17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17. Quỷ Súc

Editor: Rùa

*

Trong sân đã có một đám người đứng đợi sẵn nhìn bọn họ.

Tô Vãng Sinh: "Nhìn kiểu này chúng ta có muốn bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi."

Chúc Song Song: "Đúng vậy."

Chỉ là cô không hiểu bằng cách nào mà những người dân vốn luôn hiếu khách và nhiệt tình với họ nay lại đột nhiên bày cuộc bắt giữ họ.

Anh thôn dân vẫn ôn hòa như mọi khi, "Chỉ cần hai người hợp tác, chúng tôi sẽ không thương tổn hai người."

Chúc Song Song: "Hợp tác kiểu gì?"

Anh thôn dân: "Kết hôn."

Tô Vãng Sinh lập tức xua tay: "Mọi người đừng hiểu lầm, bọn tôi không phải quan hệ đó đâu!"

Chúc Song Song: "?"

Anh thôn dân cười nói: "Không phải với cậu mà là với chú rể."

Nghe thấy lời này hai người đều kinh hoảng.

Cô dâu vừa mới chết vậy mà lại bắt Chúc Song Song cưới chú rể, đây là có ý gì?

Quá hoang đường.

Đương nhiên Chúc Song Song không đồng ý, "Không bao giờ có chuyện đó!"

Những người dân luôn hòa nhã đột nhiên thay đổi sắc mặt, một bên bao vây Tô Vãng Sinh, một bên kéo Chúc Song Song đi.

Tô Vãng Sinh nhìn như gầy nhưng thể lực không đùa được, hắn biết một chút đánh đấm cho nên mới đầu vẫn có thể bảo hộ được Chúc Song Song, nhưng người dân quá đông, Tô Vãng Sinh cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Song Song bị kéo vào trong phòng.

Chúc Song Song bị tròng lên một bộ đồ cưới đỏ tươi cùng chiếc mũ phượng nặng trĩu ở trên đầu.

Mới đầu cô vẫn còn chưa giãy dụa gay gắt, bởi vì cô biết dù hai người họ có làm gì thì cũng không thể đối phó được với đám dân này.

Cô ôm chút hy vọng với áo đen, có lẽ hắn sẽ giúp họ một tay bởi vì tất cả đều là người chơi, với cả hai người họ có thể giúp hắn giải mã và những người dân bình thường này cũng chả là gì đối với hắn.

Nếu không thì chỉ có thể chờ nhóm Trần Thiên và Trần Tình trở về, bọn họ nhất định sẽ đến cứu cô.

Nhưng khi Chúc Song Song nhìn thấy chậu đồng lớn trong sảnh cưới, cùng với áo đen đang bình tĩnh xem hôn lễ chỗ khách mời, cô đã sụp đổ rồi.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn quỳ!" Chúc Song Song điên cuồng vùng vẫy, "Tôi không muốn dập đầu!"

Tô Vãng Sinh bị trói lớn tiếng chất vấn áo đen: "Là anh bày trò đúng không? Anh muốn làm gì?"

Áo đen thờ ơ nói: "Điều này là vì lợi ích của chúng ta."

Chúc Song Song bị đè ở trước chậu đồng, khoảnh khắc khi bị ấn xuống đất mặt cô đã tái đi.

Nỗi sợ hãi không thể giải thích được cùng với sự khó chịu dữ dội như muốn càn quét cô.

Tô Vãng Sinh sốt ruột không thôi, hắn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của từng người trong sảnh cưới.

Bà lão lớn tuổi phấn khích vỗ đùi vì cô dâu ngất đi và nói mọi chuyện sẽ thuận lợi suôn sẻ trong đám cưới ngày hôm qua, đang chờ mong mà nhìn sang, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Dập, dập, dập... Nếu dập ra máu ngất xỉu luôn thì càng tốt."

Tô Vãng Sinh dừng một chút, gầm lên: "Cô ấy không thể kết hôn với chú rể được, cổ đã ngủ với 6 người đàn ông rồi!"

Khuôn mặt của người dân đông cứng lại, người phụ nữ đang đè cổ Chúc Song Song cũng bất ngờ buông lỏng tay.

"..." Sắc mặt Chúc Song Song trắng bệch gầm lên lại: "Đạo sĩ thúi, anh nói bậy cái gì đó!"

"Bà đây hàng năm kiếm được chục triệu, còn có quỹ từ gia đình, mỗi năm ít nhất nuôi 8 thằng! Anh nói như vậy thì tôi còn mặt mũi gì trước các chị em tôi!"

Ngay khi Tô Vãng Sinh vừa dứt lời thì cô đã hiểu ý hắn.

Bọn họ cũng biết đám dân này đột nhiên gấp gáp muốn Chúc Song Song thế chỗ cô dâu vừa mới chết hẳn là đang định tiến hành hủ tục phong kiến nào đó.

Có thể Tô Vãng Sinh đã nhìn theo góc độ quan điểm truyền thống phong kiến, kết hợp với cuộc nói chuyện của cô dâu trước đó rằng chú rể luôn tôn trọng cô dâu và không bao giờ chạm vào cô dâu nên đã nói như vậy.

Lúc này nhìn thấy phản ứng của người dân, cô lại càng tin chắc vào suy nghĩ của mình, "Một năm ít nhất 6 tên, không thể xóa đi chiến tích của tôi được."

"..."

Sắc mặt người dân khó coi đến tột độ.

Họ chưa bao giờ gặp qua một người phụ nữ như vậy, lấy việc nuôi trai làm vinh dự.

"Đừng nghe tụi này nói bậy, cô ta chỉ mới 20 tuổi, đang học đại học, kiếm hàng chục triệu nuôi trai ở đâu ra."

Áo đen đã vượt qua không biết bao nhiêu phó bản và rất giàu kinh nghiệm, đương nhiên không bị bọn họ lừa, hắn bâng quơ nói: "Không tin các người có thể kiểm tra xem cô ta còn trinh hay không?"

Áo đen nhìn Chúc Song Song: "Cô bé, cô có biết người dân sẽ làm cách nào để chứng minh một cô gái còn trinh không? Tôi khuyên cô đừng tự chuốc lấy cực khổ cho bản thân."

Sắc mặt Chúc Song Song cắt không còn chút máu.

Từ lúc quỳ xuống đất, cô đã hoảng sợ đến toát mồ hôi hột.

Áo đen thấy cô im lặng, tiếp tục nói: "Tôi biết đám Trần Thiên, Trần Tình và Ninh Túc đều đang bò trong lò thiêu, cũng biết lò thiêu đó dẫn đến đâu."

Giờ phút này, hai người họ mới biết áo đen có thể trở thành thành viên cao cấp của guild Ngân Hoa không phải chỉ dựa vào vũ khí Dây Khóa Hồn biến thái của hắn.

Áo đen cười nói: "Thế nhưng tại sao các người không nghĩ rằng, nếu như nơi đó cất giấu đáp án rõ như vậy thì làm sao có thể dễ dàng qua được chứ?"

Chúc Song Song đột nhiên ngẩng đầu, "Anh có ý gì!"

Áo đen: "Vừa rồi bọn tôi có qua đó dò xét, bên trong lò thiêu đã bị giăng kín bởi vô số lệ quỷ ma quái bị thiêu sống, ngay cả tôi cũng không đối phó được, lúc tôi bước vào trong chỉ thấy một đống xương trắng và ngọn lửa vẫn đang bập bùng không dứt."

"Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó được!" Chúc Song Song lập tức lắc đầu.

Trợ thủ của áo đen: "Chúng tôi chẳng có việc gì phải lừa cô, Vương Minh đứng canh bên ngoài lò đã bị chúng tôi nhốt trong biệt thự rồi, lát nữa cô cứ đi hỏi hắn xem là biết liệu chúng tôi có nói dối cô hay không."

Áo đen trầm giọng nói: "Cô bé, bọn họ đều đã chết hết rồi, bây giờ không thể vào thế giới bên trong nên chúng ta chỉ còn có thể ở nơi này thôi. Nhưng đây đã là ngày thứ ba rồi, hy vọng cô có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi."

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đều không ngốc, đương nhiên 'hiểu' được 'khổ tâm' của áo đen.

Không thể đi qua bên kia được, manh mối quan trọng nhất bây giờ chính là chỗ cô dâu.

Còn cái gì có thể thích hợp hơn việc người chơi tự mình trở thành một cô dâu để biết được những gì mà người dân sẽ làm và cũng có thể hiểu được Ân Đại Quân đã trải qua điều gì.

Khóe mắt Chúc Song Song đỏ hoe, không thể chấp nhận sự thật rằng Ninh Túc đã chết. Người thanh niên duy nhất đứng trước mặt cô khi cô tuyệt vọng và bất lực nhất.

"Cô bé à, cô tỉnh lại đi, đây không phải thế giới trước kia của cô."

Lời nói của áo đen vang lên bên tai cô.

Đây quả thực không phải là thế giới trước kia cô sống, nơi mà cô được cha mẹ và anh trai của mình cưng chiều kể từ khi còn là một đứa trẻ.

Cha mẹ cho cô tiền nhiều đến mức không dùng hết, còn cả rất nhiều tình yêu thương mà không thể dùng tiền để đong đếm được.

Ở trường, khi có một thằng bé giật bím tóc của cô, anh trai cô đã xông đến và tẩn cho tên đó một trận.

Còn nơi này là trò chơi kinh dị thập tử nhất sinh.

Không ai có thể chân chính chiều theo cô và khiến cô ấy ỷ lại, bản thân cô cần phải tự đứng lên, dũng cảm khám phá.

Chúc Song Song cắn chặt môi, khàn giọng nói: "Tôi chưa từng có bạn trai."

Một phong bì đỏ đáp xuống trước mắt cô, bàn tay thô ráp trên cổ ấn đầu cô xuống, tiếng 'cốp' nặng nề vang lên trong sảnh cưới.

Tô Vãng Sinh như nổi điên, liều mạng hất những người xung quanh ra, "Chúc Song Song, cô đừng dập! Không phải cô mạnh mẽ lắm sao!"

Bố chú rể nói: "Thời gian không còn sớm nữa, dập mạnh lên một chút."

Ngay sau đó người phụ nữ đang đè đầu Chúc Song lại càng dùng thêm lực đập mạnh xuống sàn hơn.

Sau một tiếng "cốp" vang dội, vầng trán yếu ớt của Chúc Song Song lập tức chảy máu, môi cũng bị cô cắn đến tét ra..

Bà lão bên cạnh lập tức vỗ đùi, "Ồ, quá tuyệt! Máu chảy rồi, máu chảy rồi!"

Tô Vãng Sinh thấy sắc mặt của Chúc Song Song tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy, hơi thở dồn dập, mồ hôi dày đặc trên má và trán.

Cái này không phải hoàn toàn là do đau đớn tạo thành, mà là độ nhạy cảm của cô ấy rất cao...

Trước giờ vẫn luôn có thứ gì đó rục rịch như sắp bật ra khỏi bộ não hỗn loạn của Tô Vãng Sinh, lúc này bỗng trở nên rõ ràng.

"Tôi biết, tôi biết chuyện gì rồi!" Tô Vãng Sinh nói với áo đen: "Tôi biết tất cả rồi, anh đừng để cô ấy dập đầu nữa!"

Một cô gái được nuông chiều từ bé, nhìn người khác dập đầu còn không chịu được, cảm thấy đó là một sự sỉ nhục thì làm sao có thể chịu đựng nỗi nhục nhã mà dập đầu liên tục chỉ vì mấy tờ trăm đồng phù phiếm chứ.

Áo đen bước đến bên cạnh hắn, sau đó nói với người dân xung quanh: "Để tôi nói vài câu với cậu ta."

Không biết tại sao người dân lại rất nghe lời hắn, buông cánh tay Tô Vãng Sinh và tránh ra một chút.

Tô Vãng Sinh lập tức nói: "Hiện tại chúng ta đang đứng trên một phần mộ!"

Áo đen nhíu mày, "Nói rõ xem."

Chúc Song Song lại bị đập đầu xuống đất, Tô Vãng Sinh lập tức nói nhanh: "Chắc anh đã từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết địa phương nên có lẽ cũng biết một chuyện, đó là đừng nhặt bao lì xì ở xung quanh nghĩa địa, nếu nhặt thì coi như chấp nhận lời mời kết hôn của quỷ hồn xung quanh."

Áo đen thông minh và kinh nghiệm cũng phong phú, lập tức nghĩ ngay đến đám người cuối cùng đến dự hôn lễ vào ngày thứ hai, họ đã đưa cho cô dâu phong bì vô cùng đỏ, liền hiểu tại sao bọn họ lại muốn cô dâu tự đưa tay ra cầm lấy.

Tô Vãng Sinh: "Người cô dâu phải cưới cũng không phải là chú rể, mà là một người đã chết."

Cho nên chú rể chỉ đối xử tốt với cô dâu mà không có tiếp xúc thân mật gì với cô dâu. Cô dâu còn nghĩ đó là tôn trọng, cũng vì vậy mới có đám cưới mới được chia làm hai ngày.

Ngày đầu tiên là theo đám cưới kiểu tây, mấy câu mà cha xứ nói chẳng là gì ở một vùng thôn mê tín cả, chỉ có cô dâu mới tin thôi.

Đến ngày thứ hai mới là đám cưới thật, mà hôm sau chú rể gần như không bước lên sảnh cưới, thậm chí vợ chồng lạy nhau cũng không có, chỉ có cô dâu quỳ trước chậu đồng và dập đầu liên tục cho đến khi máu chảy ròng ròng ra sàn nhà.

Tô Vãng Sinh chỉ vào chỗ sàn nhà mà Chúc Song Song đang dập đầu: "Người chết mà cô ấy phải cưới đang nằm ở đó, phía dưới chính là quan tài, dập đầu với sàn nhà chính là đang dập đầu kết hôn với người chết ở bên trong."

Đại sảnh này được trang trí lộng lẫy tưng bừng, chỉ có sàn nhà là màu đen áp bức, hơn nữa mỗi một miếng đều dài và rộng.

Hôm đó, Ninh Túc nhìn chằm chằm vào sàn nhà nơi cô dâu dập đầu và nói rằng ngửi thấy một mùi quen thuộc. Tô Vãng Sinh không biết tại sao Ninh Túc lại cảm thấy quen thuộc với mùi người chết, nhưng hắn đoán Ninh Túc biết bên dưới có người chết.

Đáng lẽ lúc đó hắn nên thọc thêm một câu thì có khi cậu ta đã có thể phun ra rồi, chỉ là khi đó anh thôn dân lại gọi cậu ta đi ăn tiệc, nên hắn cũng lầm tưởng nhóc ham ăn ấy nói về mùi thịt.

Tô Vãng Sinh nói: "Nhóm người thứ hai đến căn bản không phải cha mẹ nuôi của chú rể, mà là cha mẹ của người chết."

Bọn họ chỉ muốn cô dâu gọi họ là cha mẹ và nhận lì xì từ họ mà thôi.

Tô Vãng Sinh: "Bọn họ đang tổ chức đám cưới ma với người sống."

Trước kia họ phân tích hướng sinh vật và hướng cô dâu không liên hệ với nhau, nhưng thật ra chúng có móc nối.

Ninh Túc và Trần Tình theo dõi đồ tể đến nhà tang lễ, nhìn thấy đồ tể đổi tro trong hủ màu đỏ thành tro của súc vật, thật ra tro cốt ban đầu trong chiếc hủ ấy chính là để chuẩn bị cho kết duyên.

Minh hôn với người sống và dùng tro cốt để kết duyên.

Tô Vãng Sinh nói: "Thôn Hòe Dương đang thực hiện hàng loạt vụ kinh doanh minh hôn kiểu này ở sau lưng."

