam sinh.

Hai người dưới ánh mắt của mọi người xung quanh bắt đầu khiêu vũ. Không khí rất tốt, Đường Ngũ thiếu rất vừa lòng.

Đột nhiên, thanh âm của Hướng Sơn truyền đến, hắn đang hỏi một tên hoàn khố khác: "Mày lại đổi bạn gái nữa à?"

"Không thích nữa thì đương nhiên phải đổi nha."

Mi tâm Đường Ngũ thiếu nhảy một cái, đột nhiên bịt kín tai của Diệp Trăn: "Không được phép nghe!"

Thật tốt, thì ra đều là học ở nơi này đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro