chap 5^_^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong giờ học mà đầu óc Bomi cứ để trên mây. Cô không thể nào học được, cũng ko thể nào hiểu được vì sao hắn đi điều tra mình để làm gì rồi còn bắt mình đi làm osin??? Cô không thể nào hiểu nổi hắn làm như vậy là có ý gì nữa. Lúc này Bomi chỉ mong sao cho đồng hồ quay thật chậm để ko đến giờ ra chơi, giờ mà mình phải làm osin cho hắn . Nhưng hình như ông trời ko thương cô thì phải...

REEEEEENGGG!!!. - giờ ra chơi đã đến
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Nhân lúc Beak và Chen ko để ý Bbom đã chuồn thật nhanh xuống canteen. Cô lấy đo ăn rồi chọn cho mình 1 chỗ trống trong canteen và ngồi xuống ăn ngon lành, thì:
     - Bomi bọn mình ngồi ăn cùng cậu nhé!- giọng nói quen quen vang lên
Nó ngước mắt lên xem là ai thì ra là Beak và Chen
     - Ừm... nhưng ở kia còn nhiều chỗ trống mà- nói rồi cô chỉ tay về những cái bàn đằng xa chưa có người ngồi.
     -Nhưng mình thích ngồi đây mà Bbom cho mình ngồi cùng đi- Chen năn nỉ.
Nó đang ko biết phải làm sao thì... Beak thản nhiên ngồi xuống và Chen cũng kéo ghế ngồi xuống cùng.
     - Cô đi lấy cho tôi 1 chai C2- Beak hất hàm nói vs cô
Bomi định cãi lại nhưng nghĩ đến việc mình bị lộ thân phận nên cô lại đành thôi. Cô bước đến chỗ quầy bán nước lấy chai C2 và mang đến chỗ anh.
     - Của anh đây- cô đặt chai C2 lên bàn.
    - Xin lỗi, tôi quên ko dặn cô tôi ghét uống C2 chanh nên phiền cô đổi cho tôi chai khác nhé.- Beak  nói với cô bằng giọng tội lỗi.
Bomi tức nghẹn họng nhưng ko nói được gì, cô chỉ biết quay lại và đổi cho anh chai C2 khác.
    - Bác ơi cho con đổi chai C2 vị táo ạ- cô lễ phép nói vs bác bán hàng.
    - Của con đây- bác bán hàng cần chai C2 vị táo đưa cho cô
Bomi quay lại về bàn mình, đặt mạnh chai C2 xuống bàn và định ngồi ăn tiếp thì:
   - Cô lấy giùm tôi 1 chiếc bánh Sanwith kẹp thịt nhé.
Bomi rất bực tức nhưng đành cố nhịn. Sau khi lấy sanwith cho Beak, cô ngồi vào chỗ cố ăn thật nhanh, để ko phải nhìn thấy mặt của hắn nữa. Nghĩ vậy cô liền cắm đầu ăn thật nhanh. Beak và Chen thì cứ tròn mắt lên nhìn, trông nó bây giờ thật buồn cười. Thấy vậy Chen liền nói:
    - Bomi làm gì mà ăn nhanh vậy. Ăn từ từ thôi ko nghẹn đấy- Chen nối bằng giọng lo lắng.
Nó chỉ ngước lên rồi lại cúi xuống ăn tiếp như ko có chuyện gì xảy ra. Thấy vậy Beak và Chen ko nói gì nữa vì nghĩ rằng do nó quá đói nên thế. Chen và Beak đang ăn ngon lành thì:
    - Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước đây- Bomi đứng dậy nói.
Hiểu được lí do vì sao nó ăn nhanh, Beak nhếch mép cười:
   - Cô cũng được đấy nhỉ.
Cô ko nói gì mà chỉ bỏ lên trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro