intro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em đi rồi để lại nắng hạ chưa tàn trên khoé mắt cùng giọt lệ đắng trên làn mi ướt đẫm của trí mẫn tôi. đông chí năm ấy, em nhớ không, cái ngày tôi gặp em trong cái lạnh căm xé da xé thịt. mặc cái buốt giá ấy, tôi nhận ra thượng đế trên cao lại đem đến cho tôi ánh nắng ấm trong trời đông lạnh giá bằng nụ cười vén qua mái tóc nâu của em để khiến khi ấy, tôi biết được tên em là mẫn đình.

và em ơi, mùa đông thứ tư vắng đi bóng dáng nhỏ bé của mẫn đình em lại đến, dấu yêu của tôi, sự kiệt quệ bòn rút trái tim tôi chảy máu lại chẳng tìm lại được mái tóc nâu khi xưa. đông năm ấy em đi, để lại cho tôi sự héo úa lụi tàn của cuộc tình chẳng trọn vẹn của đôi ta để tôi mặc cho cái tê tái tìm về hình bóng xưa của nàng thơ trong lứa tuổi xuân năm nào còn trong chiến khu, còn những tiếng bước chân dồn dập khi đi hành quân, còn tiếng cười khúc khích của em mỗi khi chúng ta nói chuyện cùng những giọt nước mắt tràn ly mỗi khi em nhớ nhà, hay tiếc thương cho kiều bào ta đã gặp nạn ra sao. càng ngẫm, tôi lại thấy nhớ em tôi da diết, tôi hận cái đông tái tê ấy để tôi và em gặp nhau, để em rời đi cho tôi nỗi chua đắng. để tôi ràng buộc cùng sự tức tưởi và cái ân hận tột cùng khi chưa biết ngày nào mới có thể vén lấy mái tóc nâu của em. giờ chỉ là cay đắng tới tê dại.

em à, hoà bình tới rồi,đã phủ lên đất nước ta màu xanh khát vọng và tình yêu, hoà chung sự tươi vui của ngày giải phóng, ẩn sâu góc khuất ấy, lòng tôi vẫn đau đến rỉ máu, cóng buốt và tái đau. tự hỏi lòng xem, có phải do thương nhớ vì em?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro