chap 19: dự tiệc p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6 p.m

Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tại hội trường nơi diễn ra buổi tiệc,số lượng người tham gia đã trở nên đông hơn 11 phút trước. Tiếng va chạm của ly thuỷ tinh và những lời bàn theo đó cũng tăng lên, làm cho My lại càng cảm thấy mình thật lạc lõng giữa chốn xa hoa này. Nhưng…hình như cảm giác của cô sai rồi thì phải! Nhìn xem! Có hàng tá anhchàng đến bắt chuyện với cô như vậy, thì làm sao cô lại cảm thấy “lạclõng” được? Hay chăng, bởi vì cô mặc cho bọn họ nói như thế nào thì nóicòn cô thì vẫn chuyên tâm vào việc ăn uống, cho nên cảm thấy lạc lõng?Có thể lắm chứ!

My cầm một ly rượu trên bàn lên, sau đó đi ra ban công. Gióđêm từ bên ngoài thổi vào làm cho những sợi tóc của cô bay phấp phới,hương nước hoa từ đó cũng bị gió thổi bay vào trong hội trường, mê hoặcchàng trai có vẻ ngoài thiên sứ lịch lãm. Anh ta nhìn thấy cô, ánh mắtliền trở nên sáng hơn. Lần này bên cạnh anh ta không có bất kì cô gáinào khác, mà chỉ là vài người bạn cùng nhau trò chuyện uống rượu. Chínhmùi nước hoa của cô đã bắt anh phải cáo từ những người bạn này để đi raban công cùng cô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh kết hợp với màu vàng tao nhã củaánh trăng càng làm cho khung cảnh nơi My đứng trở nên thật thơmộng và lãng mạn. Có thể nói, nó giống như cái đêm mà Romeo và Juliet gặp nhau, một bức tranh của tình yêu vĩnh cửu, chỉ khác ở chỗ là cô đứng đây một mình và dưới kia là mảnh sân đen tịch mịch. Thật cô đơn!

My lẳng lặng cảm nhận cái lạnh của màn đêm và tiếng bước chântừ bên trong càng lúc càng tiến đến gần chỗ cô, nó mạnh mẽ và thanhlịch, khiến cho trái tim những cô gái không khỏi tan chảy. Nhưng đối với My đó lại là một sự chán ghét.

“Tên nhóc kia bỏ rơi em rồi à?”

Mai Tuấn Khôi đứng ở ngưỡng cửa, ngắm nhìn tấm lưng nhỏ bé mà mảnhkhảnh của cô. Nó vừa cô đơn lại vừa rất mạnh mẽ, khiến cho cậu rất muốnbảo vệ nó nhưng rồi lại phải dập tắt ngay ý nghĩ đấy.

My không quay đầu lại, vì cô biết đó là ai, nên chỉ nhàn nhạt trả lời.

“Là tôi bỏ cậu ta!”

“Thế sao?”

Khôi bỏ một tay vào túi quần, một thân to lớn bước đến bêncạnh My, tựa lưng vào ban công để nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn.Mặc dù vậy, My vẫn không có ý định quay sang nhìn anh ta.

“Hay là… Em nhớ anh?”

“Bớt nhảm đi!”

My đưa ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Mai Tuấn Khôi, anh ta liền nở một nụ cười rất tươi, giọng bỡn cợt.

“Anh nói không phải sao?”

“Anh…”

My còn chưa nói dứt câu, Mai Tuấn Khôi liền đưa tay ra kéo côvào lòng mình, tay còn lại rút từ trong áo ra một khẩu súng, nhắm đếnkhoảng tối dưới sân mà bắn My cũng khá bất ngờ trước hàng độngđó của anh. Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô đã hiểu ra mọi chuyện, liềnrời khỏi vòng tay My, núp sau lưng anh ta. My dùng súng giảm thanh bắn đến các bụi cây dưới sân. Người bình thường nhìnvào thì nghĩ đó chỉ là những bụi cây bình thường, nhưng nếu là người cóđôi mắt tinh tường và thường xuyên chiến đấu trong hoàn cảnh nguy hiểmthì sẽ rất dễ nhìn thấy bất thường trong đó. Về khoảng này thì đươngnhiên Mai Tuấn Khôi anh rất rõ, vì nó dù gì cũng là một điều không thểthiếu trong cuộc sống của anh, nó liên quan rất lớn đến sinh tử của cuộc đời anh.

Sau khi tiêu diệt gần hết bọn đột kích ở bên dưới, Mai Tuấn Khôinhanh chóng cất khẩu súng lại vào túi áo và kéo My vào trong hộitrường. Vì anh đoán được, bọn người đó không nhắm đến anh hay My, mà có lẽ là muốn khống chế toà nhà này, cho nên mới dùng súng ngắm giảm thanh và hành động trong bóng tối như vậy. Còn nếu nhắm đến anh hay My thì ít nhất cũng phải là chỗ vắng người, tỉ lệ phản công thấpmới có thể thành công. Cách tốt nhất bây giờ là nên đi sâu vào trong hội trường nhiều người, nếu còn đứng bên ngoài, nguy cơ lại bị tấn công lần nữa là rất cao, biện pháp chạy trốn bây giờ cũng không thể áp dụng.

Khi 2 người vừa bước qua ngưỡng, Khánhtừ đâu đó cũng đi đến.Cậu đã chứng kiến toàn bộ cảnh lúc nãy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn My và Mai Tuấn Khôi.

“Bọn người đó là ai?”

“Không biết!”

“Thế có đoán được mục đích không?”

“Tấn công toà nhà.”

Mai Tuấn Khôi lạnh lùng trả lời cụt ngủn. Bộ dạng này hoàn toàn kháchẳn khi anh ta nói chuyện với My. Đây chính là bộ dạng khi hàngđộng của anh ta sao?

“My! Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi!”

Phạm Hoa bất chợt la lên rồi nhào đến chỗ My, dùng haitay nắm lấy tay cô, lay lay. My không nói một lời nào, ánh mắtrất bình tĩnh nhìn cô. Phạm Hoa nhìn thấy biểu hiện này của My lập tức nhìn ra được bất thường, từ từ đưa mắt đến 2 chàng trai 2bên cô bạn mình. Cô rất nhanh đã nhìn thấy ánh mắt lạ lùng của 2 ngườikia, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng rất nguy cấp.

“Có chuyện gì sao?”

Phạm Hoa dò hỏi.

“Bọn họ nói có kẻ muốn tấn công toà nhà.”

My đáp.

“Ai?”

Ánh mắt Phạm Hoa cũng đã trở nên lãnh đạm hơn.

“Không biết! Nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng đột nhập vào toà nhà này thôi.”

Mai Tuấn Khôi giải đáp thắc mắc cho cô. Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhìn lên Mai Tuấn Khôi, thắc mắc hỏi.

“Anh ở đâu ra thế? Sao lại đi cùng với My và Khánh?”

Khánh nghe thấy thế cũng bất giác quay sang nhìn anh ta.

“Vì tôi biết cô ấy nhớ đang tôi nên tôi đến để gặp cô ấy!”

Mai Tuấn Khôi thản nhiên nói. Ánh mắt Khánhbắt đầu khó chịu.

“Là anh ta tự đến bắt chuyện thôi.”

My giải thích một câu, sau đó đi thẳng vào hội trường. Khánh ở phía sau nhìn Mai Tuấn Khôi với ánh mắt cảnh cáo rồi cũng dẫnđầu đi theo cô vào trong. Không ngờ chống giặc ngoài lại gặp giặc nhà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi 4 người đi vào gần giữa hội trường, tất cả đều bày ra khuônmặt hết sức bình thãn như không có chuyện gì xảy ra. Đặc biệt, bọn họlại đứng rất gần My, như để bảo vệ cô gái được nửa trường ghétnày. Khánh thì nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến gần mình để dễ bềhành động. Phạm Hoa cũng đứng kè kè bên cạnh cô bạn thân của mình. Chỉ riêng Mai Tuấn Khôi là bị bỏ rơi đứng sau lưng cô, ai bảo anh ta là người ngoài, lại không phải bạn thân hay vị hôn phu gì của người ta, đã vậy còn khiến người ta ghét, đây cũng coi như là trừng phạt đi!

My đứng giữa 3 con người đầy cao quý, trong lòng ngược lại lại cảm thấy rất khó chịu. Nó cực kì ngột ngạt luôn! Trời ơi! Né ra một chút cho thoáng khí đi! Tôi không phải tù binh của các người! – My kêu gào trong lòng.

Như chợt nhớ ra chuyện gì, My vội vàng quay sang nói nhỏ vào tai Hoa một âm lượng vừa đủ cho 2 người nghe.

“Bọn chúng đặt hàng của chúng ta, lô D361. Điều tra xem ai đặt mua gần đây.”

Phạm Hoa nghe xong liền quay sang My để xác nhận câu nói của cô là thật hay đùa. Sau khi thấy được cái gật đầu quả quyết của My, Phạm Hoa liền lấy điện thoại ra, truy cập danh sáchkhách hàng mà My nói, rất nhanh cô đã biết được người đặt mua nólà ai.

“Kẻ đứng đầu là người nhà họ Uy!”

Phạm Hoa thông báo cho đủ 4 người nghe. Tất cả đều im lặng. Mai Tuấn Khôi lặng lẽ nâng ly rượu lên, nhấm một chút rồi sau đó uống sạch. Có lẽ cậu đã lờ mờ đoán được nguyên nhân của cuộc tấn công ngày hômnay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những người xung quanh nhìn thấy 4 bọn họ tụ lại một chỗ, không khỏibán tán. Bởi vì Mai Tuấn Khôi và Khánh chưa bao giờ đứng gần nhaunhư vậy, ngay cả nửa ánh mắt cũng chưa từng muốn bố thí cho nhau, có thể nói là nước sông không phải nước giếng, vậy mà tại sao bây giờ bọn họlại chịu tiếp xúc với nhau ở cự ly gần như vậy? Í mà ngộ nha! Tại saoMai Tuấn Khôi lại đứng sát sau lưng My thế kia? Ngay cả 2 ngườikia cũng đứng gần không kém, như đang bảo vệ cô ta vậy. Như vậy là nhưthế nào? Tại sao My lại có quan hệ với cả Mai Tuấn Khôi nữa?… Vàcòn rất nhiều câu thắc mắc khác hiện ra trong đầu bọn họ.

Ở một góc khác, Lâm Mai Lan nhìn thấy My liền nổi máu điên lên. Nếu My đi với bọn người kia như vậy thì chắc chắn Ngọc Minh không có cơ hội hành động. Thế thì anh ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ cô giao? Rồi còn cả cuộc hẹn nữa! Chả lẽ cô chịu thiệt sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau ít phút khi bọn My vào hội trường, từ bên ngoài cửa lớnlẫn cửa sổ liền xuất hiện rất nhiều tên mặt áo đen xông vào. Trên taybọn chúng cầm súng, nhắm đến những người trong hội trường.. My đối với cảnh tượng này ánh mắt vẫn rất bình tĩnh. Tay không run, timkhông đập. Nhưng Khánh lại tưởng cô sợ quá nên không có phản ứng,liền nắm chặt lấy tay cô, xoa xoa như để trấn an. My cảm thấyngón tay cái của cậu ta cứ ma sát vào tay mình mãi, bất giác nhìn lên.Ánh mắt cậu ta liền ôn nhu nhìn lại cô. Trời ạ! Cô không có sợ chuyệnnày! Không cần an ủi cô như vậy đâu! My chán nản chuyển ánh mắtcủa mình sang nơi khác, mặc cho Khánh nghĩ sao thì nghĩ..

Khi đã hù hoạ gần hết người trong hội trường, tên cầm đầu cuối cùngcũng xuất hiện. Hắn hiên ngang, ngạo nghễ bước vào mà không hề cầm bấtcứ một món vũ khí nào, nhưng như thế cũng đủ làm cho những người có mặttrong hội trường sợ đến độ run rẩy rồi, nói gì đến vác theo vũ khí!Ngược lại, hắn nhìn thấy phản ứng của bọn họ rất thích thú, liền cườiphá lên đầy man rợ.

“Bọn bây mà cũng biết sợ sao?”

Câu nói hắn thốt ra, đầy ngông cuồng và khinh bỉ. Những người đứng ởvị trí gần hắn đều run rẩy lùi dần về phía sau, ngay cả thở cũng vô cùng đè nén, sợ sẽ động chạm đến hắn.

Bỗng, hắn thôi không cười nữa, bày ra khuôn mặt như chưa có gì xảyra, làm cho những người xung quanh đổ mồ hôi hột. Thường thường mấy tênthế này mà im lặng thì xác định là hắn đã nhắm được mục tiêu để tiêudiệt rồi á. Và quả thật là hắn đã nhắm đến người đó từ trước rồi, thậmchí còn kéo cả một tổ chức đến để xử lí người đó như thế này này!

“Uy Mãn Kì đâu?”

Hắn quát lên một tiếng, tim của mọi người trong hội trường liền rớthết ra ngoài, mặt sợ hãi cắt không còn một giọt máu. Quả thật là đã cónhắm đến một người! Chi bằng bây giờ chỉ điểm cho hắn, không chừng hắnsẽ tha cho mạng cho chúng ta! – Tất cả mọi người cùng một ý nghĩ, lậptức đứng ra thành một đường dẫn đến chỗ cô gái tên Uy Mãn Kì kia. Xuixẻo thay cái vị trí đó lại rất gần nơi My đứng, làm cho cô đượcdịp ngắm hết toàn bộ quá trình mà hắn muốn làm.

Uy Mãn Kì thấy tên cầm đầu kia đi lại, khắp người liền run lên bần bật, lùi dần về phía sau.

“Em làm sao thế, Kì Kì?”

Đôi lông mày hắn chau lại, toàn bộ khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng lo lắng đi đến chỗ Uy Mãn Kì. Mặc cho cô ta sợ hãi lùi mãi về phía sau, xung quanh cũng không có một ai có ý định đứng ra bảo vệ cô ta.

“Nè! Em sao thế? Không mau đến đây cho anh xem! Em mà có mệnh hệ gì, người làm anh trai như anh sẽ đau lắm đấy!”

Anh trai? Tức là hắn ta cũng là một vị công tử?

“2 người đó là anh em ruột à?”

My thắc mắc hỏi.

“Ừm!”

Khánh lạnh lùng trả lời.

Trở lại với anh em nhà họ Uy, cằm của Uy tiểu thư lúc này đã nằm gọntrong tay Uy công tử. Vẻ mặt 2 người hoàn toàn khác nhau, kẻ thì sợ sệtnhưng cố tỏ ra bình tĩnh, kẻ thì hung ác. Thử hỏi xem, 2 anh em này rốtcuộc đang diễn màn kịch gì vậy?

“Anh có giết em thì Hà Tiểu Thanh cũng không thể nào sống lại! Đã vậy anh sẽ còn bị cả gia tộc lên án vì đã giết chết em gái mình để trả thùcho một con đàn bà chả ra gì!”

Chát!

Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt Uy Mãn Kì, làm cho côngã sống soài dưới đất. Ánh mắt Uy Mãn Lực khi đánh em gái mình quả thật là mang theo thù hận mà đánh, như một kẻ xa lạ bị xúc phạm nhân cách.

“Đỡ nó dạy!”

Hắn quát. Những tên mặc áo đen xung quanh nhận được mệnh lệnh liền đi đến, mạnh bạo kéo Uy Mã Kì đứng dậy, đối mặt với hắn. Trong lúc đó, My lại thì thầm hỏi thắc mắc của mình.

“Hà Tiểu Thanh là ai?”

Uy Mãn Lực dường như nghe thấy câu hỏi của cô, chầm chậm quay đầulại. Đôi mắt hắn ánh lên một chút hứng thú. Môi nhếch thành một nụ cười, một nụ cười sảo quyệt của một con quỷ nơi Hoả Ngục. Hắn từ từ bước đến, càng lúc càng gần My. Khi cách cô chưa đầy 30 xen ti mét, Uy Mãn Lực dừng lại, nở một nụ cười rất tươi.

“Cô hỏi Hà Tiểu Thanh là ai à?”

Ánh mắt My nhìn hắn không một chút sợ hãi, ngược lại còn lạnh lùng đến chết người.

“Trông cô cũng xinh đẹp đó! Nhưng không ngờ lại bị mất trí. Là cô không biết hay hại nhiều người quá rồi không nhớ?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay tính chạm vào cằm My thì Khánh lại cất giọng lạnh lùng đầy cảnh cáo.

“Uy Mãn Lực!”

Lúc này tên cầm đầu mới đưa mắt lên nhìn những người xung quanh My. Ai nấy đều đưa ra ánh mắt cảnh cáo, kiểu anh mà đụng đến côấy thì chuẩn bị sẵn quan tài đi.

“A! Nguyễn công tử, Mai công tử, còn cả Phạm tiểu thư nữa! Toàn là những người có thế lực không nhỉ? Cô thông minh thật nha!”

Uy Mãn Lực tuy ngưỡng mộ, nhưng lời nói ra lại khó nghe vô cùng,khiến cho Mai Tuấn Khôi tức giận kéo My ra sau lưng anh và Khánh. Nở một nụ cười tươi ma mị, anh ta lập tức đi vào vấn đề chính.

“Bớt quan tâm chuyện người khác đi! Mày lo mà về xử lí việc gia đình mày, đừng đến nơi công cộng thế này gây rối! Danh dự gia đình mày sẽ bị xúc phạm đó!”

Mai Tuấn Khôi tốt bụng nhắc nhở hắn.

Uy Mãn Lực nhếch mép cười.

“Chuyện gia đình? Tiểu Thanh bị các người hại chết mà là chuyện giađình à? Tất cả các người, cả con Uy Mãn Kì kia nữa, nếu không phải cácngười gây áp lực cho cô ấy, thì cô ấy có thể tử tự sao? Cô ấy chả làm gì các người cả, hà cớ gì các người lại hại cô ấy như vậy?”

Hắn tức giận tuông ra một tràng. Dừng lại một chút, hắn nhìn kĩ vẻmặt sợ hãi của những người xung quanh, trong lòng hắn lại dấy lên chuasót. Bọn họ đã từng ép một người vào đến đường cùng mà không hề nghĩ đến cảm giác của người đó. Thế mà khi bọn họ bị dồn đến đường cùng thì lạimột mực đổ lỗi cho người khác. Đúng là một lũ súc sinh!

Tất cả học sinh trong hội trường, kể cả Uy Mãn Kì cũng không thể ngờrằng Uy Mãn Lực lại có thể nói ra những lời như vậy. Đặc biệt là nhữngngười không biết thân phận thật của Hà Tiểu Thanh, lại càng cảm thấy hối hận hơn. Hối hận tại sao bọn họ không điều tra rõ xem cô gái đó là ai?Hối hận tại sao không biết sớm hơn Uy Mãn Lực đã yêu thương cô gái ấynhư thế nào. Để đến bây giờ, chính bọn họ lại tự đăng kí cho mình mộtchiếc vé xuống âm phủ cùng Hà Tiểu Thanh. Điều đó cũng đồng nghĩa vớiviệc, số tên sát thủ đang cầm súng đứng ở đây sẽ lần lượt bắn chết bọnhọ. Không chừa một ai!

“Trong đó không bao gồm 4 người bọn tao.”

Mai Tuấn Khôi lạnh lùng nói.

“Không liên quan nhưng bọn bây tiếp tay cho bọn chúng làm. Bọn bây thấy chết mà không cứu!”

Uy Mãn Lực quát.

“Dù gì bây giờ trong giang hồ cũng không ít người muốn truy sát bọn bây, coi như bây giờ tao giúp bọn họ làm một việc tốt, trừ khử mấy cái gai trong mắt bọn họ, như vậy đốivới mối quan hệ ngoại giao của gia đình tao cũng rất tốt, không sợ danhdự bị xúc phạm. Nhất cử lưỡng tiện! Nổ súng!”

Hắn ra lệnh. Đồng loạt tất cả những tên mặc áo đen đều đưa súng lên,mỗi một tên nhắm vào một người trong hội người, làm cho bọn họ sợ đến độ hoạn loạn, cứ ôm nhau rút lại một chỗ. Chỉ riêng có nhóm My và Hoa là vẫn đứng yên, không hề bị lời đe doạ của Uy Mãn Lực làm cho sợ hãi, ngược lại bọn họ lại còn tỏ ra rất thứch thức, không hềcó ý sợ sệt trước đầu súng của bọn sát thủ. Đây chính là khí phách củanhững kẻ cầm đầu giới xã hội đen.

“Đưa cho tao cây súng! Tao muốn tự tay kết liễu bọn chúng!”

Uy Mãn Lực bị vẻ mặt của Phạm Hoa và Mai Tuấn Khôi (cả nhóm)chọc tức, giật lấy khẩu súng từ tay một tên thuộc hạ, nhắm thẳng vào Mai Tuấn Khôi để bắn phát đầu tiên.

————————————–
#Linh
[ Tuyến nhân vật có sự khác biệt với thực tế nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro