A small cloud in the sky | Em là người đặc biệt nhất | tu_tren_troi_roi_xuong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: A small cloud in the sky | Em là người đặc biệt nhất

Tác giả: aki (tu_tren_troi_roi_xuong)

Thể loại: hài, lãng mạn

Rating: 15+

Chống chỉ định: nếu bạn không đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nhân vật chính của truyện đến trường Daewnus học (vì khi đó câu chuyện mới thật sự bắt đầu) thì fic này có lẽ sẽ không phù hợp với bạn.

Summary: Một cô gái luôn mong mình sẽ là 1 nàng công chúa như Mia ( Nhật kí công chúa) nhưng hoá ra cô lại là 1 Harry Porter chính gốc. Từ vị trí của 1 thiên tài, sau khi nhập học vào trường phù thuỷ Daewnus, cô không được bạn học coi ra gì ngoài 2 từ "kém cỏi" (mà thật sự cô có kém cỏi hay không thì đó lại là 1 bí mật không nhiều người biết được.). Cứ ngỡ là câu chuyện không hề có gì bí ẩn nhưng thực chất càng về sau lại càng phát sinh ra lắm bí mật kinh thiên động địa. Từng bị những anh chàng đẹp trai nhất trường nói xấu sau lưng nhưng rồi chính họ lại suốt ngày xuất hiện bên cạnh che chở cho. Vào trường đúng nửa tháng, Hạ Vân đã trở thành học sinh nổi tiếng nhất trường Daewnus, không phải vì học giỏi mà là do có quá nhiều scandal, đặc biệt là các scandal gắn liền với các anh chàng đẹp trai nhất trường.

Câu chuyện này được chia thành 4 phần nhỏ. Phần 1: kể về cuộc sống bình thường cũng như vài khó khăn của Trương Hạ Vân. Phần 2: là khi cô nhập học Daewnus. Phần 3: rắc rối dở khóc dở cười của cô tại Daewnus. VÀ phần 4: sự thật.

Giới thiệu nhân vật:

Trương Hạ Vân: Một cô gái dễ thương, dù không xinh đẹp nhưng duyên xúc đổ đi không hết, rất thông minh và mất dậy. Dù sức khoẻ không tốt, và không biết võ nhưng lại quen hầu hết đầu gấu trong thành phố (do mức độ đều giả quá cao còn khiến người khác phải phục tùng). Rất ghét anh trai, vì không bao h bắt nạt được anh ta. Luôn giả nai, ra vẻ mình là người hiền lành để được cậu bạn ngồi cùng bàn Ryan Hunizts giúp đỡ. là thành viên của nhóm Jove.

Trương Chí Đông: anh trai của Hạ Vân, đẹp trai vô đối, học giỏi, tài năng xuất chúng, là hotboy trong số những hotboy. trước mặt người khác, ta luôn là người anh thương yêu em gái, nhưng thực chất khi không có ai mới lộ bộ mặt thật của mình. Coi việc bắt nạt và hành hạ em gái là thú vui tiêu khiển tao nhã của bản thân. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là anh ta ghét em gái của mình. khi Hạ Vân gặp nguy hiểm Chí Đông đều có mặt giải cứu, nhưng cứu được rồi lại tiếp tục hành hạ cô em của mình. là đội trưởng của Sunshiners.

Ryan Hunizts: luôn bị Trương Chí Đông coi là đối thủ số 1 của mình do Ryan rất đẹp trai, thông minh và tài giỏi không kém gì anh ta. đặc biệt giữa hai người lại có quá nhiều điểm trùng hợp. là người lạnh lùng, cũng là người trong mộng của Hạ Vân(mà phải mãi sau này cô nàng mới chịu thừa nhận, do cô luôn nghĩ là mình yêu 1 người khác chứ không thể là Ryan được). Ryan Hunizts là đội trưởng của Jove.

Bùi Thu Hằng: bạn thân của Hạ Vân. là cô gái năng động, rất thích thể thao, biệt tài là gây ra rắc rối cho người khác.

Phần 1: Trương Hạ Vân là tôi.

Thứ sáu, ngày 25 tháng 1.

" Tuy hơi sớm...nhưng quà giao thừa của mình nè." Vừa nói Hằng vừa đưa cho mình cuốn nhật kí này (Hứ, sớm sủa nhỉ, hôm nay mới là mùng 8 Tết thôi mà?). Với vẻ mặt đầy ăn năn, nó chúc mình sẽ giống như công chúa Mia, bùng một cái bỗng trở thành người thừa kế vương quốc Genovia xinh đẹp. Sau đó là một bài diễn thuyết của "Nữ hoàng rắc rối".

" Tin mình đi, Hạ Vân. Chỉ ngoài việc học kém môn Tiếng anh, còn tất cả bồ đều ăn đứt Công chúa Mia. Bồ học tốt môn đại số, mẹ bồ hổng có hẹn hò với thầy dạy Toán của tụi mình, anh hai của bồ là HOTBOY của Học viện Quan hệ Quốc tế, bố mẹ bồ vẫn là một cặp trời định. Và quan trọng nhất đây này, tuy bồ hông xinh nhưng cực duyên dáng, tóc bồ ko có giống rễ tre và ngực bồ ko phẳng lì. Vì vậy, bồ..."

" Được rồi, bồ được tha thứ. Cảm ơn vì món quà đến muộn của bồ." Nhìn cái miệng liến thoắng của con bạn thân, mình ko thể ko bật cười. "Huống chi với tớ" có còn hơn ko. chưa bao giờ mình thấy yêu quí cô nàng như thế này. Chơi với nhau từ hồi lớp 1 đến giờ, đây là lần đầu tiên mình nghe thấy Hằng ca tụng người khác ko tiếc lời như vậy. Đáng lẽ nó phải tên là "Xê-Hằng dẻo mỏ" chứ ko phải là Bùi Thu Hằng. Tạm thời chấm cho nó điểm 9+ để cô nàng còn biết cố gắng trong những lần sau...

Có lẽ phải đi ngủ thôi, muộn quá rồi. Hình như ngày mai trả bài Tiếng anh một tiết thì phải, chẳng biết được mấy đây? Hhm...hmn... mà liệu mình có là Mia thứ 2 ko nhỉ? Biết đâu ngày mai bố bỗng nói với mình rằng:Bố là hoàng tử của nước nào đó. Vì yêu mẹ nên bố đã quyết định rời bỏ ngai vàng để được sống bên mẹ, chăm lo cho gia đình. Chao ôi, ước gì đó là sự thật !

Thứ bảy, ngày 26 tháng 1.

Thật là ko thể tin nổi !!! SOS !!! Help me !!!

Mình đã bỏ ra mấy ngày trời để ôn tập môn Tiếng anh thế mà chỉ thu được con 6 - đáng ghét. Đã vậy, cô Quỳnh (cô giáo dạy tiếng anh) còn gọi điện cho mẹ và phàn nàn về mình: "Em Vân thuộc và hiểu nghĩa của các từ, nhưng về cấu trúc em ko nắm vững. Tôi ko thể hiểu tại sao..."Chỉ vì cái từ "tại sao" đó của cô mà em phải hứng chịu trận mắng này của mẹ:

"Mẹ ko thể hiểu tại sao con lại học tệ môn tiếng anh như vậy. Anh của con thì xuất sắc trong tất cả các môn ngoại ngữ, còn con... hãy nhìn lại mình đi. Con đâu có phải chịu áp lực gì?" - nói rồi mẹ đùng đùng bước xuống tầng dưỡi

mẹ đùa ak? Con ko phải chịu áp lực gì? 6,5 là điểm trung bình môn học của cô chủ nhiệm con đạt được trong học kì 1. Phải đứng sau cái bóng của ông anh giỏi toàn diện, suốt ngày bị đem ra so sánh rồi bị chê bai. Là con gái mà ko biất may vá thêu thùa ra làm sao. Thích 1 người nhưng ko dám bày tỏ. thế tất cả ko phải là khó khăn để con lăn tăn ak? mẹ chẳng bao h thèm hỏi con đang nghĩ gì cả, mẹ làm buồn quá... rất buồn. ước chi mình có thể được sống 1 mình, ko bị quát mắng, ko bị thằng anh chế giễu thì tốt biết bao. Ôi ước mơ mãi chỉ là ước mơ, hix hix hix...

• It + takes/took + sb + time + to do sth

• In spite of/Despite + N/V-ing

Chủ nhật,ngày 27 tháng 1

8.00 A.M

Mình chẳng muốn xuống dưới nhà nữa. Có vẻ như nỗi buồn ko vơi nhiều như mình tưởng, hix hix... mình ghét mình quá.Rõ ràng mình đang chạy trốn sự thật, cố thoát khỏi nó, muốn nó ko ám ảnh nhưng lại ko dám đối mặt, vượt wa. Chẳng lẽ mình yếu đuối như vậy sao

"Cốc...cốc...cốc. Ốc sên...ên...ên...n, em vẫn chưa dậy ak" - 1 tiếng nói vọng vào từ bên ngoài

Mình biết giọng nói này, đó là của ông anh "yêu quái"- tuyệt vời hơn cuộc đời, hoàn hảo nhờ gian sảo

"Trương Hạ Vân...bố mẹ đang chờ em ở dưới đó. nếu 2 phút nữa em ko có mặt thì hậu quả tự chịu 1 mình đấy

Sau 31 từ đấy là những tiếng bịch bịch và mọi thứ lại trở nên im ắng như trước đó

10.00 p.m

Lúc sáng mình bước xuống nhà, đúng là bố mẹ đã chờ sẵn ở dưới đó thật

- Vân, cho mẹ xin lỗi về truyện hôm qua, lúc đấy mẹ hơi mất bình tĩnh

- Ko sao đâu, con quên rồi ak. - mình ngước lên nhìn mẹ. Mẹ ngồi bên cạnh bố, mái tóc xoã ra, quăn thành từng lọn. Gương mặt mẹ hôm nay ko trang điểm nhưng vẫn toát lên 1 vẻ đẹp quí phái. mẹ là thần tượng của mình. 1 người phụ nữ hoàn hảo. Mẹ là tổng giám đốc của tập đoàn M.H - 1 trong 10 tập đoàn lớn nhất Châu Á và đứng đầu ở Việt Nam. mẹ vừa làm tốt công việc ở công ti mà vẫn đảm nhận 1 người vợ hiền, 1 người mẹ tốt. Còn bố, bố là Tổng giám đốc tập đoàn C.L. Dưới quyền bố là hàng triệu nhân viên. C.L tập đoàn đứng hàng đầu thế giới, đã có chi nhánh ở hầu hết các quốc gia trên thế giới. mà sao mình lại viết về nghề nghiệp của bố mẹ nhỉ? Mình điên rồi. lúc này bố cũng đã gập tờ báo lại, để sang 1 cái ghế bên cạnh. Bố tháo kính ra rồi cất tiếng nói - những lời nói mà mình sẽ ko bao h chấp nhận được

- Bố mẹ muốn con học tốt môn tiếng anh, muốn con tiến bộ hơn

- Vâng, con biết - mình khẽ trả lời, bắt gặp ánh mắt của bố,mình vội way đi. Mình muốn tâm hồn của mình được thảnh thơi nên mình để cho nó tự do lơ lửng, cho nó trôi đi cùng dòng suy nghĩ

- Vì vậy, bố mẹ quyết định...(tất cả bỗng trở nên yên lặng 1 cách lạ thường)... để anh hai con kèm con môn học này

Ko, ko thể nào, bố mẹ đừng có nói như vậy chứ. Tâm hồn của mình lập tức way trở về. Trời ơi, cứ như vừa có 1 gáo nước lạnh đổ vào đầu vậy. Đáng sợ wa'...mình đang gặp cơn ác mộng đáng sợ nhất từ trước tới h.Lão Chí Đông sẽ là gia sư của mình. Chúa ơi, hãy cứu con với, làm ơn làm phước mà. Đừng để con...

- Bố mẹ hi vọng con đồng ý - Mẹ đã cắt đứt lời cầu nguyện chúa trời của mình. Đúng là định mệnh, Chúa cũng ko muốn giúp mình. Hay là ko thể giúp nổi mình nhỉ

- Dạ, tất nhiên.Vậy thì tốt wa' ak! - mình cố gắng nói 1 cách tự nhiên nhất có thể, cố sao để người ko ngã khỏi ghế. Chẳng lẽ lại gào cái miệng ra là mọi người có bị làm sao ko khi cho cái thằng anh ác ma đội lốt thiên sứ Chí Đông làm gia sư cho mình. Mình lấy cái đầu mình ra thề là hắn sẽ hành hạ mình đến chết cho coi chứ dạy dỗ học hành cái gì

- Con chắc chứ - mẹ nhìn mình dò hỏi

Cố gắng nở 1 nụ cười tươi (đúng hơn là gượng gạo), mình khẽ gật đầu và cảm ơn bố mẹ vì đã tìm cho mình 1 tên chết bầm làm gia sư

"Ủa? em đồng ý thật hả, Sên? - Cái tên chết bầm mình vừa rủa ở trên gặng hỏi khi gặp mình ở cầu thang. Em làm anh bất ngờ đấy. Ấy suýt quên. Con bạn Hằng rắc rối của em vừa gọi điện và nhờ anh nhắn hộ: 2 đứa hẹn nhau ở chỗ cũ lúc 9h để cùng làm việc gì đó mà chỉ cần nói thế Hạ Vân sẽ biết. Thôi hi vọng anh em mình hợp tác tốt hén" - nói xong hắn lao ầm xuống cầu thang. Mong sao lão bị ngã và gãy chân luôn đi. thế là hay nhất

Mình ghét lão Chí Đông quá trời. Từ bé mình đã thấy được bộ mặt cáo già của lão. Lão suốt ngày bắt nạt mình thôi ak. Vậy mà chẳng có ai tin mình cả, kể cả con nhỏ Thu Hằng nữa. nghe tin cái thằng chết bầm đó sẽ kèm mình môn tiếng anh, nó còn gào ầm lên kêu mình sướng. E hèm,nguyên văn lời nó này: "Bồ sướng nhỉ?Anh Đông sẽ dạy thêm tiếng em cho bồ sao? Thích thật đấy,có một anh trai tuyệt vời như ảnh thì tuyệt biết bao,nhất bồ nhé!(???). Uk, sướng thật đấy! Mình chỉ còn biết ậm ừ cho qua chuyện.trong con mắt của những người khác(và cả Thu Hằng ) HOT BOY là những chàng trai rất tuyệt. Còn mình, 18năm trời sống cùng nhà với 1 HOT BOY,mình quá hiểu họ là những người như thế nào.Trước mặt các cô gái:tuyệt+duyệt nhưng thực chất đó là con người:nhỏ nhen,xấu xa,tệ hại. Mình đã giải thích với nhỏ Hằng bao nhiêu lần rồi nhưng nó có tin đâu. Đã thế nó còn kêu mình là quá ác cảm với các HOT BOY (vì mình chưa có chàng trai nào thích,bạn bè tốt nhỉ?), đã thế nó còn đưa ra một đống luận cứ để chứng minh cho ý kiến của nó nữa chứ. Đã vậy thì tốt nhất mình cứ "ngậm hột thị"cho xong chuyện...

...Mình thật may vì đã ko lí sự với nàng, nếu hông thì nhỏ làm sao chịu chia sẻ thông tin thu thập được cho mình. Hông biết kiếm ở đâu ra được nguồn tin (mà chắc gì đã chính xác đâu) nó te te cái mồm rồi đòi phần thưởng. Rồi nó kể khổ, kêu là vì kiếm thông tin về anh ấy cho mình, nó đã phải "trèo tầng, lội lớp" vất vả ra sao...(Hứ, đúng là ko biết ngượng)

Mình đã chép lại những gì nó nói ra đây:

• Họ và tên của "anh ấy": Trần Đức Minh

• Ngày sinh :11/11. (ngày đẹp nhỉ? giống ngày sinh của mình)

• Sở thích : chơi bóng chuyền(woa, giống mình quá), thích nhạc ROCK(cái này lại ko giống mình rồi), thích học ngoại ngữ (tại sao lại là môn hắc ám đó...)

• Đặc điểm nhận dạng: tóc đen, cắt ngắn. Mặt hơi dài, ko đẹp trai (bằng các HOT BOY )nhưng toát lên vẻ thông minh, dễ gần. Ảnh có đôi mắt màu nâu (vậy sao, giờ mình mới biết đấy. Hồi trước cứ mỗi lần đi ngang qua, một là mình cúi gằm, hai là vênh mặt lên rồi lướt qua thật nhanh. Chỉ sợ mặt đỏ ửng lên thì lộ hết. Vì vậy mình ra vẻ ko để ý rồi sau đó chuồn. Ngu thật, nếu mình cố gắng cất tiếng chào ảnh hoặc ít nhất là nở một nụ cười thì có lẽ tình hình đã ko như thế này rồi,hix...hix...). Ảnh cao 1m80, cân nặng: hổng biết; nhóm máu: chẳng hay; tính tình: chẳng hay; chẳng ai hiểu nổi...??? Hừ, bó tay.com. EXE với thông tin của cô nàng luôn.

Thứ hai,ngày 28 tháng 1

Xin thề trước Chúa, hôm nay Trần Đức Minh đã cười với mình, ảnh còn nói "chào bạn" nữa chứ, mình chắc chắn đó là sự thật 100%. Cảm giác lúc đó sao mà hạnh phúc quá trời,mình gần như nghẹn thở vì bất ngờ và sung sướng. Ôi...yeah...

Nhưng...chưa hết bàng hoàng, mình chợt nhớ ra. Mình đã ko chào đáp lại, ôi sao mà ngốc quá vậy, mình đúng là vô tích sự mà, hu...hu... Trời ạ, đã vậy, Thu Hằng còn quạt cho mình nột trận nữa chứ:

- Sao bồ hấp quá vậy! Mọi lần mình đã phải đẩy bồ lên trước hoặc trốn ra sau, tất cả chỉ để bồ có thể chào hỏi, làm quen với hắn. Bao lần tạo điều kiện là bấy lần thất bại, bồ cứ kêu là run, là sợ, là do người ta tưởng mình có ý đồ gì. Vậy mà "cơ hội ngàn năm có một" đến, hắn "tự nguyện" "chào bồ", vậy mà bồ bỏ lỡ cơ hội, ko thèm đáp chào người ta. Thế nào hắn cũng tưởng là bồ kiêu, khinh hắn. Nói ko ngoa thì cơ hội làm bạn của hắn của bồ giờ bằng zero. Đáng đời bồ .

Nói xong, "Nữ hoàng rắc rối" còn tặng kèm cái bĩu môi miễn phí nữa. Bạn bè với nhau tốt nhỉ?

- Mình biết lỗi rồi mà, lần sau mình sẽ chừa, mình sẽ...

- Lại có lần sau nữa sao? Hôm nay hắn ăn nhầm phải gì thì mới chào bồ chứ? Chắc gì lần sau Thần May mắn còn mỉm cười với bồ nữa, đời bồ thế là xong rồi. Xong rồi...hiểu chưa? Tất cả đã hết rồi...ồi...i.

- Hiểu, mình hiểu mà. Bồ ko cần phải hét vào mặt mình như vậy đâu. Mình là một đứa ngốc, ko biết nắm lấy cơ hội, mình ko thể trở thành bạn gái của Trần Đức Minh được, mãi mãi ko bao giờ. Bồ hài lòng chưa?

- Ơ...mình xin lỗi. Mình ko cố ý, mình ko muốn ko muốn làm bồ buồn. Cuối cùng thì giọng nó cũng chịu trở lại âm lượng bình thường - Mình chỉ lo cho bồ thôi. . . .Mình...mình ko muốn bồ bị tổn thương. Mình...mình...

Ngước mắt lên nhìn con bạn thân, mình chợt nhận ra nét thoáng buồn trong đôi mắt to, đen của Hằng. Một cơn gió chợt nổi lên, mái tóc ngắn của Hằng tung bay trong gió. Sau đó lại ôm lấy ôm lấy khuôn mặt tròn khi gió lặng. Thu Hằng cũng giống mình, hai đứa đều ko xinh đẹp, ko phải là HOTGIRL của trường. Bọn mình hiểu nhau, biết nhau thích gì. Hằng chính là cô bạn thân duy nhất, là sự an ủi của mình là niềm vui, là cố gắng của bạn thân. Nhỏ chính là người đem lại sự lạc quan, niềm tin yêu cho mình trong lúc khó khăn nhắt. Cuộc sống của mình tốt đẹp hơn khi có Hằng. Đã bao lần muốn cảm ơn với nó nhưng mình lại ko thể mở miệng ra được, Mình đã giấu quá nhiều cảm xúc với Hằng....

- ... Này,cái tên HOT BOY của trường mình ấy...Hằng đã phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa,nó ko muốn mình nghĩ ngợi quá nhiều, đúng là nó rất quan tâm tới mình.

- Ai cơ? À! Nguyễn Quốc Anh hả? Sao bồ lại nhắc tới tay đó?

- ukm, thì dù sao HOT BOY cũng phải cặp với HOT GIRL mà...

Trong đầu mình lúc này bỗng hiện ra cái cảnh Nguyễn Quốc Anh hôn Hoa Khôi. Mình đã vô tình nhìn thấy cái cảnh chúng nó đằm thắm, ân ái mặn nồng cách đây mấy hôm. Thật là kinh tởm. Trước đây, mình cứ nghĩ được hôn người yêu thật tuyệt nhưng từ hôm bước nhầm vô căn phòng có một cặp tình nhân đó, mình bỗng thấy ghê sợ, hãi hùng. Nhưng nếu được Trần Đức Minh hôn thì cũng tuyệt đấy nhỉ. Chắc nụ hôn đó sẽ rất ngọt ngào. Ước chi, nụ hôn đầu tiên của mình sẽ được Đức Minh cướp đi.

- ...Ủa, mà chuyện đó thì đâu liên quan gì tới tụi mình. Bồ thừa thời gian để quan tâm tới họ ak, Thu Hằng ? Chẳng lẽ...

- Ko, mình chỉ tò mò thôi. người mà mình quan tâm tới bồ cũng biết đấy (Nghĩa là nhỏ đã thích 1 kẻ nao đó rồi sao?)

- Ai? Người mà mình cũng biết ư? Bồ muốn nói đến ai vậy? Nói rõ đi, mình ko thích sự quanh co, bồ biết mà Hằng.

- Anh ấy cũng là...là...một...HOT BOY và tất nhiên ko phải là Nguyễn Quốc Anh. Anh ấy tuyệt vời hơn rất nhiều: đẹp trai cực độ, tốt bụng, ga-lăng, thể thao số một, vô cùng tài giỏi. Nói tóm lại là đỉnh của điểm.

Ặc...ặc...chết mất, trên thế giới này có người như vậy sao? Liệu có phóng đại sự thật quá nhiều ko vậy? Chẳng lẽ trên đời này có người tuyệt vời thế sao, ko thể tin nổi...Khoan đã, hình như mình biết người này!! Đẹp trai cực độ, thể thao số một vô cùng tài giỏi,... Trời ơi, chẳng lẽ đó là... ko, ko thể nào, ko thể có chuyện đó được...Vô lí, vô lí quá sức... Nhưng hình như đúng là... ko phải đâu,chuyện đó ko thể là sự thật...nhưng theo mình biết thì trên đời này chỉ có mỗi người đó thôi...ko, mình tưởng tượng quá nhiều rồi. Thu Hằng sao lại thích người đó được, chuyện đó ko thể xảy ra nhưng có thể lắm chứ, tại sao lại ko nhỉ? Ôi, chúa ơi, con bị điên rồi, tại sao con lại nghĩ đến người đó chứ?

Tốt nhất mình nên dành thời gian để ôn tập cho bài kiểm tra Tiếng anh sắp tới hơn là nghĩ xem "ai"là người đó của Hằng.

* Những việc mình cần làm:

• Chú tâm hơn tới các cấu trúc Tiếng anh

• Ngừng nghĩ ngay về những điều Hằng nói hôm nay

• Tìm hiểu thêm và thu thập thật nhiều thông tin về Đức Minh

• Cố gắng chấp nhận sự thật anh Chí Đông sẽ làm gia sư mới cho mình

• Cố gắng gặp anh Đông 2 tiếng/ngày (thời gian học) và ko nghĩ xấu về ảnh nữa.

Thứ ba, ngày 29 tháng 1.

- Bố! Mẹ! Con đã về. - Uể oải cất tiếng nói, mình quăng cái ba lô xuống sofa rồi lững thững bước vào bếp.

- Ừ, con về rồi hả? - Một giọng nói ồm ồm vọng ra từ trong bếp.

Hơ, mình nge nhầm thì phải, cái giọng đó hổng giống của ai trong nhà. Vừa bước vào bếp, mình tá hoả khi phát hiện ra một tên con trai tóc đen, ngồi quay lưng lại phía cửa nơi mình đang đứng. Người con trai đó quay lại nhìn mình rồi nhe răng ra cười ( rõ ghét! )

- Sao về sớm thế, con gái ốc sên của ta?

- Anh đang làm cái khỉ gì vậy? Sao lại nhại giọng cái kiểu đấy? Kì cục quá đi...Mà tại sao anh vẫn ở đây? Anh chưa biến về trường ak? Bố mẹ đâu, sao em ko thấy?Anh...

- Sì...tốp...sao hỏi nhiều thế, phải từ tư chứ. Thứ nhất anh đang phải viết một số điều quan trọng. Thứ hai lại còn có kiểu nhại khác hay hơn hả? Thứ 3: đầu tháng hai trường mới bắt đầu học tiếp. Thứ 4: dù sao thì tối anh vẫn phải về cơ mà,thế em nghĩ anh sẽ dạy em học tiếng anh qua mạng hay qua điện thoại chắc? Thứ 5: Bố mẹ đến nhà bác Sang. Cuối cùng nuốn hỏi gì thì hỏi nốt đi, sau đó chúng ta sẽ phải nói chuyện. Thế nào ngắn gọn dễ hiểu chứ hả?

- .......

- Tốt, vậy bây giờ bắt đầu chuyện chính. Vừa nói ổng vừa đưa cho mình một tờ giấy mới rút từ tệp ổng đang viết - Đọc đi!

- Cái gì vậy, thật đúng là r..... Hả? Bản cam kết về chuyện học thêm tiếng anh của Trương Hạ Vân ? Em hả?

- Hỏi kì nhỉ? Trả lẽ tên "mày" là Trương Hạ Sách ak? nhanh lên đi, "tao" còn có hẹn lúc 7.00 P.M đấy... Đồ ốc sên!

"Mày", "tao" ? Ông vừa nói vậy hả? cuối cùng thiofcũng chịu quay lại đúng khuôn mặt thật, đúng là cáo già giả nai!

- Tôi Trương Hạ Vân - làm cam kết này xin hứa: Sẽ học hành nghiêm chỉnh, nghe theo lệnh của thầy Chí Đông, ko nghỉ giờ tự tiện vì bất cứ lí do gì. Chỉ có thầy mới có quyền cho nghỉ... - Mồm há hốc, mình như đang rơi xuống lòng địa ngục, ổng lại định làm gì nữa đây?

- Đọc tiếp đi, nhanh lên - Hắn hẵng giọng

- Một ngày tôi sẽ học đủ hai tiếng, 1 tuần 7 buổi, ko thiếu 1 giây, ko thừa 1 phút. Trong thời gian học, tôi sẽ ko làm việc riêng, ko đi vệ sinh, ko nhận điện thoại, ko nói chuyện. Thời gian học từ 5.30 P.M đến 7.30 P.M bắt đầu từ ngày 30/1. Tôi sẽ cố gắng hết sức để ko bị nhận bất kì 1 điểm kém nào trong môn ngoại ngữ. Nếu vi phạm tôi xin chịu trở thành nô lệ suốt đời cho Trương Chí Đông - anh trai của tôi...

- Hả? Cái gì vậy? Anh định giết em hả? Đừng có đùa kiểu này,em yếu tim lắm,em ko thể chịu được bất cứ cú shock nào.

- Đùa cái con khỉ ấy, mày nghĩ dạy 1 đứa em gái ngu hơn bò, chậm hơn ốc sên, ngớ ngẩn hết sức tưởng tượng dễ lắm hả? Kí đi, tao còn có hẹn. Mày mà để tao trễ hẹn thì đừng hòng sông yên ổn trong ngôi nhà này?!!

Ối, chết mất, mình ko tin được hắn lại lật mặt nhanh như thế. Hắn còn bỉ ổi, xấu xa hơn cả chúa tể hắc ám - Voldemort nữa. Ặc...ặc...chết mất, ko thể tin được là mình đã kí vào đó. Đồ cáo già, sói già,s ẽ có ngày tôi sẽ lật mặt, phơi bày anh ra trước ánh sáng!!!!!!!!

• Những việc mình phải làm:

1. Cố gắng lừa dối bản thân,anh của mình là người tốt.

2. Ko được phép vi phạm bất cứ lỗi gì trong bản cam kết.

3. Cắt hết các thười gian rảnh rỗi, tụ tập với hội bạn để có thời gian ôn tập (ko thì tèo)

4. Thôi ko nghĩ về Trần Đức Minh nữa.

5. Tìm cách lật bộ mặt thật mà ai cũng biết kà ai đó để cho ông hết huyênh hoang.

Thứ tư, ngày 30 tháng 1

Vừa mới tan học là nhỏ bạn thân đã kéo mình vô cửa hàng lưu niệm "Ngàn năm". Giống như cái tên gọi của nó, cửa hàng khá cổ kính (mà đúng hơn là cũ kĩ), được làm bằng gỗ cũng khá đẹp. Nhìn hàng sập sệ vậy mà bán nhiều đồ đẹp ra trò. Mình và Hằng đã phát hiện ra nó cách đây 3 năm và giờ là vị khách thường xuyên và hiếm hoi của Ngàn năm.

- Ủa, Vân, Hằng đến rồi ak? - Ông Bá cất tiếng hỏi khi thấy tụi mình bước vào.

Ông Bá là chủ của Ngàn năm . Ông chắc phải quá 60 rồi nhưng vẫn chưa có vợ con gì. Mặt ông xuất hiện khá nhiều nếp nhăn, mái tóc đã bạc gần nửa, ông rất vui tính và rất quý tụi mình, đặc biệt là mình, he...he... (Tất nhiên rồi, mình vẫn thường giúp đỡ ông việc cửa hàng mà)

- Dạ vâng, tụi cháu đến đây để mua quà lưu niệm... Tụi mình vừa toe toét cười vừa đồng thanh nói.

- ...Để mua quà kỉ niệm tròn 12 năm quen nhau hả? - Ông Bá tiếp lời và nở một nụ cười thật hiền từ.

- Ơ, ông còn nhớ sao? - Thu Hằng ngạc nhiên hỏi.

- Tất nhiên rồi, bởi các cháu là vị khách đặc biệt mà. Hôm nay ta sẽ giảm giá hàng cho các cháu mua, ngoài ra sẽ tặng kèm 1 món quà cho mỗi đứa coi như là quà chúc mừng.

- Yeah! Tuyệt quá, chúng cháu cảm ơn ông rất nhiều.

Và Hằng nhanh chóng chọn lấy chiếc nhẫn mặt sao có đá, con bé vui hớn hở. Còn mình nhìn khắp cửa hàng, và dừng trước 1 cái giá. Trên đó có 1 cái hộp bên trong đựng chiếc dây chuyền mặt đá được tạo bởi 2 chữ cái V&M, đó chính là đồ trang sức mình thích nhất...

- Cháu có thể lấy món quà đó sau được ko ạ?

- Ồ tất nhiên rồi, Hạ Vân . Bất cứ khi nào muốn nhận lại món quà chúc mừng, cháu hãy đến và chọn.

- Hạ Vân , hôm nay đúng là ngày tuyệt vời. Ông Bá thật tốt. Tớ rất vui - Thu Hằng "rắc rối" cười toe toét sau khi bước ra cửa hàng với chiếc nhẫn mới.

- Uk, hôm nay rất tuyệt, mình cũng rất vui.

Trời ạ, tuyệt cái nỗi gì chứ, mình mà biết sẽ xảy ra những chuyện gì sau đó thì có đánh chết, mình cũng ko bảo hôm nay tuyệt...

- Sên, nhanh lên, 1 phút nữa là tới giờ học đó - Anh Chí Đông quát tháo ầm ĩ lên khi thấy mình bước vô nhà.

- Được rồi, được rồi. Em sẽ xuống ngay, anh ko kần phải het to như vậy đâu. Mình làu bàu đi lên cầu thang.

Vừa tới cửa phòng, mình lao ầm vào lấy sách vở rồi chạy 1 mạch xuống dưới phòng khách.

- Sên, em nhanh 1 giây đấy. Chỉ chậm 1 tích tắc nữa thôi là em sẽ phải trở thành nô bậc của anh đấy. Công nhận số em may mắn thật đấy...

- Anh có thể bỏ từ "đấy" ở cuối mỗi câu được ko? em nghe chán rồi đấy. Thế anh có định dạy em ko đấy? em tưởng anh đã nói sẽ ko bao giờ để việc dạy học cho em trễ 1 giây cơ đấy.

- Ok. Nếu như em đã sẵn sàng - Rồi ổng nở 1 nụ cười rõ tươi để đáp lại cái bĩu môi của mình.

Hai tiếng đồng hồ sau đó mọi việc diễn ra cũng ko đến nỗi quá tệ. Thỉnh thoảng mẹ có đi ngang qua phòng khách để lấy đồ và mang cho mình 1 ít bánh. Đó là những giây phút hiếm hoi mình được thảnh thơi khỏi bài kiểm tra từ vựng, ngữ pháp. Nhưng khi mình ngước lên nhìn mẹ bất ngờ, mình bắt gặp mẹ đang trao đổi với anh Đông một cách giấu giếm, bí mật. Mình khẳng định lúc đó ánh mắt của mẹ chứa đầy sự bất an, lo lắng, buồn rầu. Chẳng lẽ mẹ thất vọng về mình đến mức đó sao? Đã thế lúc bố về, mình phải vào bếp dọn cơm giúp mẹ, mình đã vô tình nghe thấy tiếng thở dài của mẹ. Sau đó khi ra phòng khách mình còn thấy bố và anh Đông đang trao đổi gì đó, thỉnh thoảng còn liếc 1 cái đáng ngờ về phía phòng khách nữa chứ.

8.15 P.M ngày 30 tháng 1

Trong lúc ăn cơm, bố bỗng nói ra những câu rất khó hiểu:

- Vân, nếu như có một ngày con biết rằng mình ko phải là một cô gái bình thường thì con sẽ phản ứng ra sao?

- Ý bố là gì, con ko hiểu?

- Hhm... hmn... ý bố muốn nói là... nếu như... nếu như... con ko phải người bình thường thì con thấy sao?

Hừ, bố đang định nói gì vậy nhỉ? khó hiểu thật.

- Hhm... hmn... Nghĩa là con ko giống như những người khác. Ý của bố là thân phận của con hoàn toàn khác với các bạn con. Bố muốn nói là...

Hừ, mình bắt đầu bực rồi đấy. Bố muốn nói gì thì cứ nói quách cho xong. Mình ghét cái kiểu úp úp mở mở, nói cứ giật cục, ngắt quãng kiểu này quá... Chà, chà cuối cùng thì bố cũng chịu nói dứt khoát, dễ hiểu hơn rồi.

- Vân này, có lẽ bố diễn tả ko được tốt cho lắm, mong con thông cảm... Nhưng bố muốn con hiểu rằng con ko phải là... một người bình thường, con có 1 thân phận rất cao quý...

- Vậy thì con là ai? Bố bắt đầu làm rối óc con lên rồi đấy! - Mình sửng sốt hỏi lại.

- Hạ Vân , thôi được rồi, bố sẽ nói cho con biết, thực ra... con chính là một...

- E hèm! E hèm.

Mình đang vô cùng chăm chú lắng nghe thì mẹ bỗng đằng hắng giọng, hix...hix...mẹ ơi, chẳng đúng lúc gì cả. Bố đang định nói một điều gì đó rất quan trọng với con mà, mẹ đừng làm bố mất tinh thần như thế chứ.

- Kìa em, em ko sao chứ? - Bố lo lắng hỏi mẹ.

- Vâng, em ko sao - Mẹ mỉm cười đáp lại bố.

Đã đến lúc mình lên tiếng đòi công lí rồi đây.

- Bố, bố ơi, bố nói tiếp đi chứ, thực ra thì con là ai vậy? Bố đừng làm cho con hồi hộp nữa.

- Uk, bố nói ngay đây... nhưng Vân, con phải bình tĩnh đấy. Thực ra con chính là một...

- Anh Bình thôi đi. Đây là bữa cơm mà, có gì để sau hãy nói. Nếu như anh ko muốn bữa ăn của chúng ta mất vui thì hãy ngừng lại ngay những gì anh định nói.

Bỗng dưng mẹ lại gắt ầm lên với bố! Sao thế nhỉ, có bao giờ mẹ to tiếng với bố như vậy đâu. Sao mẹ lại ngăn ko cho bố nói gì với mình? Mọi người đang tính giấu mình chuyện gì vậy nhỉ?

Hey, khoan đã nào. Bố nói mình ko phải là người tầm thường, thân phận của mình ko giống người khác... Chẳng lẽ, ý bố nuốn nói mình là một công chúa sao? Trời ơi, chẳng lẽ nào lại như vậy. Có thể lắm chứ. Mình là một nàng công chúa nhỏ của của vương quốc gì đó... ha...ha... chỉ có thể đúng là như vậy thôi. Chắc chắn đó là sự thật rồi. Hố...hố...hố...hà...hà...hà...he...he...he...

9.30 P.M ngày 30 tháng 1

Hừ, bố mình đang muốn nói chuyện với mình. Trời ạ, bố sắp tuyên bố một sự thật tuyệt vời nhất quả đất này: mình là một cô Công Chúa. Tất nhiên, mình có một thân phận rất cao quý mà.

- Hạ Vân , bố sẽ nói sự thật với con ngay bây giờ. Bố muốn con thật tỉnh táo, nghe rõ từng lời của bố. Bố hy vọng con sẽ ko bị shock hay quá bất ngờ. Con ko cần phải lo lắng, sợ sệt lắm đâu... Mặc dù bố biết sự thật này sẽ làm con hoang mang và hơi hãi hùng... một chút.

Sao bố cứ phải làm cho mọi chuyện rối tung lên thế nhỉ? Mình đã sẵn sàng rồi mà. Với lại, đó là điều thật tuyệt vời, làm sao mình lại phải hoang mang, hãi hùng cơ chứ.

- Bố, con ko sao đâu. Bố ko cần phải quá lo lắng. Mà xét cho đúng con thấy nó cũng hay hay...

- Con...con...con biết mình là ai rồi sao, ạ Vân ? Con đoán ra rồi sao? Từ...từ khi nào vậy? - Mình thấy rõ sự ngạc nhiên trong đôi mắt của bố. Hà.

- Dạ, vâng, con cũng vừa mới đoán ra. Thật sự cũng khá là bất ngờ khi biết thân phận của mình... Bố có thể yên tâm tuyên bố được rồi, con... biết phải nói sao nhỉ...con sẽ cố gắng trở thành người xứng đáng với thân phận đá.

Đúng lúc này mẹ từ trong bếp đi ra và chúa tể Đểu cáng cũng lao xuống phòng khách để nghe cuộc trò chuyện của bố và mình.

- Thật sao, Hạ Vân ? Con ko sao...sao thật chứ? - Mẹ ngập ngừng hỏi mình.

- Tất nhiên con ko sao rồi mẹ ạ.

- Hơ...thế mà anh cứ nghĩ là em sẽ phải sửng cồ lên cơ đấy, rồi sau đó là trận hét, rú, gào và có thể là cả bão nữa. Em làm anh bất ngờ đấy. Mà kể ra em cũng ko đến nỗi ngốc cho lắm nhỉ.

Xí xớn, ai thèm nghe anh nói cơ chứ.

- Bố, vậy khi nào bố sẽ tuyên bố con với báo chí con là... uhm bố biết rồi đấy? - Mình quay ra hỏi bố.

- Ơ, con đang nói gì vậy, Hạ Vân ? đó là việc bí mật cơ mà, chúng ta ko thể để người khác biết được mình là ai.

- Tại sao thế hả bố? con ko hiểu.

- Thế chẳng lẽ em muốn các báo giật tít rằng TRÊN THẾ GIỚI LUÔN CÓ CÁC PHÙ THUỶ sao? hay em muốn vô bộ phim X-MEN để làm nhân vật chính... hoặc... em hâm đến nỗi muốn làm con dở, thần kinh ẩm ướt, muốn bọn phóng viên gọi là CHẬP, CHENG, KHÙNG... Anh Chí Đông rít lên rồi kèm theo đó là nụ cười mỉa mai siêu ghét.

- Tại sao anh lại nói thế? ... Hơ... khoan đã nào... Anh vừa... vừa... nói là... PHÙ THUỶ...thì...ì...phải? em nghe nhầm ak, làm sao anh lại so sánh kiểu gì kì cục vậy? - Mình vừa nói vừa nghe tiếng chuông báo động trong đầu, có gì đó ko phải rồi. Mình linh cảm có chuyện gì đó ko hay. Hình như mình ko phải là một CÔNG CH...

- Kì cục cái đầu em ý! Chẳng lẽ em ko sợ mọi người biết em là PHÙ THUỶ thì sẽ tẩy chay em sao? - Ổng vặc lại mình ko thương tiếc - Đúng là một con nhóc phù thuỷ ngốc nghếch, ngu đần, óc bằng hạt nho, ngu lâu dốt bền.

ANH - ẤY- VỪA- GỌI-MÌNH- LÀ- MỘT- CON - NHÓC-PHÙ-THUỶ.ANH- ẤY-BẢO- MÌNH- LÀ- MỘT- PHÙ- THUỶ- CHỨ-KO- PHẢI- LÀ...

- Á....á...á...á...á!!!!!!!!

Mặc xác mọi người đang nghĩ gì, làm gì, mình ko thể nào ngừng hét được. Anh Chí Đông nói rằng mình là một phù thuỷ....y. Tại sao lại là phù thuỷ hả? Tại sao mình ko phải là một công chúa? Tại sao mình ko phải người thừa kế một tập đoàn nào đó hay cái gì đại loại như vậy? Tại sao lại là một phù thuỷ - một nhân vật GỚM GHIẾC, ĐÁNG GHÉT CỰC ĐỘ? Mình ghét cay ghét đắng sự thật này. Thà làm người ngoài hành tinh còn sướng hơn?CHÚA ƠI! Hãy trả lời cho con biết TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY!!! CON GHÉT NGƯỜI.

10.45 P.M ngày 30 tháng 1

Sốc quá, mình ko thể viết được gì bây giờ.

Thứ sáu, ngày 1 tháng 2

Phù, tốt hơn rồi. Sáng nay khi thức dậy, mình đã bình tĩnh và tỉnh táo hơn 1 tẹo. Nghĩ kĩ thì làm một phù thuỷ cũng ko đến nỗi tệ cho lắm. Việc này đồng nghĩa với việc mình có pháp thuật trong tay. Giờ thì khỏi lo bị ai bắt nạt nữa, kể cả anh Chí Đông , bởi anh ấy... hey ...mình quên mất. Nếu mình là một phù thuỷ thì anh ấy cũng là phù thuỷ - chắc chắn pháp thuật của ổng sẽ cao hơn mình nhiều. Vậy thì ước mơ cả đời biến anh ấy thành một con lợn ko thành rồi. Trời ạ, cái ước mơ nhỏ nhoi của mình sẽ còn phải kéo dài bao nhiêu lâu nữa đây. Nó đã tồn tại mười mấy năm rồi đấy chứ có ít gì đâu, hì...hì... Oh my God, nếu mình là một phù thuỷ thì tại sao từ trước tới giờ, mình lại ko cảm nhận được pháp thuật trong người nhỉ? có cái gì đó lại ko ổn rồi...

Trời ơi, chết mất thôi. Tại sao vừa mới vui được một chút thì mình lại gặp phải rắc rối ngay? Sao ông trời cứ trêu ngươi, đùa cợt mình vậy? Hu...hu...hu... ko chịu nổi nữa rồi.

Giờ Thể dục, ngoài sân bóng chuyền.

Thực ko thể tin nổi mình lại đang làm cái chuyện này. TRỐN GIỜ THỂ DỤC, KO HỀ THAM GIA CHƠI BÓNG CHUYỀN CÙNG LỚP - mà đây lại là môn học mình thích - để mà trốn vào cái góc này viết nhật kí. Nhưng mình đâu còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu. Mình sợ phải đối mặt với Thu Hằng lắm. Nó cứ như đi guốc vào trong bụng mình ấy. Nhỡ nó mà biết được mình là một... ừm... thì nguy to. Từ thủa bé đến giờ, cứ nghe thấy phù thuỷ, pháp sư, phép thuật là nó rú ầm lên rồi, chứ đâu có giống như mình, cực kì thích thú mấy chuyện ma quái (nhưng đó là chuyện hồi trước tối hôm kia). Dám cá là nó sẽ đặt mình lên bàn cân để giải phẫu óc hoặc tệ hơn, nó sẽ "de" mình luôn (nó đâu có thích chơi với mấy đứa điên). Mà chuyện mình sợ Hằng biết cũng có nguyên do của nó đấy chứ. Hồi sáng, mới đến trường, nó đã kéo mình vô góc lớp thì thầm nhỏ to:

- Này, Hạ Vân . Có chuyện gì đã xảy ra ak?

- Ko...ko, làm gì có. Sao bồ lại nghĩ vậy?

Hơ, mình đúng là một đứa siêu nói dối: Dối mẹ, dối cha, dối bạn, dối bè.

- Thì tại hôm qua trông bồ thẫn thờ, thảm hại thế nào ấy. nhìn mặt thì trắng bệch, cả giờ học chẳng nói 1 câu nào. Mà đến cuối giờ lại chạy về trước, chẳng thèm chờ mình gì cả.

- vậy hả? Mình tệ đến vậy sao?

Lại còn ko tệ nữa sao. Mình phát hiện ra một sự thật động trời, mình là một phù thuỷ . Vậy mà cả 3 thành viên còn lại trong gia đình đều giấu mình, mãi mới cho mình biết.

- Lại còn ko ak? Bồ có biết hôm qua, một lần nữa - LẠI MỘT LẦN NỮA - bồ đã phớt Trần Đức Minh - khi hắn tỏ ý thân thiện nở 1 nụ cười chào bồ ko? Thế mình còn phải nói bao nhiêu lần nữa thì bồ mới...

- WHAT? Bồ vừa nói cái gì? TRẦN ĐỨC MINH ĐÃ NỞ MỘT NỤ CƯỜI CHÀO MÌNH VÀO HÔM QUA? ĐÚNG HÔM QUA Ư?

- ĐÚNG VẬY VÀ BỒ ĐÃ PHỚT HẮN PHỚT HẮN ĐÓ!

Mình nghe thấy Hằng nhấn giọng từng chữ một cách đầy mỉa mai. Mặc kệ nó, việc quan trọng với mình bây giờ là sự kiện Trần Đức Minh đã 2 lần - HAI LẦN - CHÀO MÌNH.

- Hạ Vân, bồ có nghe mình nói ko đấy? chẳng lẽ bồ hổng nhớ gì sao? Hạ...ạ...ạ...Vân...ân...ân...

- Ok. mình vẫn đang nghe. Nhưng tại sao mình vẫn ko thể nhớ chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua nhỉ?

- Bồ ko nhớ thật hả? - Thu Hằng tròn mắt nhìn mình. Hôm qua, bồ đã làm cho Trần Đức Minh quê một cục trước đám bạn của hắn, khi bồ tỏ ra cao giá, lạnh lùng khi hắn cố bắt chuyện với bồ.

- CÁI GÌ? KO THỂ NÀO!!! TẠI SAO MÌNH LẠI LÀM NHƯ VẬY?

- Vặn nhỏ volume xuống, làm ơn, Hạ Vân . Thứ nhất, việc đó ko phải lỗi của mình, đó là lỗi của bồ. Thứ 2, bồ ko thấy mọi người - các bạn trong lớp - đang để ý bọn mình sao? Và cuối cùng, nếu bồ muốn các bạn và đặc biệt là hắn nghĩ bồ là đứa dở hơi, đầu óc bị rối loạn thì cứ việc hét tiếp cho thoả thích, khỏi cần ngừng nghỉ.

- Mình xin lỗi. Chẳng qua là mình ko thể nhớ nổi dù đã cố gắng nặn óc. Mình vẫn ko thể tin nổi là...

- ...Là Trần Đức Minh đã 2 lần chào bồ - Thu Hằng nói chen vô.

- Ko! ko. Điều mình ko thể tin là mình đã ko có một chút ấn tượng trong đầu việc Trần Đức Minh đã... Mình ko hề có lấy một chút ấn tượng nào cả, Thu Hằng ak!

- Chà...chà... để mình nghĩ xem nào. Sao lại như vậy nhỉ? Chuyện này lạ thật đấy. Bồ đã đi qua tên ngốc đó mà...

- Đừng có gọi anh ấy là ngốc. - Mình hậm hực.

- Thôi được, xin lỗi. Bồ đã đi qua cậu ta mà ko có lấy một chút phản ứng hoá học nào, đúng ko? Vậy thì... điều lí giải hợp lí nhất chỉ có thể là...

Hằng vừa nói vừa lấy 2 tay chống cằm.

- Là gì? - Mình tò mò hỏi lại.

- LÀ BỒ ĐÃ KO ĐỂ TÂM TỚI MỌI CHUYỆN NGÀY HÔM QUA ĐIỀU ĐÓ CÓ NGHĨA LÀ BỒ LÚC ĐÓ ĐANG NGHĨ TỚI CHUYỆN KHÁC. VẬY THÌ ĐÓ LÀ CHUYỆN GÌ MAU KHAI RA ĐI!!!

Hơ, sao tự nhiên nó lại nổi quạu lên thế nhỉ?

- Làm gì có chuyện gì đâu. Bồ đừng có suy diễn lung tung. (Hừ, mình lại nói dối nữa rồi).

- Mình ko tin, Hạ Vân , bồ đang giấu mình...

- Thôi được rồi, Thu Hằng , mình sẽ nói. Bồ có nhớ hôm kia là ngày đầu tiên anh hai mình kèm mình thêm môn tiếng anh ko?

- Ok. Nhớ. Rồi sao nữa? Chuyện gì đã xảy ra ak?

- Uk. Anh Chí Đông kêu mình là ngốc. Ảnh nói nếu bài kiểm tra Anh tới của mình dưới 7 thì mình sẽ hết "buôn" điện thoại, hết mạng, net, shopping...

- Anh ấy đâu có quyền...

- Ảnh có quyền đấy. Bố mẹ mình đã giao số phận con gái yêu của họ cho Thần Chết rồi. Vì vậy mà giờ đây mình đang...

- Vì vậy mà bồ lo lắng hả?

- Uk, và mọi chuyện đã diễn ra như bồ biết đấy.

Tuy trong ánh mắt vẫn còn chứa vẻ nghi ngờ nhưng Hằng đã thôi ko nói về chuyện riêng tư của mình nữa. Cũng phải thôi nó đâu còn lí do khúc mắc nào nữa để hỏi mình. Đừng hòng bắt bẻ được chữ nào của mình. Giờ phải công nhận, mình "nói dối thành thần", "nói dối như thần".

Hơ, úi...úi... Thu Hằng đang tiến về chỗ mình, phải cất gấp quyển nhật kí đi mới được.

Trên xe buýt về nhà.

Vừa chia tay với nhỏ Hằng xong. Ngồi nghe nó ca thán cuộc đời đến nổi cả da gà. Mà kể ra cũng buồn cười, đang luyên thuyên, loay hoay thì nó đâm nghệt mặt ra, ánh mắt xa xăm, thẫn thờ, ra chiều suy tư lắm. Gắng hỏi thì nó bảo mình:

- Này, sao bồ hay gọi anh Chí Đông là Thần Chết thế? Bộ anh ấy tệ đến vậy sao?

- Lại còn phải hỏi. Anh ấy đểu cực kì, cái đồ "khẩu phật tâm xà" đó chẳng khác gì Voldermort cả. Hắn còn...

- Hạ Vân...ân! Sao bồ lại so sánh anh của mình với Voldermort vậy? hết sức bất công cho... bồ... bồ... vô lí quá!

- Sao bồ lại hét lên với mình...

- Mình ko hét. Mình chỉ thấy bồ quá thiên vị khi nói về anh Chí Đông như vậy thôi...

- Lại còn ko hét sao? Giọng bồ bình thường đâu có the thé như thế này.

- Mình...mình...

- Mà tại sao bồ phải bất bình như vậy nhỉ? Mình đâu có nói xấu gì về bồ. mình cũng ko kiềm chế nổi nữa rồi, giọng mình ngày càng cao lên.

- Hai đứa này, có muốn xuống xe ko mà hét to như vậy? Định chọc tức các hành khách khác ak? - Ông phụ tài đi xuống chỗ ghế bọn mình.

- Hơ, tụi cháu xin lỗi... Chúng cháu ko cố ý... Mình và Hằng lí nhí, mặt đứa nào đứa nấy cũng đỏ như quả cà chua chín.

Đợi ông phụ xe khó tính đi rồi ,mình quay ra chất vấn Hằng tiếp:

- Sao, thế nào?

- ......

- Sao lại ko nói gì vậy, cô nương?

- Nói gì cơ? - Hằng liếc nhìn mình.

- Lại còn nói chuyện gì nữa? Sao bồ lại bảo vệ anh mình kinh quá vậy - Mình liếc nhìn lại Hằng bằng nửa con mắt.

- Hmm... chỉ là mình ko thích người khác nói về thần tượng của mình như vậy thôi.

THẦN TƯỢNG? Thôi chết tôi rồi. Mình quên mất Hằng là fan của anh Chí Đông . Ngu, lần này mày động phải tổ kiến lửa rồi...

- Với lại, dù sao anh Chí Đông cũng là anh hai của bồ mà. Bồ đừng bao giờ gọi anh mình là Voldemort cho dù anh ấy đối xử với bồ như thế nào đi nữa và bồ ghét anh ấy đến mức nào chăng nữa. Trong truyện Harry Potter, Voldemort là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác nhất trong lịch sử thế giới pháp thuật. Tuy sợ hắn nhưng ai cũng căm ghét hắn đến tận xương tuỷ. Khi hắn bị Harry Potter giết ai cũng vui mừng hớn hở. Chẳng lẽ bồ cũng muốn anh mình có số phận như vậy sao? Chẳng lẽ bồ nhẫn tâm bảo anh mình đáng chết sao?

THẦN TƯỢNG? Thôi chết tôi rồi. Mình quên mất Hằng là fan của anh Chí Đông . Ngu, lần này mày động phải tổ kiến lửa rồi...

- Với lại, dù sao anh Chí Đông cũng là anh hai của bồ mà. Bồ đừng bao giờ gọi anh mình là Voldemort cho dù anh ấy đối xử với bồ như thế nào đi nữa và bồ ghét anh ấy đến mức nào chăng nữa. Trong truyện Harry Potter, Voldemort là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác nhất trong lịch sử thế giới pháp thuật. Tuy sợ hắn nhưng ai cũng căm ghét hắn đến tận xương tuỷ. Khi hắn bị Harry Potter giết ai cũng vui mừng hớn hở. Chẳng lẽ bồ cũng muỗn anh mình có số phận như vậy sao? Chẳng lẽ bồ nhẫn tâm bảo anh mình đáng chết sao?

Ko, ko. Mình đâu có muốn như vậy. Quả thật mình chưa bao giờ nghĩ sâu xa như vậy. Đúng là anh ấy hay bắt nạt mình thật nhưng nếu bắt anh ấy phải trả giá bằng mạng sống thì mình ko đành. Mình có phải đồ máu lạnh, vô tri vô giác đâu. Đừng có nói là muốn hay ko ngay cả nghĩ hay mơ mình cũng ko dám. Mình chẳng muốn ai trong gia đình, bạn bè của mình phải chịu hoàn cảnh như vậy cả.

Bây giờ nghĩ lại, kể ra anh Chí Đông cũng ko đến nỗi tệ cho lắm. Hôm qua anh ấy kêu là có việc bận nên cho mình nghỉ buổi học phụ đạo. Vậy mà thỉnh thoảng, khi ngó xuống tầng một, mình vẫn thấy ổng ngồi xem tivi đâu có vẻ gì là bận. Nếu như mình nghĩ đúng thì anh Chí Đông thấy mình quá shock về vụ... uhm... nên đã cho mình nghỉ. Hmm...nhưng liệu anh ấy có tốt như vậy ko nhỉ? Đáng nghi lắm. Làm sao có chuyện ổng lo lắng cho mình được. Chắc dạo này do mình ăn lắm dưa bở nên mới nhiều chuyện dở khóc dở cười như thế này...

Hey, bây giờ mình phải đến cửa hàng Ngàn năm đã. Phải lấy dây chuyền tình nhân kia trước khi ông Bá bán mất nó.

- Cháu chào ông!

Chẳng hiểu sao mỗi lần vào đây thì tất cả những suy nghĩ, tình cảm của mình trước đó đều tan biến hết. ở nơi này có một cảm giác gì đó rất lạ, vừa xa lạ nhưng cũng đầy gần gũi, thân thuộc đối với mình.

- Ủa, đến rồi hả, Hạ Vân ? - Ông Bá nheo mắt khi thấy mình bước vào - Sao vậy, trông cháu có vẻ ko vui. Thu Hằng đâu? hai đứa cãi nhau phải ko? Vì vậy mà cháu...

- Dạ ko... Sao ông lại nghĩ vậy ạ? Chúng cháu vẫn ổn. Cháu trốn nó đến đây để lấy quà kỉ niệm ông tặng mấy hôm trước. Ông nhớ phải giữ bí mật cho cháu đấy, nhá ông!

- Ơ, tại sao? nhưng thôi được rồi, nếu cháu đã muốn vậy!

- cảm ơn ông.

- Khỏi phải cảm ơn. Ta rất thắc mắc đấy. Hạ Vân mà ta biết đâu có giấu bạn chạy đến đây lấy quà một cách bí ẩn như vậy. Ông Bá tuy ko ngẩng đầu lên nhưng mình biết thừa là ông đang liếc nhìn xem phản ứng trên mặt mình.

- Mà đây có phải lần đầu tiên ko vậy? Cháu có còn giấu con nhóc rắc rối đó điều gì ko? - Ông vẫn ko ngẩng mặt lên.

Tất nhiên, ông hỏi gì kì thế. Làm sao mình có thể cho Hằng biết mình là một phù thuỷ được. Ko khéo khi biết tin đó nó sẽ đưa mình vào viện tâm thần cũng nên. Nó là một đứa theo chủ nghĩ hoàn mĩ và hiện thực làm sao có thể chấp nhận một người có dòng máu phù thuỷ làm bạn của mình được. Mình đâu phải đứa ngu mà kể ra vụ đó với nó.

- Dạ. Ông cũng biết, con người ai chả có những điều bí mật. Mà những điều đó đâu có thể nói lung tung, ngay cả với bạn thân của mình.

Đành phải quay mặt ra hướng cửa sổ thôi. Mình chẳng muốn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ông Bá một tẹo nào. Thế rồi mình nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông - Hết sức hả hê, thoải mái - Ông cười như chưa bao giờ được cười.Hừ...

- Thôi được rồi, ko cần phải xị mặt như vậy đâu nhóc con. Chẳng phải cháu đến lấy quà mừng sao... đi lấy đi chứ!

Ông nói mà vẫn ko ngừng cười. Ông quá quắt thật đấy!

Đầu tiên gọi mình là nhóc con (mình đã học lớp 12 rồi đấy). Tiếp đấy là QUÀ MỪNG (nghe cứ như mình làm đám cưới ko bằng). Rồi vừa rồi lại vẫy mình đi cứ như đuổi gà ấy... Ha, cuối cùng thì cũng đã đến giá đựng dây chuyền tình nhân. May quá nó vẫn còn đây, chiếc dây chuyền V&M.

- Cháu muốn lấy cái này, được ko ông? - Mình cầm chiếc dây chuyền rút ra trong hộp giấy rồi đưa cho ông bá, hồi hộp.

- Ồ, tất nhiên rồi - Đang cười tươi bỗng mặt ông Bá tái đi. Cháu... cháu... cháu lấy nó ở đâu ra vậy? Cháu nhìn... đ...động vào mà...thực ra, cháu là... là... chẳng lẽ... nó đã...ch...- Ông nói ko ra hơi, mắt đăm đăm nhìn vào chiếc dây chuyền. Hình như là mình ko lấy được rồi, ui chán quá!

- Ko được hả ông? Vậy thì thôi vậy, cháu...

- Ko. Cháu cứ lấy nó đi - Mặt ông Bá hơi hồng lại rồi.

- Nhưng... chẳng phải là vừa nãy... Hmn... Hình như là cháu ko nên lấy thì tốt hơn.

- Ai bảo cháu vậy? Ta nghĩ cháu rất hợp với chiếc dây chuyền đó đấy. Huống chi để nó ở đây,ta cũng chẳng biết phải làm gì với cái đồ đó cả.

- Ơ, tại sao ạ? - mình sửng sốt.

- Đừng quan tâm làm gì, Hạ Vân . Mới lại, theo ta thì nó cũng muốn nhóc con đeo nó đấy.

- Hả? ông nói cái gì ạ?

- Rồi sau này cháu sẽ biết. SAU NÀY - Ông nhấn manh hai từ cuối rồi nháy mắt cười hóm hỉnh.

- Ak, đúng rồi. Nhóc con, tại sao cháu lại giấu con bé đó đến đây lấy chiếc dây chuyền này? Cháu sợ nó nhìn thấy mặt dây chuyền này đúng ko? V&M nghĩ là Vân và ai đó tên M, đúng ko? bạn trai hả? hay người yêu? Vì vậy mà muốn giấu "RẮC RỐI"?

Trời ạ, tự dưng mình cứ thấy hai má nóng bừng lên, hix...hix. Ông Bá có cần phải quan tâm quá mức như vậy ko? Ông ấy giấu mình thì được trong khi mình thì ko được phép. Hừ. Mình cũng rất thắc mắc, rất tò mò về những điều ông Bá vừa nói lúc nãy, nào là chiếc dây chuyền thích mình (vật vô tri vô giác mà biết cảm nhận sao), rồi cái gì mà nhìn thấy, động vào... Vậy mà mình đâu có dám hỏi tiếp. Thế mà lúc này đây, ông Bá đang cố sức phơi bày chuyện riêng tư thầm kín của mình. Ko cho mình cơ hội lẩn tránh, rút lui, vậy là sao? Mới lại ông Bá đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ông nghĩ mình sẽ khai V&M là Hạ Vân và Đức Minh sao? Chẳng lẽ ông nghĩ mình sẽ nói thật tất cả với ông những điều mà ngay cả bố mẹ mà đặc biệt là nhóc bạn thân còn ko được biết. Rõ ràng ông biết mình giấu Hằng vụ này là do sợ nó lôi thôi, rắc rối, làm rùm beng mọi việc lên, RÕ RÀNG ÔNG ẤY BIẾT vậy mà còn bảo mình thú nhận với ông. RÕ RÀNG ÔNG BIẾT ngay cả Thu Hằng mình còn ko dám kể vậy mà ông bắt mình đặt niềm tin vào ông. Mình có phải đứa ngu đâu. Ông đừng hòng moi được bất cứ thông tin gì từ cháu. ĐỪNG HÒNG!!!

- Úi, cháu xin lỗi ông, cháu phải về đây. Sắp tới giờ học phụ đạo TIẾNG ANH rồi, thầy cháu nghiêm lắm - Mình nhìn đông hồ hốt hoảng.

Tất nhiên đó là lời nói dối rồi. Còn 1 tiếng nữa mới 5.30 PM, nhưng dại gì mà mình ở lại đây , he...he...

8.30 PM, trong phòng riêng của Trương Hạ Vân

Anh Chí Đông nghĩ mình là ai vậy ta? một ông thầy giáo thực thụ chắc? Hay anh chàng số một của thế giới này? Bắt mình làm một đống bài tập (chẳng lẽ bài tập ở lớp với mình là quá ít hay sao) mà trong khi tâm trạng của mình vẫn rối bời, xem ra vẫn còn nhức nhối. Xem ra vẫn chưa đủ tệ khi:

- Mình là một phù thuỷ .

- Mình yêu đơn phương cậu bạn cùng khối.

- Ko ai có thể giải đáp mọi thắc mắc của mình.

- Mình có một ông anh trai - kẻ đang là gia sư dạy kèm môn tiếng anh.

- Điểm Tiếng anh của mình quá ẹ (chính nó khiến mình suýt mất danh hiệu học sinh giỏi)

- Mình ko thể kể bất cứ điều gì với cô bạn thân.

- Tuy là một phù thuỷ nhưng mình ko hề có pháp thuật.

- Mình ko biết nấu ăn, may vá (dù là con gái)

Ngần đấy rắc rối liệu khi nào mình mới có thể giải quyết được đây? Chúa ơi, tại sao số con lại bất hạnh như vậy?

BÀI TẬP VỀ NHÀ

- Lịch sử: tất cả các câu hỏi bài 13 (trang 121,122,123,124,125)

- Đại số: bài 12 ->bài 20 (sgk/91,92)

- Sinh học: làm bài luận về căn bệnh HIV/AIDS

- Vật lí: (hình như là ko có)

- Tiếng anh: Execise 3, 4, 5, 6, 7; make dialogue similar SPEAK.

Học thêm lúc 5.30PM; 3 đề tiếng anh (180 câu, ngất!)

- Văn học: viết cảm nghĩ của em về tác phẩm Cô bé bán diêm.

- Tiếng Trung Quốc:

Má ơi! sao nhiều vậy? hix...hix...

- Be/get + used to + V-ing / Noun phrase.

Thứ bảy, ngày 2 tháng 2

Chúa ơi! Con sẽ chết. CON SẼ CHẾT. CON - SẼ - CHẾT. Tại sao Người lại đầy đoạ con như thế này. Con...con...con ko thể chịu đựng nổi nữa rồi. Con sắp phát điên, phát khùng... con sẽ nổi điên lên, đầu con rối loạn hết lên rồi. Ngài... ngài... Nếu như đây là những gì Ngài... ngài... mong muốn thì ngài đã được toại nguyện rồi đấy!!! CẢM - ƠN - NHIỀU - RẤT - NHIỀU ! Hừ ! Đếch viết nữa, mình ko thể viết nổi nữa rồi. Há......á......á......!!!!!!!!!!!!!!!

Chủ nhật, ngày 3 tháng 2

Sáng nay ngủ dậy, thời tiết thật đẹp. Tuy thời tiết vẫn chưa có nắng nhưng những cơn gió mùa đông đã ngừng thổi hoặc tạm ngừng thổi. Tiết trời ấm áp hơn, dễ chịu hơn mấy hôm trước. Bầu trời cũng quang đãng sáng sủa hơn. Tuyệt thật. Nhưng tại sao mình cứ có cảm giác bất an, sợ hãi thế nhỉ? hình như có chuyện gì đó rất tệ đã xảy ra hoặc đang xảy ra thì phải? Nhưng đó là chuyện gì mới được cơ chứ, tại sao mình ko thể nhớ nổi nhỉ? Hừ...... hey, khoan đã nào, mình nhớ ra rồi. Hôm qua hình như mẹ đã nói một chuyện khủng khiếp đối với mình. Từ từ, hình như chuyện đó có liên quan tới mình và 1 người phụ nữ trong gia đình này. Người phụ nữ đó ko phải là mẹ (HÌNH NHƯ VẬY), đó cũng ko phải bà chị họ Diễm Thư xinh đẹp (mình nghĩ vậy) mà người đó chính là...là... (ai nhỉ?) hừ...á...á...á... người đó là bà, LÀ - BÀ - NỘI, đúng rồi, là bà, là bà, mình nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi. Hôm qua mẹ nói với mình rằng từ thứ hai này trở đi, từ 4h chiều đến 5.30 P.M, bà sẽ đến đây để dạy mình PHÉP THUẬT CƠ BẢN. Và mẹ hy vọng mình sẽ tươi cười theo học (cho dù mẹ thừa biết mình vẫn chưa chấp nhận được sự thật này). Chuyện đáng lẽ chẳng phải là gì to tát cho lắm nhưng từ bé đến giờ nếu hỏi mình sợ ai nhất thì mình sẽ chẳng phải suy nghĩ mà trả lời ngay rằng : đó là bà nội. Vậy mà giờ đây mình phải đối mặt 1 tiếng 30 phút với bà mỗi ngày trong tuần, đó là chưa kể 2h đồng hồ sau đó, mình chết trận với ông anh trai Chí Đông .Hà, ông trời thương mình thật đấy! QUÁ THƯƠNG MÌNH ẤY CHỨ. Giờ mình biết phải làm sao với mỗi ngày đây! Chắc chết đi cho xong mất. Chắc chết đi cho xong luôn.

Thứ hai, ngày 4 tháng 2

Phí công thức cả đêm hôm qua để làm bài tập, thầy Sử hôm nay ko đến thế là rỗng. Mà thôi, các thầy cô cứ nghỉ nhiều vào, em đây chẳng còn tâm trạng mà học đâu. Chiều nay , bà nội em sẽ đến, sẽ dạy em vài thứ gọi là thần chú, đũa phép - những thứ mà người khác chỉ nghĩ đến trong mơ. Thật là hạnh phúc - HẠNH PHÚC!!! hix...hix... HẠNH PHÚC MUỐN CHẾT.

Ủa, mà Thu Hằng đang viết cái gì vậy nhỉ? Chắc ko phải nó cũng giống mình viết nhật kí đấy chứ? Chẳng phải nó kêu mình là thừa hơi khi trút hết mọi việc vào nhật kí sao? Hay là nó ko viết nhật kí mà là cái gì đó khác thì sao? Chắc vậy, nếu ko thì nó đã khoe với mình rồi. A, Thu Hằng đã ngưng viết rồi và... và nó đang đi lên chỗ mình.

- Này, sao bồ lúc nào cũng ôm khư khư quyển nhật kí đó vậy? Ko thấy chán ak? - Hằng cất tiếng.

Chà nó đứng đây từ lúc nào vậy? Nhanh ghê cơ, vừa mới ở kia mà giờ đã có mặt ở đây rồi. Đúng là thành viên của đội điền kinh trường có khác, PHỤC SÁT ĐẤT!

- Nè, Hạ Vân . Bồ đưa cái này cho anh Chí Đông được ko? Hử, Thu Hằng nhờ mình đưa hộ bức thư nó vừa viết cho ông anh quý tử - quý hoá của mình. Chuyện gì vậy?

- Nó là gì vậy? - mình đưa tay trỏ vào phong thư, mắt vẫn ko rời Hằng 1milimet

- chẳng là gì cả? - Hằng vẫn tỉnh bơ.

- Bồ giấu mình. Đã vậy mình ko đưa hộ đâu - Nó đang cố giấu mình, mình biết mà.

- Hạ Vân ...

- Hứ - Sau cái bĩu môi thật dài, mình hếch mặt ra phía khác.

- ...nếu bồ ko muốn giúp thì thôi. Mình ko làm phiền bồ nữa - Vẫn ko biểu lộ cảm xúc gì, cái con nhỏ này!

- Thôi được rồi, nếu bồ đã ko muốn nói thì thôi. Mình sẽ chuyển đồ hộ bồ - tạm thời nhân nhượng đã. Tí nữa khi cầm thư mình có thể xem trộm được mà, hà...hà... (cười gian sảo)

- Được thật chứ? - Với vẻ mặt ko mấy tin tưởng Thu Hằng hỏi lại mình.

- Nếu bồ ko tin thì thôi. Mình càng đỡ mệt.

- Ko phải vậy, xin lỗi. Vậy thì nhờ bồ chuyển hộ mình nhé!

- Được rồi. Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau mà.

Đưa tay nhận lấy bức thư, mình như "mở cờ trong bụng"

- Hạ Vân ...

- Lại gì nữa?

- Bồ thề là bồ ko được đọc trộm thư mình nhé!

- Hả? Bồ... bồ...có cần thiết phải vậy ko?

- Bồ thề đi! Việc đó cần mà. Hạ Vân , làm ơn!

- Mình...mình...t...h...ề! - Á...á...đáng ghét quá! Hừ, thề mới chẳng thốt. Rách việc!!!!

- Cảm ơn bồ nhiều lắm, Hạ Vân - Hằng nhoẻn cười.

- Khỏi - Mình đáp cộc lốc, vẫn còn cay cú mà - Sao bắt mình thề? ko tin mình ak?

- Ko phải vậy. Chỉ là mình muốn chắc chắn thôi.

- Thư tình hả? - Cơn tò mò của mình lên tới đỉnh điểm. Ý nghĩ đó tự nhiên loé lên trong đầu và mình đã ko kịp ngăn nó lại. Thôi kệ, dù sao mình cũng đang muốn biết.

- THƯ TÌNH HẢ? NÓ ẤY! Mình chỉ tay vào phong thư, lặp lại lời nói một cách chậm rãi, rõ ràng và nhấn mạnh từng tiếng một.

- Hả? - Thu Hằng hốt hoảng - Bồ đang nói tầm bậy tầm bạ gì vậy? Ai bảo bồ đó là thư tình? Đừng có suy đoán lung tung như vậy chứ, Hạ Vân . Nó đơn giản chỉ là 1 bức thư thôi. Ko phải là thư tình đâu, mình thề đó.

Vẻ mặt chân thật hết sức của "Nữ hoàng rắc rối" khiến mình tin nó đúng là bức thư bình thường. CHÁN...N THẬT!!! "NÓ" mà là thư tình có phải tốt hơn ko, hmn... (thở dài).

3.30 P.M, trong phòng riêng:

Ặc, ặc, còn nửa tiếng nữa là đến giờ chết. Vậy mà bây giờ, bà nội đã có mặt ở phòng khách để nói chuyện với mẹ (có cần phải đến sớm quá như vậy ko?). BÀ nội kêu là đến sớm để mình chuẩn bị tinh thần (tốt hơn thì chẳng thấy đâu mà chưa gì nỗi sợ hãi đã lan tràn khắp cơ thể). Bà nội hi vọng mình sẽ học PHÉP THUẬT một cách nghiêm túc, chuyên cần. Có vẻ như nội vẫn chưa biết việc mình vẫn chưa hề chấp nhận (KO BAO GIỜ CHẤP NHẬN) sự thật ngu ngốc này. BÀ NỘI MONG MÌNH SẼ HỌC PHÉP THUẬT 1 CÁCH NGHIÊM TÚC, CHUYÊN CẦN? Nghe cứ như mơ ý, làm sao mình có thể học tập thứ hắc ám đó một cách nghiêm túc, chuyên cần được? Đừng có hòng. Mãi mãi mình ko bao giờ - sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc mình là một phù thuỷ. VÀ MỌI NGƯỜI ĐỪNG CÓ MƠ NHẬN ĐƯỢC SỰ THA THỨ TỪ MÌNH SAU BAO NHIÊU NĂM VẪN LUÔN TÌM CÁCH GIẤU GIẾM MÌNH.

5.23 P.M, trong phòng riêng

Bà nội của mình khủng khiếp chẳng khác gì bà nội của công chúa Mia. Đã 76 xuân xanh, hạ nắng, thu vàng, đông lạnh rồi mà bà vẫn còn khoác lên đôi vai cái váy màu tía (kinh hồn!) . Tóc thì bạc gần hết mà lại đi làm quăn rồi nhuộm đen (ặc...ặc...)

Chắc bà đang trong thời kì "hồi xuân muộn" đây mà. thảm chưa kể hết, bại chưa kể xong, ngồi nghe bà nói mà cứ như muốn cãi nhau. Bà ko ngừng hét vào tai mình. Từng tiếng nói ra , bà đều tăng âm lượng lên một khoảng lớn mà bà đâu có bị bệnh lãng tai, tai điếc đâu? Hay là nghĩ tai cháu bà có vấn đề? hoảng nhất là khi bà giận dữ cơ (mọi chuyện trước đó chỉ đáng vứt vào sọt rác thôi):

- Hạ Vân, cháu không thể nói đúng bất cứ 1 câu thần chú nào hả? Cháu có vấn đề về não không vậy? chỉ 1 câu thần chú bay đơn giản mà phát âm cũng không chuẩn

- Cháu...cháu...xin lỗi - Mình lí nhí

- không dám. cháu làm ơn cố gắng lên được không?

- Cháu đã cố hết sức rồi ak (Còn lâu. sao mình phải cố gắng cơ chứ?)

- CỐ HẾT SỨC? - Bà lên giọng tra tấn lỗ tay mình không thương tiếc - CHÁU ĐÙA HẢ TRƯƠNG HẠ VÂN?

- Cháu đâu có đùa (mà chỉ không nói thật thôi)

- Đừng có nói với ta câu đó. Cháu đang tỏ ra thái độ chống đối phải không? TA CẤM.CẤM.HÃY HỌC HÀNH CHO NGHIÊM TÚC VÀO. không 1 thành viên nào của gia đình này không hề biết bay. ai cũng rất xuất sắc, ngoại trừ cháu. vì vậy, làm ơn cháu hãy cố gắng cho. đừng có làm mất mặt gia đình này như vậy

Bà lại tiếp tục hét bên cạnh tai mình nữa. Ôi giời ơi! Nhưng kể ra chọc cho bà giận cũng thú vị thật đấy, hahaha...( mình đúng là đứa cháu bất hiếu, há há). Úi, chết rồi, tới giờ học phụ đạo rồi, làm sao bây giờ? HỎNG.

8.30 P.M, tất nhiên là trong phòng riêng

Hai tiếng đồng hồ qua diễn ra cũng không quá tệ. Chỉ trừ ngoài việc thỉnh thoảng anh Chí Đông lại rú lên điên tiết vì những câu hỏi ngớ ngẩn của mình thì hầu như đều ổn. mình thà học gần 4 tiếng như vậy còn hơn là ngồi mặt-đối-mặt với bà suốt 90 phút như lúc nãy. Khiếp của khiếp của đảm. về mặt gây nỗi kinh hoàng cho người khác (ở đây là mình) thì anh Đông có đối thủ ngang cơ rồi đấy (mà có khi còn đáng sợ hơn anh Đông tỉ lần ấy chứ?). Phải xem xét lại mọi việc thôi. nếu anh Chí Đông là 1 cơn lũ quét, cuốn trôi đi nhiều thứ của mình thì bà là trận đại hồng thuỷ cướp tất cả những gì thuộc về thế giới này (thế giới của mình). đúng như Thu Hằng nói, anh Chí Đông không phải là Voldermort. giờ mình mới hiểu Chúa tể Hắc ám thật sự là bà. bà là nữ hoàng gieo rắc xấu hổ và tủi nhục cho người khác. bà sỉ nhục mình không ra gì từ gout ăn mặc cho đến tóc tai quay lại thành tích học tiếng anh rồi nhảy phắt sang truyện học PHÁP THUẬT. chỉ thiếu mỗi nước bà gọi mình là poulet nữa thôi. thôi thì coi như đây là niềm an ủi với Hạ Vân mình vậy, chứ còn biết làm gì nữa đây. ôi, chết mất. mình lại tăng huyết ám nữa rồi. hmn..(thở dài)...hmn...(tiếp tục thở dài lần nữa). THẬT LÀ BẤT HẠNH. ĐẠI BẤT HẠNH.

9.00pm tại phòng khách

Thật là đen đủi, chưa gì đã gặp phải Chúa tể đểu cáng. hứ!

- bố mẹ đâu? - mình lầm bầm hỏi

- chưa về - lão đáp lại cộc lốc

- Đi đâu nà chưa về

- Ông Bắc.

- hử?

Điện thoại kêu, lão nhanh tay nhấc máy

- Buenas noches! - lão nói ngoại ngữ vào trong ống nghe

Câu này nghe quen quen. không thể nhớ ra là mình đã nghe nó ở đâu, bởi ai, lúc nào nữa. đầu óc mình dạo này tệ thật. chưa già đã lú. rồi sau đó lão còn nói cái gì nữa ấy, mình chịu thôi, chẳng nhớ, chẳng hiểu gì cả. Có lẽ mình cần phải học thêm nhiều tiếng ngoại ngữ nữa thôi, nếu không mất mặt với Voldermort lắm. đúng lúc đang nghĩ ngợi như vậy thì lão cụp máy

- hey, buenas noches nghĩa là chào buôỉ tối ak?hoặc buổi tối tốt lành gì gì đó, đúng không?

- uk, cũng hiểu hả? - hắn hất hàm hỏi mình

- Một tẹo. em không nhớ là anh đã từng học tiếng pháp đấy

TIẾNG PHÁP? ôi trời ơi! ước gì mình chưa từng nói câu đó. ôi điên mất. tại sao mình lại nghĩ đó là tiếng pháp chứ? cứu, cứu, có lỗ nào ở dưới đất không để tôi chui xuống đó với?

- hahaha....tiếng pháp? TIẾNG PHÁP? em nghĩ đó là tiếng Pháp hả? hahaha...người Tây Ban Nha mà biết được sẽ băm em ra luôn đấy. há há há... buenas noches là câu tiếng pháp? hahaha...hohoho...cười chảy cả nước mắt mất thôi...hahaha...

Hắn cứ thế mà cười không ngừng. ôi, xấu hổ chết đi được. tại sao mình lại có thể nhầm lẫn tiếng pháp và tiếng TBN chứ? chẳng biết mặt mình đang đỏ hay tái nữa? đen đủi, quá đen đủi. tự dưng lại trở thành trò cười cho hắn. thế nào rồi hắn cũng rêu rao với người khác cho xem. hự..hự...

9.15pm trong căn phòng của mình

Mình muốn chết quá! mình sắp chết vì xấu hổ đây này. giờ vẫn còn nghe thấy tiếng hắn cười ở tầng dưới, huhuhu...

9.20pm trên giường ngủ

Thôi chết, mình quên chưa chuyển hộ thư cho Thu Hằng hay...để sáng mai vậy? nhưng trót hứa với nó rồi, nhỡ mai mình quên thì sao? hừ, thôi thì đành vậy.coi như số trời đã quyết, không cho mình thoát khỏi xấu hổ, hết bà KÍNH YÊU giờ lại đến anh trai YÊU QUÝ. lại phải dẫn xác đến gặp lão vậy. đúng là "đâm đầu vào lưới", "tự chuốc hoạ vào thân", "mua dây buộc mình"

9.26 pm dưới phòng khách.

Bố mẹ vẫn chưa về và hắn vẫn còn ngồi xem phim

- E hèm! E hèm - mình đằng hắng giọng

- Sao vậy? LẠi truyện gì nữa - Hắn quay lại nhìn mình. chắc hắn kinh ngạc lắm khi thấy mình dám tái xuất hiện sau những phút vừa qua. đến mình còn kinh ngạc với hành động này của chính mình nữa là... Rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thờ ơ như thường ngày, hắn lập tức nói thêm - ...hả cô hái không phân biệt được tiếng TBN và tiếng Pháp?

- Anh không cần phải kháy đểu như vậy đâu. Em chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi

- Nhiệm vụ? - một lần nữa hắn đã không kịp giấu bộ mặt đầy vẻ ngạc nhiên của mình.

- hmn...này! - vừa nói mình vừa đưa phong thư cho ông anh tốt bụng - Thu Hằng nhờ em đưa cho anh

- Ai cơ? THU HẰNG nào?... ak! cái con bạn của em đấy hả? Thư gì vậy nhỉ? THƯ HÂM MỘ ak?Hay thư tình? Chắc không phải đâu? mà có phải đi nữa thì với anh vẫn vậy, sẽ chẳng có thay đổi gì - Hắn vừa nói vừa xé thư - Anh có quá nhiều người hâm mộ rồi. Thêm một, bớt một thì cũng có gì khác đâu

Điên. tự hỏi. tự trả lời. tự nói 1 mình. chẳng lẽ hắn nghĩ mình quan tâm lắm ấy? Chắc thần kinh có vấn đề. Hơ, sao tự dưng hắn lại tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy? Trong thư viết cái gì thế nhỉ? Chà, tò mò quá! Ak, hắn đọc xong thư rồi. HỪ, sao tự dưng hắn lại cười khùng khục như thằng điên , thằng dở vậy nhỉ?

- Ha...ha... con bạn em vui tính thật đấy, Hạ Vân.

- Vui tính? Sao anh lại nói vậy? bức thư đó viết gì thế?

Hắn chẳng thèm trả lời mình mà liệng bức thư (sau khi đã gấp thành máy bay) về phía mình.Máy bay hạ trúng quyển nhật kí. mình giở vội ra đọc bức thư của Bùi Thu Hằng.

Ngày....tháng....năm....

Chào anh Chí Đông.

Em là Bùi Thu Hằng, bạn thân của Trương Hạ Vân - em gái anh. Hôm nay em viết bức thư này là muốn nói với anh đôi điều.

Trước đây, em rất ngưỡng mộ anh. Em nghĩ anh là 1 người rất tuyệt vời, nhưng... hình như em đã lầm. Từ khi Hạ Vân phải học phụ đạo tiếng anh với anh, cô ấy thay đổi khá nhiều. Ít nói hơn, ít cười hơn. Nhiều khi ở trong trường cô ấy như người mất hồn, hỏi gì không biết, nói gì không hay. Cô ấy không có thời gian rảnh để đi chơi với em và các bạn. Mỗi lần gặp nhau, em đều bắt gặp ánh mắt buồn bã, ủ rũ của Hạ Vân. Bạn ấy thỉnh thoảng lại hốt hoảng, lo lắng như một đứa thần kinh, dở người. Thế đấy, tất cả mọi truyện đều bắt đầu khi bạn ấy phải học thêm ngoại ngữ với anh. Nếu vậy không phải do anh thì nguyên nhân là gì? Chắc chắn anh đã bắt nạt Hạ Vân, đã hành hạ, mắng mỏ bạn ấy. Tại sao anh lại tàn bạo, nhẫn tâm như vậy? Uổng công em đã luôn tin anh là 1 người tốt.

Với tư cách là bạn thân của Hạ Vân, em yêu cầu anh phải đối xử tốt hơn với bạn ấy. Anh không thể quyết định cuộc sống của Hạ Vân được cho dù anh là anh trai hay thầy giáo đi chăng nữa. Anh không có quyền bắt bạn ấy không được đi chơi, nói chuyện với ai. Anh không thể điều khiển Hạ Vân vì bạn ấy không phải là con rối. Anh chẳng có quyền hành gì hết - MÃI MÃI, KHÔNG BAO GIỜ. Em hi vọng anh hãy quan tâm đến bạn ấy, giúp đỡ bạn ấy mỗi khi bạn ấy gặp khó khăn. HÃY XỨNG ĐÁNG LÀ 1 NGƯỜI ANH TỐT. Nếu không rồi sau này anh sẽ bị báo ứng.

Em nghĩ anh cũng chẳng cần gì lời chúc của em cả nên... thôi nhé! EM dừng bút đây. HI VỌNG SỚM NHẬN ĐƯỢC TIN TỐT TỪ ANH. Chào!!!

Kí tên

Người bất bình

Đó, tất cả nội dung bức thư của Thu Hằng gửi cho anh Chí Đông đó. Thật không thể tin nổi nó chính là bức thư của giải nhì văn quốc gia viết cho người khác. Cộc lốc, chứa đầy tức giận, rất bất lịch sự, chẳng phải phép 1 tẹo nào hết. Đó là còn chưa nói đến sự ngông cuồng, tự tin đến ngổ ngáo, ương ngạnh của người viết bức thư. Phải nói rằng đó là 1 bức thư tồi, tệ của tệ. Vậy mà chẳng hiểu sao, mình rất thích. mình còn thấy đó là bức thư hay nhất mà mình được đọc từ trước đến giờ mới chết chứ, hahaha. Thật quá bất ngờ khi Hằng dám chỉ trích thần tượng như vậy: "Em nghĩ anh là 1 người rất tuyệt vời, nhưng... hình như em đã lầm", " Tại sao anh lại tàn bạo, nhẫn tâm như vậy?" hahahaha...hôhôhô.... Thật sự Hằng đã làm vậy, đã làm vì mình. Tình bạn đã chiến thắng. HOAN HÔ TÌNH BẠN MUÔN NĂM

Tuy nhiên, khen thì đã khen, nhưng chê vẫn phải chê. Nó dám so sánh mình như 1 đứa thần kinh, dở người (thế có chết không chứ?). Nó còn trù ẻo anh Chí Đông bị báo ứng (chắc là lão tức đến hộc máu mồm mà chết mất, hehehe...). Lần này, truyện mà không thành thì lão hành hạ mình "sống còn không bằng chết" là cái chắc. Dám cá luôn đấy. Chẳng biết là Rắc rối cứu bạn hay hại bạn đây, không thể hiểu nổi nó đang nghĩ gì nữa. Truyện xấu còn chưa hết, anh Chí Đông bị oan. mình lo lắng đâu phải vì lão mà vì cái từ gọi là Phù thuỷ kia. Chưa biết rõ ngọn ngành mà Thu Hằng đã đổi tội cho lão, thế nào lão cũng tức , cũng trả thù cho coi (lão nhỏ nhen lắm!). Tội nghiệp cho 2 đứa bé, mới tí tuổi đã gặp nhiều sóng to gió lớn rồi, chẹp...chẹp...

9.55 pm, vẫn dưới phòng khách

Chuyện lạ, chuyện lạ có thật. anh Chí Đông vừa mới hỏi mình: "dạo này em buồn lắm ak?" - tất nhiên là sau khi đã ngừng cười - "đúng là em rất lo lắng về thân phận phù thuỷ của mình thật"

Lão mà biết quan tâm đến em gái của mình như vậy sao? Liệu có tin được không? Đáng ngờ quá, chắc lại có âm mưu mới gì đây. Phải cẩn thận mới được.

- Anh có thể giúp gì được cho em không? - Lão hỏi

- HẢ?

- Anh muốn giúp em. Giúp đỡ ấy mà. ơ thì... chúng ta là anh em ruột mà - nhìn cái vẻ mặt của lão kìa. trông rõ ngây thơ, vô số tội.

- em không tin. làm sao có chuyện anh muốn giúp em

Đúng vậy, làm sao có chuyện đó được. Làm sao có thể tin chỉ vì bức thư của Thu Hằng mà HOTBOY SỐ 1 của Học viện quan hệ quốc tế lại thay đổi được. Chuyện mơ như thật!

- Anh thật lòng đấy. đọc xong thư này anh mới hiểu là dạo gần đây anh chưa quan tâm em đúng mức. anh không hề để ý đến cảm xúc của em. Anh xin lỗi

Hứ, dạo gần đây anh chưa quan tâm em đúng mức? oẹ..oẹ... Từ trước đến giờ có khi nào quan tâm tới mình đâu mà bây giờ bày đặt gần với chẳng xa. Giả dối hết chỗ nói.

- Khỏi. Chẳng cần anh giúp đâu. Việc em, em tự lo. Cám ơn

- Thôi mà, anh biết hôm nay em không vui. Cứ kể ra đi. - lão nài nỉ - Biết đâu anh giúp được em thì sao

- không cần. hôm nay em rất vui.Chẳng có thắc mắc cho anh giải đáp đâu, nhà tâm lí dzỏm ak. - mình bĩu môi khó chịu

- Thôi ngay đi, ai chả biết từ bé đến giờ em luôn có định kiến với bà nội - Lão định bắt thóp mình đây mà. đừng hòng

- không phải em có định kiến với bà nội mà là bà có định kiến với em. - mình hét lên tức tối

- OK. cứ cho là vậy đi. thế chẳng lẽ hôm nay không có việc gì xảy ra thật hả? Đừng có nói với anh là không. Anh không phải là 1 đứa bé - lão vẫn dai dẳng

- Anh không phải là 1 đứa bé...đồng ý. VÀ em cũng không phải là 1 đứa trẻ. Vì vậy không dụ em bằng kẹo được đâu

- Ha, anh biết. Anh đâu có ý định lấy kẹo ra dụ em. Nếu em không muốn kể thì thôi. dù sao quyền quyết định cũng ở trong tay em cơ mà - lão lầm bầm

- Đã biết vậy sao còn "dai như đỉa" thế? - mình nói cộc lốc

- Thì anh muốn giúp em mà

- đã nói từ nãy rồi mà. KHÔNG VÀ KHÔNG!

Nói đến đó mình bắt gặp ánh mắt ngao ngán của anh Chí Đông. Hình như là lão buồn thật. Tự dưng thấy mình có lỗi (nguyên nhân oan uổng của lão và giờ còn hét vào mặt lão thế nữa). Hừ, thôi thì nói ra cũng có chết ai đâu.

Nói đến đó mình bắt gặp ánh mắt ngao ngán của anh Chí Đông. Hình như là lão buồn thật. Tự dưng thấy mình có lỗi (nguyên nhân oan uổng của lão và giờ còn hét vào mặt lão thế nữa). Hừ, thôi thì nói ra cũng có chết ai đâu.

- thôi được. Hôm nay bà làm em bực lắm

Rồi mình bắt đầu kể lể không ngừng...

- Vậy đấy. bà chê em đến thần chú bay cũng không học được. Cứ như là dễ lắm không bằng ấy. em đâu có phải là 1 phù thuỷ tài giỏi gì đâu. Tại sao bà cứ phải đòi hỏi ở em cao như vậy? - mình tức giận khi kết thúc câu chuyện

- Uk, anh hiểu mà. BÀ đã quá khi đòi hỏi cao như vậy với em, với 1 người mới rất ngốc như em - lão gật đầu ra chiều thông cảm lắm (kinh dị!!!) - Tội nghiệp em

Hừ, có cần "phải đổ thêm dầu vào lửa" như vậy không? Đây mà là an ủi, cảm thông sao? Ặc...ặc...

- Lạ. Phù thuỷ phải cưỡi chổi chứ? tại sao phải dùng thần chú bay làm gì? - mình thắc mắc

- Ukm, biết là vậy, nhưng nếu ngay cả thần chú bay em cũng không tập được thì... - lão bỗng nhíu mày

- ... Thì em sẽ không tập nổi bất cứ thần chú gì khác. em biết, bà đã nói với em rồi.

- .....

- Bởi thần chú bay là đơn giản nhất và cũng là khởi đầu của các thần chú khác. ơ, em nói sai ở đâu ak? Thế mà em nghĩ là em đã nhớ đúng cơ đấy. Hmm!

- không, em đã nhớ chính xác đấy. nhưng ý anh là khác cơ

- khác ak? khác cái gì? - lão này có năng lực làm cho người khác luôn tò mò về những điều mình nói

- Thế này nhé. Chỉ khi phải đi xa, em mới được dùng đến chổi thần. Với lại, khi chiến đấu, nếu sử dụng chổi sẽ rất khó chạy trốn đòn tất công của đối phương. Vì vậy em cần...

- WHAT? anh vừa nói là CHIẾN ĐẤU phải không? Như trong phim Harry Potter đó hả? Phải đánh nhau ak? Em không muốn chết....ết!!!!! ( Phục tài hét của mình quá)

- Im nào, anh chỉ đang lấy ví dụ thôi - Lão gắt lên. ha, vậy là có người đang bực mình. Rồi đột ngột hạ giọng, lão hỏi - Này, mà sao em không tập bay được.

- Vì tố chất em kém - mình nói giọng đầy mỉa mai chua xót. Và khi bắt gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao của lão, mình rịt rè nói thêm - hơ, thì anh vẫn thường nói vậy mà

- Tầm bậy. anh không đùa với em đâu đấy!

- Thì em cũng có đùa với anh đâu

- Thôi được rồi. Theo anh, có lẽ là nguyên nhân do chính em - biết ngay mà, lão lại định đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình đấy - có lẽ khi đọc thần chú bay, em không thích và không muốn nó thực hiện được đúng không?

- Hả? - mình sửng sốt

- CÓ-ĐÚNG-THẾ-KHÔNG? - lão kiên nhẫn lặp lại

- ờ, em nghĩ là... hình như vậy

- Sao? sao lại vậy? sao lại không vui?

- EM-KHÔNG-THÍCH! EM-KHÔNG-MUỐN-MÌNH-LÀ-MỘT-PHÙ-THUỶ. EM-KHÔNG-MUỐN-LÀ-ĐỨA-QUÁ-KHÁC-NGƯỜI. EM-ĐÃ-ĐỦ-KHÁC-THƯỜNG-RỒI

- Đừng hét vào tai anh, anh hiểu em đang nghĩ gì mà

- Anh không hiểu

- ANH-CÓ-HIỂU-VÀ-EM-ĐỪNG-CÓ-HÉT-LÊN-NHƯ-VẬY-NỮA

Hừ, chẳng biết ai mới là người đang hét ở đây???

- Được rồi. Như vậy có phải tốt hơn không? Hồi trước khi mới phát hiện ra mình là 1 phù thuỷ, anh cũng giống như em vậy. không thể chấp nhận bất cứ 1 việc gì. anh cố gắng làm hỏng mọi việc như em bây giờ, để chắc chắn rằng mình sẽ không thể nào trở thành 1 phù thuỷ, ít nhất là không phải ngay lúc đó. Rồi sau đó anh phát hiện ra 1 điều, khi mình không chấp nhận 1 thứ thì thứ đó cũng không chấp nhận mình. - lão mỉm cười

- HẢ? SAO KÌ VẬY?

- Anh không chấp nhận sự thật về thân phận thật của mình nên dòng máu PHÙ THUỶ chảy trong người anh cũng không chấp nhận anh là người mang nó (lão này điên rồi, hắn đang lảm nhảm cái gì vậy). Tương tự như vậy, khi học các thần chú từ bà, anh cũng không hề thích thú cho lắm. có lẽ chúng biết vậy nên cũng không hiển linh sức mạnh của mình. - đúng là lão điên thật rồi.

- Ồ, vậy sao? em không hề biết điều đó.

- ukm, vì vậy khi em thật sự muốn chúng thì chúng mới xuất hiện. Do đó, chỉ khi em thích thú và tự nguyện thì thần chú mới có hiệu lực , em hiểu không? Điều này không hề liên quan đến tố chất của em 1 chút nào hết.

- Ukm - mình gật đầu

- Thôi nào. đã biết vậy thì em phải vui lên chứ? - lão Chí Đông nở nụ cười sát thủ

- Thôi được rồi, em sẽ cố vui . Hey... lúc nãy anh nói là anh cũng giống em, không chấp nhận việc mình là 1 phù thuỷ đúng không? sao vậy? Chẳng phải anh là 1 phù thuỷ rất tài giỏi sao?

- ukm, nhưng đó là truyện của sau này. còn lúc đó anh sợ bị mọi người ghê tởm, xa lánh. Mà anh thì là 1 HOTBOY. Hotboy số 1 của nước Việt Nam này không thể để người khác có cảm giác như vậy về mình được. - ặc, sặc nước bọt mà chết mất. nhìn lão ta cười nhăn nhở tự sướng kìa. trông như tên dở hơi ấy

- Thôi đi, chảnh quá đấy. nghĩ mình là ai hả? Tỉnh dậy đi

Mình cười nắc nẻ khi nghe ông anh hotboy trả lời. Hà. thế rồi, sau đó mình không thể cười nổi nữa vì câu nói của lão đã làm mình hết sức...

- Cuối cùng thì em cũng chịu cười rồi. Thế có phải là xinh hơn không?

... KINH NGẠC. ông anh trai Chí Đông - 1 HOTBOY mà khen mình?

- bây giờ em sẽ học pháp thuật nghiêm túc chứ? tính từ giờ phút này trở đi? - Vẫn lạnh lùng hỏi mình (thôi, tha!)

- ukm, cũng có thể. ak, mà này em vẫn còn 1 chỗ không hiểu?

- Sao? cái gì? - lão quắc mắt hỏi mình (Ặc... dễ sợ thiệt!)

- MẤY CÂU THẦN CHÚ ẤY! rõ ràng pháp thuật bắt nguồn từ Trung Quốc theo như bà đã nói... thế sao lại có thần chú bằng Tiếng anh... đừng có nhìn em như vậy

- ak, em đang muốn nói đến thần chú Bay hả?

- Uk, FLY... sao lại thế nhỉ? - mình gãi đầu gãi tai

- Thế không FLY chẳng lẽ lại là JUMP hả? Em ngu mỗi phần structures thôi chứ có ngu phần từ vựng đâu... đừng có bảo với anh là ngay cả bay và nhảy, em cũng không phân biệt được nhé - Lão ra vẻ ngạc nhiên

- Nhảm. Cái em thắc mắc là sao lại là FLY mà không phải cái gì đó đại loại như "Krutchira lasila guriso siraland"?

- em đang nói Xà ngữ hả? làm gì có thần chú nào kì cục...

- em không có đùa đâu... đã bảo là đừng có nhìn em với ánh mắt như vậy mà. Làm ơn thôi ngay cái vẻ ngây thơ, trong trắng, vô số tội đó đi. ớn lắm! Tốt, bây giờ anh có thể nghiêm túc giải đáp các thắc mắc cho em không?

- được rồi. nghe đây. PHÁP THUẬT đúng là bắt nguồn từ Trung Quốc. Nhưng sau quãng lịch sử dài của nó, nó được chia thành 2 loại: PHÁP THUẬT PHƯƠNG ĐÔNG và PHÁP THUẬT PHƯƠNG TÂY... đừng có ghi ghi chép chép như thế, em đang phỏng vấn anh đấy hả?. Ngay này, phần lớn chúng ta đều dùng pháp thuật phương đông vì hiệu lực mạnh của chúng. tuy nhiên, 1 số thần chú phương tây cũng được chúng ta sử dụng vì chúng khá ngắn gọn, dễ nhớ, dễ làm. Sao? lại có thắc mắc gì nữa hả cô nương? - Lão cau mày

- Em muốn hỏi là... Thế nào là Pháp thuật phương đông , phương tây? - mình nhanh miệng nói ngay

- Trời! Đến cái này em cũng không biết sao? - lão ngạc nhiên - anh tưởng cái này bà phải nói với em rồi chứ?

- Có lẽ là vậy. nhưng em có nhớ gì đâu? ( ôi, ngượng quá!!!)

- Bó tay với em rồi đấy. Đúng là hết cách.... hè (thở dài)... Nghe đây .... - lão nói đầy vẻ miễn cưỡng

- Thì vẫn nghe mà - mình chu mỏ

- đừng có nói leo (HỨ!!!!) . PHÁP THUẬT PHƯƠNG ĐÔNG dùng thần chú bằng dài, rất khó nhớ lại phải kèm theo bùa nên rất bất tiện. Còn PHÁP THUẬT PHƯƠNG TÂY thì rất tiện ích, thần chú ngắn gọn, dễ nhớ, không cần bùa, lại đều bằng tiếng anh nên dễ sử dụng. ờ, được rồi, đúng là công lực của chúng không mạnh lắm nhưng cũng không đến nỗi mà..... không cần phải bĩu môi như vậy đâu

- Bây giờ em đã hiểu tại sao anh lại giỏi tiếng anh như vậy rồi. Chẳng lẽ cứ là phù thuỷ thì phải giỏi ngoại ngữ cả ak? Nếu vậy, em không làm PHÙ THUỶ được đâu. - mình nhăn mày

- Ai bảo em vậy? nó chỉ đúng 1 phần nào thôi

- Giờ em đã hiểu tại sao chiều nay bà nhắc đến việc học tiếng anh của em rồi. Thì ra là vậy.

- GIỜ EM ĐÃ HIỂU TẠI SAO? em chậm hiểu đến thế ak, em gái - hắn nói bằng giọng chua ngoắt hết mức (đáng ghét!!!) - giờ nghe anh nói nè. Việc học nhiều ngoại ngữ chẳng qua chỉ là để chúng ta dễ giao tiếp với các phù thuỷ khác thôi. Nhưng phù thuỷ như chúng ta không nhiều cho lắm... thôi được, đúng là rất ít đấy lại còn rải rác trên khắp các nước nên giờ chúng ta phải cố gắng xoá bỏ khoảng cách đó. vì thế chúng ta phải nói được nhiều thứ tiếng mới được, lí do học đấy. Understand? - mình ghét cái câu understand của lão Chí Đông quá ak. suốt ngày UNDERSTAND? làm như người khác không hiểu gì hết ấy

- Perhaps. - mình trả lời cộc lốc rồi quay lưng ra bếp tìm nước uống. nói chuyện từ nãy đến giờ, khát khô cả họng.

Thứ ba, ngày 5 tháng 2

Giờ Tiếng anh trong lớp học

Ha...ha... may mắn. Cô Quỳnh có việc bận nên đến muộn. Vậy là mình có thời gian để ngủ thêm rồi. Khoẻ re. Ak, Nhỏ Thu Hằng kia rồi, ra chào hỏi 1 tiếng cho phải đạo nào. Tiện thể hỏi xem sao hôm nay nó đi học muộn thế.

Vẫn trong giờ tiếng anh

Vừa qua chỗ Thu Hằng về, cái con bé này thật là... Ngay khi nhìn thấy mình, nó đã thanh minh thanh nga

- Tại hôm qua xem phim khuya quá nên sáng nay dậy muộn. - hai mắt nó long lanh phát ớn

- Vậy hả? mình...

- Thật mà, đêm qua mình thức đến 2h sáng mới đi ngủ - Nó vẫn không ngừng

- Uk, mình biết rồi, mình...

- Bồ giận lắm hả? chắc hôm nay bồ chờ mình lâu lắm phải không? Xin lỗi bồ, Hạ Vân. - nó quyết không cho mình nói đây mà

- không, mình không giận đâu, Thu Hằng, mình...

- Đúng là bồ giận thật rồi. Biết ngay mà. Hạ Vân, mình không cố ý. đừng giận mình vì truyện nhỏ đó. tội mình lắm. - con bé chớp chớp mắt

- uk, mình hiểu. mình đã bảo là mình không giận bồ mà. Bồ đừng có làm cái vẻ mặt đó, ớn lắm.

Nhìn vẻ mặt của Thu Hằng mà mình không khỏi bật cười. Mặt nó xị ra như bánh xe xì hơi ấy, hahaha... Còn cái mồm thì méo xệch, cong xuống. đôi mắt đen láy long lanh nhìn phát sợ. Bình thường mình rất thích mắt long lanh nhưng nhìn đôi mắt của Thu Hằng chớp chớp liên tục mà mình nổi cả da gà

- Thu Hằng này, mình...

- Thế bồ không giận mình thật hả, Hạ Vân? Phù, may quá!

Á...á...á... ! tức chết đi được. sao cô nàng cứ xen ngang lời mình nói thế nhỉ? tức không chịu được.

- THU-HẰNG-MÌNH-KHÔNG-BAO-GIỜ-GIẬN-NGƯỜI-KHÁC-VÌ-MỘT-CHUYỆN-CỎN-CON-NHƯ-THẾ. BỒ-LÀ-NGƯỜI-NÊN-BIẾT-RÕ-ĐIỀU-ĐÓ-CHỨ. GIỜ-THÌ-LÀM-ƠN-NGHE-MÌNH-NÓI-ĐÂY. OKIE? MÌNH...

- Ủa? Bồ bảo không giận sao lại hét lên như thế. ánh mắt toé lửa, đầu bốc khói, giọng thì sực mùi giận giữ. Cả người bồ âm khí toát ra nặng nề - Rắc rối cong môi càng khiến mình phát bực.

HỪ, lại thế nữa rồi, cố tình phải không Thu Hằng?

- Bồ không hiểu thật hả? Thu Hằng, mình muốn bồ nghe mình nói được không? Mình...

- Được mà, bồ nói đi, mình nghe đây. mình sẽ không nói gì nữa.

Chết thật đấy, không thể chịu nổi nữa rồi, huhuhu. mình bị uỷ khuất

- mình đã đưa bức thư của bồ cho anh Chí Đông rồi. mình...

- Vậy hả? Bồ đã đưa rồi ak? cám ơn nhiều nhá - đang cười toe toét bỗng mặt Thu Hằng tái đi - hơ, mình xin lỗi. bồ nói đi. mình sẽ không nói nữa đâu

Rồi nhanh nhẹn, Thu Hằng thực hiện động tác khoá miệng. Thôi, bình tĩnh nào, mình đến đây là để cám ơn nó mà.

- Mình muốn cám ơn bồ..

- sao lại cảm ơn mình. Hạ Vân, bồ có nhầm không đó. Á!!!!!!!

Và Hằng vội lấy tai trái bụm miệng, khuôn mặt trắng hồng bắt đầu tái đi, tay phải vẫn vẫy vẫy, cười trừ. mình , kiên nhẫn lập lại ( hình như đức tính này mình đã hun đúc, rèn luyện được trong mỗi cuộc nói chuyện với bà và anh trai thì phải?!!)

- Mình muốn cám ơn vì sự quan tâm của bồ dành cho mình - mình mỉm cười

- Hả? hixhixhix... mình không cố ý.

- không sao đâu. mình rất cám ơn vì những việc bồ đã làm cho mình

- Việc gì? mình có làm gì đâu - Thu Hằng ngơ ngác

- Thì.... vì mình mà bồ viết thư mắng anh Chí Đông 1 trận

- Hả? sao bồ biết? anh...anh Chí Đông cho bồ xem thư sao? - Thu Hằng vẫn ngạc nhiên vô cùng

- uk, mình biết ơn bồ nhiều lắm, Thu Hằng ạk. Nhờ bức thư đó mà anh Chí Đông "tỉnh ngộ". Anh ấy còn giúp mình hiểu ra 1 số điều quan trọng, giúp ích mình rất nhiều

Thu Hằng ngạc nhiên, hỏi lại, giọng lạc hẳn đi

- Thiệt hả? mình không ngờ bức thư đấy lại có tác dụng vậy. may quá! hì... hì...

- mình mới là người không ngờ nè...

- ...

Nở tiếp 1 nụ cười tươi rói, mình lên tiếng giải thích

- Chẳng phải anh Chí Đông là thần tượng của bồ sao? Vậy mà bồ dám viết thư chửii anh ấy...

- Trù ẻo chứ... - Hằng chu mỏ

- Rồi, trù ẻo. Bồ làm cho anh Chí Đông suýt cắn vào lưỡi đấy - mình cười gian tà

- ô, thật hả? Tuyệt vời, yeah!

- Hơ, bồ vẫn còn hớn hở được cơ ak? bồ là cho anh Chí Đông giận rồi đấy. - giờ người ngạc nhiên là mình sao?

- Giận thì mặc xác. cùng lắm thì không hâm mộ nữa là được chứ gì... Nhưng mà, kể ra cũng tiếc. anh ấy vừa đẹp trai, lại vừa giỏi giang. đặc biệt anh ấy còn là đỉnh cao của chất lượng trong môn tiếng anh nữa chứ

Nhìn cái vẻ mặt mơ màng của nó kìa. trời ơi. Bó tay với con bé này rồi. thay đổi chủ kiến cứ xoành xoạc ấy

- Nhưng bồ cũng rất giỏi tiếng anh mà, Thu Hằng

- uk, nhưng bồ biết đấy, Hạ Vân. Mình vẫn luôn thích những người giỏi hơn mình mà... giống như bồ ấy (trời, nịnh khéo quá đấy!). ờ, mà nhắc mới nhớ. sao 2 anh em nhà bồ kì lạ thế. anh trai sinh vào mùa hè mà tên là Chí Đông. còn em gái sinh vào những ngày đông giá buốt lại tên là Hạ Vân. êk, hay là bố mẹ bồ định đặt tên như vậy cho các con thấy ấm áp và thoải mái với thời tiết hơn? - Thu Hằng không giấu nổi vẻ tò mò

- Hả? Ai bảo bồ vậy? đúng là nhảm nhí. tại cái hôm anh trai mình sinh ra thì trời đột ngột trở lạnh 1 ngày, thế là lão đương nhiên là Đông luôn. Còn lúc mình trào đời thì đang là giữa đông giá buốt, u ám chết người. thế mà khi mình mở mắt thì trời có nắng yếu mới khủng chứ. vậy là cái tên của mình cũng từ đó mà ra

- Àk... thì ra là vậy. mình hiểu rồi. Câu chuyện kì lạ về những cái tên. uk, đúng thật. hai người quả thật khác thường. Chậc...chậc... - khuôn mặt Thu Hằng lộ rõ vẻ suy tư

- Thôi đi. đừng có làm cái vẻ đó, xin bồ đấy, Thu Hằng.

- được rồi, Hạ Vân này...

- Sao?

- Anh Chí Đông sinh tháng 5 phải không? - Thu Hằng cười gian xảo

- Hả? à...ừ, ngày 16/5. sao có truyện gì àk? Sao bồ không hỏi ngày sinh của mình lại hỏi ngày sinh của anh Chí Đông vậy? - con bé này không biết lại tính giở trò gì đây

- Hứ, bồ sinh ngày 12/12 ai chẳng biết, hỏi làm gì cho "bất công"... ấy lộn.... "mất công" chứ. đừng có bĩu môi. từ từ mình mới giải thích được mà. thế này nhé. Anh Đông sinh ngày 16/5 đúng không? nghĩa là anh ấy thuộc chòm sao Kim Ngưu mà những chàng trai của cung này rất đỉnh. bồ biết mà, Hạ Vân. Thuỷ chung này, tinh tế này, nhạy cảm này, có đôi mắt tinh tường này. khi bị kéo đi shopping cùng tụi mình không những không giận dữ mà còn tư vấn giúp lại bọn mình. Còn chưa kể đến người của cung này chủ về sự giàu sang và thành đạt. ôi chao...... - cái vẻ mặt ngây ngất, mơ mộng kia là thế nào vậy

- Mình biết, Thu Hằng... nhưng mà này, chẳng phải bồ không tin mấy cái sách bói toán, tử vi đó sao? bồ còn kêu mình là...

- Ai bảo thế? mình cũng tin vào mấy chòm sao này đấy chứ. nhưng mình biết dừng đúng lúc chứ đâu như người nào đó... đừng có nhướn lông mày lên như thế.. lại sái cổ tin vào truyện Pháp thuật, phù thuỷ. bồ đúng là đồ lạc hậu. mấy cái truyện ma quỷ đấy chỉ bày ra để doạ trẻ con mà bồ thì.... - nhìn mặt nó gian hơn cả lúc nãy

- Thì không phải là con nít? Ý bồ là vậy chứ gì? đừng có nhe răng ra cười như thế. okie, mình đồng ý với bồ là chuyện ma quỷ chưa chắc có thật nhưng...

- Sao?

- Àk, không có gì.

Ngu, suýt nữa thì để lộ ra bí mật. một tẹo nữa là mình đã khai ra truyện phù thuỷ tồn tại là có thật trên đời. Minh chứng hùng hồn chính là bạn thân của bồ đấy. tớ là 1 PHÙ THUỶ. Hú vía!!! Phù... (thở phào nhẹ nhõm)

Giờ ra chơi, trong lớp học

Vừa nãy, ra sân thể dục gặp TRẦN ĐỨC MINH đang chơi bóng chuyền với hội bạn. Oh my god, nhìn anh ấy như 1 ngôi sao đang tỏa sáng vậy. đẹp trai mê hồn. thế mà không trở thành HOTBOY được mới tức chứ. bọn học sinh trong trường này ngu cả lũ àk? sao lại bình chọn cho tên Nguyễn Quốc Anh đó chứ? Được mỗi cái mã, còn lại đều kém (thua xa) TRẦN ĐỨC MINH. Anh ấy là 1 trong 3 học sinh có điểm phẩy trung bình các môn cao nhất trường MARIE CURIE này, trong khi tên Quốc Anh đó đến top 20 cũng không lọt vào được. Khi chơi bóng, Đức Minh luôn là người tạo cơ hội cho đồng đội ghi điểm (ở đây là môn bóng rổ) còn tên kia chỉ biết ích kỉ tranh bóng ghi điểm 1 mình. Dù thắng hay bại thì TRẦN ĐỨC MINH vẫn luôn mỉm cười bắt tay đối thủ và an ủi đồng đội của mình, không bao giờ thô bạo với cầu thủ đội bạn trong khi tên kia đối ngược hoàn toàn. TRẦN ĐỨC MINH dù thích bóng chuyền nhưng vẫn tham gia đội bóng rổ của trường và cố gắng hết sức vì màu cờ sắc áo. VÀ đặc biệt anh ấy sẽ chẳng bao giờ trăng hoa như tên Quốc Anh kia đâu. Tóm lại, TRẦN ĐỨC MINH MỚI XỨNG ĐÁNG LÀ HOTBOY CỦA TRƯỜNG

4.05pm, trong phòng khách

La...la...la...là...là...là... Kìa con bướm vàng....

Sướng điên đảo luôn. Hôm nay bà có việc bận đột xuất nên không đến được. bà tiếc lắm, còn mình thì không. hahaha...

Vậy là đỡ phải gặp bà, khỏi phải nghe bà mắng. Yeah!

5.37pm, trong phòng riêng

Hôm nay đúng là 1 ngày may mắn, mình biết mà. Anh Chí Đông cũng bận việc ở trường thế là khỏi phải học phụ đạo Tiếng anh. sướng của sướng của sướng của sướng luôn. haha..hehe...hôhô..hàhà...hìhì... Hình như chiếc dây chuyền V&M này mang lại may mắn cho mình hay sao ấy? dù đúng hay không thì cũng cảm ơn mi nhiều. ông trời ơi, tại sao hôm nay cả 2 người đó đều bận việc thế nhỉ? Người không cần trả lời đâu. Dù sao với con thì chuyện đó cũng không phải là mối quan tâm...hahaha...hôhôhô...hehehe.... Tốt nhất là họ ngày nào cũng bận thì sướng hơn (ước chi!!!)

5.45pm, dưới phòng khách

Địa ngục trần gian, hôm nay chẳng may mắn 1 tẹo nào hết. mình vừa nhận được phone của Thu Hằng. nó báo cho mình 1 tin động trời mà mình chẳng thích 1 tẹo nào hết, hixhixhix... Nó thấy Trần Đức Minh và Dương Ngọc Nhung (hoa khôi của lớp anh ấy) đi chơi cùng nhau vào chiều này và còn thấy 2 người đó mua quà ở chỗ bán hàng đồ đôi. Sao lại thế? Ông trời ơi, sao lại là Dương Ngọc Nhung chứ không phải Trương Hạ Vân. Nguyệt lão ơi, người ghép nhầm đôi rồi, tên con và tên Ngọc Nhung có giống nhau đâu mà hình dáng bọn con cũng khác nhau mà, huhu...hixhix... COn cao 1.70 trong khi cô ta chỉ dừng ở mức 1.65. con có đôi mắt màu xanh lá cây tuyệt đẹp giống mẹ trong khi mắt cô ta nâu chẳng ra nâu, đen chẳng ra đen. con đứng thứ 4 trong top 10 người giỏi nhất trường (chỉ tại môn Anh mà thành tích của mình bị giảm sút) còn cô ta loi choi cố gắng lắm mới đứng thứ 29. Con và Trần Đức Minh "môn đăng hộ đối" thế mà, hừ.

hứ tư, ngày 6 tháng 2

2.00 a.m trong phòng riêng

Không thể nào ngủ nổi. SHOCK QUÁ! đến giờ mình vẫn không thể tin nổi trần Đức Minh lại đi hẹn hò với Dương Ngọc Nhung. Làm sao có thể chấp nhận tình huống bi đát "thê lương không tình thương, thê thảm không tình cảm" này được? ôi, trời ơi! Rõ ràng mình khá hơn Dương Ngọc Nhung rất nhiều cả về tài và sắc mà. Ba vòng của mình rõ hơn 3 vòng của cô ta. Cô ta chỉ hơi khả ái 1 tẹo, còn mình thì dễ thương, duyên dáng ngần này cơ mà. đáng lẽ mình cũng là hoa khôi của lớp mình rồi chỉ tại thiếu mỗi đức tính yểu điệu của con gái thôi. Nhưng làm sao mà yểu điệu nổi với lẽ con trai nghịch hơn quỷ sứ, lười hơn hủi lớp mình? Chỉ tại cái lần mình quát tụi nó trước đám con gái lớp bên mà chúng đâm thù mình thế này đây. đúng là bất công, vô lí quá, haizzzzzzz. Mình là đứa con gái đặc biệt nhất trong cái trường Marie Curie này sao chẳng ai để ý đến mình thế nhỉ? là học sinh duy nhất trong ngôi trường này có đôi mắt màu xanh lá cây xa thẳm, là cô gái duy nhất lọt vào top 5 người học giỏi nhất trường, là nữ phù thuỷ duy nhất tính đến giờ phút này (theo như mình biết) đang theo học ở trường. TRẦN ĐỨC MINH! sao anh không để ý đến em? Chúng ta cùng là những bí thư của lớp và vẫn gặp nhau thường xuyên trong các buổi họp của Đoàn trường mà. Sao anh chẳng chịu nhớ tên và khuôn mặt em? Hơ.... hình như anh ấy có nhơ nhớ khuôn mặt mình. Đúng rồi, vì vậy mà thỉnh thoảng anh ấy có chào hỏi mình. Trời, sao mình ngu thế?! Đến giờ mới hiểu ra mọi truyện nhưng... đã quá muộn. mình đã có hàng ngàn cơ hội để thân thiết với anh ấy hơn, mình đã có.... Vậy mà mình không biết tận dụng. ôi, hối hận quá, hixhix...

Trong giờ thể dục

Ôi, mẹ ơi! Thật hay mơ đây? Lớp mình và lớp của Trần Đức Minh cùng trùng tiết thể dục (lớp anh ấy đổi giờ) mà không có giáo viên quản lí. Hiện nay 2 lớp bọn mình đang mặt đối mặt trong sân thể dục của trường (ông Trời mà cũng có lúc thương mình sao? Tin không?). bọn mình sẽ đấu bóng chuyền lẫn lộn cả nam và nữ giữa 2 lớp. Đội của lớp 12A1 do anh ấy làm đội trưởng (tất nhiên) còn đội lớp 12A2 này dĩ nhiên sẽ do mình chỉ huy (lại còn không sao? mình từng là VĐV xuất sắc nhất trong giải bóng chuyền nữ các trường THCS toàn quốc mà, nhưng sau này do tình hình sức khoẻ, mình phải rút lui trong vinh quang). Mình sẽ cho anh ấy biết có 1 nhân tài bóng chuyền với tài năng và kĩ thuật ngang ngửa anh ấy đang xuất hiện. lần đầu tiên mình sẽ thể hiện tài năng trước dân lớp khác của cái trường cấp 3 này. Lần đầu tiên mình sẽ không chỉ trổ tài trong mỗi lớp mình nữa. hãy đợi đấy mà xem Hoa khôi của 12A1 kia, ta sẽ chứng minh cho cô thấy chỉ có ta mới xứng đáng với Trần Đức Minh. ta sẽ toả sáng. TOẢ SÁNG. Êk, Dương Ngọc Nhung, ghen tị không? tức không? hãy mở to mắt ra mà nhìn cái cảnh Trần Đức Minh phải để ý tới ta, haha... thôi chết, bọn lớp mình chuẩn bị xong rồi, phải ra mặt thôi.

Tèn...tén...ten, vẫn trong giờ thể dục

Một trận đấu bóng nảy lửa vừa mới chấm dứt cách đây mấy phút. Hai đội bám nhau với điểm số sát nút. đội của Đức Minh cứ vươn lên dẫn trước 1 điểm là đội mình lập tức san bằng hoặc ngược lại. Đội bạn cổ vũ to là thế mà đội mình mấy đứa con gái đã tìm mọi cách hô hào mấy ông kễnh kia vẫn cứ "im lặng là vàng" ấy, đến phát bực. Cũng may cuối cùng nhờ có bổn cô nương đây phải dùng đến tuyệt chiêu mà mới giành được thắng lợi. nếu không là nhục nhã cả cái lớp 12A2 này rồi chứ còn gì nữa... nhưng mà khi mình giành thắng lợi trong trận bóng này, chắc chắn T.Đ.M sẽ nhận ra cái mặt mình và từ giờ phút này trở đi coi như mình đã tuyên chiến với đội bóng chuyền 12A1. Đảm bảo anh ấy sẽ nhớ như in bộ mặt mình và cay nó đến tận xương tuỷ. dám cá lắm, ai bảo mình đã vượt qua anh ấy. mà con trai là chúa sĩ diện và tự ái. Ha, hay thật... hết cơ hội rồi nhé, Trương Hạ Vân. Mày thật ngu ngốc. Ai bảo mày chiến thắng, làm cho sư tử mất mặt. Giờ đây, hãy chờ xem Dương Ngọc Nhung hả hê, sung sướng thế nào trước thất bại của kế hoạch "Hạ Vân- toả sáng", huhu... Đức Minh, anh đừng có mà nhỏ nhen như vậy đó!!!

Trên xe bus, về nhà

Quả xứng đáng là bạn trai tương lai của mình (mình biết mà). Bây giờ thì em đã hiểu vì sao em thích anh đến vậy rồi, Trần Đức Minh ạ. không chỉ vì trí tuệ của anh mà còn vì tinh thần thể thao, fair- play trong anh. đến giờ mình vẫn còn ngất ngây trước nụ cười của anh ấy dành cho mình. CHO RIÊNG MÌNH mà thôi. bất ngờ quá, phải không? Anh ấy đã bắt chuyện với mình, ukm... nguyên văn là thế này đây

T.Đ.M: bạn chơi bóng chuyền giỏi quá!

Mình: vậy sao? cám ơn vì lời khen. bạn cũng rất tuyệt đấy!

Trời, không biết lúc đó mặt mình có đỏ ửng không nhỉ? mình đoán là có bởi mình cứ thấy 2 má nóng bừng lên

T.Đ.M: Tớ là Trần Đức Minh, bí thư 12A1, rất vui được gặp cậu, ukm... ( em biết tên anh từ lâu rồi, Đức Minh ơi)

Mình: Hạ Vân. Trương Hạ Vân là tên của tớ (phải lạnh lùng nào Hạ Vân, thế mới thu hút được đàn ông. lão Chí Đông từng bảo thế mà)

T.Đ.M: Hạ Vân này, tôi thích cú phát ăn điểm trực tiếp cuối cùng của cậu. nó rất đẹp. ukm... nói sao nhỉ? ờ, đây lần đầu tiên tôi mới thấy 1 cú phát xoáy bóng hoàn hảo, kì lạ như vậy.

Mình: hả? (ngạc nhiên quá, anh ấy đang khen mình uk? mình không nằm mơ đó chứ?)

T. Đ.M: tôi chưa bao giờ gặp ai có 1 lối chơi hay như bạn (ai đó ơi, lỗ mũi mình đang phình ra nè). Những pha xử lí ngẫu hứng của bạn rất tuyệt. bạn luôn là chủ của cuộc đấu

Mình: Nhưng bạn có những cú phát tấn công đầy uy lực và chính xác. một kĩ thuật với độ khó cao như vậy không phải ai cũng đạt được ở lứa tuổi này đâu (sao nghe bọn mình nói chuyện như "chồng hát, vợ khen hay" thế nhỉ? kẻ tung người hứng nhịp nhàng quá!)

T. Đ.M: không. Người đáng được khen ở đây là bạn mới đúng, Hạ Vân ạ. Bạn thật sự có tài. Hạ Vân, bạn nghĩ sao nếu tham gia đội bóng chuyền nữ của trường? tôi có thể giới thiệu.

Mình( bằng 1 giọng cực tiếc rẻ): không. rất tiếc. tôi không thể tham gia. hiện tại tôi đang kín lịch. tôi có rất nhiều truyện quan trọng cần phải giải quyết... dù sao cũng cám ơn cậu

T. Đ.M: vậy sao? tiếc thật!!! Nhưng thôi, nếu bạn đã bận

Và đúng giây phút không ai ngờ tới đó (ở đây "ai đó" là mình), anh ấy - TRẦN ĐỨC MINH đã nở 1 nụ cười với mình. Một nụ cười hết sức ấn tượng: vừa đẹp, vừa tươi, vừa thân thiết (???)

BÙI THU HẰNG - cậu đã nhìn thấy rồi phải không? Từ giờ, chắc chắn chúng tôi sẽ còn tiến xa hơn nữa, thân thiết hơn nữa. Xem cậu còn nói tôi sẽ không bao giờ trở thành BẠN GÁI của Trần Đức Minh nữa không? tôi sẽ làm thay đổi kết cục ngu ngốc trong câu chuyện "huyễn tưởng" của cậu. Chờ xem!!!

11.30 pm, trong phòng riêng

Biết ngay mà. làm sao bà có thể để mình yên 2 ngày được. Bà quá quắt, quá thể quá! Dù mình đã sử dụng thần chú bay thành thạo mà bà vẫn chê ỏng chê eo. cứ như là dễ lắm không bằng ấy. bực nhất là giờ học hôm nay cơ, mình đã thuộc và áp dụng được hết các câu thần chú bà dạy trong vòng 1 tiếng rưỡi ngắn ngủi. thế mà bà vẫn không ngừng mắng mỏ, đay nghiến mình. Gì nhỉ?... à... " Hạ Vân, sao cháu ngu thế hả? cháu có phải là người nhà Trương gia không vậy? Ngu ngốc quá! VÔ TÍCH SỰ!" . Ha, bà chửii mình nhiều thật, mà bà có cchửi nữa thì cháu vẫn thế thôi. mà cái gì là "người nhà Trương gia" chứ, gớm, làm như là người Trung Quốc á. Điên là điên ở cái vụ lúc hết giờ học ý. tự dưng bà gào ầm lên (như 1 mụ phù thủ xấu tính): " mày là đứa nào hả? Hạ Vân cháu gái ta đâu? mày đã làm gì nó rồi? mau thả nó ra. nếu không đừng trách bà già này không cảnh báo trước". rồi vừa chỉ tay vào mặt mình bà vừa niệm thần chú khiến mình cứ quay vòng vòng trên không. Hại mình suýt nữa thì nôn ra nhà. may mà mẹ nghe tiếng ồn nên chạy lên xem, nếu không chắc ngày này năm sau mọi người đang ăn giỗ mình cũng nên. Và nguyên do của tất cả những truyện này chỉ là vì mình đã quá xuất sắc trong buổi chiều nay. thế là bà không tin mình là HẠ VÂN mà là 1 đứa nào đội lốt thể xác cháu gái bà. hừ, chuyện nghe cứ như mơ nhỉ? Sao bà không nói toẹt ra là bà muốn hành hạ đứa cháu này đi mà còn bịa ra lí do trong truyện cổ tích để gạt thiên hạ, quả thật từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, mình chưa gặp người bà nào như bà nội của mình. CHƯA TỪNG GẶP. Đau lòng quá! Tại sao ông Trời lại đầy đoạ mình như thế chứ? người ghét con đến vậy sao? chẳng lẽ đúng như bà nói mình là đồ bỏ đi. lẽ nào lại như thế? sẽ chẳng có ai yêu quý mình sao? SẼ CHẲNG CÓ AI SAO? kể cả bạn bè, người thân? TRẦN ĐỨC MINH - còn anh thì sao? Anh có tình cảm với em không? có sao không thổ lộ đi, sao cứ bắt e chờ đợi trong mỏi mòn vậy?

Nhưng thôi, dù sao đó cũng không phải là truyện quan trọng nhất mình muốn nói. chuyện mình muốn đề cập lúc này là việc sau bữa ăn cơ. bà đã ở lại ăn cơm cùng gia đinh mình. phải. bà đã ở lại. tất nhiên truyện mình muốn viết ở đây không phải là việc mình ăn không ngon hay là mình đã ho sặc sụa trong bữa cơm và phun đầy cơm vào thức ăn ( mà theo như bà nói đó là hành động bất lịch sự, không bao giờ có thể chấp nhận). mình sẽ chẳng lấy đó làm xấu hổ và động lực để dứt bỏ cuộc đời. đơn giản là mình có quá nhiều kỉ niệm nhục nhã và ê chề gắn liền với bà và anh Chí Đông rồi, mà còn xấu hổ hơn nhiều cơ. Vì thế mình sẽ không lấy mạng để chuộc lỗi đâu

Ôi, Chúa ơi! KHÔNG HIỂU MÌNH ĐANG LẢM NHẢM CÁI GÌ NỮA?????

Chuyện mình có chết lúc này đâu quan trọng gì, cái chính là những gì bà đã tuyên bố trước lúc ra về. Đó mới là CÁI CHÍNH

Theo như bà nói thì tính từ ngày mai, từ 7.30pm đến 8.30pm mình sẽ phải học lớp ngoại ngữ do bà và anh Chí Đông dạy. KHÔNG PHẢI AI KHÁC MÀ LÀ 2 NGƯỜI ĐÓ. Họ sẽ dạy mình thêm vài thứ tiếng khỉ gió nữa: Pháp, TBN, Hàn, Nhật...

Chết mất thôi, mình còn 1 núi bài tập đây này. thế mà lúc này đây, khi thời gian tốt nghiệp cấp 3 sắp đến, khi kì thi đại học sắp bắt đầu, mình phải học 4 tiếng rưỡi với 2 Voldemort. MÌNH CHỨ KHÔNG PHẢI AI KHÁC, ngày ngày phải học những thứ vô bổ ngu ngốc: pháp thuật, ngoại ngữ khác (không phải là tiếng anh). Thử hỏi liệu chúng có giúp ích gì cho mình khi đi thi không? mình thà dành 2 tiếng rưỡi học với bà để vào ôn trong các lò luyện thi còn hơn. mình mà thi trượt đại học thì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy và thái hậu Lâm Thị Nguyệt sẽ chặt đầu mình ngay. Dù thực chất đó là lỗi của họ chứ không phải của mình

DANH SÁCH NHỮNG BÀI HÁT MÀ TRƯƠNG HẠ VÂN THÍCH NHẤT

1. When you believe - Whitney Houston & Mariah Carey

2. Hero - Mariah Carey

3. Mama - Spice Girls

4. My heart will go on - Céline Dion

5. Innocence - Avril Lavigne

6. Grace - Lee Soo Young

7. Đồng thoại ( Tong hua) - Quang Lương

8. Nocturne - secret garden

9. Song from a secret garden - secret garden

10. Lovesickness - Jeon Su Yeon

Thứ năm, ngày 7 tháng 2

Mình sẽ nhảy xuống sông Hồng tự vẫn. ngày mai khi đi học. Thật không thể chịu nổi sự tra tấn của bà và anh Chí Đông nữa rồi. Họ thay phiên nhau hành hạ mình. Mình chỉ là 1 cô bé hiền lành, nhút nhát, tội nghiệp thôi. Vậy mà 1 ngày 24 tiếng thì 4 tiếng rưỡi (chính xác là 270 phút, 16200 giây) mình phải đau đớn tinh thần. Sao hai người đó không giết quách mình đi? Hành hạ mình thế này ác độc quá! Suốt ngày bắt mình học pháp thuật, ngoại ngữ. mình đã đủ đau đầu với Tiếng anh, Tiếng trung nhưng xem ra nó chưa là gì so với dự định "nhỏ bé" của bà. Bà đã bàn với anh Chí Đông và bố mẹ, mình sẽ phải nói thông thạo 12 thứ tiếng. Ít nhất là 12 thứ tiếng. Mười hai chứ không phải mười một hay mười...

Biết điều đó có nghĩa là gì không?

Điều đó có nghĩa là cả đời này mình sẽ phải học với bà

Điều đó có nghĩa là MÌNH SẼ CHẲNG BAO GIỜ THOÁT KHỎI BÀ (trừ khi bà mất hoặc mình bị ĐỘT TỬ hoặc mình phải TỰ TỬ hoặc mình bị BỨC TỬ)

Mà thôi kệ. Quan tâm làm gì nhỉ? Dù sao thì ngày mai mình cũng thăng thiên rồi. Mình đã quyết định, mình sẽ lao đầu vào 1 con ô tô đang phóng tốc độ nhanh (nếu nhảy xuống Sông Hồng có khi nào mình sẽ bị ghẻ không?). đúng vậy, đó là cách nhất mình có thể về trời, rời xa khỏi bà mãi mãi

TẠM BIỆT BỐ MẸ, BẠN BÈ, MỌI NGƯỜI! Ở 1 nơi nào đó trên kia, tôi sẽ dõi theo từng bước chân của mọi người và phù hộ cho tất cả mạnh khoẻ, hạnh phúc. VĨNH BIỆT!

SAU ĐÂY LÀ BẢN DI CHÚC CỦA TÔI - Trương Hạ Vân.

- Tôi để lại cuốn nhật kí cho con cháu tôi. để chúng biết về sự tồn tại của cụ tổ chúng

- Tôi để lại căn phòng riêng này cho bố mẹ tôi để họ luôn nhớ về cô con gái bé bỏng của mình

- Cuốn CHĂM SÓC SỨC KHOẺ dành cho Bùi Thu Hằng. Hi vọng bạn có thể tự chăm sóc bản thân và mọi người xung quanh

- Tôi cũng để lại ngàn lần hối tiếc, đau buồn và thất vọng cho bà nội và anh trai tôi - Trương Chí Đông

Thứ sáu, ngày 8 tháng 2

Mình vẫn chưa chết. Mình đã quyết định lại. Chẳng việc gì khiến mình phải tự tử cả. Sao mình lại phải làm việc ngu ngốc đó chứ???? Nó là việc thể hiện 1 con người yếu đuối. nếu như chỉ là 1 sóng gió nhỏ thì ta phải vững vàng vượt qua nó. cái chết chưa chắc đã giải quyết được mọi việc. Vì vậy thiết nghĩ là mình không nên chết. Mình mà chết thì thật là uổng phí cho cả đất nước vì đã mất đi 1 nhân tài, hohoho... Vì vậy, mình đành lòng ở lại, tiếp tục cuộc sống đầy đau thương và nước mắt này. Mình đúng là người biết hi sinh cho nghiệp lớn =.=

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hừm, nói thẳng ra là mình kệ đấy. Chỉ vì mấy lời cchửi rủa, đay nghiến của bà mà muốn mình chết sao? Đừng hòng. Nằm mơ giữa ban ngày. Trái tim mình không hề yếu đuối. và duy đôi khi có hơi suy nghĩ nông cạn thật nhưng điều đó không có nghĩa mình là 1 đứa "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển". Vì vậy mình sẽ chẳng bao giờ chết đâu. Bởi kết thúc con đường đi của mình sẽ là cảnh mình và Đức Minh tổ chức đám cưới vàng cùng con cái, cháu chắt, bạn bè, họ hàng và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ( KHÔNG CÓ SỰ GÓP MẶT CỦA BÀ VÀ ANH Chí Đông). thế thôi, mình sẽ không viết tiếp bất cứ điều gì nữa

À quên! Bây giờ phải công nhận mình rất có khiếu học pháp thuật. Học gì thuộc nấy, làm gì được nấy. Chắc chắn sau này mình sẽ là 1 Pháp sư hoặc 1 phù thuỷ giỏi.

Thứ bảy, ngày 9 tháng 2

Đúng lúc này đây, cơ thể mình đang tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Giờ thì mình có cơ sở để khẳng định việc mình không đi tự tử là 1 quyết định sáng suốt và vô cùng chính xác. Truyện cứ như là mơ. Thật không thể tin được nó lại đến với mình. à, không. Phải nói là "thật không thể tin mình lại được điều đó"

Mới 6 ngày trước, bà còn kêu mình là 1 đứa có vấn đề về não, không thể niệm dù chỉ 1 câu thần chú. Vậy mà sau 4 buổi học (tất nhiên chẳng ai tính buổi đầu tiên cả) mình đã hoàn thành 320 câu, mà cực chuẩn cả về phát âm và ngữ điệu. Bất ngờ còn chưa dừng ở đó. Theo như bố nói thì đó là 1 kì tích từ trước đến giờ. Bởi CHƯA TỪNG có ai có thể học và thực hiện được cả 320 câu thần chú trong thời gian quá ngắn như mình. Mà trong đó chỉ có 220 câu là thần chú cơ bản. Còn lại 100 câu là thần chú bậc cao cực khó. Đầy phù thuỷ lớn tuổi bây giờ còn không thực hiện được cả 100 câu thần chú đó, vậy mà mình - 1 cô gái 18 tuổi - mới phát hiện ra thân phận thật chưa đầy 2 tuần, đã có thể thực hiện thành thạo, điêu luyện mấy trăm câu thần chú mà không gặp bất cứ 1 khó khăn, rắc rối nào. Ngay cả anh Chí Đông, 1 thiên tài như vậy mới chỉ hoàn thành từng đấy câu thần chú cách đây 3 năm, khi 18 tuổi (mà lão phát hiện ra mình là ai từ hồi mới lên năm). thế là sao? Hắn biết từ lúc còn bé tí như vậy mà mình phải đợi đến lúc trưởng thành mới được hay. Mà thôi, truyện đó gác sau đã.

Sau khi nhận được tin này, lão đã bào chữa : " Anh học pháp thuật khi lên 15, bởi trước đó anh còn quá nhỏ, bà không chịu dạy. Và khi dạy, bà chỉ dạy anh đúng 1 câu trong mấy ngày. Dù anh có thực hiện được luôn, bà cũng không dạy thêm.". Bố cũng bênh anh Chí Đông chằm chặp: "nếu được dạy thả cửa như con, chắc chắn anh trai con còn học được 30câu/giờ ấý chứ?". Bố nói thế mà cũng nói được à?? mình học 320câu/8giờ (hôm nay mình đã học từ 2.00pm đến 5.30pm), điều đó tương đương với việc mình đã học 40 câu trong 1 tiếng đồng hồ. Ai hơn ai đây? Mà còn chưa nói đến việc anh Chí Đông là 1 thiên tài (có mà thiên tà thì có), được đánh giá là 1 trong những phù thuỷ trẻ, tài giỏi nhất từ trước đến nay (theo như bà nói, nên độ đáng tin mình không bảo đảm à nha). Thôi, không làm bẽ mặt lão vậy. Bởi vì lão vừa nói 1 câu mà theo sự tư duy nhạy bén của mình, đó là 1 lời khen thật lòng nhất dành cho em gái

- Với những đứa bằng tuổi anh em mình, đứa giỏi nhất thì học được 1 câu thần chú/ ngày. Còn với những câu thần chú khó thì may mắn khổ luyện, 4 tháng sẽ được 1 câu. Tính đến giờ phút này, tính từ độ tuổi 25 trở xuống thì chỉ có duy nhất 2 anh em ta là đã sở hữu thành tích 320 câu. à quên, tên nhóc đáng ghét Ryan Hunizts đó hình như cũng sắp nâng thành tích đến 320 câu rồi thì phải. Nhưng kệ xác nó, 2 anh em mình đang sở hữu danh hiệu 2 người trẻ tuổi nhất luyện được cả 320 câu thần chú cơ bản khi ở tuổi nhỏ nhất. Mười tám. Đúng là 2 nhân tài của thế giới

Nghe thấy chưa? Anh Chí Đông đã gọi mình là nhân tài của thế giới, anh ấy đã xếp mình ngang hàng với anh ấy. Tuyệt!

Nói gì thì nói mình thích việc mình là 1 phù thuỷ. và mình càng thích hơn được mọi người công nhận tài năng, đặc biệt là bà: "Hạ Vân, cháu có tố chất để trở thành 1 phù thuỷ giỏi giống anh cháu. Rất xứng đáng là người nhà Trương gia cháu gái ạ!"

Haha... đến bà còn khen mình thì chứng tỏ mình đã xuất sắc vượt qua chương trình đào tạo của bà, hẳn bà phải bất ngờ lắm?!!!

Mặc kệ, cái mình quan tâm là từ giờ mình sẽ không phải học pháp thuật cùng bà nữa. Tuyệt cú mèo! Đã có thể ăn ngon, ngủ yên được rồi. yeah! Cuộc đời vẫn luôn luôn đẹp đối với những người biết chấp nhận và vượt qua thử thách.

HOAN HÔ TRƯƠNG HẠ VÂN! BRAVO! BIS...BIS...

Ha, may quá! Hôm nay, bố cho mình nghỉ giờ học phụ đạo tiếng anh

Preview chap sau:

Bà đang nói gì vậy? Bà đang nói gì với mình thế? Thật sự không hiểu nổi. À... không...mình có hiểu nhưng vấn đề là mình không muốn tin, không thể tin và không dám tin. Họ đã luôn giấu mình, giấu đi tất cả những sự thật mình cần biết và phải biết. HỌ ĐÃ LÀM VẬY LẦN THỨ 2. HAI CHỨ KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MỘT....

....

....Nghe đây Hạ Vân. Ngày mai đúng 5h chiều, cháu sẽ phải có mặt ở trường đào tạo phù thuỷ Daewnus. ĐÚNG 5h CHIỀU. Anh trai cháu sẽ dẫn cháu đến đó

Chủ nhật, ngày 10 tháng 2

Mình "nực" rồi đấy. Có mỗi ngày nghỉ mà bắt mình học ngoại ngữ suốt buổi. Hai người đó nghĩ mình là ai hả? Họ nghĩ họ là ai thế? Sao chèn ép mình kinh như vậy? Structures... Structures... Structures...chúng mày là ma hay quỷ mà cứ ám tao hoài thế? Chỉ tại chúng mày không thì tao đã đứng thứ hai toàn trường rồi. Chỉ tại chúng mày mà điểm số của tao tụt hạng như lao dốc không phanh thế này đây?!!

Cuộc đời ơi sao thế?

Sao chỉ toàn chông gai?!!

Phải chăng người thượng đế

Đang muốn đầy đoạ con???

Bắt đầu từ tiếng Anh

Cấu trúc thật khó nhớ!

Chẳng dễ như uống canh

Nhưng sao vẫn phải thuộc?

Trái tim con nhức nhối

Vì trót thích một người!

Lệ rơi dù môi cười

Đau vì chàng vô cảm

Cuộc đời con ảm đạm

U ám buồn tang thương!

Tim ơi! Sao bật khóc

Vì nỗi nhớ vấn vương.

Đau khổ giờ đã qua

Nhưng kinh hoàng lại tới.

Sự thật đã phơi bày

Con là một phù thuỷ!

Bà của con xuất hiện

Cuộc đời lại đáng thương

Bà giống như bác sĩ

"Mổ xẻ" thêm vết thương

Không cho con tự tin

Dìm con trong tủi nhục

Mặc kệ lời van xin

Bà thẳng tay hành hạ

Rồi con tự đứng lên

Kiên cường chống cái ác

Chẳng một lời kêu rên

Con tự tin đứng vững

Thứ hai, ngày 11 tháng 2

Bà đang nói gì vậy? Bà đang nói gì với mình thế? Thật sự không hiểu nổi. À... không...mình có hiểu nhưng vấn đề là mình không muốn tin, không thể tin và không dám tin. Họ đã luôn giấu mình, giấu đi tất cả những sự thật mình cần biết và phải biết. HỌ ĐÃ LÀM VẬY LẦN THỨ 2. HAI CHỨ KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MỘT.

Thế đây, khi mình vừa đi học về, mình đã giáp mặt bà đầu tiên tại phòng khách. Mình đã rất bất ngờ. Cứ ngỡ bà đã về rồi chứ nhỉ. Sáng nay dở chứng bà đến nhà mình làm gì không biết, hại mình phải đến trường sớm nửa tiếng đồng hồ. Giờ cứ cho là bà đến dạy mình học ngoại ngữ thì cũng đâu cần phải đến sớm như vậy. Thắc mắc nối tiếp thắc mắc, mình đã toan định hỏi nhưng khi suy nghĩ lại thấy điều đó chẳng liên quan gì đến mình. Mình liền cho qua luôn. Và mình đã nhầm. Đã đánh giá nhầm toàn bộ tính chất của sự việc.

"Hạ Vân, ngồi xuống đây. Ta có việc muốn cho cháu biết". - Bà chỉ tay vào cái ghế đối diện bà. Và sau khi đã ngồi yên vị trong chỗ chỉ định, mình đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. THẬT SỰ KHÔNG ỔN. Mình đã đúng, linh cảm của mình đã hoàn toàn chính xác. Và mình gần như chết đứng vì những điều đã nghe

"Hạ Vân, ta nghĩ cháu cần phải biết 1 việc" - bà thong thả nói chậm rãi từng tiếng một để mình có thể nhập tâm toàn bộ. okie, và mình đã nhớ hết, không sót 1 từ, đúng như bà mong muốn.

"Trên Trái đất này có 1 nơi gọi là Secret land. Đó là 1 vùng đất hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Không có 1 con người thường nào biết đến sự tồn tại của Secret land, không 1 ai. Người duy nhất có thể nhìn thấy chính là các phù thuỷ"

"đó là vùng đất pháp thuật sao bà?" - Mình ngạc nhiên hỏi lại

"Đúng vậy. Đó chính là vùng đất của pháp thuật. Nơi đó vô cùng, vô cùng bí ẩn và kì lạ. Chưa có phù thuỷ nào khám phá được tất cả các bí mật của Secret land. Và vì vậy, nơi đây trở thành cấm địa với tất cả mọi người. Hơn 100 năm trước, ông Vương Đại Thành, một trong những vị phù thuỷ tài giỏi nhất từ trước đến giờ, đã cùng 2 bạn là David St.Bayler và bà Debi Crawnight đã xây dựng trụ sở đầu tiên của phù thuỷ tại nơi này: Lâu đài chiêm tinh" - Bà vẫn nhả từng từ một với ánh mắt mơ màng, chắc là đang tưởng tượng điều gì đó chứ gì?

"Lâu đài chiêm tinh?" - Mình lập lại (mà nó thì liên quan gì tới mình chứ?)

"Cháu đừng có nói leo như vậy chứ, Hạ Vân" - Bà chau mày, nhắc nhở.

"Cháu xin lỗi" - Hừ, bà nghĩ cháu gái bà quan tâm lắm sao?

"Được rồi, nghe tiếp đây. Hiện tại ở Secret land các phù thuỷ đã xây dựng được trụ sở Liên minh Pháp thuật. Ta hiểu cháu thắc mắc cái gì, Hạ Vân. Liên minh pháp thuật là cơ quan pháp luật. Ở đó họ đặt ra các quy tắc cho phù thuỷ đồng thời xét xử các vụ vi phạm pháp luật. Liên minh pháp thuật chính là cơ quan đứng đầu giải quyết mọi chuyện nghiêm trọng trong thế giới pháp thuật."

"Woa! Giống y đúc Bộ pháp thuật trong Harry Potter bà nhỉ?" - mình bất ngờ đó nha

"Đã bảo cháu đừng có cắt ngang lời bà nói cơ mà. Bây giờ, cháu chỉ cần nhớ là Secret land chính là nơi tập hợp tất cả các cơ quan pháp thuật của phù thuỷ hiện tại. Nhân tiện ta cũng nói luôn, ngôi trường dành cho các phù thuỷ theo học cũng được đặt ở đó. Ở ngoài trường này, tất cả phù thuỷ sẽ được học pháp thuật 1 cách bài bản và được phân theo nhóm là nhiệm vụ" - Bà mình vẫn thao thao bất tuyệt. Ngồi phá bà tí chút chứ nhỉ?

"Trường Hogwarts ạ? cháu không biết là ngôi trường đó có thật cơ đấy. ơ... mà nói thế thì bà J.K.Rowling là 1 phù thuỷ sao?" - mình ra vẻ ngạc nhiên

"Cháu lại đang nói linh tinh gì thế Hạ Vân? Cháu cố ý làm ta bực phải không? Đừng có làm ta nổi giận, nếu không cháu biết hậu quả rồi đó. Ta không đùa đâu." - Cặp lông mày bà nhướn lên, khuôn mặt hơi nhăn nhúm

Mình nuốt nước bọt đánh ực. Có vẻ như bà đang giận thật. Chẳng sớm thì muộn bà cũng sẽ nổi trận lôi đình thôi. Thập tam lục kế, tẩu vi thượng sách. Tốt nhất là chuồn khỏi đây ngay. Mình liên đứng lên, giọng nói nhỏ nhẹ

"Bà ơi, cháu có nhiều bài lắm! Cháu có thể đi được chưa?"

"Chưa đâu Hạ Vân. Truyện chính ta còn chưa nói mà. Cái chuyện quan trọng nhất ấy. Cháu có thể vui lòng ở lại thêm vài phút không ?" - Bà nói giọng nhẹ nhàng không kém

Hixhix... cứ mỗi lần bà nói nhẹ nhàng đổi giọng kiểu này là chắc chắn sắp có chuyện kinh khủng xảy ra. và mình chỉ còn biết thở dài "Dạ, vâng ạ!". Và rồi đúng lúc đó, chưa bao giờ sáng suốt và tỉnh táo như lúc này, mình đã hiểu bà muốn gì

"không phải hôm nay bà chỉ giới thiệu về mỗi lịch sử pháp thuật thôi đúng không? Bà đừng nói với cháu là bà định cho cháu theo học ở cái trường gì gì đó đấy nhé!" - Mình dò hỏi

"Hạ Vân, đúng vậy đó. Cháu rất thông minh. Bà đến đây với mục đích ban đầu chỉ là muốn cháu làm quen và có thể vận dụng 1 ít thần chú để khỏi bỡ ngỡ khi vào trường. Nhưng thật không ngờ, cháu lại xuất sắc đến vậy" - bà cười tươi, ánh mắt nhìn mình 1 lượt ra vẻ hài lòng lắm

Hừ, dù được bà khen, mình cũng chả khoái. Một tẹo cũng không.

"Vậy tại sao cháu phải vào đó? Chẳng phải cháu đã học được tất cả các câu thần chú rồi sao?" - Mình nói với giọng hơi chút phẫn nộ

"Lạy Chúa, Hạ Vân. Chẳng lẽ ta nói từ nãy đến giờ cháu vẫn chưa hiểu sao? Cháu cần phải đến trường Daewnus để rèn luyện thêm. Cháu cần có đồng đội khi thi hành nhiệm vụ. Vào đó học, cháu sẽ có cơ hội tiếp xúc và hiểu vai trò cũng như sức mạnh của chúng ta - những con người đặc biệt trên thế giới. Cháu phải đến đó học. Đó là mệnh lệnh. đến anh trai cháu còn chưa dám cãi lại ta mà cháu dám chống lại sao, Hạ Vân?" - Mình đoán là bà đang bực lắm. Thế còn mình thì sao? Chẳng lẽ mình không biết bực mình, nổi giận, tủi thân là gì à?

"Cháu không có cãi lại bà. Cháu chỉ là... nhưng bà ơi cháu" - Mình giọng nghẹn ngào, đầy bi thương

"Không có 1 bất cứ lí do nào có thể ngăn cản cháu tới Daewnus học" - Bà dằn từng tiếng

"Nhưng..." - mình yếu ớt phản đối

"Ta đã bảo không có nhưng nhị gì hết mà" - Trong khi nói, cặp lông mày của bà cứ dựng cả lên. Nhìn phát khiếp! - "Nghe đây Hạ Vân. Ngày mai đúng 5h chiều, cháu sẽ phải có mặt ở trường đào tạo phù thuỷ Daewnus. ĐÚNG 5h CHIỀU. Anh trai cháu sẽ dẫn cháu đến đó. Vậy thôi, cháu có thể đi được rồi"

Đó là những lời cuối cùng bà nói với mình. tốt thôi, nếu bà đã muốn vậy. Ngày mai mình sẽ đến Daewnus. Nhưng mình không dám chắc cho sự yên ổn của ngôi trường đó. Có thể mình sẽ thiêu cháy nó rồi vào tù. Thà vậy còn hơn. Để xem bà sẽ phản ứng ra sao nào. Dám cá là bà sẽ giết mình ngay trong tù cho coi. Vậy cũng được, đỡ phải nhìn thấy bà nữa.

Chậc...chậc... ai đó đang gõ cửa phòng mình. Phải ra mở thôi.

Giờ Sinh học, thứ ba, ngày 12 tháng 2

Cô sinh giao bài tập cho bọn mình làm rồi xuống phòng hội đồng nói chuyện. Đúng là thiếu trách nhiệm với học sinh. Mà kệ, mình cũng đâu còn tâm trạng mà than phiền cô nữa. Đêm qua, khi mở cửa, mình sững sờ khi thấy lão Chí Đông bước vào. Lão bảo với mình rằng trường Daewnus không giống như Hogwarts và khuyên mình đừng có quá hi vọng (mình đã từng hi vọng vào ngôi trường đó à?). Nhưng cũng thắc mắc thật đấy, không biết ngôi trường đó như thế nào nhỉ. Chà, thế rồi lão bỗng hỏi mình.

- Này, em đã có tên tiếng anh chưa?

- Chưa. mà sao lại hỏi truyện này? - mình có phần ngạc nhiên

- Vào đó, em nên dùng tên tiếng anh thì tốt hơn. Nếu dùng tên tiếng việt thì sẽ rất khó cho người khác gọi tên - hắn ra vẻ bề trên

- Lại còn thế nữa, bày đặt vẽ chuyện - mình có phần hơi khó chịu

- Hay em lấy tên là Kreacher đi. Tên đó hợp với em lắm - lão bỗng nở nụ cười nham hiểm

- Kreacher? tên nghe quen quá! - Và mình đã suýt bị hắn lừa đẹp

- Sao thế? không thích àk? Hay Dobby vậy? Cũng hay không kém đâu - lão nói với ánh mắt gian tà.

Và khi nói đến chỗ này thì mình đủ thông minh để hiểu lão định nói gì

- Em không phải là gia tinh trong Harry Potter. Đừng có gọi em bằng tên của 1 trong 2 con gia tinh đó - Mình có phần hơi phẫn nộ (thực ra là rất phẫn nộ)

- Đồ vô cảm lại còn bày đặt.Thử hỏi với 1 đứa như em thì có được mấy cái tên thích hợp đây? Cứ như anh nè, có bao nhiêu cái tên đẹp phù hợp - lại tự sướng. mình nghĩ là mình nên nói với bố mẹ bệnh tình của lão thôi

- Loại như Tom Riddle hay Lucius Malfoy chứ gì? Hợp với anh thật đó, anh trai." - mình giễu cợt

- Xin lỗi cuộc đời chứ ở trường Daewnus ai cũng biết anh là Steven" - lão vẻ mặt hơi tức tối

- Steven? thế không phải là Voldemort hay Tử thần thực tử ak? Lạ nhỉ! Được rồi, nếu anh là Steven thì tên của em sẽ là Stella - mình có chút đùa cợt

- Hắt xì!!! Đừng có đùa chứ em gái! em định để cả trường Daewnus biết chúng ta là anh em sao? - Hắn sửng sốt

- okie, đó đúng là sự thật mà

- Lạy chúa. Mày đừng có làm như vậy đấy. Tao không đồng ý đâu. Không thể để cho mọi người trong trường Daewnus biết tao có 1 đứa em ngu như vậy được. - lão nạt nộ

- Xin lỗi chứ câu nói đó đáng ra là của em. Yên tâm đi. em chẳng muốn cho thêm 1 ai nữa biết em có 1 ông anh trai xấu xa, đuể cáng, tồi tệ và nhỏ mọn như thế này đâu. - mình độp lại không chút ăn năn

- Được thôi. Tuỳ. Dù sao cũng tốt

Okie, cuộc nói chuyện giữa 2 anh em mình đã chấm dứt như vậy. Thật không thể chịu nổi. Tại sao mình lại có 1 ông anh trai "tuyệt" như vậy chứ? Chắc kiếp trước mình đã làm gì rất xấu xa nên kiếp này mới bị báo ứng như vậy. Hừ, mọi người có tu 10 kiếp cũng không được diễm phúc như mình đâu.

Mà cuối cùng thì cái trường Daewnus đó là ngôi trường như thế nào nhỉ? (thở dài)...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro