chap 25: trốn và tìm p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P.Hoa đứng ở cửa, ánh mắt cô đằng đằng sát khí nhìn My, khiến cho My phải e dè lùi dần về phía sau, tìm cách tẩu thoát. Ngay cả Tiểu Mai đứng sau lưng P.Hoa cũng bị doạ cho sợ chết khiếp, sắc mặt trở nên tái nhợt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu thư đáng sợ như thế. Dù bình thường cô có phiền đến đâu, cùng lắm tiểu thư cũng chỉ cằn nhằn mấy câu khó nghe một chút, chưa đến nổi tỏ ra sát khí đằng đằng thế kia. Thật sự rất đáng sợ! Có lẽ từ nay cô sẽ không dám nói nhiều nữa, không dám chọc đến tiểu thư nữa. Cô không muốn mình bị đuổi việc sớm đâu!

“Hoa… Mày nghe tao nói…”

Khuôn mặt My bất đắc dĩ nhìn Hoa, cơ thể cô theo đó lùi dần về phía cửa sổ.

“Nói cái gì?”

Hoa rít lên, giọng nói như được vọng đến từ Âm phủ, đáng sợ mà lạnh lùng.

“Cái đó… là tình huống bắt buộc, không phải cố ý!”

Nửa người My đã chạm xuống đất, chỉ còn một chút nữa thôi!

“Tình huống bắt buộc?”

Hoa hỏi lại, ánh mắt cô đanh thép chiếu đến chỗ My.

“Phải! Là bắt buộc! Nếu như lúc đó tao không làm vậy thì xe của mày sẽ còn thảm hơn nữa!”

My dùng giọng điệu bất đắc dĩ để nói. Đó không phải lỗi của cô! Là cô bị ép!

“Thế mày gặp phải chuyện gì đáng sợ đến mức phải dùng xe của tao để đối phó thế?”
Hoa tiến gần đến chỗ My, khuôn mặt cô cố che giấu vẻ tức giận đang tuôn trào. Đừng tưởng cô không biết nó tính làm gì! Cô và nó đã là bạn thân mười hai năm rồi! Một con số đủ lớn để đối phó với loại người vừa ma mãnh, vừa hai mặt như nó.

“Thì… là… đi đua…”

“Đi đua? Vậy tại sao trước khi đi mày không biết nghĩ mày đang làm gì! Mày đã cố ý cắt đứt liên lạc với thằng nhóc kia thì thế quái nào lại vác xe của tao đi ra ngoài đua? Có phải mày mất trí rồi không?”

Mạc Đổng Quyên cuối cùng cũng chịu không được, nổi đoá lên.

“Mày mượn xe tao không nói đã đành, ít nhất mày cũng phải biết giữ cho nó nguyên vẹn chứ! Cớ sao lại khiến nó ra nông nổi đó? Bộ mày đi nhầm vô bãi tái chế à?”

“Tao mà có đi nhầm vô bãi tái chế thì xe của mày cũng sẽ không còn được như vậy nữa đâu!”

My đứng lên cãi lại.

“Ha! Mày làm sai mà còn dám lớn tiếng. Được lắm! Tao cho mày biết tay!”

Vừa dứt lời, P.Hoa liền lao đến chỗ My, muốn đem cô xé ra thành trăm mảnh, sau đó bỏ vào nồi hầm với củ cải. Nhưng My lại có chuẩn bị trước, nhanh hơn một bước nhảy ra ngoài cửa sổ tầng hai để tránh khỏi móng vuốt sắt nhọn của P.Hoa, tiện thể phóng lên cành cây gần đó để dễ quan sát. Xét về tốc độ và phương diện bay nhảy thì My và Hoa có thể nói là ngang tài ngang sức. Muốn thắng kẻ còn lại, chỉ có một cách, đó là cái đầu! Ai thông minh hơn, kẻ đó thắng.

My biết rõ điều đó nên nhanh chóng thu hết tất cả mọi thứ trong màn đêm vào trong mắt, rồi phóng đi, theo sau cô chính là cô bạn thân mười hai năm gắn bó.

Cứ như thế, trong màn đêm lại xảy ra một trận rượt đuổi trên nốc nhà vô cùng thú vị. Hai bóng đen một trước một sau, nối tiếp nhau bay nhảy trong màn đêm tĩnh mịch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khánh mệt mỏi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài. Cậu đã lục tung cả thành phố này lên, tìm từng nơi My có thể đến, bất cứ chỗ nào có tung tích của cô, nhưng kết quả trả về vẫn là con số không. Rốt cuộc cô đã đi đâu? Chuyện gì đã đẩy cô đi xa như vậy? Cậu thật sự chưa từng cảm thấy bất lực như bây giờ. Người mà cậu yêu thương nhất cậu cũng không thể hiểu được cô ấy. Cậu đúng là vô dụng!

Bất lực cúi đầu, Khánh đang cảm thấy rất lo lắng, lo rằng cô gái kia không tìm được chỗ ở, lo rằng cô sẽ lại khóc, lại làm những điều dại dột. Cậu đương nhiên không muốn những điều đó xảy ra chút nào. Vì với cậu, cô đẹp và hồn nhiên vô cùng, những cảm xúc tiêu cực đó sẽ biến cô thành một con người khác, một con người chỉ toàn là đau khổ và mất mắt. Nhưng cậu biết cô mạnh mẽ lắm, sẽ không dễ để bản thân mình gục ngã đâu, vì quá khứ cậu đã tìm hiểu về người cha của cô cô đã vượt qua. Thế nên cô sẽ trở về, sẽ trở lại là cô gái tinh nghịch mà cậu từng biết.

Tự an ủi bản thân, Khánh cảm thấy tâm trạng có chút khá hơn, chỉ còn buồn một điều là người con gái mà cậu yêu đã từng yêu người khác. Vậy trong lòng cô ấy hiện tại có nhớ cậu là ai không? Đương nhiên là không rồi! Bởi vì lúc cậu và cô gặp nhau ở quán cà phê, chính cô đã nói cô và cậu là lần đầu tiên gặp mặt. Có lẽ những kí ức lúc trước cô đã quên mất rồi. Mà cũng phải thôi! Chuyện đó đã xảy ra cách đây mười năm rồi, lúc đó cô và cậu vẫn chỉ còn là những đứa nhóc chưa hiểu chuyện, làm sao có thể nhớ đến nhau được chứ!

Cười nhạt, Khánh nâng tách trà đã nguội lạnh vì tiếp xúc với màn đêm khá lâu lên uống. Vị trà đắng, như chính cảm giác của cậu lúc này vậy!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Mịch Ân từ phòng của mình nhìn đến cửa sổ phòng làm việc của Khánh, trong lòng lại dấy lên đau đớn. Khánh đứng đó, ánh mặt cậu lạnh lùng và xa xăm. Ánh trăng ở trên trời lại nhạt nhàn chiếu xuống, soi rõ tâm tư buồn phiền của cậu. Cô biết, cậu thường hay ngắm trời đêm mỗi khi tâm trạng không tốt. Bây giờ cậu đứng đó, ngoài lí do lo lắng cho con đàn bà kia ra thì còn lí do nào nữa? Cô thật sự không biết cô ta có sức hấp dẫn như thế nào, tại sao lại khiến cho Vương của cô thành ra một con người xa lạ như thế? Tại sao cô nổ lực mười năm cũng không bằng một cô gái chỉ mới xuất hiện một tháng? Cô ta thậm chí còn không có gì hơn cô!

Thở dài thườn thượt, Dương Mịch Ân tự nắm lấy tay của mình mà ma sát. Yêu một người đơn phương, đó phải có là tình trạng của cô mười năm qua không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rượt nhau cả một chặn đường dài, cuối cùng My lại lạc lối đến ngôi biệt thự xa hoa của Khánh. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bỏ qua quán tính khó hiểu của bản thân, My nhanh chóng nhảy qua nốc ngôi biệt thự với hy vọng không đạp trúng sợi dây hồng ngoại nào, sau đó lẫn vào màn đêm trước mắt. P.Hoa ở phía sau cũng ý thức được điều này, nhanh chóng nối đuôi theo My đi qua toà nhà, đương nhiên cũng không quên việc mình cần phải trừng trị con bạn thân trời đánh đó như thế nào.

Nghe thấy tiếng động lạ từ trên mái nhà, Khánh lập tức nhìn lên. Cậu thấy hai bóng đen nối tiếp nhau từ nốc nhà cậu chạy xuống, đi thẳng về phía trước. Mà khoan đã, cái bóng dẫn đầu sao nhìn quen thế? Giống như là… My vậy! Không sai! Thật sự là cô ấy! Não vừa đưa ra suy đoán, cơ thể đã nhanh chóng phóng ra bên ngoài, đuổi theo hai bóng đen xa lạ phía trước. Cậu nói rồi, dù có là suy đoán hay nghi ngờ, chỉ cần có thể, cậu đều sẽ đến đó để tìm My. Bây giờ cô đứng ngay trước mắt cậu, sao cậu lại không đuổi theo?

Dương Mịch Ân nhìn thấy hành động kì lạ đó của Khánh, trong lòng liền nghi ngờ đến hai bóng đen đó, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo. Mẹ nó! Tối như thế này rồi còn muốn vận động!

My và Hoa không lâu sau liền phát hiện ra có người đuổi theo, trong lòng có chút bất ngờ. Trộm dạo này chuyên nghiệp thế nhỉ? Còn có thể nhảy tung tăn trên nốc nhà.

“Tao nghĩ mày đạp trúng dây hồng ngoại nhà người ta rồi!”

My đưa tay lên, nói.

“Có mày đạp trúng thì có! Tao đi cận thân lắm nha!”

P.Hoa cũng đưa tay lên cãi lại.

“Haizzz… Mặc kệ đứa nào đạp! Nhưng tao thì không thể bị bắt được. Mày tìm cách giải quyết đi!”

My vừa nói dứt câu liền nhảy xuống một con ngõ nhỏ bên dưới, nhanh chóng mất hút trong màn đêm, khiến cho Hoa không kịp đáp lời.

“Mẹ kiếp con mất dạy! Làm như tao là má mày không bằng! Cái quái gì cũng giao cho tao! Kiếp trước bộ tao mắc nợ mày hả?”

P.Hoa tức giận mắng. Sau đó cũng theo My nhảy xuống một con ngõ khác để đánh lạc hướng hai người ở phía sau. Thế quái nào vào buổi đêm như thế này lại có đến hai ‘tên trộm’ đuổi theo cô? Cô nhớ cô đâu có đem vậy dụng gì quí giá trên người đâu, với lại cô cũng đâu có đạp trúng hệ thống an ninh nhà họ, họ đuổi theo cô làm gì?

Thấy hai bóng đen phía trước nhảy xuống bên dưới để trốn, Khánh cũng nhanh chóng đuổi theo. Cậu nhất định phải làm rõ xem hai kẻ đó là ai. Nếu không, cậu sẽ không yên lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ẩm mốc, tối tăm, chật hẹp. Đó là tất cả những gì con ngõ này mang đến cho My, một cảm giác rất khó chịu! Nhưng mà biết làm sao được! Cô đang đi trốn người ta mà!

Cười nhạt một tiếng, My tiếp tục bước đi trong con ngõ nhỏ, mong sẽ mau chóng ra đến đại lộ. Mà khoan đã, đây là trung tâm thành phố, những con ngõ thế này đều liên thông với nhau dẫn đến đường lớn, ngặt cái nó lại vô cùng chằng chịt và phức tạp, y như một mê cung vĩ đại không có lối ra. Vậy nếu như cô đi mà không biết phương hướng, đến cuối cùng nó sẽ dẫn cô đi đâu?My quay ba trăm sáu mươi độ nhìn một vòng con ngõ, tối tăm và chỉ có hai hướng để đi. Một quay trở lại, hai đi tiếp, nhưng… hướng nào cũng không thấy gì ngoài màu đen cả…

Dành ba giây bất động, My đau khổ thờ dài. Đành đi tiếp vậy! Cái nơi khỉ ho cò gáy này sao co thể làm khó được cô! Rồi cô sẽ ra được thôi!

30 phút sau

Ố là la~~ Cô đã lạc quan ghê gớm thế kia mà vẫn chưa thoát ra được con ngõ này. Vẫn màn đêm đen đặc, vẫn ánh sao sáng trên trời và mùi ẩm mốc. Đây là nên cảm thấy vui hay là buồn đây? Tựa vào tướng thở dài một tiếng, My cố tìm ra cách để thoát khỏi cái nơi đáng ghét này. A! Nãy giờ tính ra cũng hơn ba mươi phút rồi nhỉ? Chắc Hoa đã xử lí xong tên nhóc kia rồi hé!

Để xác định suy nghĩ của bản thân, My nhanh chóng kết nối với Hoa, liên lạc với nó.

“Sao rồi?”

Cô đưa tay lên, hỏi trổng không.

“Sao mày không đi chết luôn đi!”

My vừa cool ngầy hỏi một câu, bên lỗ tai lại vọng đến tiếng nói oanh vàng của Hoa. Chắc có lẽ nó bị thằng nhóc kia vờn đến mệt rồi!

“Đó là mày nói đó nha!”

My chẳng những không cãi lại mà còn vui vẻ đáp lại Hoa. Sau đó cô dùng một vài thao tác cắt đứt liên lạc với cô bạn thân của mình. Vậy tốt rồi! Thằng nhóc kia được giải quyết thì cô có thể tiếp tục tung tăng rồi! Đỡ phải lo sợ về việc bị bắt gặp hay truy đuổi. Khoẻ phải biết! Nhưng mà bây giờ cô trốn nó rồi, Hoa cũng đang giận cô luôn, thế cô đi đâu để ngủ bây giờ? Đâu còn chỗ nào để cô nương thân nữa đâu! A! Người vô gia cư chính thức vô gia cư rồi!

My đau khổ khóc thầm. Trời ơi, ai cứu cô đi!  mẹ, anh hai! Người thân cô đi hết rồi! Hu hu…

Khoan đã! Anh hai!

Như phát hiện ra được một định lí mới, My hớn hở điều chỉnh vòng tay của mình, liên lạc với một người.

“Hai!”

Giọng nói vui vẻ của cô truyền từ vòng tay đến hoa tai màu đen cách cô cả ngàn ki lô mét.

Chàng trai ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng nói quen thuộc, trong lòng buồn phiền liền trở nên khá hơn.

“Sao giờ này còn gọi cho anh?”

My nghe thấy giọng nói của người con trai đã lâu không gặp, trong lòng quả thật có chút khá hơn.

“Sao lại không?”

Chàng trai kia nghe thấy giọng nói trẻ con quen thuộc của cô liền cất tiếng cười ấm áp.

“Vậy sao?”

Kéo dài âm cuối, Tronie dừng một chút rồi lại tiếp.

“Sao? Em rể của anh như thế nào? Tuyệt chứ?”

“Anh thôi đi! Em đang mệt mỏi với nó đây! Chuẩn bị cho em một căn hộ ở Royal đi!”

Nghe anh trai nhắc đến từ ’em rể’, trong lòng My không khỏi cảm thấy tức. Cô đang bị nó vùi dập, ăn hiếp, trở thành người vô gia cư thì hỏi sao cô lại nhận nó là ‘chồng’ mà anh cô có ’em rể’?

“Lại sao rồi? Người ta chịu không nổi em hay em làm gì mà bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi?”

“Tại sao anh không nghĩ đến điều ngược lại nhỉ?”

My đáp lại bằng một câu hỏi.

“Nhưng mẹ dặn anh không được giúp em.”

Lại mẹ!

“Thế thì thôi!”

Lần này My tắt luôn bộ liên lạc, đùng đùng nhảy lên nốc nhà. Uổng công cô đặt kì vọng vào anh hai, thế mà anh hai lại khiến cô thất vọng như thế. Cô biết anh hai cô thương cô nhất, mẹ cũng thương cô nhất, nhưng điều quan trọng là anh hai nghe lời mẹ hơn cô. Chỉ cần mẹ nói đông, anh hai sẽ không dám nói tây. Tóm lại cô có đứng đó mè nheo, nhõng nhẽo cả buổi thì anh hai cũng sẽ không đổi ý đâu. Haizzz… Mệt mỏi thật! Chẳng lẽ hôm nay cô phải ngủ ngoài đường thật sao?

Chạy được chừng ba ki lô mét, My bỗng dưng nhớ đến một người, một kẻ mà cô chỉ cần cho anh ta một cái giá tốt, anh ta nhất định sẽ cung cấp cho cô đầy đủ chỗ ở, chỗ ngủ cho đến hết đời. Nhưng nếu muốn trả giá cho anh ta, cô nghĩ mình sẽ lại trở thành người nổi tiếng trong trường nữa thôi! Mà không những trong trường, có lẽ còn mở rộng phạm vi ra khắp giới thượng lưu luôn. Tới lúc đó cái danh dự của cô sẽ để đâu? Rồi anh hai cô sẽ biết thì sao? Ôi giời ạ! Tại sao cô lại dính vào cái đám nhà giàu rắc rối này!

Đầu thì nghĩ đến danh dự nhưng chân thì lại đang chạy đến Glamo để tìm người cứu giúp. Chết tiệt! My cô thật giả tạo!

Glamo Bar

Vẫn cái không khí đầy mùi rượu và ám muội đó, vẫn những con người quen thuộc nhưng nay đã không còn như xưa. Cô cảm thấy mình đến đây như để cho người ta thấy, cô là con người có thế lực, thử động đến cô xem, ai sẽ phanh thây kẻ đó ra!

Lạnh lùng bước đi vào phòng VIP, không có bất cứ ai bước ra cản đường hay lãng vãng trước mặt My. Vì họ sợ, sợ cái con người đứng sau chống lưng cho cô.

Phòng VIP 001

“Cô là…”

Một nhân viên nữ lễ phép đứng ra chặn đường, muốn hỏi rõ danh tính rồi mới cho vào. Bởi vì người ngồi trong đó là một người rất đáng sợ, nếu như cô sơ xuất, sẽ đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình bất cứ lúc nào, bởi tay kẻ đang ngồi trong đó.

My biết mình đã đi đúng phòng. Trước sự xuất hiện của cô nhân viên kia, cô nghĩ từ nãy đến giờ mình đã tỏ ra lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi, rồi lại còn mục đích và thân phận khi cô bước đến đây nữa, thế thì đối với cô ta, cô cũng nên tỏ ra là một người có thế lực chút nhỉ?

“Tránh ra!”

Giọng nói lạnh lùng đến sởn gai óc. Thật sự khiến cho người ta áp lực nha!

“Nhưng…”

“Cô muốn chết à?”

Lại một câu hỏi đáng sợ nữa được phun ra, như lời nói của tử thần, doạ cho người ta sợ chết khiếp.

Chẳng để My nói thêm một câu nào nữa, cô nhân viên kia nhanh chóng lách qua một bên, nhường đường cho cô vào. Bây giờ cô sợ người trong kia, nhưng người ngoài này cũng đáng sợ không kém. Để kéo dài sự sống, cô thà cho người ngoài này đi vào còn hơn.

My nhìn bộ dáng sợ hãi của chị nhân viên mà tội. Em không cố ý doạ chị đâu! Tại em không muốn mình trở thành người vô gia cư thôi! (Làm như thánh thiện lắm =)) )

Bước vào căn phòng cao cấp nhất của quán bar, My không khỏi cảm thấy bất ngờ. Quả thật trong đây như phòng dành cho tổng thống, chỉ khác ở chỗ là nó là một quán bar, có tủ rượu, máy karaoke và nữ nhân viên hầu các vị đại gia. Còn có bộ salong bằng da thật bóng loáng được đặt ngay giữa phòng, xung quanh bàn là những vị khách thuộc hạng VIP của quán, tươi trẻ và sa ngã.

Một cô gái đang dán sát cơ thể quyến rũ của mình vào một chàng trai có cái bụng phệ, cậu ta chừng hai mấy tuổi nhưng lại thùa cân quâ mức. Cô ta cao ngạo nhìn My, cất giọng đanh thép nói với cô.

“Cô là ai? Sao lại tự tiện vào đây? Có biết đây là đâu không hả?”

My từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn vào cô gái bên cạnh Mai Tuấn Khôi, đúng kiểu đi đánh ghen. Mà cô thấy cũng lạ nhỉ! Từ lúc Mai Tuấn Khôi tuyên bố cô là bạn gái anh ta ở quán bar này đến giờ, không lẽ không có ai nhớ cô là ai sao? Hay là cô xuất hiện ít quá nên bị chìm rồi?

Mai Tuấn Khôi nghe thấy có người lạ xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng liền ngẩn lên, chạm ngay vào ánh mắt đen tuyền lạnh lùng của My. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Ngay tại phòng này?

My chỉ mong có vậy, nhanh chóng quay lưng lại, chạy ra khỏi phòng. Đúng kiểu con gái đang ghen rồi nhỉ? Ghen kiểu lạnh lùng ế!

——————
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro