Chương VIII: BÀ NGOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mình học lớp 10 cũng là năm Ngoại mất. Do mẹ mình hay đi làm ăn ở nước ngoài, nên mình sống với Ngoại là chủ yếu. Ngoại rất thương mình, thương hơn cả cháu nội ấy. Nhưng càng ngày sức khỏe Ngoại càng yếu và Ngoại mất. Những ngày Ngoại mất thật sự là 1 chuỗi ngày rất đen tối, sự xuất hiện quen thuộc của Ngoại trong nhà bỗng nhiên không còn nữa, ai cũng buồn... Khi Ngoại mất được 1 tháng thì mình chuyển xuống chỗ Ngoại ngủ, cũng chính là chỗ Ngoại mất. Giường mình có một lớp màn, khi mình ngủ thì nhà không bao h sẽ có ai làm phiền mình. Vào một buổi trưa, mình mệt mỏi và nằm xuống giường ngủ, trên giường mình có 2 cái mền, 1 cái mền xanh mình hay đắp và 1 cái mền dày mình để sát vào góc tường. Tự nhiên sau khi tỉnh dậy, cái mền mà mình để trong góc ấy lại được đắp trên người mình, từ cổ xuống tới chân. Mình giật mình vì thường khi mình ngủ người trong nhà sẽ không bao giờ mở màn vào, và nếu người trong nhà thì họ sẽ thấy ngay cái mền xanh mình đắp dưới chân chứ ko thể nào lấy cái mền mình để trong góc đắp cho mình được. Mình chợt nhớ tới Bà Ngoại, cảm giác sợ hãi là ko hề có mà ngược lại là cảm thấy rất nhớ Ngoại. Dù Ngoại mất nhưng Ngoại vẫn quan tâm đến mình như vậy. Sau 49 ngày mình cũng không thấy Ngoại về nữa, chỉ có Út mình nói nằm mơ thấy Ngoại, Ngoại nói cả nhà yên tâm vì Ngoại đã về với Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro