chap 23: sinh nhật p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Mịch Ân nhìn thấy hai người Khánh và My lần lượtrời đi, tay không kìm chế được liền nắm chặt lại, những móng tay nhọnhoắc đâm vào da thịt, đau rát. Cô hận cô ta, hận cô ta đến tận xươngtuỷ!

“Hôm nay My đẹp quá! Không biết hai người ấy đi đâu nhỉ?”

Phương Nghi không biết từ đâu đó xuất hiện, hai tay nắm sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã khuất dạng.

Bị Phương Nghi chọc tức, Dương Mịch Ân liền quay ngoắc sang cô, ánh mắt phòng ta tia lửa.

“Cô vừa mới nói gì đó?”

“Cô tính táp tôi luôn sao?”

Phương Nghi thách thức quay sang Dương Mịch Ân. Dáng vẻ đáng ghét của cô khiến cho Dương Mịch Ân càng thêm tức giận hơn.

Phương Nghi bỏ lại một câu, sau đó đi vào trong bếp.

Cái nhà này! Những con người ở đây! Ai cũng muốn chọc Dương Mịch Ân cô tức chế cả! Tại sao vậy? Cô muốn sống yên, muốn có được tình yêu của mình mà không được sao? Sao lại muốn chèn ép cô?

Cristal Restauran
“ Nguyễn thiếu gia, mời!”

Một người phục vụ từ trong nhà hàng bước ra trước cửa xe của Khánh, kính cẩn chào đón. Khánh thuận theo liền bước ra khỏi xe,không quên vòng qua bên kia để đón My cùng đi vào. Cậu nắm lấytay cô, bàn tay to lớn, ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, làmcho cô trong phút chốc đỏ mặt, muốn rút tay ra, nhưng lại nhớ đến nơinày là đâu, liền nhanh chóng kìm chế lại cơn xấu hổ, ngoan ngoãn theo Khánh đi vào trong.

Được nhân viên phục vụ dẫn đến một chiếc bàn gần với nơi biểu diễn âm nhạc, đã vậy còn ngay sát cửa sổ, khung cảnh thật sự lãng mạn vô cùng.Trên sân khấu, tiếng đàn piano cứ thế trong trẻo vang lên, hoà với ánhnến lung linh trên bàn, càng làm cho khung cảnh trở nên mị hoặc muônphần.

“Hai vị muốn dùng gì ạ?”

Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

“Cô muốn ăn gì?”

Khánh quay sang My.

“Thứ gì đó nhẹ thôi! Chị đã ăn rồi!”

My giao lại toàn quyền quyết định cho Khánh, sau đó quay mặt ra bên ngoài, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần buông xuống.

“Lí do chúng ta đến đây là gì?”

My bất chợt lên tiếng, thanh âm của cô nhẹ nhàng tựa lông vũ,ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài đầy quyến rũ và dịu dàng, một vẻ đẹpkhiến ai cũng phải ngất ngây.

“Không cần phải vội! Chúng ta còn nhiều thời gian mà!”

My ngắm hoàng hôn, hoàng hôn chiếu lên người cô, làm toàn thân cô toả ra một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng, khiến cho Khánh không thể nào rời mắt, lời nói cũng trở nên rất nhẹ nhàng, ôn nhu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mãi cho đến khi Khánh và My đã ăn xong, cậu vẫn chưa nói cho cô biết về lí do của bữa ăn này. Nếu nói là cậu ngán đồ ăn nhà thìcũng hơi khó tin, nhưng rốt cuộc thì cậu còn lí do nào nữa đề dẫn cô đến đây?

“Bậy giờ em nói lí do được chưa?”

My nâng ly nước cam trên bàn, uống một hớp.

“Chút nữa thôi!”

“Rốt cuộc đó là gì? Sao em cứ úp úp mở mở hoài vậy?”

My nhăn mặt khó chịu.

“Đến rồi!”

Khánh vừa dứt lời, đèn trong nhà hàng đều đồng loạt tắt hết,trên sân khấu cũng ngừng chơi nhạc, chỉ còn lại ánh sao lấp lánh ở bênngoài soi sáng những chiếc bàn ở bên trong.

“Nhà hàng cúp điện rồi sao?”

My hoảng loạn đứng dậy, ánh mắt ngó nghiên xung quanh, cố tìm kiếm một người phục vụ nào đó.

“Đừng làm loạn! Mau ngồi xuống đi!”

Khánh bình tĩnh nói. Xét theo thái độ này của cậu nhóc, chắcchắn là cậu biết lí do vì sao sự việc này xảy ra, lại còn vừa nãy cậumới nói “Đến rồi!” thì điện liền tắt, nhà hàng bị nhấn chìm trong bóngtối. Không lẽ… Chuyện này là do cậu làm ra? – My nghi ngờ, từ từngồi xuống ghế, ánh mắt cảnh giác không ngừng dán lên người Khánh.

———————————-

Từ hướng nhà bếp, một anh chàng phục vụ đẩy chiếc xe kéo lên, bêntrên là những ngọn nến lung linh, thu hút sự chú ý của thực khách có mặt trong nhà hàng ngày hôm nay. Ngay cả My cũng nhìn đến chỗ anhta, dựa trên ánh nến mập mờ, cô đoán không chừng đó là một chiếc bánhsinh nhật, một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn.

Khoan đã! Bánh sinh nhật sao? Trong lòng My bắt đầu có dự cảm không lành, tim cô đập loạn nhịp, sắc mặt trở nên tái nhợt đi. Hy vọng rằng điều cô không mong muốn sẽ không xảy ra! Cầu xin Chúa!

Lát sau, anh phục vụ từ từ tiến đến chỗ My, đặt chiếc bánhkem ngay trước mặt cô, khiến cho toàn bộ mong muốn của cô bị sụp đổ.Phải! Chiếc bánh sinh nhật ấy là dành cho cô. Nó được làm từ nguyên liệu chính là hoa oải hương, cách trang trí đơn giản mà đẹp mắt. Bên trêncòn có dòng chữ to rõ: Chúc mừng sinh nhật My. Một bất ngờ quálớn đối với cô!

Sắc mặt My không có thay đổi nhưng trong tâm của cô đã bắt đầu hỗn loạn.

Trên sân khấu, tiếng đàn du dương bất ngờ được nhạc công tấu lên,hoà với ánh nến lung linh, hiện lên trong tâm thức cô một chuỗi những kí ức không đáng nhớ. Hoa oải hương, nhà gỗ, bánh sinh nhật, và… Diệp Cẩn!

“Có thích không?”

Khánh lên tiếng hỏi.

My vẫn còn mãi đắm chìm trong quá khứ, ánh mắt chăm chú nhìnvào chiếc bánh trước mặt, không để ý đến lời nói của Khánh. Nhìnthấy biểu hiện lạ lùng đó của My, cậu đưa tay nắm lấy tay cô,hỏi.

“My! Cô sao vậy?”

My như tỉnh lại từ cỗi mộng, khuôn mặt cứng đờ quay sang Khánh. “Không!”

My vùng tay ra khỏi Khánh, ánh mắt hoảng loạn nhanhchóng chạy ra khỏi nhà hàng, mặc kệ biết bao nhiêu ánh nhìn đang hướngvề phía cô. Cô không muốn ở đó! Không muốn nhìn thấy những thứ đó! Tạisao lại tặng bánh sinh nhật cho cô? Hôm nay đâu phải sinh nhật cô! Hômnay… là ngày tâm hồn cô chết đi mà…

Những giọt nước trong suốt chảy ra từ mắt của My, từng giọttừng giọt một đâm vào trái tim rỉ máu của cô. Cô vội vàng bắt taxi,hoảng loạn nói nơi mình cần đến, co rúm ngồi trên ghế, ôm lấy những kíức đau khổ. Ba!Ba!
Chú taxi từ gương chiếu hậu nhìn xuống My, thấy cô xinh đẹpnhưng lại có biểu hiện lạ, đã vậy còn muốn đi đến… bờ hồ vào lúctrời tối như thế này, trong lòng không khỏi nảy sinh lo lắng. Có khi nào cô ta muốn làm gì ông không? Nhưng trông cô ta tội nghiệp thế kia, lạicòn chạy ra từ nhà hàng sang trọng, mà ông và cô ta cũng không có thùoán gì với nhau, cô ta có thể làm gì được ông? Thôi thì cứ đưa cô ta đến nơi cô ta muốn rồi muốn đi đâu thì đi, tiền không cần lấy cũng được!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ít phút sau, chiếc taxi chở My dừng lại bờ hồ lạnh lẽo. Cô mở cửa xe, dúi vào tay người taxi một số tiền, sau đó lửngthửng đi vào bên trong.

Chú taxi cầm tờ tiền trên tay, mệnh giá thật sự rất lớn! Cô ta không lấy tiền thừa sao? Gãi gãi đầu, ông nghĩ mình hôm nay may mắn nên nhậnđược số tiền lớn như vậy, phải mau chóng đem về cho vợ mới được, khôngthôi cô ta lại đổi ý!

Khi chiếc taxi vừa đi khỏi thì lại có một chiếc Ferrari chạy đến,dừng lại. Từ bên trong, một chàng trai lịch lãm bước ra. Vẻmặt cao lãnh của cậu như làm tăng thêm phần lạnh lẽo cho nơi này (chứ ởđó làm gì có gái mà mê -,-). Cậu nhìn bóng lưng của cô gái đang bước đi khuôn mặt không khỏi trở nên lạnh giá hơn. Cô ấy làmgì ở đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Anh tài xế taxi đã phải sôi máu khi chở My đi hết mấy vòngthành phố nhưng vẫn chưa được biết mình phải đi đến đâu. Đâu phải anhchỉ có một mình cô là khách. Chở kiểu này không biết có trả tiền đầy đủhay không. Mặc trang phục sang trọng thế kia, hy vọng không có vấn đề về thần kinh.

“Nè cô ơi! Nãy giờ tôi chở cô đi hết năm vòng thành phố rồi, cô có muốn xuống chưa?”

“Chưa.”

My lạnh lùng trả lời, ánh mắt vẫn dán ra bên ngoài cửa sổ, nhìn sự náo nhiệt của thành phố lên đèn.

“Cũng đã trễ rồi, chả lẽ cô không muốn về nhà sao?”

“Tôi không có nhà để về!”

My quay sang nhìn anh tài xế, nhẹ nhàng trả lời.

What the f*ck? Không có nhà? Thế bắt taxi làm quái gì?

“Nè cô ơi! Cô đừng có giỡn như thế!”

“Tôi nói thật!”

“Thế từ nhỏ đến giờ cô ở đâu?”

“Nhà ba mẹ tôi.”

“Nhà ba mẹ cô ở đâu?”

“Không biết!”

“Không biết? Cô đừng có đùa nữa! Tôi làm cái nghề này có bao nhiêu tiền đâu. Cô giỡn kiểu đó rồi tôi lấy gì tôi ăn?”

Anh taxi gần như muốn quát thẳng vào mặt My khi nhận đượcnhững câu trả lời dửng dưng đó của cô. Riêng cô thì đã biết rõ lí do vìsao anh ta lại quan tâm khách hàng như thế. Đơn giản thôi! Thế giới nàychỉ có tiền, có quyền mới có thể tồn tại được. Thật may mắn rằng cô cóđược điều kiện thứ nhất.

“Tôi có nói là tôi không có tiền đâu!”

Đưa tờ giấy bằng với mệnh giá của anh taxi trước, My nói địachỉ nhà của P.Hoa, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Coinhư hôm nay người vô gia cư chính thức vô gia cư, sẽ đi đến nhà phú hàođể ở, sống đắp đổi qua ngày.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khánh về đến nhà, bác quản gia đã đứng đợi sẵn ở cửa, theo phía sau ông còn có Phương Nghi, Dương Mịch Ân và một số người hầu khác.

“Cậu chủ đã về!”

“My đâu?”

Khánh vừa bước vào cửa liền lạnh lùng hỏi. Phương Nghi nghethấy câu hỏi đó của cậu, không kiềm chế được lập tức ngước mặt lên nhìn, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên. Anh ta hỏi thật nực cười a!

“Không phải hai người đi với nhau sao?”

Khánh  nghe thấy câu trả lời của cô, ánh mắt của cậu liền lạnh lùng quét sang Phương Nghi.

“Cô ấy chưa về sao?”

Hôm nay cậu ta bị sao thế? Không phải My đi với cậu ta sao? Sao bây giờ lại hỏi cô ấy đâu?

“Dạ phải!”

Lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra, Khánh nhanh chóng ấn số 1 rồi đưa lên tai.

<>

Cậu lại gọi thêm một lần nữa, đầu dây bên kia vẫn là những tiếng tút kéo dài, khiến cho Khánh có chút lo lắng.

“Từ nãy đến giờ cô ấy vẫn chưa về thật à?”

“Vâng!”

Cậu ta để My đi đâu rồi bây giờ lại hỏi người khác? Nếu My có mệnh hệ gì thì sao? Rốt cuộc giữa hai người đó xảy ra chuyện gì?

khánh bắt đầu lo lắng, cậu cho người đi tìm khắp nơi, cố liênlạc vào điện thoại của My nhưng tình trạng cũ vẫn cứ tiếp diễn,ngay cả P.Hoa cũng tắt máy. Thế còn ai, còn nơi nào để cô ấy đi nữa không? Sao tự nhiên lại mất tích như vậy?

“Rốt cuộc My cô ấy đã đi đâu?”

Phương Nghi nhìn thấy tình hình rối rắm trước mắt, tức giận quát. My, My của cô! Mặc dù cô ấy có mạnh mẽ ra sao thì cũng làcon gái, cô ấy mà có mệnh hệ gì, cô sẽ không tha cho kẻ đó!

—————–

#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro