6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tay - không thể cử động."

"Bởi vì em luôn muốn rút ống cung cấp năng lượng ra, nên chị đã cắt bỏ mấy bộ phận trên khớp tay của em. Nếu em có thể hứa nghe lời, chị sẽ giúp em lắp lại."

Lô Tĩnh nhè nhẹ chạm vào Trương Nhuận dần dần hạ cánh tay đang lắc lắc xuống.

Nhìn bộ phận trên tay em, hắn đắc ý nói:

"Rõ ràng ống cấp năng lượng rất dài, đủ để cậu có thể tự do di chuyển trong phòng, tại sao cậu lại luôn muốn rút ống nội khí quản?"

Trương Nhuận di chuyển đôi chân của mình trong cabin cung cấp năng lượng. Em lẩm bẩm:

"Mau đưa tay lại cho tôi."

Em nhẹ nhàng nói "ah" khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt.

"...Đáng lẽ em không nên nhìn thấy mặt trời."

Trương Nhuận nói, em nhìn Lô Tĩnh,

"chị nhìn nhầm à?"

Lô Tĩnh cười ranh mãnh:

"Có chuyện gì? Có ánh nắng mặt trời không phải rất tốt sao? Ấm áp, rất thoải mái."

Trương Nhuận đành chấp nhận lời nói của Lô Tĩnh , mặc dù nghe có vẻ vô nghĩa.

Khi em bước đi, em liền kéo theo ống cung cấp năng lượng nối với cột sống của mình. Đó là một bó ống rất mỏng với một lò phản ứng khổng lồ ở cuối thân thể của con quái vật cơ khí khổng lồ. Mắt Trương Nhuận liếc tới cách đó không xa. Hai chú mèo con đang ngủ cạnh nhau vô cùng yên ắn.

"Timi, wuwu."

Em hét lớn, ngồi xổm xuống, dùng đầu gối của bản thân đỡ lấy con mèo con. Sau đó em liền nhớ ra:

"Tụi nó có phải giống mình không, liệu tụi nó có phải là sinh vật điện tử không?"

Lô Tĩnh giúp cánh tay robot của em lắp các bộ phận khớp nối. Trương Nhuận nghĩ rằng thật may mắn khi nó không cần dầu động cơ. Mùi của thứ đó thực sự rất khó chịu, vừa nhờn vừa bẩn.

Lô Tĩnh nói:

"Trước khi tạo ra cơ thể của em, chị đã cố gắng tạo ra cơ thể của bọn nó trước, cũng phải, chị chưa nói cho em biết những chuyện này, cho nên em không nhớ cũng là bình thường"

Trương Nhuận cử động cánh tay, kéo ngón tay, sờ sờ đôi tai mỏng của Lô Tĩnh :

"Chị dạy em mơ, chẳng lẽ vì vậy mà tất cả giấc mơ của em đều là về chị sao?"

"Không, nhuận."

Lòng bàn tay của Lô Tĩnh ấn vào bộ xương máy móc lạnh lẽo. Không có da nhân tạo, em không biết Lô Tĩnh đang run rẩy hay lòng bàn tay lạnh buốt.

"Mơ mộng là bản năng sinh lý của con người, chị không thể dạy em."

Lô Tĩnh nhìn ngoài cửa sổ sang trọng ánh nắng, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm:

"Còn có chuyện như vậy sao? ánh nắng rực rỡ dưới lòng đất, có lạ không?"

Sun - Trương Nhuận chạm vào con mèo con trên đầu gối, em đã nhìn thấy mặt trời, nhưng không phải như thế này.

Trước khi rời khỏi hành tinh xanh mục nát, cả hai tìm thấy một cô gái đang hấp hối trong một nhà máy thép bỏ hoang. Chứng minh thư của cô ấy đã bị nhàu nát và trên trán có một vết thương lớn. Cả hai không biết nguyên nhân gì đã khiến cô ấy bị thương.

Hai người đến gặp cô và cho cô chút nước và thức ăn cuối cùng. Cả ba cùng trải qua đêm yên bình cuối cùng trong nhà máy thép đổ nát.

Trong lúc ngủ cơ thể em đau nhức dữ dội, Trương Nhuận yếu ớt kêu lên. Sự sợ hãi và bất an khiến em bò lê lết trên mặt đất gồ ghề, em nghe thấy giọng nói của Lô Tĩnh.

Lô Tĩnh giống như một con vịt bị bóp cổ, giọng nói gần như rên rỉ. Trương Nhuận bịt tai lại vì sợ hãi, không ngừng lẩm bẩm xin lỗi. Một quả cầu lửa bốc cháy ở phía đông, ánh sáng chói lóa chiếu sáng hai bóng người chồng lên nhau, Trương Nhuận nhìn thấy dải băng bị xé rách và biến dạng, bám chặt vào cổ Lô Tĩnh.

Náo Náo buông bàn tay đẫm máu của mình ra, ôm chặt tấm giấy tờ tùy thân nhàu nát trong lòng bàn tay, ôm chặt Trương Nhuận trong ánh nắng non trẻ và ánh sáng của lò lửa.

Đó là lần đầu tiên Trương Nhuận nhìn thấy mặt trời. Mặt trời của riêng em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro