Cốc kem dành cho người thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Thế là một lần nữa tôi đứng thứ nhất tuyệt đối ở trong lớp. Tôi lại giành được điểm 10 môn Toán. Rồi lại cả điểm 10 môn Anh văn. Rõ ràng tôi là người có năng khiếu bẩm sinh. Không một đứa nào ở lớp có thể theo kịp tôi. So với tôi thì chúng chỉ là một lũ ngốc.

Ngay khi còn là một đứa trẻ sơ sinh tôi đã rất thông minh. Hôm tôi ra đời, mẹ hay cù nách nựng tôi. Mẹ nói:

- Cù ki, cù ki, cù ki, cù ki - con trai của mẹ nào. Tôi trả lời ngay:

- Thôi đi mẹ, cứ vớ vẩn mãi, buồn cười thật.

Mẹ tôi suýt ngã lăn ra khỏi giường. Thật thế, tôi thông minh hơn tuổi của mình nhiều.

Năm nào cũng như năm nào tôi được một lô giải thưởng, nào là nhất lớp rồi lại nhất trường vv... Về môn viết chính tả tôi đã được giải ngay khi mới lên 3 tuổi. Có thể nói tôi thuộc loại siêu đẳng về môn chính tả, về môn này thì đừng ai hòng hơn tôi. Tôi có thể đánh vần từng chữ một.

Một số đứa không ưa tôi. Trò đời là thế. Chúng nó bảo tôi tự kiêu, tự đại. Nhưng tôi cóc cần để ý đến điều chúng nó nói. Chẳng qua chúng nó ghen vì thua kém tôi. Hơn nữa tôi thuộc diện bảnh trai, đấy cũng là một nguyên nhân để chúng nó hậm hực với tôi.

Tuần vừa rồi đã xảy ra một điều bất ngờ. Có một đứa được 10 Toán. Đó là điều chưa hề có - cho đến nay có đứa nào bằng tôi đâu cơ chứ. Tôi bao giờ cũng là đứa giỏi nhất. Thằng Jerome Dadian đã đuổi kịp tôi. Dứt hoát thằng ấy giở trò bịp, tôi tin như thế. Mà nhất định chuyện này liên quan tới cốc kem, không thể khác được. Dứt khoát tôi phải làm cho ra nhẽ xem điều gì đã xảy ra; đừng có đứa nào hòng đụng đến niềm vinh quang của tôi.

Mọi chuyện đều dính dáng đến cái nhà ông bán kem tên là Peppi. Cái lão hấp ấy ngày nào cũng đỗ xe kem ngay trước cổng trường. Lão ta bán các loại kem với nhiều hương vị khác nhau, cũng có thứ tôi chưa nghe tên bao giờ. lão ta không ưa tôi. Có lần lão quát tôi:

- Này, cậu phải đứng ở cuối hàng, không được chen ngang như thế!

Tôi đáp ngay:

- Ông già ơi, ông hãy lo việc của ông. Bán tôi cốc kem nào!

- Chừng nào cậu không xếp hàng, tôi không bán cho cậu.

Tôi đi một vòng quanh xe, nhưng chẳng có chỗ nào có thể chen vào hàng được. Tôi tức quá lấy cái đinh trong cặp rạch một vệt rõ dài trên cái xe cà khổ mà lão vừa mới quét sơn lại. Lão ta nhìn vết xước và rơm rớm nước mắt rồi bảo tôi:

- Cậu là một đứa trẻ độc ác, hãy chờ đấy, thể nào cũng có ngày cậu gặp tai họa. Cậu tự cho mình là người khôn ngoan nhưng thể nào cũng có ngày cậu khốn khổ vì những trò tinh quái của mình.

Tôi chỉ cười rồi bỏ đi. Tôi biết chắc lão sẽ không làm gì cả bởi vì lão là người quá hiền lành, tử tế. Ai đời lão lại cho cả những đứa không có tiền ăn kem nữa kia chứ. Lão thương bọn nghèo, rõ là người ngốc.

Về chuyện kem của lão có vô số tin đồn. Có người bảo kem có tác dụng tốt. Bọn trẻ con cho rằng khi trong người khó chịu ăn cốc kem tỉnh ngay. Có thầy giáo lại gọi đấy là nhưng "cốc kem vui vẻ". Nhưng mà tôi cóc tin; các loại kem này chưa bao giờ làm tôi vui vẻ.

Song muốn nói gì thì nói, quả là có điều gì đó đặc biệt với các loại kem này. Thí dụ như chuyện dính líu đến thằng Peterson trứng cá chẳng hạn. Nó không phải tên là Peterson - trứng cá nhưng tôi đặt tên cho nó thế vì mặt nó đầy trứng cá. Lão Peppi thấy tôi gọi thế, lão bảo tôi:

- Cậu đúng là một thằng tồi, bao giờ cậu cũng tìm cách chọc ghẹo, khích bác người khác vì họ khác cậu.

Tôi cáu quá bảo lão:

- Này, lão biến đi nơi khác mà bán kem!

Lão không trả lời mà quay sang nói chuyện với thằng Peterson - trứng cá:

- Đây, cháu ăn đi! - lão đưa nó một xuất kem to đùng mà tôi chưa hề thấy bao giờ. Đó là kem tím. Thằng Peterson có vẻ lúng túng lắm. Nó lo không đủ tiền để ăn một suất kem ú ụ như vậy.

Lão Peppi nói với nó:

- Cháu đừng ngại, cứ ăn đi, ta cho cháu đấy. Cháu ăn loại kem này sẽ hết trứng cá!

Tôi phì cười, đời thủa nào ăn kem lại khỏi trứng cá kia chứ, lắm khi ăn kem vào lại bị thêm nữa là đằng khác. Nhưng tôi biết nói với các bạn như thế nào nhỉ? Tôi không tài nảo

hiểu nổi, nhưng quả thật ngay ngày hôm sau nó đến trường trên mặt không còn một vết trứng cá nào. Đúng là kem đã tẩy sạch những mụn trứng cá trên mặt nó.

Còn có một số chuyện lạ l như vậy xảy ra ở trường tôi. Thí dụ ở trường có đứa có cái mũi dài quá khổ, trông nó như hề. Mỗi lần nó hỉ mũi đứng xa cả dặm cũng còn nghe thấy. Tôi gọi nó là thằng "Mũi sần", nó không chịu được cái tên đó. Mỗi lần tôi gọi nó là thằng Mũi sần mặt nó lại đỏ lên như gấc, nó tức lắm nhưng không dám làm gì tôi vì nó sợ.

Lão Peppi cũng tỏ ra thương hại thằng Mũi sần. Sáng nào lão cũng cho nó một cốc kem nhỏ màu xanh lá cây. Đúng là một lão đần ngu, còn tôi thì chẳng bao giờ lão cho dù chỉ là một muỗng kem.

Các bạn sẽ chẳng tin tôi, nhưng tôi thề là tôi nói thật, cái mũi của nó mỗi ngày một ngắn lại và cuối cùng mũi của nó hoàn toàn bình thường như mũi của những người khác. Cũng từ hôm đó lão Peppi không cho nó ăn kem xanh nữ.

Tôi nghĩ phải tìm cách chặn đứng quầy kem của lão Peppi. Hôm thằng Jerome Dadian được điêm 10 về Toán cũng là hôm mà buổi sáng nó đã ăn kem. Nhất định nó thông minh ra nhờ ăn kem. Nhưng tôi không muốn có đứa nào giỏi như tôi. Tôi đã là người giỏi nhất trường và tôi sẽ tiếp tục là người giỏi nhất. Tôi cần phải tìm hiểu điều bí ẩn trong cái xe kem này.

Tôi biết chỗ lão Peppi buổi tối để chiếc xe kem. lão để nó trong một ngõ nhỏ ngay sau nhà lão. Tôi chờ đến 11 giờ đêm, sau đó rời khỏi nhà và đi đến chỗ chiếc xe của lão. Tôi cầm một cái xà beng to, một xô cát, một chiếc đèn pin và kìm cộng lực.

Xung quanh không một bóng người, tôi dùng chiếc xà beng bậy cửa rồi soi đèn pin ở trong xe. Chưa bao giờ tôi thấy nhiều hộp đựng kem đủ các loại hương vị như vậy. NÀo kem táo và chuối, anh đào và xoài, dâu và dưa hấu và ngoài ra còn khoảng 50 loại khác nhau nữa. Tận cuối xe có bốn thùng có khóa cẩn thận. Tôi xem các thùng đó. Đúng như tôi dự đoán, trong thùng toàn các loại kem đặc biệt. Mỗi thùng đều có nhãn viết bằng tay:

- Kem choáng muõi daøi

- Kem choáng tröùng caù

- Kem dành cho những người hay buồn

- Kem dành cho những caùi ñaàu saùng laùng

Giờ thì ta đã hiểu những điều bí mật rồi,ằng bọ Dadian đã ăn "kem thông minh" cho nên nó được điểm 10 về Toán. Tôi biết ngay từ đầu, không ai có thể tự mình mà lại thông minh được như tôi. Giờ thì tôi phải cho lão Peppi biết tay. Tôi lấy kìm cộng lực cắt bỏ ổ khóa ở 4 cái thùng. Tôi đổ cát vào ba thùng, trừ thùng kem thông minh. Tôi cười khoái trá. Giờ thì lão Peppi chẳng còn mấy kem để bán, mà có bán thì chỉ có kem cát. Sau đó tôi quyết định phải thưởng thức kem thông minh, dù sao thì cũng chẳng hại gì, hơn nữa tôi cũng không cần ăn loại kem đó vì đã mấy ai được thông minh như tôi. Tôi chén sạch

sành sanh cả hộp vì càng ăn càng thấy ngon không thể ngừng được.

Xong xuôi đâu đấy tôi đi về nhà và lên giường nhưng không tài nào ngủ được. Thực lòng mà nói tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi ngồi vào bàn và ghi lại toàn bộ câu chuyện này, phòng khi có gì không ổn thì các bạn biết ngay là tại sao. Tôi sợ rằng tôi đã nhầm và thằng Dadian hoàn toàn không ăn "kem thông minh".

2

Tôi... Tôi viết:" Giờ đã nà ngày hôôm sau. Khôôông hỉu có chuện giầy xảy ra với mềnh. Mềnh thấy khôông còn tinh khôn như độ lọ. Mềnh thử nàm bài toán thật khó, một cộng một là mấy? là bốn hay là lăm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro