Khóa miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Tôi đang đứng đây, ngay sau khu nhà vệ sinh. Tự nói với bản thân mình. Bạn biết đấy, tự thực hiện đoạn đối thoại trong đầu. Lý do khiến tôi nói chuyện với chính mình là chuyện ở ngoài sân bóng rổ. Người ta không thèm nói chuyện với tôi.

- Jill, đừng như thế nữa. Tớ xin lỗi mà. Đáng nhẽ ra tớ không nên cố hôn cậu.

Đó là những gì tôi tự nói với mình trong đầu. Tôi đã nhẩm lại những gì mình sẽ nói.

- Nói gì đi Jill. Làm ơn đi. Đừng chỉ đứng yên đó. Đừng lờ tớ đi với vẻ mặt ấy của cậu.

Tớ cảm thấy tớ như một tên tội phạm ấy.

Đừng cho rằng tớ là một kẻ xấu xa. Cậu biết đấy, tớ chưa từng hôn một cô gái bao giờ cả. Và cậu là người duy nhất mà tớ mong muốn được hôn. Làm ơn nói gì đi chứ. Đừng trừng phạt tớ bằng cách im lặng như thế.

Thôi được, thôi được rồi. Cậu cứ thế đi. Tớ không quan tâm nữa. Cứ dỗi đi. Nói với mẹ cậu đi. Lôi tớ đến chỗ thầy cô đi. Tớ không phải là một tên sát nhân, đúng không? Tớ còn chưa chạm đến cậu đúng không? Tớ chỉ nhắm mắt lại, trề môi ra và gí nó ra phía trước thôi. Thế thì sao nào? Làm như tội lỗi lớn lắm ấy.

Cậu vẫn sẽ không nói phải không? Thôi được, thế thì cậu sẽ nghe vậy. Tớ sẽ nói với cậu tất cả mọi chuyện xảy ra. Kể từ đầu

Tớ luôn luôn thích cậu. Nhưng tớ biết mình chẳng có cơ hội. Bố cậu rất giàu. Bố tớ thì nghèo. Cậu thì xinh đẹp. Tớ thì... vậy đấy, cậu có thể thấy tớ là người như thế nào rồi đấy. Cậu thật thanh nhã. Còn tớ chỉ là một gã ngốc thôi.

Tớ rất vụng về. Cậu lại chơi thể thao rất giỏi. Cậu luôn chạy bộ và tập luyện. Cậu thậm chí còn luôn mang theo một chai nước uống. Thử tưởng tượng xem mẹ tớ sẽ nói gì nếu tớ cũng mua một chai như thế.

- Trả tiền nước ấy hả Jeremy? – Mẹ tớ sẽ nói như thế đấy. Hoặc là mẹ sẽ quát lên

những từ gần như thế. – Con đang nghĩ gì thế, con trai? Nước không mất tiền mà. Con có thể lấy nước tù vòi uống mà. Thế thì con định tiêu những đồng tiền quý giá vào nó để làm gì?

- Jill ạ, tớ luôn luôn biết ngày sinh nhật của cậu. Vì vậy tớ quyết định mua tặng cậu một món quà.

- Những con cá bảy màu này giá bao nhiêu ạ? – Tớ hỏi người đàn ông ở cửa hàng bán thú cưng.

- Hai trăm mười đô, con trai ạ. – Ông ấy nói. – Giá đã giảm một nửa.

- Hai trăm mười đô? – Tớ hét lên. – Chỉ cho một con cá thôi ư?

- Cho một con cá rất đặc biệt chứ. – Ông ấy nói. – Và còn có người khác cũng quan tâm đến nó đấy. Cậu sẽ không kiếm đâu ra một con như thế này nữa đâu.

Đó là tất cả số tiền tớ kiếm được từ việc đi giao báo. Hai năm dậy từ khi trời còn sáng và đi trong mưa. Đạp vòng quanh với cái xe đạp cũ nát. Hết đạp lên rồi lại đạp xuống. Quăng báo vào bãi cỏ trước nhà những người giàu có. Tớ đang cố tiết kiệm để mua một cái xe đạp máy. Để việc đi lại được dễ dàng hơn một chút.

Tớ lấy tiền ra khỏi ví và ngắm những đồng tiền ấy. Tớ nghĩ về cái xe đạp mới đó. Rồi tớ nghĩ đến cậu. Và bờ môi mềm mại của cậu. Tim tớ như ngừng đập. Tớ bắt đầu do dự. Tớ thừa nhận là thế. Tớ nghĩ đến việc hôn cậu. Mà như thế thì có gì sai chứ?

Cậu rất muốn có một con cá bảy màu uốn lượn. Tớ đã nghe thấy cậu nói chuyện với Sama bạn cậu. – Chúng đến từ Nhật Bản. – Cậu nói. – Tớ sẵn sàng chết để có một con cá bảy màu ấy.

Vì vậy tớ mua nó. Vào ngày sinh nhật cậu. Chính là hôm nay. Cậu đã nói rằng cậu sẵn sàng chết để có được một con cá bảy màu còn tớ sẽ chết với mẹ tớ nếu bà ấy phát hiện ra số tiền dành dụm để mua xe đạp đã ra đi. Mất tăm mất tích như một con cá trôi theo ống cống.

Sao cậu không nói gì đi, Jill? Cậu bị ai lấy mất lưỡi rồi à? Sao cậu không ngừng nhấp môi khỏi cái chai nước khoáng và nói chuyện với tớ?

Dù sao ta cũng quay lại câu chuyện cái đã, Jill nhé. Tớ đi bộ về nhà từ cửa hàng bán thú cưng với cái bình thủy tinh đựng cá.

- Cháu nhớ phải thay nước hàng ngày đấy. – Người bán nói. – Nếu không nó sẽ không có ôxy để thở.

Vì vậy tớ để nó trong tủ đồ của tớ ở trường cà ngày. Hễ có cơ hội là tớ lại chạy ra để kiểm tra con cá bảy màu ấy. Nói thật tớ không thấy được giá trị của nó, Jill ạ. Thôi được, trông nó khá đẹp với những cái chấm cam và xanh. Và cách nó uốn éo bơi quanh cũng rất

là thú vị. Nhưng, trời ạ, cậu có thể có được một cái xe đạp rất tốt với chỗ tiền ấy.

Tan học, tớ thu hết can đảm nói:

- Jill, cậu có thể quay lại sân bóng rổ được không? Tớ có chuyện cần nói với cậu.

- Về chuyện gì thế? – Cậu hỏi.

- Bí mật. – Tớ bảo cậu vậy.

Cậu gật đầu. Cậu đã làm thế. Cậu không từ chối. Cậu đồng ý gặp tớ ở đây. Không nói thêm một lời nào. Mà chỉ gật đầu thôi.

Và cậu đã đợi như tớ đã nói. Chỉ hai đứa chúng mình. Cách xa chỗ khu mua bán ở bãi đậu xe sau khi mọi người đã về nhà hết. Tớ đã phải đi bộ suốt chặng đường. Tớ không thể vừa cầm cái bình đựng cá vừa đi xe đạp được đúng không? Tớ phải mất một tiếng đồng hồ mới đến được đây, Jill ạ.

Vậy là cuối cùng tớ cũng đưa quà tặng của mình ra. Tớ chờ đợi cậu nói: "Ôi, cám ơn, Jeremy. Cậu không nên mua nó. Những con cá loại này rất hiếm. Cậu có nó ỏ đâu vậy? Cả đống tiền đấy. Cậu thật là một người tuyệt vời."

Tớ chờ đợi cậu rướn người lên và hôn tớ với đôi môi mềm mại ấy. Ngay cả một nụ hôn nhẹ trên má với tớ cũng tuyệt vời lắm rồi.

Nhưng cậu cứ mặc cho tớ đứng đó, mắt nhắm nghiền mà chẳng thèm nói gì cả. Cậu rất giỏi trong việc giữ im lặng mà. Đúng không?

Cậu có biết lúc đó tớ cảm thấy thế nào không? Thật ngu ngốc. Thật lố bịch. Cực kỳ ngớ ngẩn. Tớ thấy mặt mình nóng bừng lên. Cậu còn không thèm có lấy một lời cảm ơn.

Tớ quá xấu hổ đến nỗi mà tớ phải chạy đi và trốn sau toilet nam. Cậu có tin được không? Thật đáng chán. Tất cả toilet đều đóng cửa. Nhưng nếu tớ có thể vào được bên trong chắc tớ phải chúi đầu vào bồn cầu vì nhục nhã mất.

Nhưng rô tờ dừng lại và nghĩ. Nghĩ một chút. Thôi được, thôi được. Cô ấy đã từ chối mình. Nhưng con cá thì vẫn còn đó. Con cá bảy màu ngu ngốc ấy vẫn còn đó, Jill không có ý định giữ nó. Vậy thì mình sẽ mang nó trở lại cửa hàng bán thú cưng. Người chủ cửa hàng có thể trả lại tiền cho mình. Nhưng tốt nhất là mình phải nhanh lên. Trước khi trong bình hết ôxy.

Ôi, trời ơi. Mình phải nhanh lên. Nhanh nữa lên.

2

Tôi chạy ra sân bóng rổ từ phia sau toilet. Và tôi đã nhìn thấy gì?

Cô ấy đã quẳng món quà của tôi ra sân. Cô ấy đã đập nát cái bình thủy tinh. Và cô ấy vẫn không nói gì cả. Thật là một người xấu xa, tồi tệ và khó chịu. Vẫn đứng đó mà nhấp từng ngụm nước từ cái chai nước khoáng ngu ngốc.

- Bảy màu, bảy màu, bảy màu, mày ở đâu?

Tôi ngã ra sân và quỳ hai đầu gối trên sàn mà tìm kiếm. Nó trôi xuống cống rồi sao?

Hay nó lẫn trong cỏ? Hay là cô ném nó lên mái nhà rồi?

Tất cả chỉ bởi vì tôi m được một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro