CHƯƠNG 423-425

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 423: LÀM TÌNH QUA ĐIỆN THOẠI

Mẹ tôi thở dài, vỗ nhẹ vào đầu tôi: " Ôi, bố mẹ bây giờ cũng không biết nói thế nào, đầu óc cứ mơ hồ, vốn dĩ ý kiến của cả nhà dù cho nói thế nào cũng không muốn các con ở bên nhau, tại vì nó không những có tiền hơn nữa danh tiếng trước đây quả thực không hay lắm. Nhưng bố mẹ bây giờ thấy cậu ta thật lòng với con, cũng không đánh không đuổi nữa, chỉ có điều, bố mẹ không biết sự chân thành của cậu ta có thể duy trì đến lúc nào....."

" Hì hì, con tin sẽ duy trì mãi mãi." Tôi cười hôn lên má mẹ tôi một cái, " Mẹ, anh ấy đã nói rồi, trước đây sống bừa bãi, sau này sẽ không bao giờ thế nữa, anh ấy sẽ mãi mãi chỉ đối tốt với con, con là người phụ nữ cuối cùng của anh ấy rồi."

Bố tôi đặt báo xuống, nhìn qua chiếc kính lão nói với tôi: " Ôi, Nhụy Nhụy, con cũng lớn rồi, bố mẹ cũng không can thiệp được vào cuộc sống của con, có điều, bố mẹ vẫn muốn nhắc nhở con, con phải sáng suốt, đừng có mù quáng bị cậu ta lừa, cậu ta vừa tặng nhà vừa tặng xe cho con, con cho rằng cậu ta yêu chiều con như thế, nhưng nếu như cậu ta thật sự thay lòng, con chỉ có ngồi trong nhà mà khóc thầm thôi? Bố mẹ hy vọng con có thể sống hạnh phúc, bố và mẹ con già rồi, ông bà nội thì càng khó nói, chúng ta có thể hưởng thụ được gì chứ? Đối với bố mẹ mà nói, một bữa cơm 1000 tệ và 100 tệ cũng là như nhau, ngồi trong nhà hay đi ra ngoài du lịch cũng như thế, mặc chiếc áo 1000 tệ và chiếc áo 10 tệ cũng chẳng khác là bao, bố mẹ chỉ không hy vọng sau này con phải khóc. Con phải suy nghĩ có kỹ, đừng để bị người ta lừa đấy."

" Con biết rồi ạ, bố mẹ phải có lòng tin với con gái của bố mẹ chứ? Bố mẹ cho con lời chúc phúc có được không? Có phải do xem nhiều phim quá không? Lúc nào trong lòng cũng lo sợ, lẽ nào bố mẹ không biết thế giới này còn có bao nhiêu điều tốt đẹp sao?" Tôi cười ôm lấy bố mẹ và ông bà tôi, " Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, Lạc Mộ Thâm bảo con mười ngày này phải chịu khó ở bên cạnh cả nhà, cả nhà mình nghĩ xem, muốn đi đâu chơi, muốn đi đâu ăn? Anh ấy lại đưa cho con một cái thẻ, tùy ý quẹt!"

" Cậu ta có tiền cũng không thể tiêu tiền phung phí thế được?" Mẹ tôi có vẻ không hài lòng nói.

" Không phải là phung phí, đây là lòng hiếu thuận với mọi người mà." Tôi cười nói, " Đi nào, hôm nay, chúng ta đi ăn buffee ở Kim Tiền Báo, ở đó còn có món kem ngon không gì tả nổi!"

Tôi kéo cả nhà tôi vui vẻ đi ra cửa.

.........

Tôi ăn no đến nỗi bụng phình ra như cái trống, từ Kim Tiền Báo quay về, đã là chín giờ tối rồi, sau khi ông bà bố mẹ tôi tắm rửa, cũng về phòng nghỉ ngơi rồi. tôi sau khi tắm rửa vệ sinh xong, mặc váy ngủ, quấn tóc đi vào phòng của tôi, cầm điện thoại, hồi hộp chờ, Lạc Mộ Thâm đã hạ cánh xuống sân bay chưa?

Đã nói với anh ấy rồi, hạ cánh thì lập tức gọi điện cho tôi.

Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại, quả nhiên, chưa đến mười phút, điện thoại của Lạc Mộ Thâm gọi đến rồi.

Tôi quả thật xúc động chết mất.

" Anh đến thành phố a rồi sao?" Tôi khẽ nói.

" Anh đến rồi, làm thế nào đây? Bây giờ anh rất nhớ em, đầu lợn......" Lạc Mộ Thâm nũng nịu trong điện thoại, " anh thật sự hối hận vì quyết định của mình. Sao lại để em ở lại thành phố h chứ, nhớ em chết đi được. Em có nhớ anh không?"

" Em cũng nhớ anh," tôi cẩn thận liếc mắt ra phía ngoài nhà, may là mọi người ai đã về phòng nấy, nếu không, tôi và Lạc Mộ Thâm nấu cháo điện thoại thế này, tán tỉnh ve vãn, thật ngại quá?

" Nhớ em quá, anh không ngủ được, hay là ngày mai anh về đón đón em nhé?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Đừng, thế sẽ bị bố mẹ em cười cho đấy, hơn nữa, anh chẳng bảo em tranh thủ ở bên cạnh người nhà em sao." Tôi khẽ nói.

" Ôi, làm thế nào đây? Gối đơn khó ngủ mà? Em nói xem anh phải làm thế nào?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

" Anh nói phải làm thế nào?" Tôi cố tình nói.

Giọng nói của Lạc Mộ Thâm trong điện thoại trầm xuống: " Bù đắp cho anh đi."

" Bù đắp cho anh thế nào?" Tôi cười nói, tên Lạc Mộ Thâm này, có lúc giống như núi băng lòng dạ đen tối vậy, có lúc lại giống như đứa trẻ tinh nghịch.

" Tối nay nói chuyện điện thoại làm tình với anh thì thế nào?" Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói.

" Cái gì? Điện thoại làm tình?" Tôi cảm thấy như có gai đâm từ trên đỉnh đầu xuống đến mũi chân mình vậy.

" Đúng thế." Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cố ý gằn giọng mình xuống: " làm thế nào đây, bây giờ chỉ có em mới làm hài lòng anh, nếu không anh rất khó chịu."

" Hừ, đồng chí Tiểu Lạc, có phải anh là cầm thú đội lốt người không?" Tôi tức hầm hầm nói, " trong điện thoại mà còn làm tình được sao? Chỉ có tên lãng tử như anh mới nghĩ ra được, em còn lâu mới làm!"

Tôi thật sự lần đầu tiên nghe nói, điện thoại cũng có thể làm tình được. Quả thật xấu hổ chết mất.

" Thế thì không được, anh nhớ em thì làm thế nào? Chẳng được ôm ấp chạm vào em, chỉ có thể như thế này, em chiều anh một chút đi, nếu không, mười ngày này, anh thật sự không biết phải làm thế nào, em không sợ có người phụ nữ khác tranh thủ cơ hội em không có ở đây mà mồi chài anh sao?" Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Hừ, anh đang uy hiếp em phải không? Em không sợ đâu. Anh đi mà tìm người con gái khác. Em chúc anh sớm mắc bệnh aids mà chết." Tôi vẫn tức nói.

" Đừng nói vô tình như thế, em biết con người anh bây giờ chỉ có mình em thôi, anh thà chết còn hơn đi tìm mấy loại phụ nữ đó, em quay về phát hiện anh đã chết mà em không thương sao." Lúc này Lạc Mộ Thâm quả thật giống như đứa trẻ nũng nịu vậy.

" Ôi, thật bó tay với anh." Tôi không còn tức nổi với tên xấu xa này nữa rồi.

" có phải anh thường xuyên làm tình qua điện thoại với bạn gái cũ không?" Tôi khẽ cau mày nói.

" Nói linh tinh, anh làm gì có trình độ mà tán gẫu với bọn họ chứ? Giọng nói của Lạc Mộ Thâm lập tức trở nên mờ ám, " Nhụy Tử, anh rất muốn chạm vào em."

Tôi đành phải phối hợp lại: " Em cũng muốn chạm vào anh."

" Em muốn chạm vào đâu của anh?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Em muốn chạm vào ngực anh, chạm vào bắp thịt của anh, muốn chạm vào chỗ đó......" Tôi cũng khẽ nói.

" Đúng rồi, em yêu, chính là nói như thế," Giọng nói Lạc Mộ Thâm lại trầm xuống, " Anh muốn sờ vào hai gò bồng của em, anh muốn chạm vào....."

Tôi giả bộ rên ư ử ầm ừ qua điện thoại.

Hứ, tôi thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông là thế nào, trong điện thoại mà cũng có thể làm tình được, quả nhiên tôi nghe thấy cùng với giọng rên rỉ đó của tôi, hơi thở của Lạc Mộ Thâm ở đầu bên kia điện thoại cũng nặng nề hơn, gấp gáp hơn, còn tôi ở đây cũng thuận tay với lấy đĩa hoa quả và hướng dương.

Vừa cắn hướng dương vừa nói chuyện làm tình với Lạc Mộ Thâm, ở đầu dây bên đó, Lạc Mộ Thâm bị kích thích không chịu được rồi, còn tôi, cắn hướng dương càng ngày càng nhanh.

Nếu như Lạc Mộ Thâm biết tôi bây giờ đang nằm với bộ dạng gì, có lẽ anh ấy tức đến mức lập tức liệt dương rồi.

Tôi đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là làm tình điện thoại, tôi nhớ ra một người bạn học thời cấp ba của tôi đi ứng tuyển vào làm công việc trực điện thoại chăm sóc trực tiếp, chuyên kiếm tiền điện thoại từ những tên đàn ông bệnh hoạn, tôi nghe nói cậu ta vừa thường xuyên rên rỉ ư ử phối hợp với những người đàn ông đó qua điện thoại, vừa đan áo len.

Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ sao!

Không ngờ tôi cũng thành thế này rồi.


CHƯƠNG 424: KHÔNG NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI, TRONG LÒNG TRỐNG RỖNG

Tôi gần như sắp phì cười rồi, chỉ là cố hết sức nhịn cho mình không cười phá lên, hoặc là để Lạc Mộ Thâm nghe thấy tiếng cắn hướng dương của mình.

Nói chuyện với Lạc Mộ Thâm hồi lâu, cuộc nấu cháo điện thoại này khiến tôi gần như sắp ngủ rồi, Lạc Mộ Thâm mới mãn nguyện.

" Em yêu, thoải mái không?" Anh ấy khẽ hỏi.

" Thoải mái." Tôi là thoải mái vì ngồi cắn hướng dương, " Anh thoải mái không?"

" Thoải mái, có điều nếu như có thể chạm được vào người thật sẽ càng thoải mái hơn." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, " Đầu lợn yêu quý, đi ngủ đi nhé!"

" Vâng, chúc anh ngủ ngon." Tôi hơi lưu luyến không nỡ, " Ngủ mơ thấy em đấy!"

" Ưh, chắc chắn sẽ mơ thấy em." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Mơ thấy em làm gì đấy?" Tôi cười hỏi.

" Mơ làm chuyện đó với em." Lạc Mộ Thâm bụm miệng cười phá lên một tiếng.

Tôi nghe xong ngán ngẩm, ôi, đàn ông ấy là, giống như một loài động vật, hơn nữa động vật nửa thân biết suy nghĩ như Lạc Mộ Thâm này, khác gì cái máy đẻ đâu chứ?

" Bao giờ gặp nhau sẽ được làm thật." Tôi đành phải nói như thế.

" uh, bao giờ về sẽ cho em không ngủ được, mỗi tối đều 'đâm' em." Lạc Mộ Thâm cười nói.

" thế thì em không quay về nữa." Tôi cười nói, " Em sợ anh đâm chết em."

" Sao có thể thế được chứ? Anh đâu nỡ làm thế?" Lạc Mộ Thâm cười nói, " Nếu như em chết thật, anh cũng tiếp tục đâm em, biến thành xác chết cũng tiếp tục đâm."

" Được rồi, cả đời này em rơi vào tay anh rồi có phải không? đi ngủ thôi. Em buồn ngủ rồi." Tôi cười nói.

" Uh, ngủ ngon nhé, chúc em ngủ ngon, tình yêu đầu lợn của anh." Lạc Mộ Thâm khẽ hôn tôi qua điện thoại, " Em tắt máy trước đi, anh không nỡ nên không thể tắt trước."

Tôi đành phải hôn lại anh ấy một cái qua điện thoại, mới tắt máy đi.

Đặt điện thoại xuống, trong lòng tôi vẫn còn lưu luyến không muốn rời. aiya, tôi thật sự rất nhớ anh ấy.

Mười ngày, mau trôi qua đi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có lúc lại nhớ anh ấy như thế.

Cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.

Cứ như thế, mấy ngày này, tôi luôn ở bên cạnh ông bà bố mẹ tôi, ban ngày, có lúc đi cùng cả nhà tôi đến thăm họ hàng thân thích, những người họ hàng của nhà tôi vừa nghe thấy tôi yêu Lạc Mộ Thâm, trong vẻ ngưỡng mộ cũng biểu thị lo lắng cho tương lai của tôi, tôi biết họ đều sẽ nghĩ như thế, tại vì Lạc Mộ Thâm có quá nhiều tiền, hơn nữa danh tiếng trước đây của công tử nhà giàu này cũng quá phong lưu, cho nên, họ đương nhiên vì tương lai của tôi mà lo lắng.

" Ai mà không phạm phải sai lầm chứ, quan trọng là cậu ta có thể thay đổi, cậu thanh niên đó tôi thấy rất ngoan, bây giờ rất chân thành với Nhụy Nhụy nhà tôi. Con người cũng có lòng hiếu thảo, rất có lễ phép, tóm lại, người thật tốt hơn nhiều những gì báo chí tivi nói." Bố và mẹ tôi đều nói với mỗi người như thế.

Nhưng tôi biết mặc dù trên miệng họ nói như thế, thực ra trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

" Bây giờ là bây giờ, đời người còn dài, ai biết cậu ta sau này sẽ thế nào?" Có người họ hàng nói như thế.

" Ha ha, ai quan tâm cậu ta sau này chứ, việc của sau này ai cũng không nói trước được, thím không phải nói rồi sao? Người ta còn tặng cho Nhụy Tử nhà chúng ta mấy căn biệt thự, dù cho Nhụy tử của chúng tôi thật sự bị cậu ta bỏ rơi, đó cũng là một nhà giàu rồi. bán một căn nhà đi được biết bao nhiêu tiền, Nhụy tử nuôi mấy người cũng vẫn còn thừa."

Tôi nhìn thấy sắc mặt bố mẹ tôi biến sắc như rồng đổi màu vậy, lúc xanh lúc đỏ.

Tôi biết họ lo lắng nhất là tôi, tại vì thân phận của bạn trai mà tôi chọn, tại vì quá khứ của anh ấy, khiến ông bà bố mẹ tôi chết cũng không nhắm mắt được.

" Sẽ không có ngày đó đâu ạ, cháu tin vào sự lựa chọn của mắt mình." Tôi cười nói, tôi nói như thế, thực ra cũng muốn làm an lòng bố mẹ tôi, cũng là để mình thêm yên tâm.

Lạc Mộ Thâm chỉ cần có thời gian là gọi điện cho tôi, thậm chí có lúc anh ấy đang đi vệ sinh, anh ấy cũng gọi điện cho tôi, hai đứa chúng tôi nói chuyện triền miên, tình cảm dạt dào, càng không phải nói mỗi tối đều nấu cháo điện thoại đến khuya.

Tôi thật sự hận không thể bay về ngay bên cạnh anh ấy.

Người ta nói con gái đi lấy chồng như chậu nước hắt đi, tôi còn chưa đi lấy chồng, nhưng chậu nước như tôi đây quả thật đã hắt lên người Lạc Mộ Thâm không thừa một giọt nào rồi, tôi yêu anh ấy, thật sự rất yêu rất yêu.

Tôi cũng tin anh ấy yêu tôi, nếu như anh ấy không yêu tôi, tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao nữa.

Thực ra, phụ nữ bình thường đều như thế, khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ấy sẽ đem tất cả tình cảm của mình mà trao chọn cho người mà cô yêu.

Tôi cũng thành người phụ nữ ngốc nghếch đó rồi.

Có điều, kỳ lạ đó là, từ ngày thứ năm trở đi là lần đầu tiên tôi không nhận được điện thoại của Lạc Mộ Thâm.

Lạ quá, đây là việc chưa từng có từ khi chúng tôi yêu nhau.

Trong bốn ngày trước, mỗi ngày Lạc Mộ Thâm phải gọi cho tôi trên dưới mười cuộc điện thoại, hôm nay tại vì tôi đi cùng mẹ đến thăm dì, cả nhà dì nhiệt tình mời chúng tôi ăn cơm, chơi cả một ngày nên tôi không nhớ ra, nhưng đến tôi, tôi mới phát hiện, hôm nay, Lạc Mộ Thâm chưa gọi cho tôi một lần nào.

Tôi nhìn điện thoại của mình, trong đầu rất khó hiểu. điện thoại của tôi hỏng rồi sao?

Tôi lại tắt máy rồi bật lại, gọi thử đi máy cuộc mới biết điện thoại tôi không hỏng.

Lạ quá, Lạc Mộ Thâm đang bận gì thế? Công ty có việc gì sao? Kỳ nghỉ mới kết thúc mấy ngày mà đã bận như thế sao?

Lẽ nào bây giờ còn đang tiếp khách?

Chẳng dễ gì đợi được đến mười giờ tối, tôi nghĩ nếu như Lạc Mộ Thâm đi tiếp khách, có lẽ cũng xong rồi chứ?

Thế thì tôi gọi cho anh ấy thử xem, cũng không thể lúc nào cũng đợi người ta chủ động. nếu như tôi chủ động chút, anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi nhớ anh ấy, anh ấy sẽ rất vui chăng?

Thế là, tôi chủ động gọi là điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng, điện thoại của anh ấy cũng tắt máy rồi.

Tôi sững sờ người, chuyện gì thế này? Điện thoại của Lạc Mộ Thâm mất rồi sao?

Hay là.....anh ấy ngồi máy bay đi công tác? Cho nên mới tắt máy?

Tôi tự nghĩ tự đoán, rồi mới đặt điện thoại xuống.

Cả ngày không nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm, trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, bứt rứt.

Ôi, anh ấy chắc chắn là có việc gấp, cho nên mới tắt máy.

Tôi tự an ủi động viên mình như thế.

Lần đầu tiên không nghe thấy giọng nói của anh ấy, trong lòng tôi thật sự rất nhớ mong.

Mặc dù anh ấy không mở máy, nhưng tôi vẫn gửi cho anh ấy tin nhắn: Anh Đại Thâm, anh đang làm gì thế? Sao không gọi điện cho em? Em rất nhớ anh!

Gửi xong tin nhắn, tôi mới nằm xuống giường, rất lâu mới có thể chìm được vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm, anh ấy cười nói với tôi: " Đầu lợn, anh rất nhớ em!"

.....

Ngày hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên đó là tôi gọi vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại anh ấy vẫn tắt máy.

Tôi khẽ cau mày lại. Lạ quá, Lạc Mộ Thâm này, rốt cuộc đang làm gì thế?

Có phải điện thoại mất rồi không?

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ rõ ràng vừa ngủ dậy, giọng nói vẫn còn uể oải và mệt mỏi.

" Ồ, thì ra là Nhụy Tử đầu lợn à? Muộn như thế mới gọi điện chúc mừng năm mới anh Đại Vũ của em à!" trong giọng nói của Phương Trạch Vũ mang theo sự hài hước dí dỏm.

Tôi hơi ngại, đúng thế, f3 đối tốt với tôi như thế, tôi lại không nhớ đến, tôi quả thật giống như kẻ vong ân bội nghĩa trong truyền thuyết vậy.


CHƯƠNG 425: VẪN KHÔNG CÓ HỒI ÂM

Tôi tự khẽ vả vào mồm mình một cái, cười nói: " Anh Đại vũ, em không phải là sợ làm mất thời gian trong kỳ nghỉ của bọn anh sao, bây giờ Nhụy tử đầu lợn chúc mừng anh già thêm một tuổi."

" Này này này, em mới già ấy, Đại Vũ anh là hào hoa phong nhã, thanh niên dẻo dai, đột nhiên bị em cho thành già rồi." Phương Trạch Vũ cố ý trầm giọng nói.

" Ai ya ya, anh Đại Vũ, em thật đáng chết, tha thứ cho lời nói không suy nghĩ của em, anh Đại Vũ trẻ trung đẹp trai như thế, sao em có thể chúc anh già thêm một tuổi chứ, đáng chết, anh xem em đang tự vả vào mặt mình đây." Tôi vừa bụm miệng cười, vừa dùng tay vỗ vào đùi mình mấy cái.

" Ha ha, coi như em biết nghe lời, nếu không, sau này không chơi với em nữa." Phương Trạch Vũ cười nói.

" Anh Đại Vũ, em muốn hỏi anh một chút, gần đây anh có gặp anh Lạc Mộ Thâm không? Điện thoại anh ấy sao lại tắt máy, từ hôm qua anh ấy không hề gọi điện cho em." Tôi không còn tinh thần mà nói chuyện phiếm với Phương Trạch Vũ nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.

" ......" Phương Trạch Vũ hơi ngớ người, " Điện thoại cậu ấy tắt máy sao? Anh thật sự không biết gì? Mấy hôm trước cậu ấy từ chỗ em về, bọn anh còn cùng nhau uống rượu, mấy hôm nay vì bận quá, nên không gặp, anh thật không biết cậu ấy tắt máy từ lúc nào. Có lẽ công ty có việc, phải đi công tác gấp chăng?"

Tôi chớp chớp mắt: " ồ, thì ra là như thế." Tôi khẽ cắn nhẹ môi,

" Woa, Nhụy Tử đầu lợn, không phải em đấy chứ? Mới xa nhau có mấy ngày mà đã nhớ như thế rồi? nhìn hai người tình cảm như thế, thật khiến kẻ độc thân như anh phải chua xót." Phương Trạch Vũ cười nói, " mới một ngày không gặp mà đã nhớ không chịu được rồi sao?"

Tôi bị Phương Trạch Vũ trêu cho như thế, lập tức cảm thấy mặt mình giống như đang phát sốt vậy.

" Anh Đại Vũ, em không phải.....chỉ là em nhân tiện hỏi anh mà thôi. Ha ha." Tôi cười nói, trong lòng tự chửi thầm mình, Tô Tư Nhụy, xem bộ dạng không tiến bộ được của mày, chỉ là một ngày không nói chuyện điện thoại, mày đã cuống lên thành như thế, mày sống không thể thiếu đàn ông thế sao?

" yên tâm đi, Lạc Mộ Thâm ấy à, yêu em giống như yêu con ngươi của mình vậy, chắc chắn là có việc gấp mới không liên hệ với em." Phương Trạch Vũ cười nói.

Mặt tôi đỏ bừng lên, dường như Phương Trạch Vũ ở đầu dây bên kia cũng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột này của tôi vậy.

" Anh Đại Vũ, em chỉ hỏi thế thôi, xem anh nói kìa, em còn lâu mới lo lắng, em chỉ là nhân tiện hỏi thôi, ha ha, không quấy rầy anh ngủ nữa, em tắt máy đây." Tôi cười nói,

" Hứ, em học những tính xấu của Lạc Mộ Thâm càng khiến người khác ghét rồi, phá rối giấc ngủ của anh còn nói xin lỗi, anh nói cho em biết nhé, đầu lợn, sau khi em quay lại nhất định phải mời anh ăn cơm, anh mới tha thứ cho em. Nếu không, sự đau thương trong tâm hồn nhỏ bé của anh rất khó hồi phục." Phương Trạch Vũ cố tình nói.

" vâng, anh Đại Vũ, đợi em quay về, nhất định sẽ mời f4 bọn anh ăn cơm." Tôi cười nói, lúc này mới tắt điện thoại.

Nói chuyện điện thoại với Phương Trạch Vũ một lúc, tôi mới yên tâm một chút, tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm nhất định là vì có việc đột xuất, cho nên mới không gọi điện cho tôi.

Cho nên, tôi càng yên tâm hơn.

Nhưng tôi vẫn gọi điện cho Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn, hai người này cũng giống như Phương Trạch Vũ, họ cũng không biết tin tức gì của Lạc Mộ Thâm, Lương Cẩn Hàn an ủi tôi qua điện thoại nói: " Nhụy Tử, em yên tâm, anh Đại Thâm của em chắc chắn có việc gì gấp rồi, cho nên gần đây mới không liên lạc với em, cậu ấy là như thế, đợi cậu ấy xong việc nhất định sẽ liên lạc với em. Đúng rồi, hôm đó bọn anh gặp nhau, hình như cậu ấy nói phải điều tra cái gì đó, tại vì lúc đó bọn anh đều uống say rồi, anh cũng không hỏi kỹ, cậu ấy nói điều tra xong sẽ đón em quay về, cho nên, em yên tâm đi?"

" Điều tra gì thế ạ?" Tôi khẽ cau mày nói.

" Anh không hỏi kỹ, không có chuyện gì, cậu ấy cũng không nói rõ." Lương Cẩn Hàn khẽ nói, " Nhụy Tử, đừng lo lắng, có lẽ tối ngày mai cậu ấy sẽ liên lạc với em thôi."

Tôi thích nhất là nghe Lương Cẩn Hàn nói chuyện, anh ấy bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng vừa nói ra, từng lời từng chữ như vàng ngọc vậy, anh ấy nói xong, tôi lập tức vui trở lại.

" Cảm ơn anh, Anh Cẩn Hàn. Nói chuyện với anh, em cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều."

Lương Cẩn Hàn có vẻ hài hước nói: " Em đừng có nói như thế trước mặt Đại Thâm đấy, nếu như cậu ấy biết, có lẽ có thể đâm chết anh đấy, con người đó tư bản bá quyền lắm."

" Hì hì, vâng ạ." Tôi cười nói.

Sau khi gọi điện cho f3 xong, tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó tôi vui vẻ ở bên gia đình, đi tham gia những buổi tụ tập bạn bè, tôi không nhớ đến việc của Lạc Mộ Thâm, nhưng buổi tối lúc về nhà, Lạc Mộ Thâm vẫn không gọi điện cho tôi.

Còn tôi gọi điện cho anh ấy, cũng vẫn tắt máy.

Không biết tại sao, có dự cảm chẳng lành xuất hiện trong tôi, Lạc Mộ Thâm trước nay chưa bao giờ có lúc nào tắt máy lâu như vậy, dù cho là có việc gấp, cũng không bận đến cả 24 tiếng mà không có thời gian gọi cho tôi chứ?

Tôi bây giờ cuống thành thế này, sao anh ấy lại không hiểu tôi chứ, để tim tôi bất ổn không yên?

Lẽ nào không thể dành ra một phút mà nói với tôi được sao?

Hình như giấu diếm với tôi gì đó, giống như tôi đang nằm mơ vậy.

Tôi lấy điện thoại ra, lại nhắn tin cho anh ấy, nhưng ba ngày trôi qua, tôi không hề nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lạc Mộ Thâm. Sang đến ngày thứ tư, cả ngày dài tôi đờ đẫn nhìn điện thoại chờ đợi.

Theo như anh ấy nói, có lẽ ngày kia anh ấy sẽ quay về đây để đón tôi về thành phố a rồi, nhưng.....anh ấy dường như biến mất vậy, không một dấu vết.

Đến ông bà tôi nói chuyện với tôi, tôi dường như không nghe thấy vậy, tôi chằm chằm nhìn vào điện thoại, dù cho có chuông điện thoại, kể cả tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh cũng chẳng ngại mà cởi chuồng chạy ra, nhưng đáng tiếc, anh ấy vẫn không gọi cho tôi.

Bố mẹ tôi nhìn thấy tôi như thế, mẹ tôi hơi tức giận, bà vừa lau bàn vừa nói: " Gì mà như mà quỷ vậy? Con không phải nói Lạc Mộ Thâm thích con thế này, thích con thế kia sao? Xem coi như châu báu vậy, tại sao bây giờ lại không gọi điện cho con? Có phải con không quay về, bệnh phong lưu của cậu ta lại tái phát rồi? bây giờ khéo đang nồng nhiệt bên bạn gái mới quen cũng không biết chừng? Còn còn muốn làm Bảo Ngọc Xuyến đợi Tiết Bình Quý sao?"

Mẹ tôi nói như thế nhưng bà không biết, lời bà nói giống như dùng búa gõ đinh vào trong tim tôi vậy, tim tôi lập tức co thắt đau nhói.

Tôi thừa nhận tôi bây giờ rất yếu ớt, tôi sợ những chuyện đó xảy ra.

" Ai ya, bà nói gì thế . Tiểu Lạc đó không phải người bình thường, ông chủ của một tập đoàn lớn như thế, có thể giống bà và tôi sao, cả ngày không có việc gì? Bà xem bà dọa Nhụy nhụy nhà chúng ta rồi, bà nói chuyện lúc nào cũng thế, thật là." Bố tôi đặt kính lão xuống, " Nhụy Nhụy, con đừng để trong lòng, mẹ con nói như thế, con cũng không cần cả ngày nhìn chăm chăm vào điện thoại như thế đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro