cô dâu bướng bỉnh va phải hoàng tử tốc độ (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6: Thiên Sứ

- Là là lá lá là là la la... ha ha...he he...hỳ hỳ... hi hi

Nó vừa hát, vừa nhảy chân sáo ở hành lang. Đã đi gần 4, 5 vòng rồi mà nó vẫn còn quên đường làm chị giúp việc vừa mỏi miệng vừa mỏi chân đành phải để nó tự đi. Sau một hồi rong ruổi nó đã nhớ được phòng của mình, hắn, "Chảnh chọe" và Phương Phương. Đang tung tăng bỗng nó nghe thấy tiếng gọi khe khe:

- Mimi, Mimi....

Dọng nói nhạt dần, nhạt dần, nó hốt hoảng chạy vội vào thì gặp người phụ nữ sáng hôm qua mà người ta bảo là mẹ của "chảnh chọe" đang thở dốc, tay quờ quạng khắp nơi

- Ba...ba...bác có làm sao không?

- Lọ thuốc hen, lọ thuốc

- Dạ.

Nó luống cuống chạy khắp nơi, lục tung mọi thứ, mồm thì la lớn "bác gái bị sao nè". Hắn thì đi đâu từ sáng sớm. "Chảnh chọe" chắc đang đeo phone nên không nghe thấy gì. Người làm mọi khi tùm lum mà lúc cần thì không thấy đâu cả con mụ" mò tôm" thì tự nhiên mất hút. Vấp phải đống đồ đạc mà mình vừa vứt ra nó ngã xoài xuống sàn đau điếng, nhờ vậy mà nó nhìn thấy lọ thuốc đang nằm dưới bàn trang điểm.

- Bác, cái này phải không?

Người phụ nữ gật đầu yếu ớt rồi đưa tay run run nhận lấy lọ thuốc còn nó thì ngồi bệt xuống sàn, thở mạnh, lau mồ hôi nhìn rất đáng yêu. Trở về trạng thái bình thường, người phụ nữ đưa mắt nhìn nó và nhớ lại những hành động dễ thương vừa nãy của nó làm bà phì cười.

- Bác cười gì ạ?

- Cười vì con thật đáng yêu

- Hỳ...bác làm con hết hồn_ nói rồi nó quay ra nhìn lại cái chiến trường nó vừa bày ra . Bác ơi con xin lỗi

- Ta mới cần cảm ơn con sao con lại xin lỗi, tý nữa đám người làm sẽ dẹp dọn mà. Không có con chắc giờ bọn họ đang tất bật với công việc chuẩn bị đám tang đó

- Bác đừng nói như vậy. Dù sao thì ở đây con rất buồn

- Sao zậy con? Ai bắt nạt con hả?

- Dạ không, mà tại nhà mình rất kì lạ

- Kì lạ sao con?

- Dạ, Nhật Quân thì rất lạnh lùng, Khang Luân thì ham chơi, bác trai thì bận bịu suốt ngày, bác thì thỉnh thoảng mới gặp, chẳng ai làm ngôi nhà này vui lên cả

- Ừ, hôm nay Khánh My cũng về nhà rồi, con không có bạn buồn là phải

- Có cô ta hay không con cũng chẳng thấy hay ho gì cả

Người phụ nữ cười dịu dàng bảo:

- Con bé đó tuy hơi ngang bướng nhưng rất tốt, cũng nhờ nó mà Nhật Quân mới tạm bình tĩnh lại

- Bình tĩnh?

- Không có gì đâu. À con muốn đi shopping cùng bác không?

- Nếu bác đồng ý ạ

- Zậy thì đi thôi con.

Nó cùng bác gái ra ngoài, vừa đến cầu thang nó nảy ra một ý tưởng

- Bác có cảm thấy khó chịu khi đám áo đen(vệ sĩ) kia bám theo không?

- Rất rất khó chịu nhưng chẳng thể bắt họ ở nhà được

- Con có cách đó.

Nó mượn Phương Phương hai bộ quần áo rồi cả hai ra ngoài dưới danh nghĩa một thương dân thực sự.

- Bác thấy sao?

- Thoải mái, thú vị.

- Bác chưa làm thế này bao giờ ạ

- Ừ, bác không thông minh và dũng cảm như con. Bác vốn là một tiểu thư gia đình gia giáo cố sống hoàn hỏa cho đến khi về nhà họ Hoàng.

- Zậy hôm nay bác phải tận hưởng đi nha. Con biết nhưng nhà hàng nổi tiếng nấu ăn ngon mà bác chưa đi đó.

- Bác cũng muốn đi thử con dẫn đường đi

Nó kéo tay người phụ nữ chạy trên lề đường làm bà ta có cảm giác sống dậy tuổi xuân của mình. Dừng trước một quán ăn vỉa hè nó tự tin nói:

- Con khẳng định là thịt nướng ở đây còn ngon hơn cả bò bittet ở nhưng nhà hằng sang trọng nữa đó.

Cả hai ngồi ăn ngon lành, cảm giác gò bó tan theo tiếng tách tách của than nướng thịt.

- Sao con biết nơi này

- Chỉ là con chăm đi ăn thui

- Còn chỗ nào chỉ cho bác với nha.

- Dạ, còn nhiều thời gian mà

- Đi với con thì thời gian sẽ troi nhanh lắm

- Hỳ...

Bác gái đứng dậy trả tiền cho người bán hàng thì ông ta vội đưa tay không nhận

- Tôi không lấy được đâu.

- Sao vậy?

- Tôi chịu ơn Yến Anh tiểu thư thì sao dám nhận tiền chứ.

- Chịu ơn?

- Nhờ tiểu thư mà hai đứa con tôi được ghép tim, chính cô ấy đã tạo công ăn việc làm cho gia đình tôi. Chẳng tin bà đi khắp cửa hàng lề đường của cái thành phố này xem ai dám nói không chịu ơn Yến Anh tiểu thư

- Ông 5 à, bác cứ nhận đi. Chịu ơn gì? con mà không giúp bác mở tiệm thì giờ ai nướng thịt con ăn. Bác cứ nhận tiền đi

Nó dúi tiền vào tay người đàn ông đang lấm lem bụi bẩn. Ông lão rươm rướm nước mắt ôm chầm lấy nó.

- Lão đội ơn tiểu thư

Rời khỏi quán thịt nướng, nó đưa bác gái đến trại trẻ mồ côi. Trên đường đi, bà lặng thinh nhìn nụ cười trong sáng của nó. Bao nhiêu tiền tập đoàn bà ủng hộ người nghèo cũng không bằng một công việc nhỏ nhoi nó làm cho họ.

- Bác gái, khi mà mẹ cháu đi công tác xa, buồn là cháu lại đến đây, vui lắm bác ạ

- Vậy sao

Từ trong cánh cổng đang khép hờ một toáng trẻ chạy òa ra vây lấy nó

- Chị Yến Anh, mấy bạn ơi chị Yến Anh

- Sơ ơi chị Yến Anh đến chơi

- Chị Yến Anh đến rồi

Bọn trẻ hô hào hạnh phúc vây lấy nó thành cụm làm người phụ nữ kia cảm tấy một cái gì đó thật lớn lao ở nó.

Ăn cơm tại trại, trứoc khi ra đi nó con gửi lại sơ 5 triệu để xoay sở, trong túi nó lúc này không đem nhiêu tiền. Bác gái cũng thân thiện với bọn trẻ hơn, khi ra đi bọn trẻ khóc nấc lên, các sơ phải đóng cửa lại

- Con thật tuyệt Yến Anh à.

- Con có gì mà tuyệt đâu bac

- Bác chỉ nghĩ thiên sứ như con chỉ có trong phim hư cấu hay chuyện cổ tích, không ngờ con lại xuất hiện

- Không có đâu bác, nếu con hay như zậy thì đây là phim hay cổ tích rồi.

-...bà cười dịu dàng nhìn nó " Ông trời đã tặng con cho thế gian này rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro