chap 20: ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Uy Mãn Lực chĩa súng về phía Mai Tuấn Khôi, đồng loại tất cảnhững tên áo đen cũng bắt đầu bóp cò. Nhưng kì lạ thay, những phát súngbọn họ bắn ra lại chẳng đi đúng mục tiêu. Tất cả đều kéo nhau đâm đầuxuống đất hay va vào tường, tuyệt nhiên không làm tổn thương bất kì ai,dù chỉ là một vết xước nhỏ.

Uy Mãn Lực nhìn thấy số vũ khí mà mình chi bao nhiêu ra để mua lạigặp vấn đề, trong lòng không khỏi cháy lên một cỗ tức giận. Hắn rõ ràngmua ở chỗ uy tín, đối với giới giang hồ tiếng tâm lừng lẫy, vũ khí chế tạo đứng đầu châu Á. Thế mà bây giờ lôvũ khí của hắn có vấn đề, không lẽ bọn người đó tính chơi khâm hắn? Mẹkiếp!

“Có lẽ việc đó phải để lại cho người khác rồi!”

Phạm Hoa mỉa mai.

Hắn quay ngoắc sang nhìn cô, sự tức giận trong lòng theo lời nói củacô càng trở nên lớn mạnh hơn. Đến cuối cùng, hắn không ngần ngại liềnchĩa súng sang hướng cô, bóp cờ.

“Câm miệng cho tao!”

Do đây là loại vũ khí mới chế tạo, các viên đạn đều được chế tạo đặcbiệt. Khi bóp cò, con chíp điện tử trong mỗi viên đạn sẽ tự khắc kết nối với ống ngắm để xác định mục tiêu. Sau khi được bắn ra khỏi nòng súng,nó sẽ tự động bám theo mục tiêu đã xác định mà ghim ngay nơi chí mạngcủa đối phương. Loại vũ khí này chỉ có bắn trúng chứ không có lệch, trừphi chính người chế tạo ra nó thay đổi lập trình trong con chíp thì mớicó thể vô hiệu hoá được. Và trong trường hợp này, Phạm Hoa đã điều chỉnh tất cả các viên đạn trong phạm vi hội trường đều lấy mặt đất,tường và cửa kính chống đạn của toà nhà làm mục tiêu. Cho nên những têncầm súng dù có bắn đến cỡ nào đi nữa cũng không thể bắn trúng mục tiêumà bọn chúng nhắm đến.

Tuy nhiên, phát súng lần này Uy Mãn Lực bắn ra lại có mệnh lệnh khácvới những viên đạn kia. Nó sẽ nhắm đến chiếc đèn chùm thuỷ tinh trêntrần làm mục tiêu. Nhưng tiếc thay, chiếc đèn chùm đó lại nằm ngay trênđầu Uy Mãn Lực và thuộc hạ của hắn.

“Tao khuyên mày cái này, lần sau có mua vũ khí thì nhớ điều tra chorõ kẻ bán cho mày là ai. Chứ đừng để vác vũ khí đi tấn công người ta màlại tấn công nhằm ngay kẻ bán cho mày thì… thôi rồi!”

Phạm Hoa tốt bụng khuyên hắn một câu, ngay lúc đó chiếc đènchùm trên trần không níu kéo mà rơi xuống ngay trên đầu Uy Mãn Lực.Trong khoảnh khắc đó, Khánh nhanh như cắt kéo My vào lòng,áp mặt cô vào bờ ngực vững chắc của mình, sợ cô nhìn thấy cảnh tượngtrước mặt sẽ bị kinh sợ. Nhưng cậu không biết, My ngược lại lại bình tĩnh vô cùng. Cô đối với hành động này của cậu có chút bất ngờ, bất giác nhớ đến việc cậu đợi cô dưới sân mặc cho Dương Mịch Ân về một mình, rồi còn cả việc cậu nắm tay để trấn an cô nữa. Bây giờ lạicòn sợ cô bị ám ảnh, liền không ngần ngại ôm cô vào lòng. Cậu đây là có ý gì? Cô và cậu chỉ mới gặp nhau có mấy ngày, tình cảm không lớn đến mứclại có thể suy nghĩ cho đối phương nhiều đến như vậy chứ? Cậu khiến cholòng cô có chút mềm lại nha!

Sau khi sự việc kết thúc, cảnh sát lúc này mới ập đến, hiệu trưởngcũng xuất hiện để trấn an các học sinh của mình. Tất cả những học sinhcòn sống sót sau sự việc đều được tài xế đón về ngay sau khi ra khỏi toà nhà không lâu. Ai nấy cũng đều đã trải qua một sự việc quá kinh khùng.Kinh khủng đến độ, từ nay về sau bọn họ cũng không dám tạo nghiệt nữa,nếu không cái kết có khi còn thảm hơn lúc nãy. Về phần những học sinh bị sát hại, bọn họ đều được gia đình đến nhận xác và an tán. Đương nhiên là những gia đình có con gặp xuixẻo đều sẽ đem lòng hận những người nhà họ Uy. Điều sau đó xảy ra thìcác bạn đều có thể đoán được. Nhà họ Uy bị tiêu diệt!

Quay trở lại với 4 vị tiểu thư công tử của chúng ta, bọn họ cũng đềuđã đi ra ngoài hết rồi. Chỉ riêng Mu và Khánh vẫn cứ bámlấy nhau mãi. Hay nói đúng hơn là Khánh cứ kè kè bên cô, cố tỏ ralà một người đàn ông thật thụ muốn bảo vệ người mình yêu.

“Việc xong rồi! Đúng là xui xẻo thật! Gặp ngay một tên bệnh hoạn!”

Phạm Hoa than thở.

“Cũng đâu có bệnh hoạn bằng mày!”

My trêu chọc.

“Tự nhiên bẻ chĩa qua tao!?”

Phạm Hoa trợn mắt nhìn cô.

“Thích!”

Cô ngang ngược.

“Mày!”

Hoa tính nhào đến nện cho My một trận thì bị Khánh cản lại.

“Thôi được rồi! Về thôi!”

Sau đó kéo My đi lên con Ferrari đã đợi sẵn ngoài cổng. Côcũng không quên ngoái đầu lại lè lưỡi một cái chọc quê Hoa rồi mới chịu ngồi vào xe. Tâm trạng của cô thật sự chẳng có gì giống như bị doạ sợ cả. Có phải là Khánh không để ý đến điểm này không?

P.Hoa nhìn My đi lên xe, trong lòng tức điên lên hết. Không hiểu sao cô và nó lại trở thành bạn thân của nhau được nữa! Đúnglà sai lầm! Nghĩ rồi cô cũng đi vào nhà xe để lấy xe ra về.

Khoảng sân cuối cùng chỉ còn lại một mình Mai Tuấn Khôi, chính xác là không ai để ý đến sự tồn tại của anh. Anh vô hình như vậy sao? Ngay cảnhững nữ sinh bình thường say đắm anh cũng bỏ đi hết rồi! Lần đầu tiênanh thấy cô đơn như vậy a!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

L.M.Lan nhìn từng người trong nhóm My ra về, trong lòngliền xác định rằng, cô sẽ huỷ cuộc hẹn ngày mai, cho dù đây có là sự cốngoài ý muốn đi chăng nữa.

<>

Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại cô vang lên. Cô nhẹ nhàng lấy nóra, đôi mắt chuốt đầy mascara nhìn dòng chữ ghi trên điện thoại.

<>

Là tin nhắn của Ngọc Minh! Hắn ta dám đe doạ cô?

L.M.Lan ngước mặt lên nhìn xung quanh, cố tìm xem bóng dáng của Ngọc Minh đâu. A! Hắn ta đang đứng ở gốc cây đằng kia! Và… đang nhếch mépđe doạ cô sao?

<>

Cô cũng không yếu thế nhìn lại.

<>

Hắn không sợ, cô sợ gì chứ!

<>

<>

Thế quái nào lại giải quyết xong rồi? Bằng cách nào?

L.M.Lan trợn mắt nhìn lên gốc cây mà Ngọc Minh đã đứng. Hắn ta đimất rồi! Rốt cuộc chuyện của bọn họ giải quyết như thế nào? Tại saotrong lòng cô lại cảm thấy nhói lên như vậy?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngồi trên xe, Khánh vẫn không rời My nửa bước.

“Lúc nãy cô không sợ sao?”

Cậu lo lắng hỏi.

“Chơi với P.Hoa, mấy cái chuyện này là chuyện bình thường!”

My thản nhiên đáp.

Chuyện bình thường? Chả lẽ cậu lo sai rồi sao?

“Thế cô không sợ một ngày nào đó chính cô ta sẽ chĩa súng vào đầu cô à?”

“Nó không có khả năng và cũng không có lí do gì để làm như vậy cả!Điều kiện gia đình nó tốt hơn chị, chị với nó cũng là bạn thân gần 12năm rồi! Hiểu nhau còn hơn ba mẹ nó nữa mà!”

My ngồi giải thích với cậu, nhưng chỉ là một phần thôi, phầncòn lại cô không muốn, cũng không thể tiết lộ cho cậu biết. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để chocậu tìm cách hiểu cô hơn rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Mịch Ân nhìn thấy xe của Khánh từ xa chạy về liền tức tốc chạy ra đón, khuôn mặt biểu lộ đầy sự lo lắng. Đợi khi xe dừng lại hẳn, cô ta nhanh chóng đi đến bên cửa xe của Khánh, giọng vạn phần lolắng hỏi.

“Khánh, cậu có sao không? Lúc nãy mình nghe người báo về rằng, dạ hội trường mình xảy ra chuyện. Tên Uy Mãn Lực đó có khiến cậu bị thương ởđâu không?”

Nói rồi, cô ta dùng ánh mắt thăm dò quét từ trên xuống, không trừ bất cứ một chỗ nào của Khánh. Cảnh tượng này lại làm MY nghĩđến một loại người hay xuất hiện trước mặt những cô gái Hàn Quốc và Nhật Bản mà cô thường thấy trên TV – biến thái! Quả thật rất giống nha!

“My không sao thì tôi cũng không sao!”

Khánh lạnh lùng trả lời.

Câu trả lời này của Khánh đã dập tắt đi ý nghĩ ‘bên cạnh cậu ta đã có một người yêu thương cậu ta như Dương Mịch Ân, thì cậu ta cần gìphải để ý đến cô, bày ra hình ảnh hết mực yêu thương đối với cô’ của My. Cô cảm thấy thật sự phân vân khi lúc thì cậu bày ra ánh mắthỗn độn khi nhắc về Dương Mịch Ân, lúc thì cậu lại tỏ ra rất đàn ôngtrước mặt cô, muốn bảo vệ cô. Giữa cô và Dương Mịch Ân, cậu nghiên vềbên nào? Điều đó đối với cô không quan trọng. Cô không muốn dính liếuđến chuyện tình cảm nữa! Nó rắc rối lắm!

Không nói không rằng, My đi thẳng vào nhà, mặc cho 2 người kia tình tứ.

“Cô ta không sao mình càng nghi ngờ là cậu có sao đó!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Cô My, cô không sao chứ?”

Chị người hầu có hàm răng khểnh mà My cảm thấy có thiện cảmnhất cái biệt thự này lên tiếng hỏi thăm cô, ngay tại cửa ra vào. Côcũng khá bất ngờ đấy chứ, không ngờ lại có người quan tâm đến cô!

“Em không sao!”

“Thật không? Tôi nghe cô Mịch Ân nói chuyện với người kia bảo rằng tên khủng bố đó đáng sợ lắm! Vũ khí mà hắn sử dụng cũng rất tân tiến,chưa hề có trong quân đội bất kì nước nào.”

Cô ấy nghe lén mà biết nhiều thông tin như vậy ư?

“Cô ấy nói phải. Nhưng em thật sự không bị làm sao cả!”

My nở một nụ cười để thuyết phục chị ấy tin. Nhưng trong lòngcô lại đang nghi ngờ. Tại sao người đưa tin kia lại không phát hiện ramột người bình thường như chị ấy đang nghe lén nhỉ? Hay chăng anh ta lấy thông tin từ đâu đó chứ không phải trực tiếp đến hiện trường? Điều nàyhoàn toàn có thể xảy ra! Nhưng còn phần Dương Mịch Ân thì sao? Cô tacũng không phát hiện ra à?

“Thế thì tốt rồi! Mà cô đừng kêu tôi bằng chị. Tôi với cô bằng tuổi nhau đấy!”

Chị… À, không! Cô người hầu xấu hổ nhắc!

“Vậy sao? Thế cô học trường nào?”

My phấn khởi. Không ngờ cô lại tìm được đồng mình ngay chính trong ngôi nhà này. Vui quá!

“Tôi là phận người hầu, làm gì mà được đi học chứ!”

Cô ấy xụ mặt, dáng vẻ rất tội nghiệp.

“Gì mà người hầu với với không người hầu chứ! Miễn là con người thìcô phải được đi học! Hay là… khánh nó cấm người hầu không được đihọc?”

“Tôi không có!”

Khánh từ sau lưng My nói vọng xuống, làm cho cô giật mình. Lần này cô lại không cảm nhân được bước chân của cậu ta!

“Không phải em cấm thì tại sao cô ấy không được đi học?”

My quay ra hướng cậu, hỏi.

“Tại sao cô không hỏi cô ta!”

Nói rồi, cậu đi thẳng lên lầu.

“Đồ dở hơi!”

My tức giận hét lên. Khi không đi vào nói một câu rồi đi luôn. Đúng là rảnh mà!

“Cậu ấy không có cấm. Tôi chỉ là sợ tôi đi học rồi thì ai sẽ làm công việc nhà. Lúc đó mỗi người trong nhà sẽ lãnh thêm việc của tôi nữa, tội họ lắm! Cô đừng giận cậu chủ nha!”

À, thì ra là như vậy! Nhưng cô nghĩ sai cho nó thì sao chứ? Ai bảohình tượng trong lòng cô nó lại xây nên độc ác như vậy thì ráng chịu!

“Ây ya! Ngôi nhà to như vậy mà sợ thiếu người ư? Việc của cô cứ giaocho ai làm việc ít nhất trong nhà mà làm. Cô nghỉ một buổi đi học chả lẽ không thể à? Đừng lo! Tôi giúp cô nói chuyện với Khánh! Ok?”

My quả quyết. Không hiểu sao nhưng cô thật sự hoàn toàn tinvào lời cô gái này nói, như người thân trong một nhà, luôn luôn tintưởng nhau. Một người lạ đặc biệt mà cô chưa từng dè chừng.

“Như thế có được không?”

Cô ấy dè chừng hỏi.

“Được mà!”

My chắc chắn thêm một lần nữa.

“Mà cô tên gì thế?”

“Phương Nghi.”

“Tên của cô hay quá!”

My khen cho có lệ, nhưng Phương Nghi nghe nói thấy liền cườitít mắt. Không ngờ cô chủ lại tốt với cô như vậy, lại còn giúp cô đihọc. Cô ấy quả thật chả khác gì với lúc trước!

“Thôi cô cũng mệt rồi! Cô lên trên nghỉ đi!”

Phương Nghi nhắc.

My “ừm” một tiếng rồi đi thẳng lên lầu. Đườnglên phòng hôm nay sao lại dài như vậy? Nó xa lạ với cô quá! Mà cũng phải thôi! Vì đây có phải là nhà cô đâu! Xa lạ là phải! Cô mệt rồi, cô không muốn đi nữa! Cô cũng không muốn mạnh mẽ nữa, cô mệt rồi! Đừng bắt côchịu đựng quá khứ, cô không muốn! Cô không muốn!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cầm lọ thuỷ tinh có chứa một con Marimo (google đi mấy nàng ^^) trongtay, My tiến đến gần ban công. Gió đêm từ bên ngoài thổi vào, vừa lạnh lại vừa dễ chịu. Nó cuốn những phiền muộn của cô bay đi, đi thậtxa.

“Bây giờ đã cảm thấy sợ rồi à?”

Khánh từ bên trong đi ra, đứng ngay bên cạnh cô.

“Sợ!”

My nhìn vào con Marimo trong tay, quả thật nổi sợ của cô đã đến. Đến rất nhẹ nhàng nhưng lại đau đến thấu tim.

“Được rồi! Vào trong thôi! Việc qua rồi!”

khánh ôm lấy vai My, nhẹ nhàng nói.

My cũng rất ngoan ngoãn theo cậu vào trong, để cậu nằm bêncạnh, ôm lấy cô vào lòng, một cái ôm rất chặt, rất ấm áp. Cô ngước mắtlên nhìn chiếc cằm kiên định của cậu, nó rất đẹp! Nhưng không phải! Nókhông giống! Đây chỉ là thay thế thôi, không phải thật!

Giấc ngủ cứ như thế ập đến với My, trong nỗi an tâm khi có người bên cạnh và một nỗi buồn, một quá khứ cứ nhè nhẹ thấp thoáng trong tâm trí cô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ba! Ba ơi!
- My , con về đi. Về đi.
- Đừng đi mà.. ba… ơi..
- Về đi con. ba
xin lỗi.
Rồi ông ngồi lên xe taxi.. chiếc xe khuất dần.. bỏ lại bên đường cô bé đang rét run vì mưa, chiếc chân bị trầy xước  . Đau quá .. đau không phải vì chân đang chảy máu mà trong tim cô đang chảy máu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Ba!”

My giật mình tỉnh giấc, lưng cô ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, bết lại. Đặc biệt là khuôn mặt sợ hãi của cô, nó nói chongười khác biết cô đã gặp ác mộng. Và cái hình ảnh sợ hãi này của cô,cũng là lần đầu tiên có người ngoài nhìn thấy.

“Chuyện gì vậy?”

Khánh đưa khuôn mặt lo lắng nhìn cô, tay đặt ở lưng cô vuốt vuốt để trấn an.

My nhìn cậu, ánh mắt vẫn không giấu được sợ hãi. Cái giấc mơđó, đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy, tại sao bây giờ nó lại quay trởlại? Mỗi lần mơ thấy Ba cô lại gặp chuyện gì đó.

“Uống nước đi!”

Khánh đưa ly nước đến bên cạnh cô. Cô ngước lên nhìn cậu rồi nhận lấy ly nước, uống cạn.

“Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Khánh lo cho người khác như vậy, màchắc cũng chỉ có một mình cô gái này được hưởng cái sự chăm sóc đặc biệt đó thôi. Cô ta đã nhìn thấy được khuôn mặt thật đừng sau lớp mặt nạlạnh lùng của cậu. Đây là một ân huệ!

My giao lại cái ly cho Khánh, bắt đầu ổn định lại tâmtrạng. Cô không hơi đâu mà quan sát khuôn mặt của cậu nó như thế nào. Cô còn chưa hết sợ mà!

“Cô mơ thấy gì à à?”

“Ừm.”

“Sao cô lại gọi Ba?”

Trong lòng có chút hỗn loạn.

“Chị không biết!”

Sau đó nằm xuống kéo chăn trùm kín mít. Khánh nhìn thấy thái độ này của cô, đôi lông mày liền nhăn lại. Rốt cuộc là sao?
~~~~~~~~~
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro