Người xưa đã quên chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người xưa đã quên chuyện cũ
Rũ biên tình mình ngỡ trăm năm
Buông lời hẹn người hứa khi ấy
Bỏ sót một trái tim lạnh lẽo
Để lại tôi mãi chờ người về

Người xưa đã quên chuyện cũ
Dây dưa chi dăm ba hoài niệm
Nhớ miên man một chiều tắt nắng
Tay đan tay một miền nồng ấm
Lưu luyến chi rồi lại khóc hỡi em

Người xưa đã quên chuyện cũ
Giữa hối hả, dòng đời bề bộn
Lướt qua nhau, giằng xé cõi lòng
Yêu thương xen hận thù chất chồng
Sao lòng mình nhỏ nhen đến thế?

Người xưa đã quên chuyện cũ
Nhường năm tháng phai nhòa dĩ vãng
Anh ơi hai ta hai nẻo đường
Anh lối về với hạnh phúc riêng
Em nơi đây nhớ chuyện ngày xưa

   Anh ơi, ước gì năm đó hai ta yêu nhau, anh đừng gieo vào lòng em một lời hứa nào cả. Em rất sợ những lời hứa. Nó buộc người với người lại với nhau, buộc em vào thứ niềm tin - anh mãi ở đây. Và rồi vứt đi thì ta nhận được cái danh dối trá. Mà giữ lại, đáng sợ hơn là tình yêu giả dối sau đó. Em viết mấy dòng này khi đã không còn tin vào thứ chân ái màu hồng mà người ta ca ngợi nữa. Có lẽ thanh xuân là lúc ta còn đủ những niềm tin trong trẻo và đơn thuần để trao cho nhau, còn đủ ngây thơ trao cho người khác quyền tổn thương mình, đủ nhiệt huyết để hi vọng nhận lại yêu thương sau ngần ấy cho đi. Mà càng lớn, em hiểu rằng. Lòng người liệu có khi nào là mãi mãi?
   Sài gòn này nhỏ bé đến thế Sao? Hay nó không đủ đông đúc để ngăn ánh mắt của em dừng lại ở anh..... với con gái khác. Em quá nhỏ nhen để nói lời chúc phúc anh nhỉ? Mà sao nói được khi người mình từng ngỡ say nồng một đời chắp vá đoạn tình với một người khác. Giờ quay lại nhận mặt năm tháng, em không nỡ, vì quá khứ của em mang tên anh. Đoạn đường về,  trong tiềm thức mơ hồ đều gợi đến anh, bằng cách này hoặc cách khác. Ôn lại chuyện cũ, hay chăng là một niềm vui âm ỉ. Vui đến xé lòng. Và gió cứ trôi mãi, người ta cũng lướt qua nhau hờ hững, và anh cũng an nhiên mà đâu biết. Một góc khuất nào  đó... có trái tim tan vỡ
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro