Chương 3: Nhỏ ơi! Tao xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái định mệnh!!!! Cuốn tập ướt mẹ nó rồi... Cái bà này! Tao tức lắm! Nghẹn cục tức trong người như thế này mà muốn ói máu.

Thôi rồi! Xong đời tao rồi... Nhỏ chịu cực chép bài cho tao thế mà tao lại làm thành thế này... Haizz... Ngồi thở dài, tao cảm thấy tội lỗi. Trong lòng tao kì lạ lắm! Cảm giác bực tức ư? Không đâu... Dường như tao cảm thấy rất buồn thì phải? Tao đi hong khô tập, bây giờ thì nó không còn đẹp như hồi nãy nữa rồi...

Tao không biết bị bệnh nan y gì hôm nay dậy sớm vãi lìn! Cố nằm ngủ thêm nhưng éo được thế là đi làm vệ sinh cá nhân luôn. Với lại tao không muốn đụng mặt bả...

Tao dùng con xe phi vài vòng rồi đến trường nhưng vẫn còn sớm ngán. Tao vô lớp thì thấy nhỏ đã đến rồi. Tao nhìn nó, nó nhìn tao, tao bước đến gần nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Nhỏ nhìn tao, lấy trong cặp ra sấp giấy hôm qua, lật vài trang đưa tao đọc.

"Long học bài chưa?"

Tao đương nhiên lắc đầu. Nhỏ nhìn tao khó hiểu, lật trang tiếp theo.

"Cái bài trong tập mình đưa á!"

Tao gật gật.

- Tao biết.

"Thế sao Long không học"

- Làm hư rồi.

Nhỏ giật mình, lôi cuốn tập của nhỏ hiến cho tao. Mắt nó to tròn nhìn tao làm tim tao đập mạnh. Cmn, tao bị bệnh nan y thật rồi! Mắt nhỏ long lánh nước như thế là thế éo nào?

"Long học đi"_ Ánh mắt nhỏ nhìn tao trông thương lắm, chẳng lẽ bây giờ tao nói đéo?!

Mệt mỏi cuộc đời, tao nhận quyển tập sạch đẹp của nhỏ mà thấy áy náy. Mà nhỏ hiền quá... Nó còn chẳng buồn hỏi nguyên nhân cuốn tập nó dày công viết đã bị hư như thế nào nữa.

Nhỏ đưa tập cho tao, tao vẫn cứ nhìn nhỏ đắm đuối. Nhỏ quơ quơ tay trước mặt tao. Tao cười... đểu.

Nhỏ hình như bị rùng mình, nó chắn ngang tầm nhìn tao bằng sấp giấy nhỏ.

"Long ăn sáng chưa?"

- Chưa.

Tao đi sớm thế sao mà ăn kịp, mà tao cũng không muốn ăn.

"Sao không ăn?"

- Tao không thích ăn sáng.

"Hại cho sức khỏe lắm"

- Kệ tao!

Tao quát lên, nhỏ hãi luôn. Tao ghét ai leo lên đầu tao! Dạy đời tao lắm! Cả hai rơi vào sự im lặng.

Tao bực nhỏ nên bỏ đi ra ngoài, mặc kệ nhỏ, tao đéo cần thứ như nó!

Tao xuống căn-tin mua đại cái bánh mì ốp la cùng hộp sữa ăn tạm. Ngồi ăn mà tao thấy có hơi hối hận một chút... Nghĩ lại nhỏ không có lỗi thật, mà tao còn làm hư tập nó chép nữa. Tao thầm nghĩ xong quất lẹ rồi chạy lên lớp.

Tao chưa kịp bước vào lớp đã nghe tiếng cãi la um sùm trời đất. Tao đứng ngoài lớp hóng chuyện. Con Lan Anh đang chửi nhỏ ghê lắm! Bên cạnh nó còn thêm hai con hùa chuyện theo.

- Ai cho mày đụng vào tập tao!
Lan Anh lên tiếng.

Nhỏ lắc lắc đầu, chối chuyện.

- Mày còn chối! Chối nè! Chối nè!

Vãi cứt! Con Anh vừa nói vừa đập đầu nhỏ liên tục. Tụi nó cười phá lên. Tao chưa bao giờ muốn cứu ai cả nên chỉ đứng đó. Hô-li-phắc! Thằng Huy ngồi trên đạp bàn kiểu ngầu lòi rồi bênh nhỏ. Móe! Không biết nhỏ có cảm động không nữa... Lúc này thằng Huy đang cầm tay con Lan Anh ngăn nó đánh nhỏ, nhưng đệch mẹ con Lan Anh cứ nhìn thằng chó Huy kiểu ngại ngùng là cái đéo gì? Tao cảm nhận được sự tởm lợm dâng lên trong người thằng Huy.

Tao bước vào lớp. Nhìn đám nó mà ngán ngẩm.

- Buông ra đi. Chuyện gì nói sau.

Á đù đù! Lời nói tao có uy lực vãi lìn! Tao nói vậy mà tụi nó đi thiệt kìa! Thằng Huy nhìn tao cảm kích, tao vỗ ngực kiểu ta đây rồi xuống kế nhỏ.

- Chuyện gì vậy?

Tao nhìn nhỏ vô tư. Nhưng nhỏ thì không như vậy. Nhỏ nhìn tao, mắt nó trong lạnh đến thấu xương làm tao đau cả tim.

"Coi kịch vui không?"_ Lúc này thì nhỏ không tử tế như bình thường mà xé mảnh giấy quăng qua bàn tao.

Tao giật mình, nhìn nhỏ. Nhỏ chỉ cười nhẹ, chẳng có sự vui chỉ còn mười sự vô tâm. Nhỏ làm vậy làm lòng tao trùng xuống... Lời muốn nói với nhỏ không còn muốn nói nữa, tao bứt rứt!

Ra về, tao đưa nhỏ quyển tập. Nhỏ lắc đầu ý không cần. Xong, cứ thế nhỏ đi về luôn, bỏ tao ở lại... Tao còn ở trong lớp, cơn bực tức bừng lên, tao gào lên trút giận...

- Nhỏ ơi! Tao xinnnnn lỗiiiiiiii!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro