chap 24: Trốn và tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Đây!”

P.Hoa đưa chiếc điện thoại của mình cho My. Cô đónlấy nó, dùng một vài thao tác nhỏ để tắt nguồn, sau đó đặt nó bên cạnhchiếc điện thoại của mình, cầm lấy cốc cacao ở trên tủ đầu giường lên.

“Tao đã làm theo ý mày rồi đó, giờ thì nói cho tao nghe đi!”

Hoa lên tiếng.

My áp hai tay của mình vào cốc cacao, đôi mắt sâu thẳm của cônhìn chăm chú vào thứ chất lỏng màu nâu đậm ngọt ngào bên trong.

Có người tổ chức sinh nhật cho tao ở nhà hàng y như ông ấy đã làm , rồi cũng nha hàng đó ông ấy đã bỏ đi.
P.Hoa trầm lắng, cô hiểu.

Trước biểu hiện đó của cô bạn thân, My không có phản ứnggì. Cô như một kẻ vô cảm, chìm vào thế giới của riêng mình, tự tạo chomình một vỏ bọc để lẫn trốn tất cả.

“Thôi được rồi! Mày ngủ sớm đi!”

Nói rồi Hoa tắt đèn, bước ra khỏi phòng, để lại My một mình trong căn phòng tĩnh mịch.. Chỉ cần cho nó một mình, rồi nó sẽ bình thường lại thôi. Nhìn My lần cuốitrước khi ra khỏi phòng, P.Hoa thầm nghĩ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chỉ còn lại một mình trong căn phòng xa lạ, mà cũng phải thôi,thời gian qua cô cũng có được ở trong phòng của mình đâu. My nhếch mép. Cô không ngủ được, thật sự không tài nào chợp mắt nổi. Có lẽlà vì cacao, nhưng cacao không gây mất ngủ, nó tốt cho sức khoẻ mà. Thếcòn lí do gì mà cô không ngủ được nữa nhỉ? Điện thoại đã tắt, đèn đãtắt, cửa ban công cũng được đóng lại nốt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủđược bật với ánh sáng mờ ảo, một khung cảnh âm u dễ khiến cho người ta buồn ngủ, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được, cứ mở mắt thau tháu nhìn cốc cacao. Kì lạ thật!

Đặt cốc cacao lại tủ đầu giường, My quyết định bước đếntủ quần áo, chọn ra cho mình một bộ đồ rồi bước vào nhà tắm. Cô biếtchắc chắn p.Hoa luôn luôn để trống phòng này và chuẩn bị đồtrong tủ cho cô, cho nên cô mới tự nhiên như vậy ở trong đây. Nhưng tiếc rằng hiện tại cô lại không muốn ở đây nữa, mà muốn đi nơi khác, để tìmthú vui cho qua đêm dài. Đêm nay cô mất ngủ mà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Váy dạ hội thời thượng, trang điểm tỉ mĩ, nước hoa thơm ngát –đó là tất cả những gì mà Hoa thấy được ở My ngày hômnay. Lý do gì lại khiến nó ăn vận như thế nhỉ?

Nhìn lại từng món đồ mà My đã mặc, Hoa thấytrong đó có một chiếc váy dạ hội mới nhất của hãng thời trang CocoChanel, bộ dây chuyền, hoa tai và nhẫn của Cartier, còn có mùi nước hoađặc trưng của Hermes và đôi giầy thanh lịch của LV. Toàn là những hãngthời trang nổi tiếng của Pháp. Nó thật khéo chọn nha! Phối đồ cũng rấtchuẩn nữa! Mà khoan đã, Pháp sao?

Nâng chiếc váy dạ hội lên nhìn ngắm thật kĩ, Hoa còn pháthiện trên đó có mùi thức ăn đặc trưng của nhà hàng Cristal – một trongnhững nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất thành phố.

Thời trang Pháp, nhà hàng Pháp. Không phải chứ! Chẳng phải lối ăn mặc như thế này đã bị My nó lãng quên lâu rồi sao? Tại sao bây giờlại áp dụng tiếp? Cái cách diện những sản phẩm của các hãng thời trangnổi tiếng có cùng xuất sứ, quê hương với nơi nó sẽ đến, một kiểu ăn diện xa xỉ mà ít ai biết của nó, sao giờ lại quay trở lại rồi? Người đichung với nó đến đó là ai? Kẻ nào lại có thể khiến nó quay trở lại vớikiểu ăn mặc như vậy? Hy vọng kẻ đó là người mà nó nể chứ không phảingười mà nó sẽ tiễn đi đến Diêm Vương. Như thế thì thảm lắm!

Động não vài giây, Hoa nhanh chóng nghĩ ra cách để điềutra về con người có đầy diễm phúc kia. Cô lấy một chiếc điện thoại khác, nhấn số của ông chủ nhà hàng Cristal. Chỉ cần hỏi ông ta, việc gì màkhông biết, nhà hàng của ông ta mà!

Đầu dây bên kia thấy dãy số trên màn hình, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.

“ Phạm tiểu thư!”

Ông chủ nhà hàng kính cẩn chào.

“Chào ông! Lâu rồi không gặp. Hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ ông đây!”

P.Hoa nhanh chóng đi vào chủ đề chính. Đầu dây bên kia ngheđến đây liền thở dài trong lòng. Bọn tiểu thư này đúng là rách việc, cóbao giờ bọn họ điện thoại cho ông mà nói chuyện gì ngoài việc nhờ vả?Ông quá rành bọn họ rồi! Nhưng không nhận không được, lỡ gây thù chuốcoán với bọn họ thì còn khổ hơn.

“Chuyện gì có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp Phạm tiểu thư đến cùng!”

Ông chủ vui vẻ nói.

“Điều tra giúp tôi xem, chiều nay cô gái mặc chiếc váy của Coco Chanel đã đi cùng ai, là loại váy mới nhất của hãng.”

Trời ạ! Nhà hàng của ông là nhà hàng Pháp thì có biết bao nhiêu côtiểu thư mặc loại váy của Coco Chanel chứ? Bây giờ tìm cô gái ấy, cũnglà làm khó ông quá đi.

“Được rồi!”

Ông miễn cưỡng nhận lời, sau đó đặt chiếc điện thoại sang nơi khác,nhanh chóng dòng điện thoại nội bộ gọi điện cho nhân viên lễ tân, hỏi về thông tin của cô gái mà Hoa nhắc đến.

“Cô gái ấy là Trần tiểu thư đúng không?”

Ông nói vào điện thoại để xác định.

“Phải!”

May quá! Hên là vị tiểu thư này là vị khách được chú ý nhất ở nhàhàng ông ngày hôm nay nên mới có thể tìm nhanh như vậy. Cô ta thân phậncũng không nhỏ nha! Lại có thể đi với con trai chủ tịch tập đoàn Nguyễn Gia, còn được cậu ta tổ chức một bất ngờ nhân ngày sinh nhật nữa. Thếmà cô ta có phúc mà không hưởng, khi không giữa chừng lại chạy ra khỏinhà hàng, màn hay còn ở phía sau mà!

“Cô ấy đi cùng Nguyễn thiếu gia.”

Nguyễn thiếu gia? Nguyễn văn Khánh?

“Giữa hai người đó có xảy ra chuyện gì trong nhà hàng không?”

Ô~ Cô Phạm tiểu thư này để ý đến cậu chàng kia sao?

“Có! Nguyễn thiếu gia đã đặt nhà hàng chúng tôi tổ chức một bất ngờ cho Trần tiểu thư nhân ngày sinh nhật của cô ấy. Nhưng khi bánh kem đem lênchưa được bao lâu thì cô ấy lại chạy ra khỏi nhà hàng. Lúc đó Nguyễn thiếu gia cũng đã đuổi theo cô ấy, còn về sau thì tôi không rõ.”

Ông kể lại sự việc cho P.Hoa nghe, đoán rằng cô sẽ lồng lộn lên khi biết được việc này, trong lòng có chút khoái chí.

Uis! Khi không lại đem bánh kem lên, lại còn chúc mừng sinh nhật nàynọ. Thằng nhóc đó làm chuyện bao đồng rồi! Như vậy hỏi sao My nókhông rối loạn lên mới lạ đó! Thể nào cũng gây ra chuyện nữa cho coi.Thiệt tình!

Vừa tính lên tiếng hỏi khi thấy đầu dây bên kia im lắng quá lâu, thìông chủ nhà hàng Cristal liền nghe thấy mấy hồi tút kéo dài trong điệnthoại. Giới trẻ hiện nay, yêu sao mà kì lạ quá!

Nhanh chóng chạy đến phòng My để xem tình hình, P.Hoa không mấy bất ngờ khi My bỗng nhiên bốc hơi đi mất. Quả thật làcô đã đi gây chuyện rồi! Lúc nãy còn khiến Khánh nó đuổi theo, thế nào cũng cho người đi tìm cho mà coi. Đã muốn trốn rồi thì tại sao lạicòn hành động tuỳ tiện như thế chứ!

Nhanh chóng gọi điện cho thuộc hạ đi tìm My, P.Hoa cũng bắt đầu dàn xếp chuyện Khánh, để đánh lạc hướng nó không tìmra My. Hai con người này! Rõ khổ! Không hiểu sao cô lại giúp My nữa! Để nó với tên nhóc kia tìm ra nhau rồi tự giải quyết đicho rồi. Nhưng khi nghĩ tới cảnh bọn nó tự giải quyết, thế nào cũng cómáu đổ đầu rơi. Như thế thì lại càng không được! Tốt nhất vẫn nên đợichuyện này qua ngày hôm sau rồi giải quyết, khi đó My nó cũng đãbình tĩnh hơn, đỡ phải thấy cảnh khinh tởm kia.

Ở một ngọn núi hiểm trở

Một cô gái có thân hình nóng bỏng tiến lên phía trước đoàn xe, taygiơ cao khẩu súng trong tay, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nở một nụ cườiquyến rũ, khiến cho cánh đàn ông đê mê.

“Ready?”

Một giọng nói to rõ mà cũng không kém phần uỷ mị vang lên, thức tỉnhnhững tay đua đang ngồi trong những chiếc siêu xe trước vạch xuất phát,nhắc bọn họ nhớ đến chiến thắng cần phải đạt được.

“Go!”

Giọng nói dứt khoát của cô nàng vang lên, theo sau đó là tiếng súngvang rền được bắn ra. Các tay đua vừa lúc đó cũng nhanh chóng đạp mạnhga, điều khiển chiếc xe của mình chạy về phía trước. Dẫn đầu là chiếcLamborghini trắng sứ được lái với vận tốc tối đa, bỏ xa tay đua thứ haiđến cả chục mét. Điều đó khiến cho cuộc đua nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, kích thích tinh thần háu thắng của những tayđua ở phía sau.

Anh chàng ngồi trong chiếc xe đua thứ hai – người đã liên tiếp chiếnthắng những trận đua mang đầy tính thử thách như thế này đang cảm thấyvô cùng nực cười. Con đàn bà đang lái chiếc xe đó, cô ta cũng chỉ vừamới xuất hiện, dù mang theo siêu xe nhưng cũng không cần phải thể hiệnnhư thế. Anh không tin cô ta thật sự có kĩ thuật, mà chỉ đơn thuần làthử tốc độ của xe, thể hiện cho mọi người thấy sự giàu có của cô ta. Chỉ cần đến khúc cua gấp của ngọn núi, thế nào cô ta cũng sẽ không điềukhiển được tốc độ mà rơi xuống vực, như thế thì sẽ không còn ai ngánđường anh, siêu xe cũng đi đời.

Chẳng mấy chốc, chiếc Lamborghini đã đi đến khúc cua mà anh chàng kia nói. Siêu xe không giảm tốc độ, thậm chí còn có ý muốn tăng lên, chỉtrong vòng vài giây liền dễ dàng đi qua được khúc cua đó, khiến cho anhchàng kia phải há hốc mồm, bắt đầu trở nên điên cuồng. Tại sao? Tại saocon đàn bà đó lại có thể đi qua khúc cua ấy dễ dàng như vậy? Ngay cả anh còn phải tập luyện đến nửa năm mới có thể đi qua đó với vận tốc cao hơn người thường được. Thế quái nào cô ta mới xuất hiện lần đầu, đua lầnđầu ở ngọn núi này liền có thể dễ dàng qua được? Đây thật sự là một nổisỉ nhục lớn đối với anh. Anh nhất định sẽ không chịu thua cô ta đâu!Không thể để danh hiệu mà anh khổ luyện lắm mới có được dễ dàng bị cô ta cướp đi như vậy! Phải để cho cô ta biết anh là ai!

Đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước, anh chàng nhanh chóng đuổi đếnphía sau chiếc siêu xe. Lấy trớn từ xa húc mạnh vào đít chiếcLamborghini, muốn làm cho nó mất thăng bằng. Nhưng anh lại không ngờđến, người đang ngồi trong siêu xe đó lại là tay đua số một thế giới, kẻ còn có kĩ thuật tốt hơn anh gấp trăm lần. Cô nhanh chóng điều khiểnchiếc siêu xe của mình trở lại đường đua, cũng bắt đầu vạch ra một kếhoạch hoàn hảo để tiêu diệt anh ta.

Dễ dàng né các đòn tấn công của đối thủ, cô nàng ngồi trong chiếcLamborghini bất ngờ thắng gấp siêu xe lại, khiến cho tay đua ở vị trí số hai bị mất thắng, lao thẳng vào đít xe của cô, làm cho phần đầu xe củanó mốp đi đáng kể. Chưa kịp để anh chàng nhận biết sự việc, cô đã nhanhchóng đạp ga lái lên phía trước, mặc kệ anh ta ở phía sau. Cá chắc rằnganh ta và chiếc xe ấy sẽ chẳng thể giữ được đâu, vì cú đâm vừa nãy đãkhiến cho động cơ xe của anh ta hư hỏng hoàn toàn, còn có thắng gấp nhưthế, đầu anh ta chắc chắn đã đập vào vô lăng rồi. Đấu với cô? Anh taxứng sao?

<>

Một tiếng động nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của My, cô im lặng để lắng nghe thêm một lần nữa.

<>

Tiếng động cực kì nhỏ được phát ra từ đôi hoa tai của My, nónhỏ đên mức chỉ có một mình cô mới nghe thấy. Dùng một vài động tác đểđiều chỉnh chiếc vòng ở cổ tay trái My nhanh chóng đưa nó đếnsát miệng, lạnh lùng nói.

“Có chuyện gì?”

“Về mau! Khánh nó đã tìm đến chỗ mày rồi đó!”

Giọng nói của Hoa từ đôi hoa tai truyền thẳng đến màng nhĩ của My.

“Được rồi!”

My tiếp nhận thông tin sau đó ngắt kết nối, quay vô lăng chuyển hướng chiếc xe sang một con đường khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khánh đi đến nơi mà thuộc hạ đã báo cáo là nhìn thấy My. Đó là một ngọn núi hiểm trở với những khúc cua gấp, làm cho tay lái của người ta không trở kịp, đặc biệt là vào những ngày mưa bão.

Kiên nhẫn đợi những chiếc xe đua về đến đích, Khánh vẫn mong sẽ tìm thấy My ở đây. Bởi vì cậu nghĩ cô là một cô gái ngoan hiền,những nơi truỵ lạc như thế này sao lại có mặt cô? Nhưng có người nói làthấy, cậu đương nhiên sẽ đến để kiểm chứng.

Các tay đua dần dần cán đích, Khánh đều chăm chú quan sát từngngười, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai giống với My, vì đa sốbọn họ đều là nam, không có lấy một người phụ nữ. Thế này thì thấy làthấy thế nào? Hắn ta lừa cậu à?

Chuyển ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí đến tên thuộc hạ đã báo cáo việc này, Khánh không mở miệng, hắn cũng biết cậu tính nói gì.

“Tôi… Tôi thật sự nhìn thấy cô ấy ở đây mà! Cô ấy còn dẫn đầu nữa!”

Hắn sợ hãi nói.

“Cút!”

Khánh lạnh lùng ra lệnh rồi sau đó quay lưng đi lên chiếcFerrari, không để lại một cơ hội cho hắn. Cậu đi tìm My đến hồ đồ rồi! Ngay cả một tên thuộc hạ nói nhăn nói cuội mà cậu cũng tin. Thậtkhông thể tin được!

Ngồi trên xe xoa xoa lấy thái dương, những mong cơn nhức đầu và lolắng sẽ giảm đi phần nào. Cậu dường như đã cho người lục tung cả cáithành phố này lên. Từng nơi từng nơi một mà cô có thể đến cậu đều đíchthân đến đó, ngay cả nhà của Hoa cũng đã thử qua nhưng lạikhông thấy. Rốt cuộc cô có thể đi đâu?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi đã chạy khá xa ngọn núi kia, My nhanh chóng lái xe quaytrở về nhà Hoa để trốn. Lúc đi ngang qua giao lộ, cô và chiếc Ferrari của Khánh có chạy lướt qua nhau. Cả hai đều ngoái đầu lại nhìn nhưng lại không phát hiện ra đối phương. Như hai người xa lạ từngquen, gặp lại nhau chỉ lướt qua nhau, không có lấy một lời chào hỏithăm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lái xe vào bên trong hàng rào vững chắc của ngôi biệt thựMy nhanh chóng nhận được sự chào đón ‘nhiệt tình’ của cô bạn thân và TiểuMai.

“Mày đi đâu thế hả?”

My vừa bước xuống xe liền được P.Hoa hỏi thăm, giọng nói cô giận dữ xen lẫn trách mắng.

“Mày biết rồi còn hỏi!”

My đáp gọn một câu rồi nhanh chóng chạy lên căn phòng củamình. Ôi lạy Chúa! Nếu mà cô còn đứng ở đó lâu hơn chút nữa, thế nào nócũng sẽ giảng cho cô một tràng đạo lí cho mà coi! Lại còn chiếc xe củanó nữa, lúc nãy va chạm với anh chàng kia nó cũng đã bị mốp đi chút ít,hy vọng nó không phát hiện ra.

“Trần Khởi My!!!!!”

Một tiếng hét xé toạt trời xanh vang lên, theo sau đó là một số thứrung chuyển và đổ bể. Ây ya! Chắc P.Hoa đã phát hiện ra vết mốp đó rồi. My ở trong phòng cách âm tốt như thế này mà vẫn còn nghe thấy tiếng hét của nó, không biết Tiểu Mai ở bên cạnh như thế nào nhỉ?Hy vọng không bị vấn đề gì về thính giác!

Ở ngoài sân

“My, con nhỏ chết bầm! Đồ chó chết! Tao đã cho mày ở nhờ rồimà mày còn phá đồ của tao à? Mày tin tao cho mày vô gia cư luôn khônghả????”

P.Hoa lại hét lớn lên ở câu cuối, khiến cho Tiểu Mai ở bêncạnh phải lấy hai tay bịt tai lại. Ôi trời! Cô không ngờ tiểu thư lại có giọng nói khoẻ đến như thế. Trước giờ cô cứ tưởng cô ấy lạnh lùng, thục nữ lắm, nhưng giờ nhờ có Trần tiểu thư mà cô đã biết rõ nội hàm củatiểu thư mình. Thật đáng ngưỡng mộ! Nhưng mà xem ra cô phải đi khám màng nhĩ rồi! =.=”

P.Hoa nổi trận lôi đình, hùng hổ đi lên trên phòng của My, liên tục đập, gõ, phá cửa các kiểu nhưng vẫn không lay chuyển được cánh cửa, đành dùng cách cuối cùng.

“Mày không mở cửa, tao mà vô được rồi thì mày đừng trách tao vô tình!”

Một lời cảnh cáo rùng rợn được truyền từ chiếc hoa tai của My đến màng nhĩ. Nãy giờ cô đã nghe mấy câu có nội dung như vậy nhiều rồi,nhưng vẫn chưa thấy người nói vào được đến đây. Chẳng qua chỉ khua môimúa mép thôi chứ làm được gì!

<>

Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng được mở ra, không phải bằng bạo lực haybất cứ hình thức nào, chỉ đơn giản là đút chìa khoá vào ổ và vặn.

P.Hoa đứng ở cửa sát khí đằng đằng nhìn My, còn côthì lại trợn tròn mắt nhìn P.Hoa. Nó vào được rồi kìa!
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro