chap 22: sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày tháng tiếp theo đối với My trôi qua rất nhẹ nhàngvà nhàm chán. Đi học – bị lấy ra làm trò chơi – được P.Hoa bảovệ – đi về – bị Dương Mịch Ân mỉa mai – ăn cơm – đi ngủ. Và mặc nhiên là không có bất kì sự thay đổi nào khác, kể cả Mai Tuấn Khôi. Từ đêm hômđó, anh ta không đến tìm cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, biến mất một cách kì bí mà cô vĩnh viễn cũng không muốn biết lí do. (ý nóiổng đi vui chetme =.=’)

Thậm chí khi cô biết có người đang cố ý bỏ những thứ kinh tởm vào tủcủa cô thì cô cũng không mảy may quan tâm đến. Vì cô không dùng đến cáitủ đó. Cô cũng không có gì để bỏ vào chiếc tủ đó, quan trọng hơn là côcòn không biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi L.M.Lan mỉa mai cô.Thật kì diệu!

“Nè! Đấu một trận không?”

P.Hoa ngỏ lời.

“Về cái gì?”

My chống tay lên bàn, mặt ngái ngủ nói.

“Tao mới học được một môn võ mới, Nhu Thuật. Mày có muốn dùng Teawindo để đấu với tao một trận không?”

“Nhu Thuật? Nhu Thuật Brazil?”

My hỏi lại.

“Ừ!”

P.Hoa khẳng định.

“Phần thưởng là gì?”

“Mày thắng, tao cho mày một điều kiện mày muốn gì cũng được. Mày thua, mày tặng tao một hòn đảo ở châu Âu.”

P.Hoa háo hức đưa ra giải thưởng cho kẻ thắng. Cô thật sựthèm khát mấy cái đảo ở đó lắm rồi. Có thời gian, cô nhất định sẽ ra đónghỉ dưỡng.

“Mày hời thế?”

“ 2 lô”
My lắc đầu.
“3 lô”
Ok
Nếu như P.Hoa thua, cô sợ trắng tay mất. Oh my god! Không vuimột chút nào! Nhưng cô lỡ ra điều kiện rồi. Thôi! Hãy vì một hòn đảotrong mơ mà phấn đấu vậy. Châu Âu, ta đến đây!

Tại đấu trường võ thuật

2 thân ảnh nữ nhân cùng nhau chiến đấu điên cuồng trên võ đài. Kẻ thì dùng các chiêu thức của Teawindo, kẻ lại dùng những cú vật đầy nội lựccủa Nhu Thuật. Cả 2 bên đều thể hiện thế mạnh của mỗi môn võ, khiến chotrận đấu trở nên kịch tính và hấp dẫn.

Có lẽ đây là trận đấu võ đầu tiên trong học viện Hoàng Gia lại thu hút nhiều học sinh đến như vậy. Từ các thành viên trong các câu lạc bộ chođến những người không biết một chút gì về võ thuật cũng xuất hiện đểxem. Họ mang đến những mục đích, những ý định khác nhau khi xem. Nhưngtất cả chung qui và đại đa số đều nói rằng P.Hoa sẽ thắng, dùđây là lần đầu tiên họ thấy cô vận võ, cũng là lần đầu tiên bọn họ đượcbiết đến môn võ thuật mới lạ mà cô đang thể hiện
Không khí náo nhiệt, võ đài kín mít người cỗ vũ. Tất cả làm nên mộttrận đấu kinh điển của hai câu lạc bộ võ thuật học viện Kungliga:Teawindo và Nhu Thuật. Nói là hai câu lạc bộ cho oai vậy thôi chứ thậtchất hai người dưới kia còn chưa từng tham gia vào câu lạc bộ, nói gìđến thi thố! Đây chẳng qua chỉ là một trận đấu nho nhỏ giữa hai ngườinổi tiếng và sự cổ vũ quyết liệt của hai câu lạc bộ chả mấy nổi tiếngtrong học viện. Một sự tương phản rõ rệt!

Nhưng nếu nói là đến để xem đấu võ, thì khán đài có sức chứa lên đếncả trăm ngàn người này không thể nào đông như thế được! Từ Tây sangĐông, từ Bắc sang Nam, khán đài nào cũng kín mít người xem, thậm chí lànhững cô gái điệu đà nhất cũng có mặt. Họ không ngại nắng nóng, đôngđúc, cứ thế chen nhau mà ngồi. Thật sự rất hiếm có! Có lẽ việc hai côbạn thân đánh nhau lại là một trò mua vui cho bọn tiểu thư công tử ấy.Vì vốn dĩ My và Hoa từ khi chạm mặt nhau đến giờ đãchẳng để lại chút thuận mắt nào cho bọn họ. Nổi quá cũng khổ!

Dưới sân, hai nhân vật chính của trận đấu vẫn không ngừng ra đòn vàphòng thủ. Sự chuẩn xác và khéo léo của bọn họ đã khiến cho những đànanh kì cựu của hai câu lạc bộ phải hổ thẹn. Thật sự không ngờ, trong học viện lại có 2 võ sinh tài giỏi đến thế. Tại sao họ không gia nhập câulạc bộ? Hoang phí quá!

My và Hoa mồ hôi nhễ nhại vẫn không ngừng chiến đấu, mặc kệ sự náo loạn trên khán đài.

Vì 3 lô!

Vì hòn đảo ở châu Âu!

Không thể thua!

(Thật sự cái quyết tâm củ chuối hết sức -,-)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau gần cả tiếng đồng hồ vận lộn muốn banh xác, cuối cùng trận đấucũng đến hồi kết thúc. Nguyên nhân là do P.Hoa để lộ sơ hở,My liền lợi dụng nó để đánh bại cô, đè cô xuống sàn đúng như cách thức chiến thắng của Nhu Thuật, làm cho khán đài được phen dậy sóng.Thật không ngờ! Trần KHởi My đã thắng! Cô gái tai tiếng nhấttrường đã thắng! Tại sao cô ấy lại có thể làm được như vậy?

Toàn thể học sinh ngồi trên khán đài đều trố mắt. Chẳng phải P.Hoa là thiên kim nhà chế tạo vũ khí đứng đầu giới xã hội đen sao? Tại sao cô ấy có thể thua con người không danh không phận kia? Cô ta có gìlợi hại lắm sao?

My nằm ở dưới sàn, mắt hướng lên khán đài, đón nhận những ánh mắt tức giận xem lẫn khó hiểu của bọn thiên kim công tử, trên môilại nở một nụ cười, một nụ cười đắc thắng. Mặc kệ bọn người đó nghĩ nhưthế nào! Cô đạt được mục đích của mình rồi! Không cần bọn não trỗng đóphán xét.

My nghe thấy những câu nói tục tĩu trên khán đài, trong lònglại không mảy may để ý, đưa tay đỡ P.Hoa đứng dậy. Hai cô gáinhìn nhau, mồ hôi từ trên khuôn mặt chảy xuống, thấm ướt cả áo. Dù aithắng ai thua, tình bạn của bọn cô vẫn là quan trọng nhất. Chỉ đơn giảnlà một trận đấu giải trí, nó cũng không quá lớn đến mức có thể tạo rarạn nứt giữa bọn cô. Huống hồ miệng lưỡi người đời, sao có thể tránhkhỏi? Bọn cô nghe thấy rồi tức giận thì có làm được gì không? Nó chỉcàng mang lại rắc rối thêm thôi! Với lại, bọn cô cũng đã quen với nhữngviệc này rồi, bị thêm một chút nữa cũng không sao!

Nhưng mà My cũng phải công nhận một điều, cá cược lần này cáinào cũng có lợi cho đối phương và gây hao tổn cho bản thân cả. Ba lôhàng đó, cho dù có lấy về cũng không thể nào một lúc xài hết tất cả, đãvậy nó lại còn rất có giá trị, đủ để có thể mua đứt vài cái đảo ở châuÂu. P.Hoa chọn cá cược như vậy chắc chắn là có dụng ý gì đó.Thế nên My mới “hiền từ” chiến thắng để đón nhận dụng ý đó củacô. Còn về sau xảy ra vấn đề gì thì cô cũng không biết! Cô có được thứcô muốn là đủ rồi! Dụng ý đó lợi hay hai, hồi sau sẽ rõ!

Ở một nơi trên khán đài

Ngọc Minh từ nãy đến giờ quan sát trận đấu, anh chỉ mỉa mai cười mộtcái. Thì ra đây là lí do vì sao cứ hết lần này đến lần khác anh tấn công My, cô ta đều dễ dàng né được. Võ thuật của cô ta thật sự rấtcao cường. P.Hoa đó chắc cũng phải cố gắng lắm mới có thể cầmcự được lâu như vậy. Nếu đổi lại là anh, thì đã sớm không còn thấy tháidương nữa rồi! Quả thật rất đáng sợ!

“Nếu L.M.Lan biết được chuyện này chắc lại đau đầu nữa đây!”

Hải Linh ở bên cạnh lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai côgái dưới sân. Ngọc Minh nghe thấy tiếng cô nói liền chuyển ánh mắt sangbên cạnh, sự dịu dàng hiếm có bày ra trên mặt.

“Mặc kệ cô ta! Chúng ta đã không còn liên quan gì đến cô ta nữa rồi!”

Anh choàng tay ôm lấy Hải Linh, cô cũng không có phản kháng gì.

“Nhưng em muốn trả thù cô ta, vì những gì cô ta đã đối xử với chúng ta!”

Hải Linh tức giận nói.

“Được! Vậy em muốn trả thù như thế nào?”

Anh chiều theo ý cô.

“Em muốn cho cô ta thấy, thứ cô ta dốc sức giành lấy, sẽ vĩnh viễnkhông bao giờ thuộc về cô ta. Em muốn chính Khánh xử lý cô ta, đểcô ta đau lòng mà chết!”

“Thế chúng ta phải làm như thế nào?”

Đâu trí hay gì đó cũng được, nhưng còn về đấu võ thì anh xin thua. Cô ta thật sự là một đối thủ đáng gồm!

“Anh không cần phải lo! Em đã vạch sẵn kế hoạch rồi!”

Hải Linh nhướng mắt, ánh mắt tỏ ra một sự khao khát muốn trả thùrõ rệt. Ngọc Minh nhìn thấy ánh mắt đó của cô liền hiểu ngay mọi chuyện. Nở một nụ cười tươi, anh đưa tay vuốt ve lấy chiếc cằm thon nhọn củacô, nói.

“Em thật sự rất thông minh đó!”

Được khen, Hải Linh chỉ cười rồi choàng tay ôm lấy Ngọc Minh,tặng cho anh một nụ hôn nồng cháy trước đám đông, làm cho những ngườixung quanh đi ngang qua không ai dám dừng lại, sợ rằng sẽ bị chàng traikia thảm sát vì có ý định với bạn gái anh ta. Như thế thì thảm lắm! Bọnhọ còn yêu đời, còn có gia tài cần phải giữ gìn, không nên nhanh như vậy mà tự tử a!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay My thắng Hoa, đây không phải là một điều đáng buồn mà là một cái hay. Ba lô hàng kia, Hoa tặng không cho côcũng không phải là uổng phí, vì hôm nay là sinh nhật My, ngày màcô ấy xuất hiện trên cỗi đời này. Đó là một ngày thiêng liêng của riêngcô ấy, để mọi người vui vẻ chúc mừng cô ấy. Nhưng đáng tiếc thay ôngtrời lại vô nhân tính chọn ngay cái ngày quí giá này, cướp đi một My vui vẻ hoạt bát của cô, làm cho con người cô ấy hoàn toàn thay đổi,thậm chí quên luôn cả sinh nhật của mình, vĩnh viễn không bao giờ muốnnhắc đến. Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? My đã làm gì sai? Tại sao lại khiến cho cô ấy thành ra như thế?

Hoa đưa mắt sang nhìn My. Vẻ ngoài vui vẻ đó, liệumày giấu được bao lâu? Lừa mình được bao lâu? Mày thật sự rất ngốc,My!

“Có muốn ăn gì không? Tao bao!”

Hoa lên tiếng.

“Sao hôm nay mày tốt thế? Còn bao tao ăn!”

My mặc chiếc áo thun vào, nhìn Hoa trợn tròn mắtđầy thích thú. Vẻ hồn nhiên của cô có thể đánh lừa mọi người, nhưngriêng Hoa thì không thể. Cô đã quá hiểu rõ nó!

“Chả lẽ mày nghĩ tao rất keo kiệt à?”

“Phải đó!”

My nói như đúng rồi.

“Giờ có đi không?”

Hoa đanh giọng.

“Tất nhiên là phải đi rồi!”

Vừa nói, My vừa vơ lấy cặp da, vừa chạy lại chỗ Pham Hoa.

“Đi!”

“Đi bây giờ luôn hả?”

P.Hoa trợn mắt kinh ngạc.

“Chứ sao?”

“Thế còn tiết học?”

“Mày có bỏ một bữa cũng có học khôn hơn được đâu! Đi thôi!”

My nắm lấy tay P.Hoa, hăng hái kéo đi khỏi phòng thay đồ.

Lại tự hại mình nữa rồi! Hiệu trưởng mà biết bọn cô cúp tiết, đảm bảo thế nào cũng không nhẹ nhàng đâu. My ơi là My, sao màykhông chịu nhớ cái nội quy trường giùm tao vậy hả? Có chết, mày cũngđừng lôi tao theo! P.Hoa khóc trong lòng, nhưng cô lỡ rủ rồi,nó cũng đã quyết rồi, có muốn bỏ, cũng bỏ không được! Cô khổ quá mà! T^T

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi ăn uống no say, 2 cô gái kéo nhau về nhà, cũng bày hẳn một kế hoạch để đối phó với hiệu trưởng khi bị hỏi tới.

Bước vào ngôi biệt thự sang trọng, My nhìn lướt qua một lượtphòng khách, thấy không có người, cô liền nhẹ nhàng bước đến gần cầuthang, cố gắng không gây ra bất cứ một tiếng động nào.

“Tại sao hôm nay lại cúp tiết?”

Tiếng nói của Khánh từ đâu đó phát ra, làm cho My giậtnảy mình như kẻ trộm bị bắt quả tang. Sau khi định vị được giọng nóiphátra từ đâu, cô tự tin trả lời.

“Chị đi chơi với P.Hoa.”

“Mới mấy ngày đầu mà cô đã muốn lật lộng, có phải thói quen cũ tái phát không?”

Khánh lại từ trên cầu thang nói vọng xuống, ánh mắt mang đầy vẻ lạnh lùng.

“Thói quen cũ tái phát?”

My nhăn mặt khó hiểu. Nó nói gì vậy?

“Năm lớp 10.”

Khánh dùng ba từ để giải thích.

À, ra là vậy! Thì ra là nó đã cho người điều tra rồi!

“Nếu như muốn thì chị đã làm từ lâu rồi! Không cần để đến bây giờ đâu! Em yên tâm!”

My nhếch mép khẳng định.

“Thế thì tốt! Tối nay đi ăn ngoài, cô lên chuẩn bị một chút. Chúng ta đi nhà hàng Pháp.”

Ánh mắt Khánh trở về vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nói với My. Dù là cô làm gì, gây ra chuyện gì, chỉ cần cô giải thích với cậu, cậu nhất định sẽ tin tưởng mà bỏ qua. Đó là sự tôn trọng của cậu dành cho cô.

“Sao tự nhiên lại muốn đi ăn ngoài?”

My bước đến chỗ Khánh đứng, nói nhỏ.

“Ngán đồ ăn ở nhà rồi à?”

Khánh đưa ánh mắt phẳng lặng của mình nhìn cô, chỉ để lại một câu rồi đi lên lầu.

“Ừ!”

“Ngán thật à? Sao lại có thể?”

My trợn tròn mắt, thích thú chạy theo Khánh.

“Sao lại không thể?”

Khánh đưa tay mở cửa phòng, đầu vẫn không quay lại.

“Vì em có tình cảm với cô ấy.”

My theo cậu bước vào phòng, không quên đóng cửa.

“Ai nói với cô điều đó?”

Khánh nhăn mặt quay lại nhìn My. Nụ cười tinh nghịch trên mặt cô phút chốc tắt ngủm, thay vào đó là vẻ mặt cứng đờ.

“Không phải à?”

Hai hàng lông mày của Khánh dính chặt lấy nhau, sau đó đôi mắt trở nên có chút tức giận, quát.

“Đi chuẩn bị đi!”

My bị thái độ của cậu làm cho giật mình, “ờ” một tiếng rồichui thẳng vào nhà tắm. Cái quái gì vậy? Không lẽ cô đoán sai? Nó vớiDương Mịch Ân chả lẽ không có quan hệ gì? Nhưng mà tại sao chứ? Khôngphải hai người bọn họ là bạn thanh mai trúc mã sao? Ngần ấy thời gian cũng không có tình cảm với nhau à? Khó tin!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Biết được lần này đi đến nhà hàng Pháp, nhưng đây cũng chỉ là một bữa ăn bình thường, chả hiểu sao My lại quyết định chọn cho mình một bộ trang phục vừa thanh lịch vừa tao nhã, cũng không kém phần trẻ trung của tuổi thiếu nữ. Ngay cả trang sức và đầu tóc cũng hết sức chảichuốt, khiến cho cô đã xinh đẹp, nay còn trở nên xinh đẹp hơn.

Đứng trước chiếc gương ở bàn trang điểm, My tự ngắm lại mìnhmột lượt, sau đó quay sang Khánh. Cậu nhóc đang chỉnh lại caravatcho bộ âu phục đen tuyền của mình. Dáng vẻ trưởng thành, quyến rũ củacậu khiến cho cô bất ngờ. Bởi vì lần trước đi dự tiệc, do vội quá lạicòn xảy ra biến cố nên cô vẫn chưa có cơ hội ngắm kĩ cậu. Bây giờ có cơhội rồi cô mới biết, cậu nhóc chả thua kém gì mấy anh chàng lịch lãmtrên TV, có khi còn hơn nữa ấy chứ! À, mà khoan, cô đang khen nó đấy à?Khánh sao? Không đời nào!

“Nhìn đủ chưa?”

Khánh bất chợt quay sang cô, hỏi. Khuôn mặt đạt chuẩn tỉ lệvàng của cậu làm rung rinh bao nhiêu trái tim cô gái, bây giờ lại đếnlượt cô – My.
“Đừng có nhảm! Chỉ đi ăn thường thôi, sao lại phải ăn mặt sang trọng như vậy?”

My chuyển chủ đề, tiện thể đi tìm lời giải đáp cho thắc mắc của mình luôn.

“Đương nhiên là có lí do!”

Khánh thản nhiên trả lời.

“Lí do là gì?”

“Đến đó rồi cô sẽ biết!”

Khánh mở cửa bước ra ngoài, My nhanh chóng đi theo sau.

“Không phải em muốn nói, nhà hàng đó nấu ăn ngon hơn Dương Mịch Ân?”

“Cô bớt nhảm đi!”

Khánh lạnh lùng nói, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu. Lúc đilướt qua Dương Mịch Ân, cậu chỉ dặn dò qua loa vài câu rồi lãnh đạm đimất, hoàn toàn không để cho cô một chút tình cảm. Thật sự là vô tình!

My đi phía sau cũng đi ngang qua Dương Mịch Ân, cô nhìn lướtqua cô ta một cái, sau đó cũng kiêu hãnh đi qua luôn. Định luật cô takhông thích cô thì cô không thích cô ta, đơn giản lắm!

Khi thấy My đã yên vị trong xe, tài xế ở phía trên liền đạpga, lái con Ferrari ra khỏi biệt thự, đi đến nhà hàng Pháp nổi tiếngnhất thành phố, nơi được cho là sang trọng và lãng mạn nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro