Chap 7^_^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ ngon, bỗng có mùi thức ăn thơm làm Bomi tỉnh giấc. Cô bước xuống cầu thang thì thấy Beak đang làm thức ăn trong bếp. Ngạc nhiên ko biết vì sao anh lại ở nhà mình nên nó hỏi:
- Sao anh lại ở nhà tôi ( Au: Nhận vơ chưa!!!😏😏😏)
- Beak quay lại nhìn thấy bộ dạng lúc này của Bomi ( đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở, chân đi đất) anh phì cười:
- Nhà cô á??? Cô đang mở ngủ ak???
Nghe thấy Beak hỏi vậy cô mới để ý. Quả thật căn nhà này ko giống với nhà của cô. Thấy vậy cô hỏi hắn:
- Nhà anh ak?
- Hỏi thừa- Beak nhếch mép nói.
-Vậy đúng là nhà anh rồi. Hix. Sao tôi lại ở đây.
- Cô mất trí ak? Chả phải là cô mệt nên tôi đưa cô về hay sao.
- Thế sao ko đưa tôi về nhà?
- Tôi ko biết nhà cô.
-Vậy sao anh ko hỏi?
- Tôi định hỏi thì cô ngủ mất rồi nên đành đưa cô về nhà tôi.
Biết mình đã sai, Bomi liền cúi mặt xuống mà ko nói gì. Thấy vậy Beak liền cốc nhẹ vào đầu cô 1 cái, Bomi ngẩng mặt lên phụng phịu nói:
- Sao anh cốc đầu tôi- vừa nói Bomi vừa lấy tay xoa đầu.
- Còn đứng đấy làm gì đi rửa mặt rồi còn xuông ăn cơm. Hay cô định ko ăn???
- Nhưng tôi đâu biết nhà vệ sinh ở đâu- cô cãi.
- Ở trên tầng ấy - Anh chỉ tay lên trên nói.
Bomi lê từng bước lên tầng. Còn Beak thì quay lại chuẩn bị nốt đồ ăn. Anh dọn mọi thứ xong xuôi rồi, định đi lên gọi cô xuống ăn thì:
- Aaaaaaa\'\'\'- Bomi hét lên.
- Cô làm cái trò gì vậy? Có nhanh lên rồi xuống ăn cơm ko? Hay định để tôi ăn hết.
-............................................
- Cô bị câm ak. Có nhanh lên ko???
-............................................
Thấy Bomi ko nói gì Beak lo lắng liền chạy nhanh lên xem nó có bị gì ko, anh gõ của nhà vệ sinh gọi cô:
- Cô có nhanh lên ko???
-Chết rồi.- Bomi nói.
- Chết cái gì mà chết - Anh thở phào vì biết cô ko bị gì nữa,
- Quần áo của tôi bị ướt hết rồi.
- Hả. Cô làm cái trò gì trong đấy mà để ướt hết quần áo vậy hả???
- Ai bắt anh giục tôi đâu. Tôi vội quá ra nhanh thì bị trượt chân ngã vào bồn tắm nên thế. Tại anh đấy- Bomi cũng bực ko kém.
- Xì. Mệt với cô quá. Cô đứng yên trong đó đợi tôi.
- Đợi anh làm gì?
- Cô hỏi nhiều thế bảo đợi thì cứ đợi.
-Này- Beak quay lại luồn tay vào nhà vệ sinh đưa cho Bomi 1 bộ quần áo.
Cô cầm lấy rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa anh là con trai mà sao co quần áo của con gái vậy??? ( Au: Đây là quần áo của chị gái Beak,chị anh qua Mỹ học rồi!!!😎).
- HỎi nhiều. Bảo cô mặc thì cô cứ mặc.
Nói rồi Beak đi xuống nhà ngồi đợi cô
- Tôi xong rồi nè. Woooaaa!!! Đồ anh nấu đây hả? Trông ngon quá- Bomi vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi anh.
Beak quay lại nhìn bomi. Anh thật ko ngờ cô mặt đồ của Chorong unnie trông lại dễ thương đến thế. Mặc dù nghĩ vậy nhưng anh lại nói:
- Cô mặc đồ này trông xấu tệ đúng là người xấu nên mặc gì cũng xấu. Thôi ngồi xuống ăn đi tôi sắp bị cô làm cho chết đói rồi đây này- anh nói với bộ mặt đáng thương.
Bomi bực tức nhưng đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Vì dẫu sao thì đây cũng là nhà của anh. Ngồi ăn mà Beak ko ngừng trêu cô. Có lúc anh còn làm cho cô bị sặc cơm, rồi anh còn tranh giành đồ ăn với cô. Những lúc đó Bomi xụ mặt xuống trông rất đáng yêu. Cô đâu biết rằng những hành động vừa rồi của mình đã làm trái tim ai đó lỗi đi 1 nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro