Ngoại Truyện: Hạnh phúc bất tận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tổ chức đám cưới cho Triệu Minh và Diệp Tú Sương không lâu thì đến đám cưới của anh và cô. Cô dậy từ sáng sớm và được hai mẹ cùng các thợ làm tóc, trang điểm biến hóa thành một cô dâu hết sức xinh đẹp và rực rỡ.

- Hôm nay con đẹp lắm. – Mẹ anh nói

- Con cám ơn bác.

- Nên đổi xưng hô rồi chứ, con phải gọi là mẹ.

- Con cám ơn mẹ.

- Được rồi. Xong chưa? Chúng ta sắp tới giờ rồi. – Mẹ cô bước vào nói

- Xong rồi, chị xui. Chúng ta có thể đi rồi.

- Vậy chúng ta đi thôi. Hôm nay con gái mẹ đẹp lắm. – Mẹ cô bước tới đỡ cô

và nói

- Mẹ...

Hai bà mẹ dắt cô ra ngoài và trao cô cho ba cô.

- Con chuẩn bị xong chưa?

- Dạ rồi ba.

- Vậy đi thôi.

Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa lễ đường mở ra. Ba cô nắm tay cô từng bước một tiếng vào lễ đường. Anh đứng đó trong bộ vest đen tinh xảo làm tôn lên sự quý phái và thanh lịch của anh. Chỉ vài bước chân nữa thôi cô đã thật sự trở thành vợ của anh. Cô hồi hộp không dám nhìn thẳng vào anh. Lúc ba cô đặt tay cô vào tay anh lúc đó cô mới lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh. Anh khẽ cười sau đó siết chặt lấy tay cô.

- Vương Thiên Phong, anh có đồng ý lấy Hàn Thiên Thủy làm vợ, hứa sẽ từ

đây chăm sóc và thương yêu cô ấy đến hết suốt cuộc đời, cho dù bệnh tật, ốm đau hay giàu nghèo thì anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, chở che và bảo vệ cho cô ấy?

- Tôi đồng ý. – Anh lên tiếng

- Hàn Thiên Thủy, cô có đồng ý lấy Vương Thiên Phong làm chồng, hứa sẽ từ

đây chăm sóc và yêu thương anh ấy đến hết suốt cuộc đời, cho dù có bệnh tật, ốm đau hay giàu nghèo thì cô vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, chở che và bảo vệ cho anh ấy?

- Tôi đồng ý. – Cô đáp

Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi chúc mừng cho anh và cô đã nên vợ thành chồng. Từ nay về sau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh và cô vẫn sẽ mãi bên cạnh nhau không bao giờ xa nhau nữa.

Ba năm sau,

- Từ từ thôi con. – Diệp Tú Sương lên tiếng kêu khi thấy con trai mình chạy

vòng vòng quang sân

- Sương Sương, em kệ thằng nhóc đi, con nít là hiếu động vậy đó, không sao

đâu. – Cô bước từ trong nhà bước ra và nói

- Thiên Thủy, sao chị lại ra đây rồi. Thằng nhóc ngủ chưa chị?

- Ngủ rồi, vừa ngủ xong.

- Không ngờ nhanh quá, mới đây mà Tử Thiên gần tròn hai tuổi rồi chị ha.

Vương Tử Thiên là con trai đầu lòng của cô và anh, năm nay đã gần hai tuổi.

- Ừ, đúng rồi. Còn thằng nhóc nhà em năm sau là đi mẫu giáo rồi đúng không?

- Dạ, thằng nhóc hiếu động quá, suốt ngày chạy nhảy ngoài vườn, em kêu nó

không nghe mà Triệu Minh anh ấy lại rất cưng nó nên nó sinh hư.

- Không sao đâu em, con nít mình cứ từ từ dạy nó. Thế Huy con lại đây đi.

- Dạ, dì kêu con.

Triệu Thế Huy - con trai của Triệu Minh và Diệp Tú Sương nhanh nhảu chạy lại chỗ cô và nói.

- Ừm, con ngoan lắm, mau lại đó ngồi nghỉ xíu đi đừng chạy nữa.

- Nhưng con muốn chơi nữa...

- Ngoan đi chiều dì dẫn đi chơi.

- Dạ...

- Hiếm khi thấy nó ngoan như vậy, đúng là chỉ có chị mới dụ được nó.

- Con nít mà em, em phải nhẹ nhàng với nó là nó sẽ nghe lời mình mPà thôi.

Thôi em dẫn thằng nhóc vào trong tắm rửa rồi cho nó ngủ một giấc đi, chị thấy nó mệt lắm rồi đó.

- Dạ, vậy em đưa nó vào trong đây.

Sau khi Diệp Tú Sương đưa Thế Huy vào trong nhà thì cô cũng nhanh chóng dọn dẹp và chuẩn bị bữa tối. Trong lúc đang loay hoay chuẩn bị bữa tối thì anh về. Anh ôm lấy cô từ phía sau rồi khẽ nói:

- Anh về rồi.

- Ừm, anh về rồi à, mệt lắm không anh?

- Không sao, con đâu rồi em?

- Thằng bé ngủ trên phòng. Anh lên tắm rửa thay đồ rồi nói con và mọi người

xuống ăn cơm.

- Ừ anh biết rồi.

Buổi tối của đại gia đình diễn ra rất ấm cúng và thân mật. Ba, mẹ anh với ba, mẹ cô vừa đi du lịch về mang rất nhiều quà cho hai cháu.

- Mới đây mà Tử Thiên sắp hai tuổi rồi, đúng không con? – Ba anh hỏi

- Dạ, đúng rồi ba. – Cô đáp

- Thời gian qua mau thật.

- Ba mẹ còn đi đâu nữa không, để con chuẩn bị đồ cho.

- Không, bốn người già chúng ta sẽ ở nhà giữ cháu không đi nữa.

- Thật sao ạ?

- Ừ, ba, mẹ sẽ ở nhà giữ hai cháu cho tụi con đi làm. – Mẹ anh nói

- Con cám ơn ba, mẹ. – Cô cười nói

- Thôi mọi người ăn đi.

Sau khi phụ cô dọn dẹp, Triệu Minh và Diệp Tú Sương xin phép đưa con về thăm nội. Còn ba, mẹ cô và anh thì ai về phòng nấy, chỉ còn lại cô và anh.

- Anh phụ em.

- Anh làm mệt cả ngày rồi, giờ anh nghỉ ngơi xíu đi. Hay anh đưa con ra tản bộ xíu

đi, em dọn xong sẽ ra.

- Ừ, vậy anh đưa con đi trước.

Anh lấy xe đẩy đưa con ra công viên gần nhà chơi. Sau khi dọn dẹp xong phần còn lại cô cũng ra đó với anh.

- Xong hết chưa em?

- Xong rồi anh.

- Em mệt không, để anh đi mua nước cho em uống.

- Dạ.

Anh chạy đi một lát rồi quay về nhưng trên tay anh không phải là chai nước mà là một cái bánh kem và một món quà. Cô ngạc nhiên thốt không nên lời. Anh cầm cái bánh kem thắp nến sau đó từ từ bước đến gần cô và hát:

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy

birthday, happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật em, bà xã.

- Anh...

- Ước đi rồi thổi nến.

Cô mỉm cười chắp tay ước một điều sau đó thổi nến.

- Chúc mừng sinh nhật em, bà xã.

- Cảm ơn anh, ông xã.

Cô bước đến ôm lấy anh. Tiếng vỗ tay vang lên khiến cô giật mình. Thì ra mọi người trong nhà điều đến.

- Chúc mừng sinh nhật con.

- Chúc mừng sinh nhật chị, Thiên Thủy.

- Chúc mừng sinh nhật dì.

- Cám ơn mọi người, cám ơn con Thế Huy.

- Thôi giờ chúng ta về nhà mừng sinh nhật thôi nào. – Ba anh nói

Mọi người nhanh chóng kéo nhau về nhà. Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên. Sau khi ăn xong bánh kem cô và anh về phòng thì anh bất ngờ hỏi:

- Hồi nãy em ước gì vậy?

- Em ước...

- Ước gì?

- Điều ước nói ra rồi sẽ không còn linh nghiệm nên em sẽ không nói anh nghe

đâu. – Cô cười nói

- Em dám chọc anh...

- Á... Đừng... Em có chọc anh đâu... Á... Nhột em...

- Em còn dám nói không? – Anh tiếp tục chọc lét cô

- Tha cho em đi...

Anh chọc lét cô một lúc rồi ôm cô. Cả hai cùng nhau nằm xuống giường.

- Em ước chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy, nhà chúng ta sẽ mãi hòa

thuận và ấm êm như vậy...

- Điều ước này của em đã thành hiện thực rồi.

- Đúng, điều ước này của em đã thành hiện thực rồi.

Anh ôm cô nằm đó nhìn ngắm ánh trăng qua cửa sổ.

- Anh à...

- Sao vậy?

- Em...

- Sao?

- Em yêu anh.

- Anh cũng vậy. – Anh khẽ cười nói

Anh đang định cùng cô hưởng thế giới hai người thì Tử Thiên lại khóc lên. Cô vội vàng chạy lại chăm con. Anh ngồi đó nhìn cô khẽ cười sau đó cũng lại phụ cô chăm con. Cuối cùng thì cô và anh cũng đã thật sự có một mái ấm riêng của mình, có cô, có anh và còn có kết tinh tình yêu của hai người. Cuộc sống như vậy với cô và anh là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uyển