Tô Vãng Sinh đã từng gặp qua chuyện này trong thế giới thực, giá cả minh hôn với người sống cao đến ngất ngưỡng, bởi vì phải cần có một người sống sờ sờ, bát tự còn phải phù hợp với người chết, thông qua mọi loại phương pháp và các nơi khác nhau để giam cầm người sống và người chết bên nhau.

Dễ dàng nhất là thủ thuật dùng tro cốt kết duyên, miễn là lấy được tro cốt của một người có điều kiện không tồi.

Có lẽ trừ bỏ đám cưới ma, thôn Hòe Dương này vẫn có nhiều hủ tục khác mà hắn không biết.

Họ đã làm ra một chuỗi sản nghiệp đen tối ở một nơi cách xa thành phố, giao thông bất tiện kém phát triển này.

Không biết đã có bao nhiêu người sống, bao nhiêu âm hồn bị họ lừa đến đây để trở thành vật mua bán.

Màn sương đen dày đặc ở thôn Hòe Dương vào ban đêm có lẽ chính là tiếng khóc ai oán của vô số người không cam lòng bị lừa.

Lời của hắn cũng bị người dân nghe được, họ xé bỏ mặt nạ đạo đức giả, rét lạnh nói: "Nếu mày đã biết thì đừng mong còn sống rời khỏi đây."

Tô Vãng Sinh vội nói với áo đen: "Xem đi, tôi nói có sai đâu, nếu anh đã biết thì đừng để Chúc Song Song dập đầu nữa!"

Áo đen: "Không, đây chỉ là bề nổi thôi, chúng ta còn phải biết Ân Đại Quân đã từng trải qua những gì trước khi chết, phải xem được toàn bộ quá trình."

"Anh!"

Người dân có thể nghe thấy những lời mà Tô Vãng Sinh nói thì đương nhiên Chúc Song Song cũng nghe được.

Cô đã biết tại sao mình lại cảm thấy khó thở ngay khi quỳ trên sàn nhà và nguyên nhân khiến toàn bộ cơ thể đều bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.

Cô dường như nhìn thấy được người chết dưới sàn nhà này, khuôn mặt hắn xám xịt, trên mặt chi chít vết hoen tử thi.

Mỗi lần cô bị ép dập đầu, chính là đang dán mặt với cái xác đó.

Với độ nhạy cảm cao, Chúc Song Song như đứng trước bờ vực sụp đổ.

Cô điên cuồng giãy giụa, "Không! Tôi không dập nữa, tôi không muốn dập đầu cưới nó!!!"

Nhưng sức lực của cô hoàn toàn không thể địch lại người phụ nữ trung niên, cô chật vật muốn thoát khỏi lòng bàn tay bà ta, mới bò ra được một chút đã bị bà ta kéo lại.

Những chiếc móng tay được chăm chút tỉ mỉ nghiến ken két trên sàn nhà màu đen tạo ra âm thanh chói tai và tuyệt vọng.

Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không có ích gì.

Một gã đàn ông cường tráng đi tới phụ người đàn bà kia, một trái một phải đè đầu và cổ cô, "Quá ít máu, mau dập thêm đi!"

Cả người Chúc Song Song ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như sắp ngất đi, đối mặt với sàn nhà càng ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, cô nghe thấy một tiếng vang thật mạnh.

Chậu đồng hứng bao lì xì trước mặt bị đá văng, còn chưa kịp đụng vào tường đã vỡ nát thành một đống bột.

Ngay sau đó, hai người đang giữ gáy Chúc Song Song bị thanh niên túm lấy cổ, lần lượt bị ném văng ra ngoài cửa.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Chúc Song Song liền bật khóc.

Ninh Túc vừa định đi đến đỡ Chúc Song thì bị một sợi dây đen dày và lạnh lẽo mắc vào cổ.

Cậu ngoái đầu nhìn áo đen, nghiêm túc mà lịch sự nói với hắn: "Thưa anh áo đen, tôi không thích bị dây thừng móc vào cổ như vậy, cứ như thể tôi là một con chó vậy."

Tác giả có lời muốn nói:

《Chỉ số lực là 32》 nhưng #chỉ số tấn công -# nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro