Hạ nhật đào vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình cover lại từ fic [Tổng hợp oneshot (Hạ nhật đào vong)] mà chưa xin phép tác giả, nếu bạn ấy có bắt gặp và nhắc nhở thì mình sẽ xóa fic ạ!

....................................

01.

Mùa xuân năm mười sáu tuổi, Lô Tĩnh từ Liêu Dương đi đến Bảo Sơn.

Bảo Sơn là một thị trấn hẻo lánh, trên danh nghĩa thuộc quyền quản lý của thành phố Giang Hải. Ở đây những chiếc ô tô, xe máy điện đều là chở những thanh niên gầy gò, tối tăm trên con đường mòn, mang theo khói bụi mịt mù đi qua cả trung tâm thị trấn. Chiếc tay ga của nàng đã bị bán đi để bù vốn cho bọn ranh vay nặng lãi, Lô Tĩnh đến đây cùng cha mình vì trường học ở đây giá tầm ổn, có thể đủ để nàng học hết và tốt nghiệp cao trung.

Có một câu nói nổi tiếng từ những người đã từng đến đây.

Người dân thị trấn Bảo Sơn thường xuyên xảy ra xích mích, đến mức mỗi ngày đều có thể lao vào đánh nhau, mặc kệ lý do đánh nhau có vì một mẩu bánh mì nhỏ hay là một phần đất của tổ tiên bị xâm chiếm bất hợp pháp. Ngày Lô Tĩnh lần đầu đến đây, nàng trông thấy một nữ nhân ngồi xổm trên đống đá, đôi chân dài trắng nõn với nhiều vết bầm tím và vết sẹo kéo dài ra từ chiếc quần đùi thể thao.

Nữ nhân dùng tay che đi phần cằm bị nhìn đến cau mày, cậu khịt mũi.

"Này! Có băng gạc không?"

Giọng lanh lảnh len lỏi đâu đó một vài tia phong trần.

Lô Tĩnh sửng sốt một chút. Không hiểu vì sao dưới sự ép buộc của ngữ khí khó chịu kia, nàng lại tỏ ra ngoan ngoãn, tay nhẹ nhàng mở khóa kéo, cúi mặt tìm băng gạc. Nữ nhân kia loạng choạng đứng dậy, khập khiễng bước đến cạnh Lô Tĩnh.

Khi nàng lấy băng gạc ra, nữ nhân kia duỗi tay để lộ một nửa khuôn mặt bê bết máu.

"Mẹ kiếp!"

Lô Tĩnh bị máu làm cho sợ chết kiếp. Người kia thấy ánh mắt sợ hãi của nàng liền vội vàng che mặt lại.

"Đợi một chút." Nàng vội vàng lấy khăn giấy cùng chai nước trong cặp sách ra. "Cầm máu nhanh lên, không được thì lau đi." Lô Tĩnh làm ướt khăn giấy trong ánh mắt kinh ngạc của người kia, tay còn lại lục lọi tìm một tấm khăn khác để lau đi vết máu trên mặt.

Nữ nhân kia tên là Trương Nhuận.

Trên đường trở về cùng nàng, cậu không ngừng luyên huyên về trận đánh nhau kịch liệt vừa rồi khiến Lô Tĩnh chỉ biết cau mày.

"Tôi chưa từng gặp chị, chị mới đến đây sao?"

"À, chị từ một trường khác vừa chuyển đến." Lô Tĩnh gật đầu. "Trước đây chị từng học ở Liêu Dương nhưng sau này vì cha mẹ chuyển công tác nên chị mới đến đây."

Trương Nhuận gật đầu, chân cậu tiếp bước chân nàng, cùng nhau đi trên con phố nhỏ. Khi cả hai đi đến một cửa hàng bách hóa, Trương Nhuận kêu lên một tiếng.

"Chờ tôi!"

Lô Tĩnh đứng yên với sự nghi ngờ hiện rõ trên trán nhìn Trương Nhuận chạy vào bên trong cửa hàng, một lúc sau cậu bước ra với hai lon coca, một lon nhét vào tay nàng.

Coca vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, khi chạm vào hơi nóng bên ngoài nó sẽ ngưng tụ thành một lớp hạt nước.

"Cảm ơn."

Lô Tĩnh ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp nụ cười của Trương Nhuận.

Tay đón lấy lon coca, vòm họng cảm nhận được vị của coca, nàng gần như sững sờ.

Coca này có phải ngọt hơn bình thường rồi không?

02.

Khi còn ở Liêu Dương, Lô Tĩnh luôn được đánh giá là một học bá với tư cách và thành tích xuất sắc. Sau khi chuyển đến Bảo Sơn, điểm vẫn không có gì thay đổi nhưng nàng thực sự lo lắng rằng mình sẽ không thể hòa nhập vào môi trường này, đặc biệt là khi đã chứng kiến nhiều trận đánh nhau ác liệt.

Nỗi sợ lấn át nàng đến mức nàng không dám kết bạn ở Bảo Sơn.

Nhưng đối với một người họ Bách nào đó thì không như vậy. Nàng phát hiện cậu học lớp cạnh nàng dù cách nhau một khối. Cũng vì lẽ đó, chỉ cần gặp nhau trên hành lang, Trương Nhuận liền vui vẻ chào Lô Tĩnh.

"Náo Náo~"

Lô Tĩnh ngượng ngùng vẫy tay chào cậu, môi mỉm cười như một món quà đáp lễ.

Trương Nhuận và Lô Tĩnh cùng một con đường về nhà nên quyết định cùng nhau về. Trương Nhuận tình nguyện làm hộ vệ cho Lô Tĩnh mặc dù Lô Tĩnh không biết vì sao mình lại cần hộ vệ.

"Bởi vì ở đây tình hình xã hội rất hỗn loạn." Trương Nhuận vác cặp sách trên vai, bắt chéo hai tay sau đầu. "Tôi che chở cho chị đồng thời chị làm bạn đường của tôi, song phương chăm sóc."

Trương Nhuận luôn trò chuyện với Lô Tĩnh về những chuyện xảy ra trên mảnh đất Bảo Sơn này. Luật pháp và trật tự ở đây dường như chỉ dửng dưng ở mức trung bình, trộm cắp luôn túc trực ở khắp mọi nơi đến mức xem nó như lẽ thường tình. Sau khi trời tối, thế giới bên ngoài còn nguy hiểm gấp bội, tốt nhất là không nên ra đường. Các quán ven đường đầy rẫy thành phần phức tạp.

"Vì sao em lại biết?"

Trương Nhuận không đáp, chỉ lè lưỡi nhìn nàng. Lô Tĩnh cũng không muốn làm khó, ai mà chẳng có bí mật riêng.

"Không sao, một ngày nào đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

Có lẽ bởi vì thị trấn này nhỏ và không thích người xứ khác, Lô Tĩnh ngoại trừ Trương Nhuận thì không thể kết bạn với ai nữa. Thậm chí trong lớp còn có bạn học mang giọng Liêu Dương của nàng ra làm trò đùa bỡn cợt.

Nhưng có Trương Nhuận ở bên cạnh, cùng nàng đi qua mọi ngóc ngách của con đường nhỏ, cuộc sống của Lô Tĩnh dường như bớt cô đơn đi.

Cho dù không tụ tập nhưng Trương Nhuận suy cho cùng vẫn là một tra nữ về mặc hiếu chiến. Người lúc nào cũng có sẵn tâm lý đánh nhau để dành lại thế vị cao trong ánh mắt nể sơ của người khác.

Thời điểm đó, trong cặp sách của Lô Tĩnh luôn túc trực một hộp nhỏ đựng băng gạc và thuốc khử trùng, thỉnh thoảng nàng sẽ sử dụng cho vết thương của Trương Nhuận.

"Trương Nhuận, sao em lại đi đánh nhau nữa rồi?"

"Bởi vì... bởi vì tôi muốn họ biết rằng tôi không phải đối tượng để bọn họ gây rối." Cậu mím môi. "Nếu không đánh trả thì sẽ tiếp tục bị bắt nạt. Thế nên phải triệt bọn họ trước khi bọn họ giở trò."

Lô Tĩnh cười lắc đầu khi thấy bộ dạng hùng hồn của Trương Nhuận. Cậu thấy nàng không tin liền phản bác.

"Tại sao! Chị xem thường tôi?"

"Không phải chị xem thường em." Lô Tĩnh kéo dài chữ cuối với dáng vẻ lười biếng. "Chị sợ em không chăm chỉ học hành, lúc nào cũng chỉ đánh nhau thế này, một ngày nào đó, nhỡ em gặp phải rắc rối gì..."

"Náo Náo! Chị đừng nói linh tinh!"

Lô Tĩnh mỉm cười, tay đưa lên xoa xoa đầu nhỏ của cậu. Trương Nhuận bĩu môi một cách bất mãn.

Đáng yêu như vậy mà cũng thích gây gổ với người khác.

"Chị không nói linh tinh." Lô Tĩnh trở nên nghiêm túc. "Nhưng nếu được, chị có thể mong em không tiếp tục đánh nhau."

"Trong cuộc sống, không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm." Suy nghĩ một hồi, nàng bồi thêm. "Quan trọng hơn hết là chị sẽ rất lo nếu em bị thương."

Trương Nhuận sửng sốt, một lúc sau mới nhếch miệng, giọng trầm mặc. "Ra vậy."

Cậu bóp nát lon coca rỗng trong tay rồi ném vào thùng rác, sau đó quay lại nhìn nàng.

"Náo Náo, đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho tôi."

3.

Trương Nhuận, một người thường xuyên đi gây gổ đánh nhau dạo gần đây bắt đầu thay đổi hướng đi của mình. Hiệu suất cụ thể là không đánh nhau, không mắng người, không gây rối, thậm chí còn trở nên trầm lặng hơn.

Điều này khiến Lô Tĩnh ngạc nhiên mãi không thôi. Nàng hỏi vì sao lại thay đổi, cậu không đáp lại, chỉ đơn thuần khịt mũi và ngẩng đầu một cách tự hào.

Tần suất rắc rối đã giảm bớt, Trương Nhuận cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc. Mỗi ngày thay vì đánh nhau, thời gian đó có thể cùng Lô Tĩnh hỏi han bài tập về nhà và cùng nhau nghiên cứu đủ chủ đề học tập. Trong tiềm thức, nàng chợt nảy ra ý muốn cùng cậu tham gia một kỳ thi khảo sát và cùng nhau đến một môi trường tốt hơn.

Tuy nhiên, tương lai là những tình huống khó lường, xui xẻo, may rủi là điều không thể tránh. Rắc rối đến với nàng vào cuối tháng hai sau khi nàng nhập học.

Gia đình rời Liêu Dương để ở ẩn vì những khoản nợ cờ bạc của cha nàng, không ngờ thị trấn nhỏ này cũng có người đánh hơi được mà mò đến. Trước nhà không chỉ có một màn sơn phun mà trên bàn học của nàng cũng vậy.

Không ai nói gì.

Lô Tĩnh chỉ có thể cắn răng lau bàn sạch sẽ.

Sau khi tan học, Trương Nhuận nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của người kia liền tra hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lô Tĩnh chỉ lắc đầu. Nợ của gia đình nàng, nàng rõ ràng không có tư cách than phiền với cậu. Lô Tĩnh biết cậu sẽ làm gì sau khi rõ chuyện. Một nửa gương mặt bê bết máu ngay từ lần đầu gặp hiện lên trong tâm trí nàng, Lô Tĩnh càng ngậm miệng chặt hơn.

Nhưng nói gì thì nói, nàng không có vẻ gì là sợ bị cô lập hay sỉ nhục, chỉ khi về đến nhà, mọi cảm xúc như chiếc bong bóng vỡ tràn ra, Lô Tĩnh vùi mặt vào gối một mình nức nở.

Khóc cũng vô dụng, đánh người cũng vô dụng, chỉ có làm bài thi, tìm được năng lực kiếm tiền mới có thể thực sự không bị ức hiếp nữa.

Nghĩ là nghĩ, dù những cuộc lạm dụng và tấn công hằng ngày nhắm vào nàng càng lúc càng nhiều. Ban đầu chỉ là vẽ bậy lên bàn bằng phấn, sau đó dùng sơn và phun tùy tiện lên ghế.

Lô Tĩnh mở vòi nước dưới tầng, tay giặt mạnh giẻ lau dính sơn đỏ. Mồ hôi túa ra trên trán chảy xuống khóa mắt hòa cùng giọt nước mắt nương trên hai gò má rơi dọc xuống.

Bàn ghế mang đi phơi khô bên ngoài, Lô Tĩnh phải hoàn thành tiết học bằng chiếc bàn cũ ở cuối lớp. Trương Nhuận vẫn vậy, đợi nàng bên ngoài cửa lớp với cặp sách trên tay để cùng nhau về nhà.

Hôm nay Trương Nhuận im lặng lạ thường, nàng chỉ nhận ra điều này khi bước đến gần cửa tiệm tạp hóa.

"Hôm nay em không cao hứng sao?"

"Hừ." Cậu nhẹ nhàng đáp lại.

Lô Tĩnh trong phút chốc không biết nên tiếp tục nói chuyện với cậu hay không. Cả hai lúng túng ở ngã tư đường sau đó ai liền quay về nhà người đó.

Tối đó, Lô Tĩnh một chút cũng không ngủ ngon. Nàng lo lắng Trương Nhuận biết chuyện. Với tính cách của cậu, còn xa lạ gì những chuyện cậu tạo dựng lên nữa.

Nhưng điều khiến nàng sợ nhất là Trương Nhuận nhúng tay vào chuyện này. Dù sao thì học sinh cao trung cũng chỉ là những đứa trẻ chân ướt chân ráo bước ra khỏi thành trì.

4.

Hôm sau tan học, Trương Nhuận không đợi nàng ở nơi quen thuộc. Lô Tĩnh tự mình đợi rất lâu, trong lòng cảm thấy không ổn. Nàng sang lớp bên cạnh hỏi thăm, chỉ nhận được câu "Chẳng phải Trương Nhuận lúc nào cũng đi cùng cậu sao?"

Không phải chứ?!?

Trái tim Lô Tĩnh thắt lại, nàng liền tức tốc chạy đến khoảng đất trống lần đầu gặp cậu.

Không mất nhiều thời gian để đến được đó. Vừa đặt chân vào, Lô Tĩnh đã nghe thấy tiếng hét từ bãi đất trống. Trương Nhuận thẳng tay nắm tóc một nữ nhân trạc tuổi kéo lên. Lô Tĩnh nghiến răng do dự hồi lâu cuối cùng thả lỏng giọng nói.

"Em để cho người ta đi đi."

Trương Nhuận giật nảy mình, cậu liều mạng ném ống nước trên tay ra lập tức. Gió thổi vi vu mang theo đám người bị đánh tả tơi bỏ chạy. Cậu thả lỏng tóc, nàng lúc này mới nhìn rõ nữ nhân kia là bạn học cùng lớp với mình.

Nữ nhân kia nhìn Lô Tĩnh rồi lại quay sang nhìn Trương Nhuận, ánh mắt lưu luyến rồi tuyệt vọng bỏ chạy.

"Chị gọi đây là kỹ năng gì đây hả? Nếu ả không xin lỗi, ngày nào em cũng sẽ cho ả một trận."

Trương Nhuận la hét dữ dội, đến mức khụy xuống đau đớn. Lô Tĩnh vội vàng chạy đến đỡ cánh tay cậu, từ từ kéo cậu lên khỏi mặt đất.

Trương Nhuận nghiến răng im lặng cho đến khi Lô Tĩnh đỡ cậu ngồi xuống ống xi măng, cậu mới khẽ rít lên.

"Xin lỗi... tôi..."

Trương Nhuận gần như muốn khóc. Vài giây sau đó chất ấm nóng nhỏ giọt trên vai nàng. Lô Tĩnh đôi chút sửng sốt, nghĩ cậu vì vết thương đau đớn mà khóc. Theo phản xạ có điều kiện, nàng đưa tay xoa đầu cậu, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Tôi thực sự không nhịn được, bởi vì bọn họ bắt nạt chị... tôi vốn là không có ý định đánh nhau." Trương Nhuận nghẹn ngào. "Chị có biết tôi lo cho chị đến mức nào không?"

"Bởi vì tôi sợ chị sau khi biết chuyện..."

Trương Nhuận đứng dậy, mắt mũi đỏ bừng vì khóc làm cho Lô Tĩnh chưa từng thấy cảnh này phải khựng lại hồi lâu.

"Chị sợ tôi bị thương thế nên tôi cũng lo chị bị thương." Trương Nhuận từ tốn. "Nhưng mà em ngốc quá, không tìm được cách gì khác ngoài đánh nhau."

Trái tim tràn ngập nước mắt của Lô Tĩnh được xoa dịu, nàng ôm lấy Trương Nhuận vào lòng, nhỏ giọng. "Chúng ta có thể cùng nhau rời đi."

"Trương Nhuận, em có muốn không, cùng chị rời khỏi nơi này?"

"Được rồi." Ánh mắt cậu thập phần kiên định. "Cùng nhau rời khỏi, nhất định!"

5.

Vào mùa hè năm mười tám tuổi, Lô Tĩnh rời khỏi Bảo Sơn.

Hành lý lớn, hành lý nhỏ cùng nàng một mình ra ga. Tàu còn khoảng mười phút nữa là đến, Lô Tĩnh đưa tay hóng lấy cơn gió thổi dọc đường rây một cách thích thú.

Trương Nhuận đã không liên lạc với nàng một thời gian kể từ khi một người theo lớp nghệ thuật tự do và người còn lại thì học lớp khoa học.

Em ấy thi có đậu không?

Em ấy đã chuyển đi chưa?

Tiếng bước chân thưa thớt dần từ những người khác cũng bắt đầu rời khỏi thị trấn. Tiếng còi từ nơi xa vọng về, nỗi chua xót trong lòng nàng cũng chồng chất lên cao từng chút một.

"Xin chào?"

Một vật lạnh lẽo chạm vào cánh tay Lô Tĩnh, nàng bất giác quay đầu lại nhìn. Lon coca quen thuộc đưa ra trước mặt nàng khiến nàng sửng sốt, một lúc sau mới để ý đến người đang đứng trước mặt.

"Đuổi kịp chị rồi."

Tầm nhìn của Lô Tĩnh mờ đi từng chút một, nàng nhận lấy lon coca, miệng nhoẻn lên cười vui vẻ.

"Ừ, em đuổi kịp rồi."

Trương Nhuận đưa tay lên gãi đầu, cả hai ngượng ngùng nhìn nhau cười. Con tàu từ từ tiến vào sân ga trước mặt, cánh cửa tàu không nhanh không chậm mở ra báo hiệu sự bắt đầu cho một cuộc hạ nhật đào vong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro