CHƯƠNG 372-374

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 372: SÒ HUYẾT LẤP LÁNH

Tôi và Lương Cẩn Hàn cùng nhìn nhau, cười rồi chạy hướng về phía bọn họ.

Tôi chạy đến bên cạnh bọn họ, việc đầu tiên chính là giơ chân đạp Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ ngã vào trong nước, Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ cố hết sức bơi quay lại, ân hận nói: " thôi xong, vốn dĩ Lạc Mộ Thâm đã đủ ghét rồi, đã thế còn tìm một con mụ dọa xoa làm vợ, sau này chúng ta không phải bị nuốt sống rồi sao?"

" Đương nhiên, cho nên, sau này cẩn thận chút, nếu như đắc tội bọn mình, không còn răng mà ăn cơm đâu." Lạc Mộ Thâm đắc ý đứng bên cạnh tôi, dùng tay ôm lấy cổ tôi, cười nói.

" Ông trời ơi, sao ông không mở mắt ra chứ?" Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ quỳ trên cát, ngẩng đầu lên than thở nói.

Năm người chúng tôi đùa nghịch vui cười trên cát, ở cùng bốn người bọn họ, tôi cảm thấy mình giống như quay về thời thơ ấu vui vẻ vậy.

Chúng tôi còn đánh trận giả, Lạc Mộ Thâm dìu tôi, ba người bọn họ cùng một hội, kết quả, bọn họ nhận ra lực chiến đấu của bọn họ không phải là đối thủ của tôi.

Tại vì dù cho ba người bọn họ tập hợp thế nào, suy cho cùng cũng là đàn ông đỡ đàn ông, trọng lượng rất nặng, còn Lạc Mộ Thâm vác người dũng mãnh như tôi, tôi ngồi trên vai của Lạc Mộ Thâm, linh hoạt giơ tay đá chân, chẳng thèm nể tình, chân tay khua khoắng, rất dễ đạp bọn họ ngã xuống.

Sau đó, trong ánh mắt đau khổ của bọn họ, tôi và Lạc Mộ Thâm thông đồng vùi ba người họ vào trong cát, chỉ để lộ đầu ra. Sau đó, hai người chúng tôi ôm đầu của ba người đau khổ đó, chụp tự sướng các kiểu.

Lạc Mộ Thâm còn đặt ba con cua to lên đầu ba người bọn họ, cảnh tượng đó, thật vui không còn gì tả nổi.

" Một đôi nam nữ đáng ghét!" Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ chửi bới gào thét, hai tên này cũng bị chúng tôi hành hạ cũng không kém.

" Anh Đại Thâm, bọn họ mắng mình kìa!" Tôi cố tình ra vẻ ấm ức nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Đúng thế." Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, " dạy dỗ thế nào ba thằng cha này đây?"

Anh ấy làm ra vẻ nghĩ ngợi.

Thế là, sau vài giây, anh ấy bảo tôi nhảy nhót trên người bọn họ.

" Ôi trời đất ơi, chìm chết tôi rồi, em đừng nhảy nữa, bụng sắp bị nhảy cho vỡ rồi......."

" A a a, Nhụy Tử đầu lợn, em dẫm lên tiểu đệ của anh rồi, em và Lạc Mộ Thâm là một đôi đáng chết......"

.......

Mặt trời lặn xuống, sao trên trời xuất hiện.

Cảnh sắc bên bờ biển quá đẹp, mặt biển cũng trở nên tĩnh lặng, ánh sao lấp lánh in bóng trên biển lớn, giống như những viên kim cương lung linh rực rỡ trên mặt biển xinh đẹp vậy.

Nghe nói trên bãi biển này có một loại sò giống như sao vậy, hết sức đẹp đẽ, đặc biệt lấp lánh, giống như những ngôi sao trên bầu trời rơi xuống trần gian vậy. Bình thường không phải thường xuyên xuất hiện, chỉ những đôi tình nhân có duyên mới có thể nhìn thấy nó.

Mỗi ngày, không biết bao nhiêu đôi tình nhân trên bãi cát tìm kiếm những con sò sao đó, nhưng người tìm thấy đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói, người có thể tìm thấy sò sao, tình yêu sẽ được thần linh bảo vệ, mãu mãi hạnh phúc bình an.

Thông thường, người con trai cõng người con gái, dưới ánh trăng và sao sáng lấp lánh, đi tìm trên bãi cát con sò sao.

Tôi được Lạc Mộ Thâm cõng trên lưng, hai người đi men theo bờ biển, bốn con mắt chăm chú nhìn dưới chân, hy vọng có thể xuất hiện con sò sao xinh đẹp.

Rất nhiều đôi tình nhân cũng tìm kiếm một lúc, có người đàn ông liên tục cõng người phụ nữ trên lưng nên không còn sức lực, cho nên bỏ cuộc rồi, bọn họ không tìm thấy con sò sao.

Lạc Mộ Thâm cõng tôi, đi dò dẫm từng bước sắp hai tiếng rồi, cũng không tìm thấy con sò sao.

Tôi quay đầu nhìn, nhìn bóng của chúng tôi đằng sau, trên cát mềm, lưu lại hai hình vết chân của Lạc Mộ Thâm.

" Anh Đại Thâm, anh có mệt không?" Tôi bò nhoài trên tấm lưng rắn chắc to rộng của Lạc Mộ Thâm, khẽ nói.

" Đương nhiên mệt rồi, đầu lợn, em nặng quá, anh nghi ngờ em không phải chỉ có 53kg như em nói, anh nghĩ em phải tầm 68 kg." Lạc Mộ Thâm vừa đi, vừa cười nói.

" Nói linh tinh, em chỉ có 53kg thôi." Tôi khẽ véo nhẹ tai của Lạc Mộ Thâm.

" Không đúng, sao anh cảm thấy em rất nặng ấy!" Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Hứ, người ta đều khen bạn gái của mình nhẹ nhàng, thân hình đẹp, còn anh lúc nào cũng chỉ hạ thấp em." Tôi vuốt nhẹ vào tai của anh ấy.

" Thế thì em cũng phải cho anh cơ hội khen em chứ, em xem em béo như thế." Lạc Mộ Thâm ra sức vỗ vào mông tôi.

Tôi đang sắp phát điên, đột nhiên nhìn thấy có gì đó lấp lánh lọt vào mắt tôi, đúng thế, tôi nhìn thấy trước mắt tôi và Lạc Mộ Thâm, cách khoảng trên dưới hai mét đó là một điểm sáng lấp lánh.

" Anh Đại Thâm, anh xem, đó có phải là con sò sao không?" Tôi hưng phấn chỉ về phía trước rồi hét lớn.

" Ở đâu ở đâu?" Mắt Lạc Mộ Thâm ngó nhìn khắp nơi.

" Phía trước bên trái của anh." Tôi lớn tiếng nói, " Anh Đại Thâm, mắt anh chỉ để bày thôi sao? Để ngửi mùi thôi à? Chính là ở đó. Anh nhìn không rõ sao?"

" Hình như là con sò sao." Lạc Mộ Thâm cũng hào hứng lên, nên biết, đá sao này rất hiếm lạ, rất nhiều người tìm không được, thứ này có tiền cũng không mua được ở đâu.

Lạc Mộ Thâm vội vàng cõng tôi chạy đến, tôi nhìn thấy trên bãi cát, một điểm sáng lấp lánh rực rỡ xuất hiện.

" Hình như là thật đấy." Lạc Mộ Thâm vui sướng, đột nhiên quên mất là đang cõng tôi trên lưng, anh ấy gập lưng muốn cúi xuống nhặt viên đá sao đó, đầu của tôi và người lộn từ trên lưng anh ấy xuống.

Ôi trời đất ơi, nếu như không phải đây là cát mềm, có lẽ cái cổ của tôi cũng bị gãy dập ra rồi.

" Ui trời, đầu lợn, em không sao chứ?" Lạc Mộ Thâm giật mình biến sắc.

" Không sao, sớm muộn gì em cũng chết trong tay anh." Tôi ôm cổ nói, có điều, tôi cũng chẳng kịp xem cổ tôi có sao không, cuống quýt bò dậy, bò đến chỗ cát có điểm sáng lấp lánh đó, quả nhiên, tôi nhìn thấy một con rất to, đó là con sò huyết rất to rất to.

Từ nhỏ đến lớn, tại vì thích ăn hải sản, cho nên, tôi nhìn thấy rất nhiều sò huyết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con sò nào đẹp như thế này.

Nhìn nó rất giống con sò biển, nhưng nhìn xa còn đẹp hơn sò biển nhiều. toàn thân phát sáng, lấp lánh long lanh, nhìn giống như một viên ngọc vậy.

Ánh sáng lấp lánh trên thân sò huyết, lập tức rọi sáng long lanh, giống như một ngôi sao vậy, tôi cầm lấy con sò sao này, thật sự giống như cầm trên tay một ngôi sao vậy.

" Đây chính là sò sao trong truyền thuyết sao?" Tôi lẩm bẩm nói, thật sự không tin vào cảm nhận của tay mình nữa rồi.

" Ưh, nhìn thì đúng là thế, trước đây anh đã từng nhìn thấy một lần, chính là giống thế này, nhưng không to thế này, không đẹp như con này." Lạc Mộ Thâm cũng ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn con sò sao đó.

" Đẹp quá, anh Đại Thâm, con sò sao này thật sự rất khó tìm, nếu không phải anh cõng em đi xa thế, thì thật không tìm thấy được ấy!" Tôi cầm con sò sao xinh đẹp đó nói với Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm cũng cầm lấy con sò đó, nhẹ nhàng nói: " Nghe nói sò tỏa sáng này rất linh, chỉ có đôi tình nhân nào yêu nhau sâu đậm mới xuất hiện trước mặt thôi."

" thế thì chúng ta là đôi tình nhân có tình yêu sâu đậm nhất rồi." tôi cười tít mắt nói.

.......


CHƯƠNG 373: CHÂN THÀNH GIAO PHÓ

Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán tôi, anh ấy ngước mắt cười nói: " nói lời vô ích!"

" Anh Đại Thâm, em muốn dùng vỏ sò sao này làm thành một chiếc dây chuyền, đến lúc đó có thể đeo trên cổ em. Hoặc là đánh thành hai chiếc nhẫn đeo lên tay của chúng ta." Tôi cười nói.

" Được, quay về anh sẽ sắp xếp để làm cho em," Lạc Mộ Thâm yêu thương nhìn tôi, " xem xem thích hợp làm cái gì, có điều, con sò huyết sao này thật sự quá đẹp. Không nỡ làm gia công."

" thế thì bày ở đầu giường của chúng ta." Tôi cười nói.

" Bày ở đầu giường sao? Không phải có san hô xanh rồi sao? Ôi, đồ bày ở đầu giường sao mà nhiều thế." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Anh ấy kéo tôi đứng dậy, lại cõng tôi trên lưng, tôi cầm con sò sao lấp lánh xinh đẹp đó, nhìn những vì sao trên trời, đột nhiên tôi cảm thấy sao trên trời còn không đẹp bằng sò sao của tôi.

Trong lòng tôi thật sự rất vui và hứng thú.

Tôi cầm lấy còn sò sao đó, ngồi trên lưng của Lạc Mộ Thâm, anh ấy lại dẫm trên chân cát đi hướng quay về, tôi khẽ dùng lưỡi trêu đùa tai của anh ấy, làm anh ấy buồn buồn.

" Anh cảnh cáo em, đầu lợn, em đừng có động lung tung, nếu như em còn đùa anh, em có tin anh làm chuyện đó với em trên cát không? Lát nữa nếu như có người đi đến, là được quan sát hiện trường rồi." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng cảnh cáo tôi.

Tôi thè lưỡi ra, tôi đương nhiên biết thằng cha này nói được làm được mà.

" Em đang rảnh không có việc gì làm đây." Tôi nũng nịu nhìn đôi chân dài của Lạc Mộ Thâm.

" nếu như rảnh không có việc gì làm, hát cho anh nghe đi?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Em đã từng nghe anh hát rồi, anh còn chưa được nghe em hát bao giờ!"

" em chưa hát cho anh nghe bao giờ sao?" Tôi khẽ nói.

Lần trước tôi và Châu Đình còn cả Trần An An đi hát Karaoke, uống say rồi, được Lạc Mộ Thâm đến đón về nhà, nhưng tôi chính xác chưa từng hát nghiêm túc cho anh ấy nghe.

" Chưa. Đầu lợn, hát cho anh nghe." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Được thôi, coi như tai anh có phúc, bản cô nương hát không sai nhịp, em là một trong mười ca sĩ trong trường đại học đấy!" Tôi hừm hừm giọng, nghĩ xem hát gì cho anh ấy nghe?

Nghĩ một lát, tôi khẽ mở mồm:

.....ánh đèn xa xôi, nghe tiếng hát trong lòng tôi;

Bài hát tình cảm dạt dào, theo tiếng gió bay cao vang xa;

Nhưng nguyện nhân gian, không có đau thương;

Nhưng nguyện nhân gian, còn để lại chút thật lòng;

Nhưng nguyện nhân gian không có hận thù, nhưng nguyện nhân gian người không rời xa nhau;

Nhưng nguyện nhân gian vui vẻ đến mãi về sau.....

Đây là bài hát cũ tôi cực kỳ thích, lúc rảnh rỗi tôi thường xuyên âm ư hát, cho nên, hôm nay tôi hát cho Đại Thâm nghe.

Lạc Mộ Thâm rõ ràng cũng thuộc bài hát này, rõ ràng cũng rất thích bài hát này, anh ấy im lặng nghe, sau đó, anh ấy cũng khẽ ngân nga, huýt sao theo nhịp bài hát, anh ấy dùng tiếng huýt sáo để đệm nhạc cho tôi.

Tôi cũng ngạc nhiên phát hiện, mặc dù Lạc Mộ Thâm hát sai nhịp, nhưng huýt sáo không sai nhịp chút nào.

Không những không sai nhịp, anh ấy còn huýt sáo hết sức nhẹ nhõm, cực kỳ dễ nghe.

Tiếng sáo ngân nga cùng tiếng hát của tôi, đi theo những bước chân của chúng tôi trên bãi cát.........

Thật sự rất muốn được anh ấy cõng trên lưng như thế này, đi đến suốt cuộc đời.

.......

Quay lại bãi cát mà lúc đầu chúng tôi bắt đầu đi từ đó, tôi phát hiện ở đây đã đốt lửa sáng rực.

Kể cả du thuyền biệt hiệu Thần Tình yêu của chúng tôi, còn rất nhiều những du thuyền khác cũng neo ở bờ cát không xa, đèn trên du thuyền và lửa bập bùng trên bờ biển chiếu sáng cả một vùng.

Tôi còn nhìn thấy trên bãi biển đã dựng lên rất nhiều lều vải, thì ra ở đây đã có thói quen cắm trại.

Mọi người có thể ở khách sạn bên bờ biển, cũng có thể dựng trại trên bãi cát, trong lều vải, có thể đón gió biển, nghe tiếng sóng vỗ cũng là một cảm giác khó nói thành lời.

Lửa cháy bập bùng, hết sức đẹp mắt.

Tôi nhìn thấy rất nhiều đôi nam nữ thanh niên các nước cùng nhau vây quanh đống lửa nhảy lãng mạn tình tứ, hơi thở thanh xuân như phả hồn vào bãi biển này vậy.

Đếm không nổi có bao nhiêu loại rượu bày trên bãi cát, còn có người ở ngay tại đó làm những món ẩm thực.....bầu không khí đó. Thật sự quá náo nhiệt.

Thì ra còn có tiết mục này nữa?

Cảm giác giống như tất cả các đôi tình nhân nam thanh nữ tú trên bãi biển đều tập trung ở đây vậy, tôi nhìn thấy các người đẹp đến từ các quốc gia với các màu da, quả thật cảm thấy tâm trạng cũng phơi phới theo.

Đến lúc này, Lạc Mộ Thâm đã thuận tay kéo tôi ngồi trên cát.

" Anh Đại Thâm, anh xem người con gái đó đẹp quá." Tôi hưng phấn chỉ tay về phía người thiếu nữ mắt sáng long lanh xinh đẹp ngọt ngào như Britney Spears vậy, " Quá gợi cảm, giống như Britney vậy."

" Mùi cơ thể của người da trắng nặng quá, giống như gà hun khói vậy, ngửi thấy mùi đã cảm thấy không thích rồi." Lạc Mộ Thâm thuận tay cầm lấy một ly rượu rồi nói.

" Ôi, anh thật sự đã từng có bạn gái người đẹp tóc bạch kim sao?" Tôi há hốc miệng nói.

" Đã từng có." Lạc Mộ Thâm thành thật nói, " Chỉ là muốn thử tươi mới mà thôi, chính là tên Phương Trạch Vũ đó giới thiệu cho anh. Anh là trung thực thừa nhận với em, sau này không được bới lại nữa nhé."

" Em còn lâu mới là người bụng dạ hẹp hòi như thế, em là con người đàng hoàng không bới móc." Tôi khẽ nói.

" Hứ." Lạc Mộ Thâm đưa tay cốc nhẹ tôi một cái.

" Đang nói dở, thế bạn gái da trắng của anh trước kia có mùi thật à?" Tôi ôm đầu tiếp tục tò mò hỏi.

" Mùi cũng nặng, hôi đến nỗi anh suýt nôn ấy," Lạc Mộ Thâm lại uống một ly rượu rồi nói, " Thảo nào, những người phụ nữ nước ngoài đó tại sao lại thích nước hoa như thế chứ? Để che giấu mùi cơ thể, anh là thích mùi cơ thể tự nhiên nhè nhẹ tỏa ra từ người em."

Anh ấy nói rồi ôm chặt lấy tôi.

" Lại nói, người đẹp tóc vàng đó nhìn xa thì xinh đấy, nhưng nhìn gần, mắt xanh đó thật dọa chết người, không thể mê được." Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Thế nếu như có thể mê được thì sao?" Tôi lại nhìn nhóm nam thanh nữ tú đó, lại hưng phấn lên, kéo cánh tay của Lạc Mộ Thâm nói, " Anh Đại Thâm, anh xem đằng kia còn có người đẹp Phương Đông, là Nhật Bản hay là Hàn Quốc? Khi cười mắt hơi nheo lại, hình như là người Hàn Quốc, xinh quá, giống như người đẹp Yoona ấy."

Lạc Mộ Thâm liếc mắt nhìn: " Cũng tạm được, sao mà anh bây giờ nhìn ai cũng chẳng đẹp bằng em thế? Đây đúng là trong mắt tình nhân xuất hiện Tây Thi sao?"

" Lạc Mộ Thâm, anh đang lấy lòng khiến em vui sao?" Tôi chớp mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Đâu, anh thật sự mới ngộ ra, thật đấy, anh bây giờ thấy em rất xinh đẹp, em nói trước đây, anh thích đầu to, những bây giờ nhìn những người đầu to đó, anh nhìn thấy giống con bò sữa hết; trước đây, anh thích nhìn những người mẫu minh tinh có thân hình nhỏ gọn cao ráo, chân dài miên man, bây giờ nhìn những minh tinh người mẫu gì đó, tôi cảm thấy giống như nhìn thấy mấy chiếc đũa đang đi cà kheo vậy." Lạc Mộ Thâm chăm chú nói.

" Vậy thì bây giờ trong mắt anh chỉ có em thôi sao?" tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Không sai, bây giờ ấy à, cho anh bao nhiêu tiền anh cũng không bán em." Lạc Mộ Thâm chân thành nói, anh ấy dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, " Anh nói, đầu lợn ,nếu như người khác cho em bao nhiêu tiền, em có thể bán được anh?....


CHƯƠNG 374ĐIỆU HAWAII

" Xem anh nói kìa, em là loại người như thế sao?" Tôi cười nói, rất ngoan ngoãn nói, " Anh Đại Thâm, ví dụ nhé, có người ở trước mặt em cầm một con dao kề vào cổ em, nói Tô Tư Nhụy, nếu như cô buông Lạc Mộ Thâm ra tôi sẽ tha cho cô, nếu ngược lại tôi sẽ giết cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, nguyện chết đi."

" Nếu như có người xuất hiện lúc em đói sắp chết, bày cho em một bàn hải sản cho, đổi lấy anh thì em chọn cái gì?" Lạc Mộ Thâm khẽ khép mắt lại, gian xảo nói.

" Cái này ấy à, cái này.....còn phải suy xét nghĩ kĩ xem thế nào." Hai mắt tôi ngước lên trời nói.

" Hừ, biết ngay là yêu đồ tham ăn là cũng có ngày chết thảm hại mà." Lạc Mộ Thâm cấu nhẹ tôi một cái.

" Này, anh Đại Thâm, quân tử động mồm chứ không động tay, anh biết tay của anh lực rất khỏe không? Em sắp bị anh cấu cho cắm vào thịt rồi." Tôi ấm ức nói.

" Một bàn hải sản thế là bán luôn anh rồi, sao mà không cấu chết em được chứ?" Lạc Mộ Thâm hằm hằm nói.

Tôi đang muốn nói gì đó, chỉ nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn giống như ba con ma ẩn hiện xuất hiện trước mặt chúng tôi.

" Coi như tìm được hai người rồi, hai người tìm được sò sao chưa?" Phương Trạch Vũ trợn mắt lên nói.

" Đó là điều đương nhiên, bọn mình là ai chứ?" Lạc Mộ Thâm đắc ý nói, " Đầu lợn, mau đem sò sao ra đây, để cho bọn họ căng mắt ra mà nhìn sò sao quý hiếm này."

Tôi lập tức lấy con sò sao từ trong túi áo ra.

Mắt của ba thằng cha này đều tập trung vào con sò sao đó.

" Ôi, thật sự quá đẹp, mình đến biển tình yêu mấy lần rồi cũng không tìm thấy." Phương Trạch Vũ khẽ thở dài, " Thứ này quá linh nghiệm, không thể mua bán, mình luôn muốn có một con."

Mắt anh ta sáng như sao chăm chú nhìn tôi: " Em gái đầu lợn, anh trai có phải luôn yêu thương em không? Sò sao này của em cho anh có được không?"

" Không cho." Tôi lập tức quả quyết từ chối.

" đừng lạnh lùng như thế được không? Sao mà em toàn học những thứ không tốt của Lạc Mộ Thâm thế? Thế này đi, anh mua của em có được không? Năm trăm vạn mua con sò sao này của em có được không?" Phương Trạch Vũ thử dùng tiền với âm mưu làm mờ mắt tôi.

"Không bán!" Tôi càng lạnh lùng quả quyết từ chối hơn.

" Một nghìn vạn?" Phương Trạch Vũ tiếp tục ra giá.

" Không bán, anh nói cái gì em cũng không bán, từ bỏ đi, anh Đại Vũ, đây là vật làm chứng cho tình yêu của em và anh Đại Thâm, không phải có tiền là mua được đâu." Tôi cười đập bốp một cái vào đầu Phương Trạch Vũ, " muốn có sò sao này, thì mau tìm bạn gái đi, sau đó cõng bạn gái trên lưng đi học bãi biển tình yêu rồi tìm nhé."

" Ôi, trước đây cảm thấy Lạc Mộ Thâm đã đủ khiến người khác ghét rồi, bây giờ lại thêm một đầu lợn đáng ghét này nữa." Phương Trạch Vũ lẩm bẩm nói.

" Cậu nói ai đáng ghét đấy?" Lạc Mộ Thâm trầm mặt xuống nhìn Phương Trạch Vũ.

" Ồ, Đại Thâm, mình nói mình mà, mình đáng ghét nhất, rõ ràng là sò sao của người ta rồi, mình còn muốn mua, thật đáng xấu hổ." Phương Trạch Vũ vừa cười nói, vừa đánh khẽ vào mồm mình mấy cái.

" Như thế còn được." Lạc Mộ Thâm hầm hừ nói, " Đúng rồi, các cậu chuẩn bị xong chưa?"

" Chuẩn bị xong rồi." Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn nét mặt hơi khác lạ. " Có điều, Đại Thâm, thật sự phải như thế sao?"

" Nhiều lời." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, " Đều chuẩn bị nhiều ngày như thế rồi, hơn nữa, lúc đầu là chủ ý của ai đưa ra chứ?"

Ngón tay của Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên lập tức chỉ về hướng Phương Trạch Vũ.

" Bây giờ lại quay ra trách mình, lúc đó các cậu cũng nói là sẽ làm thế còn gì." Phương Trạch Vũ ấm ức nói.

" Chuẩn bị gì thế?" Tôi tò mò mà nghi ngờ nhìn bốn tên công tử đẹp trai này.

".....bí mật." Lạc Mộ Thâm cười tít mắt nói, " em bây giờ ở đây xem tiết mục biểu diễn, bọn anh đi ra đây một lát."

Anh ấy đưa ly rượu cốc-tai đó cho tôi, kéo ba tên đó đi mất hút khỏi tầm mắt của tôi.

Thật là kỳ lạ, mấy tên này bí bí mật mật, đang làm gì thế không biết?

Tôi cố nhìn theo hướng mà bọn họ mất hút, đưa ly rượu lên môi, thưởng thức bị ngọt thơm của rượu ngon.

Rồi dõi theo tiết mục đặc biệt bên ánh lửa bập bùng.

Thật không nói sai, ban tổ chức thật có tài, dạ hội lửa trại này thật sự quá tuyệt vời, tôi nhìn thấy các đôi tình nhân ở khắp các nước, kể cả những người đẹp tóc vàng mắt xanh nóng bỏng, kể cả những người đẹp chuyển giới cũng biểu diễn tuyệt đẹp.....tôi đột nhiên hiểu ra tại sao ở bãi biển tình yêu lại xuất hiện người chuyển giới, thì ra là ban tổ chức mời đến, mấy người đẹp chuyển giới còn đẹp hơn phụ nữ bình thường thảo nào suýt chút nữa thành tàn phế nửa thân rồi, hễ nghĩ đến bọn họ với bộ dạng hớt hải chạy, tôi lại không nhịn được cười phá lên.

Sau khi người chuyển giới biểu diễn xong, tôi nhìn thấy người chủ trì với nụ cười tươi rói nói với mọi người: " Mời mọi người thưởng thức vũ điệu Hawaii do các chàng trai đẹp trai của Phương Đông biểu diễn."

Đẹp trai Phương Đông? Vũ điệu Hawaii?

Còn có thể thưởng thức những thứ này sao?

Tôi đang khó hiểu, chỉ nhìn thấy bốn người cởi trần để lộ nửa trên rắn chắc, đầu đội vòng hoa tết, đi chân đất, từ eo trở xuống mặc chiếc váy cỏ Hawaii bước lên khán đài.

Chỉ nhìn thấy trong tiếng nhạc, bốn chàng trai quay quay nhảy nhót, chiếc váy cỏ trên người bay nhẹ theo gió, khi bọn họ quay người lại, tôi nghe thấy những tiếng hò reo chói tai của các cô gái đến từ các nước, quả thật giống như sao trên trời rơi xuống đất vậy.

Đương nhiên, tôi cũng hò reo cùng bọn họ.

Tại sao thế?

Những người con gái ở xung quanh hò hét lên là tại vì, bốn chàng trai Phương Đông đẹp trai đó chính là hàng thật giá trị, mỗi một người thật sự quá đẹp trai khiến người khác phải say mê, đó thật sự là vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời, cho nên, các cô gái háo sắc đương nhiên hò reo ầm ĩ, hơn nữa bốn chàng trai còn mặc những chiếc váy cỏ quây mang dáng dấp Hawaii gợi cảm nữa chứ.

Tiếng hò reo vui sướng đó, quả thật có thể khiến tai của tôi như nghe như có tiếng động đất vậy.

Tôi hét lên là tại vì, tôi quen biết bốn anh chàng đẹp trai này, bốn anh chàng mặc váy cỏ Hawaii nóng bỏng này, không phải là F4 bên cạnh tôi sao?

Nếu như nói nhìn thấy Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên nhảy nhót thế này, tôi còn không ngạc nhiên lắm, nhưng khi nhìn thấy người vốn dĩ lạnh lùng là Lương Cẩn Hàn và Lạc Mộ Thâm mặc váy cỏ quay người lại, tôi quả thật cười sắp ngất đi rồi.

Lạc Mộ Thâm, Lương Cẩn Hàn, đây là hai người sao?

Anh bảo em phải nói thế nào mới được chứ?

Là Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lấy súng ép hai người phải luyện tập nhảy váy cỏ sao?

Không biết bốn người họ luyện tập mất bao lâu mà động tác cực kỳ thành thục, hơn nữa còn căn chỉnh rất thẳng hàng, nhưng nói thật, tôi cảm thấy bọn họ nhảy cực kỳ buồn cười, đặc biệt là khi đến động tác quay người, sau đó bốn người vừa giơ tay, vừa rạng chân, tôi nhìn thấy có lẽ là Lạc Mộ Thâm do quá căng thẳng, lại cộng thêm Lương Cẩn Hàn ở trước mặt căng thẳng đến chân tay lung tung cả, cho nên, Lạc Mộ Thâm đều không biết giơ tay nào, nhấc chân nào!

Tôi ôm bụng cười gần như sắp lăn lê bò nhoài ra rồi.

Nam thần của tôi ơi, anh đang làm gì thế?

Nhưng bốn nam thần nhìn đã mắt này thật sự đang đốt cháy cả sân khấu, nam nữ xung quanh đều đang hò reo, nhảy nhót theo bọn họ, quả thật sắp phát điên hết rồi.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro